Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 17: Học Bá Ngạo Kiều (9)
Edit: Há Cảo
Banner: TheJuneTeam
———- ❤———-
Đồng Giai Trạch nhìn Vân Y, phát hiện trên người nữ sinh không chịu thua này có một một cổ nhận tính*.
(*) Nhận tính: sự dẻo dai
【Đinh — Độ hảo cảm công lược +10, tổng độ hảo cảm là 40, ký chủ tuyệt vời nha, không ngừng cố gắng!】
Thời điểm Vân Y chạy xong vòng thứ hai, thanh âm của hệ thống truyền đến, khiến cô không nhịn được ghé mắt nhìn về phía Đồng Giai Trạch bên cạnh.
“Giai Trạch cố lên!”
Lúc Đồng Giai Trạch bắt đầu chạy vòng thứ ba, bên tai vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, mặc dù rất nhạt, nhưng mà cũng khiến hắn nở nụ cười bên môi.
Chạy xong hai vòng, Vân Y dựa vào thân cây nghỉ ngơi, nhìn về phía Đồng Giai Trạch, cũng khó trạch, mọt sách tên nào cũng lười vận động cả.
Trên mặt Đồng Giai Trạch hiện lên một tầng đỏ ửng, các nữ sinh đứng bên cạnh xem đều rối rít hét lên.
“Huýt…” Tiếng còi sắc bén lanh lảnh vang lên, mọi người tập hợp lại.
Thật ra, học sinh nào cũng thích tiết thể dục cả, bởi vì lúc đầu phải chạy bộ, sau khi chạy xong liền có thể hoạt động tự do.
Vừa nghe có thể hoạt động tự do, Vân Y hưng phấn bừng bừng, tính toán muốn đi chơi bóng.
Chạy bộ, chơi bóng…Những hoạt động này, là điều cô luôn mong muốn. Đáng tiếc lúc trước bởi vì thân thể thiếu hụt nên không thể.
Vừa xoay người đi liền thấy Đồng Giai Trạch một mình đứng dưới tàng cây, Vân Y nheo mắt bắt đầu nghĩ ngợi.
Lại xoay người đi đến bên cạnh Đồng Giai Trạch, kéo hắn đi về phía sân bóng rổ.
“Sinh mệnh nằm ở vận động, vận động giúp sinh mệnh chúng ta tràn đầy sức sống, tâm tình thoải mái, tránh xa bệnh tật, khỏe mạnh sống lâu. Cậu cứ đọc sách không thế này là không được, nếu như không có cơ thể khỏe manh, làm sao cậu có thể thức đêm học bài đây?”
Vân Y lấy khí thế sét đánh đùng đùng nói một tràng dài, Đồng Giai Trạch chỉ chú ý đến câu cuối cùng: “Tôi cũng chưa bao giờ thức đêm học bài.”
Vân Y bị sặc một câu, nuốt mất một ít khí chất của mình: “Im miệng, nói cậu cần vận động chính là cần phải vận động.”
Vân Y khí thế cường hãn như vậy, Đồng Giai Trạch cũng không nói nữa.
Bất quá, sau khi đến sân bóng rổ được một lúc, Vân Y liền có chút ngây người.
Mọi người cùng nhau chơi bóng, Trương Mịch Ba luôn làm khó Đồng Giai Trạch, có thể là bởi vì vị trí của hắn bị Đồng Giai Trạch lấy mất. Lúc Đồng Giai Trạch phát bóng, Trương Mịch Ba đột nhiên giơ ngang chân sang bên cạnh Đồng Giai Trạch, ý đồ muốn làm Đồng Giai Trạch ngã xuống.
Mà Đồng Giai Trạch bước lên trước một bước, trong thời gian ngắn điều chỉnh lại hai chân, nhảy lên một cái, nhìn quả bóng đang quay cuồng từ từ to lên trong mắt. Hét lên một tiếng, đột nhiên xoay người, lướt qua quả bóng chạy về phía lưới trước. Đồng Giai Trạch quay người về phía sau, như có phép thuật bắt được quả bóng, sau đó hai tay kìm lại, đặt quả bóng lên hông. Sau đó tay phải đơn độc lái quả bóng, vẽ ra nửa vòng tròn tuyệt đẹp, nghiêng người ném bóng vào rổ!
Lúc Vân Y nhìn thấy Trương Mịch Ba giơ chân ra, giơ chân đạp một cái, đặc biệt hung hãn.
“A!!!” Trương Mịch Ba bị đau hét lên một tiếng, Vân Y không phúc hậu mà cười, nhìn hắn ta, trong lòng chỉ nghĩ đến một từ, đáng đời.
【Đinh — Độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm là 45, ký chủ tuyệt vời, không ngừng cố gắng!】
Đổ mồ hôi…Độ hảo cảm +5 cũng gọi là tuyệt vời á?
Thời điểm Đồng Giai Trạch thấy Vân Y chơi xấu báo thù cho mình, thiếu niên cười rồi, tiếng cười như gợn sống trong veo, dòng xoáy nước nhỏ từ khóe miệng hắn, tràn đầy lên mặt.
-1.6.2018-
Hihi hôm nay tết Thiếu nhi nên tớ cũng đi chơi tết thành ra up truyện hơi trễ ≧◡≦ Mọi người hôm nay có ai đi chơi tết hông ≧◡≦
Bạn Vân Y à, bạn còn đang trong quá trình tán bạn Giai Trạch đó, thế mà cũng lớn tiếng quạt nạt được người ta, bạn giỏi đó (¬‿¬)
Chú Ý! Lại là chuyện xưa đây
Cầu người đào hố cùng (editor đó)!
Cầu người đào hố cùng (editor đó)!
Cầu người đào hố cùng (editor đó)!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!