Ngoài cửa vườn hoa, dưới ánh đèn đường mờ tối, người anh ngày đêm mong nhớ đang ngồi trên chiếc vali màu bạc.
Mặt mày tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, đôi chân dài hơi gập lại như không biết đặt đâu, chiếc khăn màu đỏ quàng trên cổ, vắt qua loa lên vai, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cậu.
Lâm Hữu ngồi trên vali nhìn Lục Thanh Nham.
Nửa tiếng trước có một trận tuyết nhỏ. Tuyết rơi nhỏ quá, không đọng lại trên đường, nhưng tóc cậu lại dính mấy hạt tuyết, mặt mày cũng lạnh cóng.
Nhưng khi nhìn thấy Lục Thanh Nham, thấy Lục Thanh Nham chạy về phía cậu dưới hàng mai trong vườn, cậu lại bất giác mỉm cười.
Cậu vượt mười mấy tiếng đồng hồ, chạy từ nước M đến nhà Lục Thanh Nham, chỉ vì ánh mắt sáng ngời của Lục Thanh Nham khi thấy cậu.
Lúc này, Lục Thanh Nham đứng trước mặt cậu, cậu lại bình tĩnh ngồi trên vali, thong thả chào Lục Thanh Nham, như thể cậu vừa từ căn nhà bên cạnh qua đây.
“Gặp tôi có vui không?” Cậu cười hỏi Lục Thanh Nham, lúm đồng tiền nơi khóe miệng lún sâu.
Lục Thanh Nham nghĩ mình đang nằm mơ.
Nhưng khi anh ôm Lâm Hữu vào lòng, cái ôm chân thực nói với anh rằng.
Không phải giấc mơ.
Lâm Hữu thật sự đã xuất hiện trước mắt anh, được anh ôm vào lòng.
“Sao ông đã về rồi?” Lục Thanh Nham ôm chặt Lâm Hữu, không thể kìm lòng hôn lên tai cậu.
Nụ hôn của hắn khiến tai Lâm Hữu ngưa ngứa, nhưng cậu không phản kháng, chỉ cười nói: “Lão Lục, ông biết rồi còn hỏi đấy à?”
Cậu ngắt điện thoại với Lục Thanh Nham, sau đó lập tức xách hành lý chạy xuống, nói cậu muốn về nước một mình trước ánh mắt ngạc nhiên của cha mẹ.
Sau đó một mình cậu bay mười mấy tiếng, một mình cậu bắt xe đi nửa tiếng giữa đêm, cuối cùng mới đến nhà Lục Thanh Nham.
Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng, cậu không buồn ngủ chút nào, chỉ nhớ Lục Thanh Nham.
Cậu biết mình làm vậy quá bồng bột, cậu không khỏi nghĩ, chắc chắn lúc về phải giải thích rách miệng bố mẹ mới chịu bỏ qua.
Nhưng cậu không quan tâm.
Nhiệt huyết sôi trào trong lòng cậu, cậu ngồi cười ngớ ngẩn trên máy bay một mình, suy nghĩ lát nữa thấy cậu, biểu cảm của Lục Thanh Nham sẽ thế nào.
Cậu suy nghĩ suốt quãng đường.
Cậu không thể lừa dối bản thân, rằng cậu lặn lội xa xôi chạy về đây chỉ để thực hiện lời hứa giữa bạn bè, chỉ xuất phát từ tình cảm bạn thân thuở nhỏ được nữa.
Lâm Hữu vỗ vai Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham không thể kìm nén cảm xúc, bàn tay đang ôm cậu cũng run rẩy, trái lại, cậu rất bình tĩnh.
Cậu nhẹ nhàng đẩy Lục Thanh Nham, để Lục Thanh Nham đứng đối diện, nhìn mình.
Sau đó, trước mắt ánh kinh ngạc của Lục Thanh Nham, lần đầu tiên, cậu chủ động hôn anh.
“Lão Lục, đúng là tôi có gửi đồ cho ông…” Cậu cười với Lục Thanh Nham, “Ship cho anh một cậu bạn trai, anh có nhận không?”
“Nhận.” Lục Thanh Nham đồng ý ngay tắp lự.
Dứt lời, hai người đối mặt nhìn nhau, rồi bỗng người ngây ngốc.
Trong con ngõ tối tăm, trời sáu giờ vẫn còn chưa sáng, chỉ có ánh sáng mờ tối từ ánh đèn trên đỉnh đầu.
Họ lại trao nhau một nụ hôn dưới đèn đường.
“Mừng em trở về.” Lục Thanh Nham nói.
Anh bế Lâm Hữu lên khỏi vali, một tay khiêng cậu lên vai, tay còn lại kéo vali vào nhà.
Lâm Hữu bị anh bế lên, bất lực nói: “Lục Thanh Nham, anh là thổ phỉ hả? Tư thế đần đồn gì đây, mau bỏ ông xuống!”
Tuy miệng mắng Lục Thanh Nham nhưng lại cười tít mắt, hoàn toàn không giãy giụa.
