Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 52: Giáo chủ muộn tao (21)
Edit: Chip Chip – Beta: Há Cảo
Banner by PhThu02
———-❤———-
Đây là ảo giác của cô ư?
Nghe hệ thống nói như vậy, Vân Y mới có chút phản ứng, giọng nói này, không phải chính là giọng nói cô nghe được trong mơ sao?
Chẳng lẽ, chính mình còn đang trong mơ chưa tỉnh lại?
“Ký chủ, cô đừng mộng tưởng hão huyền nữa, thời gian của cô không đủ, nếu còn tiếp tục kéo dài thời gian, nhiệm vụ sẽ… thất bại””.
Hệ thống vừa nói vậy, trong nháy mắt Vân Y liền phản ứng lại, đây là thực chứ không phải mơ!!!
Trên giường, Vân Y lập tức ngồi bật dậy, thấy Vân Y bỗng nhiên ngồi dậy, Ân Tây Dã sợ tới mức tưởng mình bị hoa mắt.
Hắn vuốt nhẹ đôi mắt, “Y Y, Y Y!”
Nhìn người trước mắt ôm mình thật chặt, cô phảng phất như thấy được đêm hoả hoạn kia, hắn cũng ôm mình trong lòng như vày……
“Y Y……” Không biết vì sao, Vân Y lại có thể nghe thấy trong giọng nói của Ân Tây Dã có sự nghẹn ngào nhẹ nhẹ.
So với cái ôm kia, tình cảm còn thêm mãnh liệt hơn……【 vô nghĩa, 90% hảo cảm đương nhiên phải tốt hơn so với thời điểm đạt được 40% hảo cảm chứ.】
“Y Y, Y Y.” Ân Tây Dã nỉ non, gắt gao mà ôm lấy Vân Y, cảm thấy chỉ cần mình buông nhẹ thì Vân Y sẽ không còn tại đây nữa.
“Được rồi được rồi, ta ở chỗ này mà.” Vân Y nhẹ nhàng vỗ lưng Ân Tây Dã, nhưng bởi vì vừa tỉnh lại, còn chưa nói chuyện qua nên giọng nói có chút khàn khàn.
Thấy Ân Tây Dã vẫn ôm mình, Vân Y liền nói: “A Tây, ta khát, chàng cho ta chén nước được không?”
Vân Y vừa nói, Ân Tây Dã lập tức liền buông lỏng cô ra, rồi nhanh chóng lấy nước cho Vân Y.
Thấy Vân Y cầm chén nước, Ân Tây Dã không chớp mắt nhìn cô, sợ mình chỉ là đang nằm mơ.
“Chàng nhìn ta như vậy làm gì?” Không biết vì sao, Vân Y cảm thấy, ánh mắt này của Ân Tây Dã luôn tràn ngập tính xâm lược?
Cảm giác…… Cảm giác…… Mình chính là con mồi của chàng ấy?
“Y Y, nàng không có việc gì, thật là tốt.” Ân Tây Dã ngồi bên cạnh Vân Y, “Y Y, nàng nói với ta, ta đây là đang nằm mơ sao?”
Đột nhiên Ân Tây Dã như bị nỗi đau chiếm cứ, cả người tản ra hơi thở ưu thương, khiến Vân Y không biết phải làm sao cả?
Vân Y không biết mình đã hôn mê gần 2 tháng.
Cô còn nghĩ mình chỉ vừa từ giấc ngủ tỉnh dậy.
Cho nên, đối với sự thay đổi này của Ân Tây Dã, Vân Y vẫn có chút bối rối, không biết còn tưởng rằng Ân Tây Dã cả nhà đã chết.
【Xí xí xí, nói chuyện quỷ quái gì thế】
Không đúng, Ân Tây Dã không có người nhà, là cô nhi, mà cô, Vân Y là nương tử Ân Tây Dã, hắn cũng chỉ có cô là người nhà.
Cho nên…… Đúng là cả nhà thiếu chút nữa đã chết……
【Mỗ tác giả chưa gì đã nguyền rủa nam chính, không sợ hắn xuyên qua vị diện khác rồi chỉnh đốn mình à?】
“Chàng tự véo mình một cái chẳng phải sẽ biết hay sao?” Vân Y nhìn hắn như đồ ngốc, vấn đề này mà cũng phải hỏi cô.
Thấy Ân Tây Dã không có phản ứng gì, Vân Y dùng sức véo đùi Ân Tây Dã một cái…… Nhưng, đùi Ân Tây Dã bởi vì thường xuyên chạy bộ nên quá cứng, véo cũng không có cảm giác gì.
Mà Ân Tây Dã bởi vì lực độ nhỏ bé của Vân Y liền nỉ non, “Ta biết, ta đã biết……”
Vân Y nghe giọng nói nỉ non của Ân Tây Dã, trợn trắng mắt liếc một cái, ngươi biết ngươi biết, ngươi biết cái gì sao không nói ra đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!