Lâm Hữu cắn bút đọc đề, tay viết liến thoắng trên giấy, quá trình giải đề bị lược bớt đến không thể ngắn hơn.
Bỗng một cốc trà sữa nóng hổi xuất hiện trên bàn, Lục Thanh Nham mang cho cậu.
Lục Thanh Nham không nói dối, mấy ngày qua anh không hề ép buộc cậu, thậm chí còn không nhắc đến chuyện tỏ tình. Sau khi về từ thành phố Lập Hải, anh vẫn đi học, tan học cùng cậu như thường ngày, cùng chơi bóng rổ, cùng chạy bộ, tuần trước còn đi chơi điện tử với đám Bạch Lộ.
Mọi thứ như đều quay về quỹ đạo.
….Mới lạ!
Lâm Hữu âm thầm chửi một câu.
Lục Thanh Nham là đồ lừa đảo. Miệng thì nói vẫn coi cậu là anh em thân thiết, nhưng hành động lại lịch thiếp đến mức khiến cậu tức lộn ruột.
Từ khi trở về sau tết Dương lịch, đừng nói là tiếp xúc cơ thể, lúc đưa đề chạm vào tay cậu cũng nói xin lỗi.
Thường ngày cũng không khoác vai cậu nữa, đi đường cũng không ủ tay giúp cậu nữa, lúc nào cũng giữ khoảng cách một bàn tay.
Tựa như bỗng hiểu ra sự khác biệt AO sau một đêm vậy.
Nhưng Lâm Hữu lại không tìm được lý do trách Lục Thanh Nham.
Cậu trách được gì anh đây?
Lục Thanh Nham thích cậu đã là bí mật hai người họ cùng biết rồi. Hiện giờ cậu vẫn chưa xác định rõ ràng, chưa thể cho Lục Thanh Nham một câu trả lời, Lục Thanh Nham tự giác cho cậu không gian, không thể nói là anh không có lòng.
Chẳng lẽ cậu lại trách Lục Thanh Nham tử tế quá à?
Lâm Hữu bực bội hút một ngụm trà sữa.
Rõ ràng vẫn là vị trà sữa cậu thường hay uống, nhưng lúc này cậu lại thấy không đủ ngọt, uống một ngụm lại chỉ thấy vị đắng của lá trà.
Cậu đảo mắt, bắt đầu tìm gây chuyện với Lục Thanh Nham, cậu đưa đầu gối huých anh, hỏi: “Ông gọi bao nhiêu đường đấy, chẳng ngọt chút nào hết vậy?”
Lục Thanh Nham không nhìn cậu, đáp: “80%, chỉ có ông mới thích ngọt vậy thôi.”
Lâm Hữu nhìn miếng dán trên cốc trà sữa, 80% đường, thêm kem sữa, thêm pudding.
Cậu chỉ còn nước trách quán trà sữa kia, “Lần sau không mua nữa, đắng quá, lừa đảo.”
Lục Thanh Nham mặc cho cậu quấy, làm xong bài tập toán rồi đưa cho Diệp Nam Sơn đang kêu gào bên cạnh.
Sau đó, anh như suy nghĩ vài giây mới bình tĩnh nói với Lâm Hữu: “Mấy hôm nay tôi định về nhà ở.”
Suýt nữa Lâm Hữu đã lật bàn.
“Sao ông lại về nhà ở?” Lâm Hữu nhìn Lục Thanh Nham, sầm mặt.
Nếu người khác nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, chắc đều sẽ tự giác tránh xa, sợ chọc giận cậu.
Nhưng Lục Thanh Nham lại không sợ con hổ giấy như cậu, anh bình tĩnh giải thích: “Người cạnh phòng tôi ồn quá, sắp thi cuối kỳ rồi, tôi về ôn tập.”
Một lý do cực kỳ chính đáng.
“Điêu. Có bao giờ ông ôn tập nghiêm túc vậy đâu, có phải thi đại học đâu.”
Lâm Hữu lại đạp anh một phát, nhưng cũng không nỡ đạp mạnh. Cậu đạp một cái không nặng không nhẹ, gót chân cọ qua bắp đùi Lục Thanh Nham, trái lại như đang ve vãn.
