Công Lược Tính Phúc - Chương 57: TG3 công lược quỷ súc lão công 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Công Lược Tính Phúc


Chương 57: TG3 công lược quỷ súc lão công 15


Tần Thâm khuôn mặt anh tuấn, một bên má hằn lên năm dấu tay, xem ra Từ Thiên Huệ dùng lực không nhỏ.

“Huệ Huệ, có phải anh đối xử với em quá ôn nhu rồi không? Hử?” Tần Thâm ôm Từ Thiên Huệ đứng lên, cả người tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Từ Thiên Huệ bị một màn này dọa sợ, khóc cũng không dám khóc, trong lòng cô không ngừng chửi chó má, vì cái gì Tần Thâm vẫn hắc hóa? Chẳng lẽ đời này hắn đều vì phụ nữ mà hắc hóa sao? Cái giả thiết này thật muốn hố cha nó.

“Em tốt nhất ngoan ngoãn một chút, ở nhà từ từ nhớ lại mọi chuyện của chúng ta” Tần Thâm đem Từ Thiên Huệ ôm vào phòng bếp, đặt cô ngồi trên ghế.

Từ Thiên Huệ rũ đầu xuống “Toàn những chuyện không vui, vì cớ gì phải bắt tôi nhớ lại, anh thực sự rất ích kỷ”.

Tần Thâm tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ, hắn bỗng thấp giọng cười: “Toàn những chuyện không vui? Vì sao nghĩ thế? Ở bên cạnh anh em không vui sao? Vậy ở bên cạnh Juzes em liền vui vẻ?”

“Đúng vậy, ở cùng với anh, tôi thực sự không vui. Tôi không biết vì sao trước kia lại muốn cùng anh kết hôn, nhưng….nếu thực sự vui vẻ, vì sao tôi lại quên đi tất cả?” Từ Thiên Huệ nhắm chặt hai mắt, dứt khoát nói ra.

Tần Thâm hít sâu một hơi, hắn phát hiện hắn không thể phản bác lại được cô.

Đành phải cộc cằn một câu: “Mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta lại nói tiếp”.

Vừa nói hắn vừa đem cơm chiên trứng đặt lên bàn, Từ Thiên Huệ chỉ ăn một chút liền không ăn nữa.

“Dù sao cũng phải ly hôn, có tiếp tục nói chuyện thì kết quả cũng chỉ có một, anh suy nghĩ kỹ lại đi. Trước kia như thế nào đối với tôi cũng không còn quan trọng, đã quên rồi thì cứ để nó quên đi” Ném xuống một câu, cô liền đứng dậy đi lên lầu.

Lưu lại một mình Tần Thâm lẻ loi ngồi ở bàn ăn, không còn tâm trạng ăn uống, hắn ôm lấy đầu, nội tâm bên trong không ngừng rỉ máu.

Trước kia như thế nào đối với tôi cũng không còn quan trọng……. đã quên rồi thì cứ để nó quên đi.

Cho nên đối với một người một khi đã mất đi ký ức, dù là yêu hay hận thì cũng không còn quan trọng, mọi tình cảm trong quá khứ đều sẽ mất hết…..

Hắn rốt cuộc phải làm sao bây giờ, làm sao mới có thể đem Từ Thiên Huệ trở về bên hắn….

Từ Thiên Huệ vẻ mặt bình tĩnh quay về phòng, cô muốn dành một chút thời gian cho Tần Thâm suy nghĩ cẩn thẩn lại, thứ hắn cần là gì và thứ hắn không cần là gì.

Một người đàn ông thích để ý chuyện vụn vặt thì chỉ có làm phí thêm thời gian của hắn mà thôi. Có một số việc không nghĩ thông, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng thống khổ dày vò mà thôi.

Từ Thiên Huệ một đêm ngủ ngon, một mình ngủ trên giường lớn thật thoải mái dễ chịu.

Mà Tần Thâm ngồi ngoài phòng khách một đêm thức trắng, đến sáng hai mắt đỏ ngầu có chút dọa người.

Từ Thiên Huệ từ trên lầu xuống nhìn thấy một màn này có chút sợ hãi, cô giả vờ trấn định: “Anh không đi làm sao?”

“Không, anh muốn cùng em nói chuyện rõ ràng” Tần Thâm ánh mắt thâm sâu liếc nhìnTừ Thiên Huệ một cái.

“Anh muốn nói cái gì?” Từ Thiên Huệ ngồi lên sô pha đối diện với Tần Thâm hỏi.

“Em thực sự không nhớ một chút nào chuyện của chúng ta sao?” Tần Thâm chưa từ bỏ ý định hỏi, hắn vẫn hy vọng Từ Thiên Huệ có thể nhớ ra một chút ít, như vậy… Có lẽ tình hình giữa cô và hắn sẽ có chuyển biến.