Ai cũng là bạn trai mới nhậm chức, phải nể mặt chút chứ.
Khi Lục Thanh Nham vác cậu qua vườn qua, Lâm Hữu còn giơ tay ngắt một bông mai, cây mai này mới nở một nửa, nụ hoa lấm tấm trên cành.
—
Vào nhà, Lục Thanh Nham và Lâm Hữu không đùa nữa.
Mọi người trong nhà vẫn chưa dậy, trong nhà vô cùng yên tĩnh.
Lục Thanh Nham không thể kìm lòng, đè Lâm Hữu cạnh lối vào hôn cậu mấy lần, đóa hoa mai vừa hái rơi xuống vali, hương hoa mai thoang thoảng trong phòng.
Họ hôn nhau giữa hương mai thơm ngát.
Nhưng, Lục Thanh Nham bỗng ngửi thấy mùi hương khác xen lẫn trong hương mai.
Anh buông môi Lâm Hữu, quay sang hôn cổ cậu, hôn lên hầu kết cậu, rồi ôm chặt eo Lâm Hữu, chậm rãi hôn lên gáy cậu.
Sau gáy Lâm Hữu, không có miếng dán.
“Sao em không dùng miếng dán ngăn cách?” Lục Thanh Nham ậm ờ nói.
Lâm Hữu thở hổn hển trước những nụ hôn của anh, cậu nhỏ giọng đáp: “Có phun thuốc, nhưng thuốc chỉ được mười hai tiếng, giờ chắc hết tác dụng rồi.”
Đúng là hết tác dụng rồi, mùi hoa lan tỏa ra từ tuyến sinh dục của cậu từng chút, từng chút một.
Quyến rũ khiến Lục Thanh Nham đỏ mắt.
Anh không nhịn nổi khẽ cắn lên làn da nơi gáy Lâm Hữu, mút mát, răng nanh chực chờ muốn cắn rách mảng da này.
Lâm Hữu cảm nhận được, cậu không khỏi rụt người lại, bản năng cậu cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng cậu lại không muốn đẩy Lục Thanh Nham, chỉ có thể nhắc nhở.
“Lão Lục, anh liêm sỉ chút được không? Chúng ta mới xác nhận quan hệ đấy, lưu manh ít thôi.”
Lục Thanh Nham bật cười.
Anh ngẩng đầu lên từ hõm cổ Lâm Hữu, dưới ánh đèn mờ tối trong nhà, Lục Thanh Nham lười biếng nhếch miệng, giọng nói vừa trầm vừa khàn, cất chứa dục vọng.
“Không liêm sỉ được.” Anh vừa nói vừa cắn môi Lâm Hữu, chăm chú nhìn vào mắt cậu, một chân chen giữa hai đùi Lâm Hữu, cọ vài lần không nặng không nhẹ, “Có liêm sỉ thì không cua được vợ.”
Mặt Lâm Hữu đỏ lên.
Đỏ bừng bừng.
—
Hai người quấn quýt trước lối vào hồi lâu, Lục Thanh Nham đòi hết cả vốn lẫn lời.
Đến khi có người không chịu nổi đứng ho sau lưng họ.
“Hai đứa, anh tốt bụng nhắc nhở, nửa tiếng nữa là mẹ chúng ta sẽ dậy đó.”
Lâm Hữu giật mình suýt xù lông, đá Lục Thanh Nham ra xa nửa mét.
Lục Thanh Nham bị đá gần hộc máu, sức mạnh của Lâm Hữu quả không phải thứ người bình thường chịu được. Anh chống eo, mặt hằm hằm quay lại nhìn, anh trai anh đang mặc đồ ngủ, khoanh tay đứng sau hai người, cười khẩy nhìn anh.
Bị bắt tại trận, mặt Lâm Hữu đỏ như sắp nhỏ máu. Cậu đánh nhau, cúp tiết bị bắt lên văn phòng đã nhiều lần, nhưng chưa từng biết xấu hổ. Nhưng yêu sớm lại bị bắt tận mặt thì mới là lần đậu, cậu luống cuống nhìn chân, nhất quyết không chịu ngẩng đầu.
Lục Thanh Nham đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn anh mình, “Anh đến đây lúc nào?”
Lục Bắc Danh cũng cười khẩy, giả vờ nhìn đồng hồ, “Cũng chưa bao lâu, bắt đầu từ lúc hai đứa vào nhà thôi ha.”
Lâm Hữu tuyệt vọng muốn tìm quần mà đội.
Cậu thật sự không chịu nổi cảnh tượng này, cậu nghĩ mình sắp tắt thở rồi, bèn vội vàng kéo vali lên tầng, “Em đi ngủ trước đây, hai người nói chuyện thong thả.”
Lục Bắc Danh cũng không cản cậu, đợi cậu lên cầu thang mới huýt sáo, ngả ngớn nói: “Quên mất, em dâu, chúc mừng năm mới.”
Lâm Hữu lảo đảo, suýt nữa ngã cầu thang.