Lục Thanh Nham cố ý chọc cậu, “Ông giẫm bẩn giày tôi, lúc về phải giặt giày cho tôi đấy.”
Lâm Hữu vẫn tức giận nhìn anh.
Vẻ mặt Lục Thanh Nham bình tĩnh, quả thật anh tìm đại một lý do để về nhà, cứ đi cùng Lâm Hữu thế này, bầu bạn sớm hôm, Lâm Hữu sẽ mãi như ốc mượn hồn rúc trong lớp vỏ, sợ hãi không chịu ra ngoài.
“Sao ông nói mà không giữ lời thế, đã nói sẽ đối xử với tôi như trước mà. Cuối cùng bây giờ lúc nào ông cũng tránh tôi.” Lâm Hữu hằm hằm nhìn Lục Thanh Nham một lúc, cuối cùng cậu lại là người không gồng được ỉu trước, trông mặt ấm ức vô cùng, “Tôi cũng muốn mau nghĩ rõ ràng để trả lời ông lắm chứ, nhưng tôi không nghĩ được.”
Một chàng trai mới mười bảy, mười tám tuổi như cậu, chưa từng yêu bao giờ, cũng chưa từng mập mờ với ai, trong trắng, ngay thẳng, có thể nói vẫn còn là tay mơ.
Nào ngờ vừa vào chơi đã đụng phó bản khó nhằn bạn thân tỏ tình.
Sơ sẩy một chút là mất cả bạn lẫn bồ.
Cậu thê thảm quá.
Cậu cúi đầu, im lặng vài giây rồi nhỏ giọng nói lần nữa: “Lão Lục, tôi không nghĩ được.”
Lâm Hữu gọi tên khiến tim anh mềm nhũn, thậm chí đã hơi muốn tha cho cậu.
Nhưng anh chỉ xoa đầu Lâm Hữu, “Từ khi về đây cũng đã nhiều ngay rồi, tôi cũng sắp đến giới hạn rồi. Tôi ngủ bên trên, cứ luôn nghĩ về cậu ở bên dưới, nghĩ rồi lại muốn trèo vào ban công phòng cậu.”
Lâm Hữu không hỏi ông trèo ban công phòng tôi làm gì.
Cậu đỏ mặt.
“Tôi về nhà để bình tĩnh lại, không tham gia tiết tự học tối nữa. Nhưng vẫn đi học bình thường, tạm thời cũng không xin đổi bàn.” Lục Thanh Nham xoa đầu Lâm Hữu, vẫn là sự dịu dàng dành riêng cho cậu, anh dịu giọng nói: “Cậu phải biết đường tự dậy đấy.”
Lâm Hữu rất muốn phản bác anh, ông lượn về nhà là bình tĩnh được hả?
Nhưng nghe Lục Thanh Nham nói tạm thời không đổi bàn, cậu lại không dám ồn ào.
Cậu sợ Lục Thanh Nham nghe vậy thấy có lý, ngày mai sẽ đổi chỗ luôn.
“Vậy ông định ở nhà mấy hôm?” Lâm Hữu hỏi, cậu nghĩ một lát, đe dọa: “Ông mà không về ký túc xá thì tôi cũng không ở nữa, tôi đến nhà ông đấy.”
Lục Thanh Nham bật cười.
Làm gì có ai như vậy, còn chưa yêu đã nhất quyết đòi đến nhà người ta.
“Tôi về mấy hôm để bình tĩnh lại, cậu cũng bình tĩnh suy nghĩ xem.” Lục Thanh Nham vỗ về cậu, “Cứ dính vào nhau mãi thế này, không ai bình tĩnh được.”
Lâm Hữu không nói gì nữa, không nói được, cũng không nói không được.
Cậu lại uống trà sữa tiếp, rõ ràng chẳng ngon chút nào, cậu lại uống ừng ực đến hết cốc.
Quả nhiên, hôm sau Lục Thanh Nham đã biến mất khỏi giờ tự học tối, một mình Lâm Hữu về ký túc xá.
Bạn bè còn rất tò mò, mấy người gặp mặt trên đường đều ngạc nhiên nhìn cậu, hỏi: “Anh Lục đâu? Sao không đi cùng ông.”
Lâm Hữu thấy cực kỳ tồi tệ, rất muốn trả lời tên khốn Lục Thanh Nham đó liên quan cái đít gì đến tui.
Nhưng cậu nhịn, nuốt câu đó xuống.
Cậu hằm hằm trả lời: “Cậu ta có việc về nhà rồi, mấy hôm nữa sẽ quay lại.”
Mọi người nhìn sắc mặt cậu, sợ không dám hỏi nữa, rón rén đi vòng qua người cậu.
Mấy ngày như vậy trôi qua.
Lâm Hữu vô cùng cô đơn, cậu lên phòng Đường Kỳ nhất quyết bế một con mèo đi, ôm mèo xem phim truyền hình nhạt nhẽo ngoài phòng khách.
Mấy hôm nay cậu cũng bóng gió chuyện tình yêu với mấy người xung quanh rồi, nhưng chẳng có một ai đáng tin, hầu hết mọi người cũng độc thân như cậu, chỉ có mình Hầu Tử Thành từng yêu đương. Nhưng cậu ta cũng chẳng có đề nghị nào mang tính xây dựng.
Còn trách ngược lại Lâm Hữu, bảo cậu chọc ngoáy nỗi đau của họ.
Lâm Hữu cũng lười không hỏi nữa.
Cậu chuyển hướng sang phim tình yêu, muốn tìm kiếm gợi ý trong đó.
Cậu mơ rất đẹp, phim truyền hình ba xu này máu chó như vậy những mãi vẫn có người xem, tất nhiên là phải có lý gì đó. Mặc dù trong đó toàn mấy lời ba hoa nhảm nhí, nhưng chắc chắn phù hợp với cảm xúc khi yêu, nếu không sẽ không có nhiều người say mê như vậy.
Vậy nên cậu ôm mèo ngồi xem cố.
Giữa chừng, chú mèo vàng kia có ba lần muốn chạy khỏi lòng cậu, đều bị cậu ấn lại, cuối cùng, cậu dùng một hộp đồ ăn đổi lấy sự hòa bình tạm thời.
Lâm Hữu đăm chiêu nhìn iPad.
Nữ chính và nam chính trên màn hình vừa sơ ý hôn nhau, sau đó khi về nhà, nữ chính bắt đầu hồn vía lên mây, lúc nào cũng nhớ thương nam chính. Sau khi một vài chuyện xảy ra, nữ chính không biết mình có thật sự thích nam chính không, bèn đề nghị nam chính hôn mình, xác nhận tình cảm.
Hôn xong, nữ chính nhìn nam chính, chân thành nói: “Em không chỉ từng hôn một mình anh, nhưng nụ hôn với anh là đơn thuần nhất, cũng khiến em động lòng nhất.
Sau đó hai người bắt đầu ôm nhau gặm nhau.
Lâm Hữu ngạc nhiên, mắt tròn xoe nhìn màn hình. Cậu giơ tay ra bịt mắt mèo, không để linh hồn thuần khiết của nó bị vấy bẩn, còn cậu thì rầm rì tự nói với mình: “Làm vậy cũng được à?”
Nhưng cậu nhớ lại nụ hôn của Lục Thanh Nham khi ôm cậu dưới trời tuyết đêm năm mới kia.
Giữa vườn hoa không một bóng người, không khí lạnh buốt, nụ hôn của anh lại ấm áp.
Lâm hữu bối rối chau mày.
Không phải cậu lý do lý trấu đâu, nhưng tên lưu manh Lục Thanh Nham kia hôn cậu, vói cả lưỡi vào trong, có là ai thì cũng tim đập thình thịch thôi.
Lúc đó cậu sợ đứng hình.
“Cái trò dở hơi này có tin được không?” Lâm Hữu lầm bầm.
Bộ phim đã phát đến nhạc kết, cậu cũng không bịt mắt chú mèo vàng nữa, mà lúc có lúc không vuốt lưng nó.