Từ Thiên Huệ cố gắng nhớ lại, chần chờ nói: “Hình như….. A, chúng ta từng gặp mặt ở công viên trò chơi?”

“Công viên trò chơi?” Tần Thâm trên mặt cứng đờ, rõ ràng bọn họ gặp nhau lần đầu tiên ở dạ hội, hơn nữa còn được trưởng bối giới thiệu, như thế nào lại là ở công viên trò chơi?

“Đúng vây, hình như chúng ta…. Cùng nhau chơi đu quay” Từ Thiên Huệ nghiêng đầu nhớ lại, đây thực sự là ký ức của nguyên chủ, tựa hồ bởi vì chuyện năm đó, Từ Thiên Huệ mới yêu Tần Thâm.

Tần Thâm sửng sốt nhìn Từ Thiên Huệ, ký ức vốn đã chôn vùi trong quá khứ lập tức tuôn ra, hình như mùa hè năm hắn mười tám tuổi, hắn hẹn Tô Tuyết cùng nhau đi công viên trò chơi, kết quả Tô Tuyết bảo trời quá nóng, không muốn chơi ở đây.

Để lại một mình hắn lẻ loi ở công viên trò chơi, trùng hợp bắt gặp một cô bé mua nước giải khát nhưng lại không mang theo tiền, lúc đó hắn hảo tâm giúp cô, mọi chuyện cũng chỉ như bèo nước gặp nhau, lại không nghĩ tới Từ Thiên Huệ đem việc đó ghi tạc trong lòng.

Tô Tuyết sau khi để hắn một mình ở đó, về nhà lại làm nũng tự trách cầu xin hắn tha thứ, khi đó hắn đâu dám sinh khí với cô ta.

Chính là không nghĩ tới nhiều năm sau, hắn cùng Tô Tuyết lại như thế này.

“Tiểu Huệ chính là em?” Tần Thâm hiện tại nhớ lại, hình như bé gái đó kêu là Tiểu Huệ, thời gian cũng đã trôi qua bao nhiêu năm, nếu không phải Từ Thiên Huệ còn nhớ, chỉ sợ hắn cũng đã sớm quên.

“Đúng a, tôi nhớ rõ lần đó là lần đầu tiên tôi đi công viên trò chơi, trên người quên mang theo tiền, quầy ăn vặt lại không cho mua chịu a” Từ Thiên Huệ thở dài nói ra một tiếng.

Tần Thâm trầm mặc một lúc lâu rồi mở miệng: “Nguyên lai…… Chúng ta như vậy đã sớm nhận thức.”

Buồn cười hắn nhiều năm như vậy si tâm vọng tưởng, sai lầm đem mọi tức giận gán lên người Từ Thiên Huệ…. Hiện giờ xem như ăn đủ đau khổ đi!

“Huệ Huệ, chúng ta có thể… bắt đầu lại từ đầu được không, làm một đôi vợ chồng bình thường như bao đôi vợ chồng khác” Tần Thâm hít sâu một hơi, nói ra tính toán trong lòng, hắn muốn thay đổi mối quan hệ giữa hai người, không muốn tiếp tục làm vợ chồng trên danh nghĩa nữa.

“Vợ chồng bình thường? Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn sao?” Từ Thiên Huệ không nhịn được mà bật cười, ngày hôm qua một hồi, Tần Thâm cùng cô nháo, ở bệnh viện thái độ ôn hòa, chỉ sợ là e ngại ba Từ ở đó.

Tần Thâm sốt ruột phủ nhận: “Anh…..Anh không phải có ý đó.”

“Ý anh là, giống như vợ chồng bình thường cùng nhau ở chung vậy, chứ không phải là cãi nhau”.

Từ Thiên Huệ có chút hoài nghi: “Anh cảm thấy anh có thể ư?” Tần Thâm tùy thời cũng có thể hắc hóa, lão thiên a, cô lại không có khả năng đều chiều theo ý hắn.

“Cứ thử một lần đi, anh không nghĩ em sẽ vì chuyện này mà sinh ra chán ghét với anh, chờ đến khi em khôi phục ký ức, anh hy vọng, em có thể thích anh một lần nữa” Tần Thâm nhìn sâu vào mắt cô nói: “Bởi vì anh thích em, anh nguyện ý thay đổi vì em”.

Từ Thiên Huệ hai mắt mở lớn.

Lúc này, trong đầu truyền đến thanh âm của hệ thống đã lâu không thấy xuất hiện: “Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành.”

Nhiệm vụ này cứ như vậy liền hoàn thành?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN