Trời mùa đông sáng rất muộn, nhưng đã có vài tia sáng lờ mờ bên ngoài cửa sổ, dưới ánh nắng, tấm rèm dày dặn màu xanh đã biến thành màu xanh nhạt.
Lục Thanh Nham nhíu mày một lát rồi mới mở mắt được, trước mắt anh là trần phòng bệnh, không phải môi trường quen thuộc trong ký túc xá.
Vài giây sau, cuối cùng não bộ hơi trống rỗng của anh đã nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Anh phân hoá.
Từng có kinh nghiệm khi Lâm Hữu phân hóa, lúc này anh nhớ lại, anh có thể chắc chắn rằng hôm qua mình đã phân hóa thành Alpha. Anh hoàn toàn bị pheromone khống chế, đánh mất lý trí, biến thành một con thú dữ hung hãn.
Điều duy nhất anh làm được là nhốt mình vào phòng trước khi hoàn toàn không thể kiểm soát.
Nhưng ngay khi anh đang đấu tranh với chính mình để gọi điện xin giúp đỡ…
Lâm Hữu đã vào phòng.
Trong bóng tối, rõ ràng anh không nhìn thấy mặt Lâm Hữu, nhưng anh có thể tưởng tượng ra làn da trắng sữa dính nước của cậu, đôi môi đỏ mọng ước, mùi sữa tắm hương cỏ roi ngựa hòa quyện cùng pheromone mùi hoa lan khiến cậu vừa quyết rũ vừa dịu êm, từng chút, từng chút chiếm đoạt không khí quanh anh.
Mùi hương này tước đoạt chút lý trí còn sót lại của anh.
Lục Thanh Nham càng nhớ lại, sắc mặt càng tệ hơn.
Anh vẫn nhớ rõ cảnh tượng hôm qua mình ôm Lâm Hữu vào lòng, hôn môi cậu, anh vén quần áo Lâm Hữu, làn da trắng nón bị anh xoa, miết, gặm, cắn, để lại từng dấu hôn…
Nếu không phải cuối cùng Lâm Hữu gắng gượng tiêm thuốc ức chế cho anh.
Rất có thể anh sẽ thật sự cưỡng ép đánh dấu Lâm Hữu.
Anh từ từ ngồi dậy.
Nhìn qua vách cửa kính, anh nhìn thấy một người đang ngủ trên chiếc sô pha đối diện.
Người nọ đang trùm một chiếc chăn không biết lấy từ đâu, chỉ thò đầu ra ngoài, mái tóc rối bời, nửa bàn chân thò ra ngoài chăn, có lẽ vì hơi lạnh nên bàn chân cậu hơi ửng lên.
Đó không phải Lâm Hữu thì là ai được nữa?
Lục Thanh Nham lại gần cửa sổ, lặng lẽ nhìn Lâm Hữu bên kia lớp kính.
Dù đúng là hôm qua anh pheromone đã khống chế suy nghĩ của anh, nhưng khi anh thể hiện ra sự xâm lược và dục vọng chiếm hữu đáng sợ như vậy, Lâm Hữu có “chậm tiêu” đến mức nào cũng hẳn phải cảnh giác với anh.
Ít nhiều Lâm Hữu cũng sẽ nhận ra người bạn thân trưởng thành cùng cậu, người cậu cho là “anh em tốt nhất”, đã không còn là Lục Thanh Nham cậu có thể tin tưởng.
Ánh mắt Lục Thanh Nham sầm xuống.
Thật ra không phải anh không nghĩ tới chuyện bày tỏ với Lâm Hữu, nhưng bị bóc trần trong tình huống đột ngột không kịp đề phòng này, thật sự là nằm ngoài dự kiến của anh, cũng khiến chuyện này trở nên hóc búa.
Anh không biết sau khi Lâm Hữu thức dậy có thể chấp nhận anh, có thể ở bên cạnh anh như trước đây nữa không?
Lục Thanh Nham túm tóc, bất giác cảm thấy không biết phải làm sao.
Trước khi Lâm Hữu thức giấc, anh vẫn luôn ngồi trên chiếc ghế số pha nhỏ bên cạnh, nhìn cậu ngủ.
Lâm Hữu khi say giấc mang vẻ bình thản và hồn nhiên không biết sự đời, dường như cậu không mảy may biết về những hỗn loạn của thế giới bên ngoài, mà chỉ đắm chìm trong thế giới của mình.
Tâm trạng của anh đang vô cùng mâu thuẫn, tựa như một người sắp bước lên pháp trường, anh muốn Lâm Hữu tỉnh lại nói một lần dứt khoát, lại sợ Lâm Hữu thức dậy tuyên án tử hình cho anh.
—
Khi Lâm Hữu ngủ dậy đã sắp đến trưa.
Hôm qua sau khi Lục Thanh Nham kiểm tra xong, khi đó đã muộn lắm rồi, cậu bèn ở lại bệnh viện luôn. Bệnh viện này rộng hơn chỗ cậu ở hồi phát tình một chút, cho phép người nhà ngủ lại. Cậu bèn ngủ tạm trên sô pha một đêm.
Cậu ngủ liền một giấc hơn tám tiếng, cuối cùng, thứ đánh thức cậu không phải nắng sớm ban mai mà là cơn đói cồn cào.
Lâm Hữu há miệng ngáp, cậu rề rà chui ra khỏi chăn. Vừa liếc sang bên cạnh đã thấy Lục Thanh Nham đang nhìn mình qua lớp kính, cậu giật mình, suýt nữa ngã lăn xuống sô pha.
“Đậu mòe, ông ngồi đó hù ai thế?” Lâm Hữu bất mãn nói, cậu quàng chăn ngồi dậy, kéo sô pha lại gần kính, khoảng cách giữa cậu và Lục Thanh Nham chỉ còn khoảng nửa cánh tay.
Lục Thanh Nham thấy cậu không nói gì, lại nhìn xuống cổ Lâm Hữu. Sau một đêm, dấu hôn trên cổ Lâm Hữu không chỉ không nhạt bớt, mà sắc đỏ lại càng sẫm hơn.
Lâm Hữu cũng nhận ra ánh mắt của Lục Thanh Nham.
Toàn bộ ký ức hôm qua được khơi lại, cậu lập tức xắn tay áo “tính sổ” với Lục Thanh Nham.
“Ông còn nhìn nữa… Lão Lục này, tôi không ngờ ông lại là người như vậy luôn á.” Lâm Hữu khoanh tay, hung hăng nhìn Lục Thanh Nham.
Tim Lục Thanh Nham lập tức nhảy thót lên tận cổ.
Anh không biết Lâm Hữu định nói gì tiếp, cũng không biết mình có thể giải thích gì với Lâm Hữu.
Anh thích Lâm Hữu, nhưng anh không biết tình cảm này có chút sức nặng nào trong lòng Lâm Hữu không.
Lâm Hữu vẫn đang nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng đau khổ.
“Lục Thanh Nham.” Cậu nghiêm túc gọi tên Lục Thanh Nham, “Sao ông có thể đói bụng ăn quàng đến mức xiên cả anh em thế!”
“?”
Lục Thanh Nham bỗng ngây ra một giây.
Tại sao tình tiết này không giống anh dự đoán lắm nhỉ?
“Tôi biết pheromone dẫn dắt của tôi có thể coi là thuốc độc với Alpha, nhưng ông cũng không thể xử cả tôi chớ, bây giờ ông tỉnh táo lại rồi, nghĩ lại xem có phải thấy buồn nôn, muốn tự sát lắm không?” Lâm Hữu vẫn đang liến thoắng, miệng nổ như pháo rang. Cậu ra vẻ đau lòng, tựa như người cha già đang nhìn đứa con sẩy chân sa ngã của mình, “Đương nhiên tôi biết tôi đẹp trai lai láng, mọi người đều không thể cầm lòng, ông lại mới phân hóa, giống thú hoang không có suy nghĩ. Nhưng hành động này của ông vô cùng tổn thương đến tình cảm trong sáng của đôi ta, tổ chức vô cùng thất vọng với ông!”
Cậu vỗ bèm bẹp lên lớp kính, “Ba ngày tới ông sẽ bị nhốt ở đây, nhân thời gian này ở trong đó phản tỉnh lại đi!”
Lục Thanh Nham im lặng.
Anh nhìn gương mặt ngây thơ vô tội, hoặc có thể nói là ngớ ngẩn của Lâm Hữu, anh bỗng chốc không sao hiểu rồi. Lâm Hữu thật sự không nhận ra tình cảm của anh hay đang giả ngu để bảo vệ tình bạn của hai người.
Nhưng nếu là giả ngu thì…
EQ Lâm Hữu cao tới vậy sao?
Ngay khi anh đang nghi ngờ, Lâm Hữu ngồi trước mặt anh đã quẳng bay chiếc chăn, kéo cổ áo ngủ xuống rồi chỉ vào dấu hôn trên cổ và xương quai xanh cho anh nhìn.
“Ông nhìn ông nè, ông cắn tôi như vậy luôn. Lục Thanh Nham, tôi nói ông biết, nếu không phải tôi mà là một Omega khác, chắc chắn bây giờ người ta sẽ bắt ông phụ trách!” Lâm Hữu căm phẫn nói: “Ông cắn rách môi tôi luôn rồi!”
Đúng là Lâm Hữu bị rách môi, phối hợp với gương mặt nhỏ bằng bàn tay trắng nõn cùng dấu hôn trên người, thoạt trông chẳng khác nào mới bị xâm hại.
Lục Thanh Nham nhìn Lâm Hữu tùy tiện kéo cổ áo, phơi nửa lồng ngực trước mắt anh.
Anh đau đầu ấn huyệt thái dương, biểu cảm trên mặt dần biến dạng.
Được, khỏi phải nghi ngờ nữa, Lâm Hữu bị ngu thật.
Đáng lý ra thế này tốt hơn như anh dự đoán – Lâm Hữu nhận ra tình cảm của anh nhiều rồi.
Nhưng Lục Thanh Nham lại thấy mình sắp tức chết.
“Lâm Hữu.” Tiếng Lục Thanh Nham như rỉ ra từ kẽ răng, “Ông câm miệng cho tôi.”
Lâm Hữu lập tức trợn trừng mắt, ánh mắt nhìn Lục Thanh Nham như thể đang nhìn một kẻ tồi tệ bội tình bạc nghĩa.
“Không ngờ anh lại bảo tôi câm miệng…” Lâm Hữu nhoài người lên vách kính căm tức nhìn anh, ánh mắt tràn đầy u oán, “Hôm qua là tôi đưa anh đến bệnh viện đấy.”
Lục Thanh Nham chỉ muốn đâm đầu vào kính chết luôn cho rồi.
Rốt cuộc vì sao anh lại thích một đứa ngốc như Lâm Hữu nhỉ, kiểu gì cũng có ngày anh tức chết vì Lâm Hữu.