Chú mèo béo kia ngáp một pháp trong lòng cậu, vì đã nhận khoản đút lót một hộp đồ ăn, mèo ta quyến rũ “meo” với cậu một tiếng, cái đuôi khe khẽ quệt qua cổ tay cậu.
Mãi đến trước khi ngủ, Lâm Hữu vẫn đang xoắn xuýt chuyện này
Ánh trăng mờ tối bên ngoài cùng đèn đường chiếu lên bức màn, có thể nhìn thấy bóng cây mờ mờ.
Lâm Hữu trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng cậu ngồi dậy, vớ một đồng xu ở đầu giường rồi nhắm mắt tung lên.
Là mặt trước.
—
Chiều hôm sau, trước giờ thể dục.
Mọi người đều đã ra ngoài, chỉ còn hai người Lục Thanh Nham và Lâm Hữu trong phòng học.
Lục Thanh Nham đã thay đồ chơi bóng, chuẩn bị ra ngoài, nhưng Lâm Hữu chợt kéo anh lại.
Cậu túm rất mạnh.
“Sao thế?” Lục Thanh Nham khó hiểu nhìn Lâm Hữu.
Thoạt trông Lâm Hữu vô cùng cự nự, nhìn kỹ còn có vẻ đang bực tức, muốn đánh nhau.
Lục Thanh Nham nhanh chóng hồi tưởng lại, gần đây mình có chọc tức Lâm Hữu đâu.
Bàn tay giữ Lục Thanh Nham của Lâm Hữu bắt đầu rịn mồ hôi, vô số cảnh phim xuất hiện trước mắt cậu, khiến đầu cậu nóng lên.
Cậu cắn răng, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi mới nhỏ giọng nói: “Lão Lục, ông hôn tôi đi.”
Lục Thanh Nham nghĩ mình nghe nhầm.
Còn trẻ măng đã mắc chứng hoang tưởng rồi.
Lâm Hữu nhìn phản ứng của anh, lại sắp vào giờ học rồi, cậu sốt ruột kéo áo Lục Thanh Nham, “Nhanh lên.”
Lục Thanh Nham hít sâu, lẳng lặng cấu mình một phát, cảnh cáo mình không được “cầm thú” quá.
“Tôi có thể hỏi vì sao ông bỗng dưng đòi tôi hôn không?” Anh cố gắng hỏi một cách lý trí.
Lâm Hữu không biết nói gì, bèn bất chấp nói: “Không phải người ta nói khi người mình thích hôn mình sẽ thấy rung động sao? Tôi muốn nhờ ông hôn tôi một lần, tìm cảm giác xem. Lần trước tôi ngạc nhiên quá, chưa cảm giác được gì.”
Dứt lời, cậu như chuẩn bị lên pháp trường, ngẩng đầu nhắm mắt, lông mi khẽ run.
Lục Thanh Nham suýt bật cười vì tức, “Đây là kết quả suy nghĩ cả buổi trời của ông à?”
Anh cạn lời nhìn Lâm Hữu, đã căng thẳng tới vậy rồi, ông còn cảm nhận được gì nữa.
“Lâm Hữu, ông đúng là ngốc. Ông nghĩ hôn môi và rung động là một bài kiểm tra, cuối cùng sẽ cho ông kết quả?”
Lâm Hữu không hài lòng mở mắt, cậu hết cách rồi mới tìm đến Lục Thanh Nham. Người này còn mắng cậu.
Cậu bắt đầu đe dọa Lục Thanh Nham: “Ông có hôn không, không hôn là tôi đi tìm người khác đấy, dù sao cũng sẽ có kết quả, xem tôi có rung động với người khác không là được.”
Cậu đang nói bừa.
Lục Thanh Nham cũng biết vậy, nhưng vẫn muốn đánh cậu.
Anh nhấc cằm Lâm Hữu, không nói không rằng chuẩn bị hôn cậu.
Tự Lâm Hữu yêu cầu, đòi hôn ngay trước mặt, không hôn thì quả là nhát cáy.
Những anh còn chưa kịp lại gần Lâm Hữu, tiếng bước chân đã vang lên ngoài cửa.
Cán sự thể dục vào lớp từ cửa sau, thấy Lục Thanh Nham và Lâm Hữu đứng cuối lớp, khó hiểu hỏi: “Các ông đang làm gì đây, tôi đang tìm các ông đi chơi bóng đây.”
Lục Thanh Nham và Lâm Hữu tách ra, khoảng cách giữa hai người còn đủ cho một người nữa đứng.
Lâm Hữu nhìn mặt sàn, cực kỳ khó chịu, âm thầm phóng ánh mắt sắc lẹm cho cán sự thể dục.
Cán sự thể dục không hiểu sao cậu lại lườm mình, không biết mình đã chọc ông tướng này lúc nào.
Lục Thanh Nham ấn lên huyệt thái dương, “Thôi vậy, đi học trước, không đi nữa đám Diệp Nam Sơn cũng qua đây tìm mất.”
Lâm Hữu hằm hằm ra ngoài cùng anh, vẫn khó chịu ra mặt.
Ra sân, Lâm Hữu khởi động cổ tay, còn kéo Lục Thanh Nham lại hỏi: “Rốt cuộc ông có hôn không, tối nay đừng về nhà nữa, đến ký túc xá đi.”
Cậu nói vô cùng tự nhiên, hiển nhiên, không đạt được mục đích cậu sẽ không dừng lại.
Lục Thanh Nham nghiêng đầu nhìn Lâm Hữu, như đang nhìn một chú cừu ngốc nghếch mời sói đến nhà dùng bữa.
“Hôn, sao lại không hôn.” Lục Thanh Nham nói.
Nói xong, Lục Thanh Nham ra sân chơi bóng. Hôm nay Lâm Hữu không chơi bóng rổ, sau khi rủ người khác đánh cầu lông một lát, cậu ngồi luôn trên khán đài nói chuyện.
Không hiểu vì sao, rõ ràng là cậu yêu cầu, nhưng sau khi Lục Thanh Nham đồng ý hôn cậu, cậu lại ngại ngùng không dám nhìn Lục Thanh Nham nữa, cực kỳ bối rối.
Tối hôm đó.
Quả nhiên Lục Thanh Nham không về nhà mà đến phòng tự học cùng Lâm Hữu.
Mấy hôm rồi mới tự học tốt cùng người này, Lâm Hữu cực kỳ vui vẻ.
Thái Nồi Nhỏ vừa mới ra khỏi lớp, không có ai trông chừng, dù học sinh vẫn làm bài tập nhưng đều vừa viết vừa nói chuyện.
Bạch Lộ và Thiệu Án ngồi bàn trước đang lén lút đánh bài dưới gầm bàn.
Lâm Hữu ngồi cuối lớp, thỉnh thoảng lại nhìn họ chơi, còn bình luận chê bai hai người họ chơi gà, bị ai người quay lại lườm.
Đang lúc sôi nổi.
Còn hai phút nữa là đến tám giờ, phòng học bỗng dưng mất điện. Sau một tiếng “tạch”, cả tòa nhà chìm vào bóng tối. Trùng hợp tối nay lại không có trăng, trời âm u, trong phòng tối đến mức không nhìn rõ ngón tay, chỉ nghe thấy từng tiếng thốt lên đầy kinh ngạc.
“Móa, có chuyện gì thế? Ngắt điện mà không báo trước à?”
“Chắc là nhảy aptomat rồi, chờ một lát là được.”
“Đứa nào canh lúc trời tối đạp tao thế, đứng ra đây cho tao.”
Lớp học ồn như họp chợ.
Lâm Hữu cũng chưa kịp làm quen với bóng tối, nhưng trường bị ngắt điện không phải chuyện to tát gì, rồi sẽ có điện lại thôi.
Cậu nhìn quanh lớp học, không có ánh trăng, căn phòng tối đen như bị một lớp mực bao trùm, chỉ có thể thấy lờ mờ mấy bóng đen, loáng thoáng nhìn ra đó là đường nét con người.
Đêm không trăng gió lớn, là lúc để chơi xấu.
Cậu bắt đầu giở trò, chuẩn bị hù Bạch Lộ và Thiệu Án ngồi bàn trước.
Nhưng cậu chưa kịp hành động đã nghe tiếng Lục Thanh Nham gọi cậu rất khẽ, rất khẽ.
“Lâm Hữu, cậu lại gần đây.”
Lâm Hữu tưởng rằng Lục Thanh Nham muốn nói gì với mình, không hề đề phòng lại gần anh.
Nhưng cậu vừa nghiêng đầu qua, đã có một đôi tay nâng mặt cậu, ngón tay miết qua khóe mắt cậu hơi thô bạo.
Sau đó, một đôi môi mềm mại, khô ráo và ấm áp dán lên môi cậu.
Lâm Hữu trợn trừng mắt, vô thức muốn kêu lên, nhưng nghĩ đây là lớp học, cậu đành phải nén âm thanh trong cổ họng, tiếng hét trở thành một tiếng nức nở không rõ ràng.
Đây không phải nụ hôn chuồn chuồn lướt đây.
Nụ hôn của Lục Thanh Nham vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, anh khẽ cắn lên môi cậu, khi mút khi liếm. Anh vói lưỡi vào miệng cậu, quét khắp hàm răng như đang thăm dò, đến khi Lâm Hữu tự mở miệng.
Tim Lâm Hữu đập nhanh đến mức như sắp vọt ra khỏi cổ.
Phía trước và bên phải cậu đều có người, mặc dù lớp học tối đen, không nhìn rõ họ đang làm gì. Nhưng tiếng nói chuyện của bạn bè văng vẳng bên tai, tiếng nô đùa vui cười của họ chỉ cách cậu không đến một cánh tay, họ có thể phát hiện sự khác thường của hai người bất cứ lúc nào.
Họ hôn nhau ngay trước mắt mọi người.
Sự thật này khiến tim Lâm Hữu cũng run lên, không rõ vì sợ hãi hay điều gì khác.
Cậu vô thức dựa lên tường, bả vai gầy dán lên vách tường gạch mem chắc chắn.
Lục Thanh Nham hôn đến mức cậu không kịp thở.
Trong khi hít thở, cậu lại ngửi thấy mùi tuyết tùng kia, mùi hương ấy không còn lành lạnh, nhạt nhòa nữa, mà trở nên mạnh mẽ và nồng đậm, ùn ùn kéo đến bao trùm lấy cậu.
Cậu gần như đắm chìm trong hơi thở mùi tuyết tùng đó.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một giây, cũng có thể là một phút.
Lục Thanh Nham buông cậu ra.
Nhưng hai người vẫn rất gần nhau, hơi thở quấn quýt, Lâm Hữu thở phì phò, không nói gì.
Lục Thanh Nham ghé sát tai Lâm Hữu.
Giọng anh rất nhẹ nhàng, tựa như lông vũ quệt qua tai Lâm Hữu, gảy vào tim cậu.
“Tiểu Hữu, thế này mới là hôn.”
Nói xong, Lục Thanh Nham lùi lại, bàn tay ôm mặt Lâm Hữu cũng buông lỏng.
Họ lại quay về khoảng cách an toàn.
Một giây sau, phòng học lại sáng đèn.
Căn phòng lại sáng như ban ngày.
Tất cả những chuyện xảy ra trong phòng học đều rõ mồn một dưới ánh đèn.
Ánh sáng bất ngờ khiến Lâm Hữu bất giác nheo mắt.
Cậu vẫn dựa trên tường, thở dốc không ngừng, tim đập nhanh đến mức bản thân cậu cũng thấy ồn ào, hai rặng đỏ bay trên gò má cậu, đôi mắt ướt át, tóc hơi rối.
Nhưng Lục Thanh Nham vẫn áo quần bảnh bao ngồi tại chỗ, tóc tai gọn gàng, cài khuy tay áo đến nút cuối cùng, bàn tay khớp xương rõ ràng còn đang cầm một cây bút, viết đáp án của bài cuối cùng.
Tựa như anh vẫn luôn nghiêm chỉnh ngồi đó, chưa từng rời đi.