Nhưng thật lòng, bức tranh Lâm Hữu tặng anh rất đẹp, là tranh sơn dầu. Trong bức tranh là mùa hè với những tán cây xanh mướt, cùng một ô cửa sổ nửa mở, Lục Thanh Nham ngồi bên cửa sổ, ôm đàn ghi ta. Mỗi nét vẽ đều rất tinh tế, phong cảnh ngoài cửa sổ, hoa hồng đỏ trên bệ cửa, còn có nam sinh trẻ tuổi tuấn tú ngồi trước đó, tất cả đều vô cùng sống động. Tựa như thời gian ngừng lại ngay giây phút ấy, khắc lên bức tranh này.
Lục Thanh Nham nhìn thoáng qua đã biết Lâm Hữu tự tay vẽ.
Có thể người khác không biết, nhưng anh biết từ nhỏ Lâm Hữu đã vẽ rất giỏi, ông ngoại Lâm Hữu là họa sĩ, có điều lên cấp ba việc học rất bận rộn, dần dần Lâm Hữu không vẽ nữa.
Không ngờ lúc này cầm bút lần nữa, cậu vẫn quen tay như vậy.
Nhưng Lục Thanh Nham vẫn uyển chuyển nêu ý kiến với Lâm Hữu, “Nếu em vẽ em tặng anh, anh sẽ càng vui hơn. Anh mang bức tranh này về treo đầu giường, người nào biết thì biết là quà bạn trai tặng anh, ai không biết chắc chắn sẽ nghĩ anh rất tự luyến.”
Lâm Hữu bật cười, cậu đá Lục Thanh Nham một cái rất nhẹ, “Đòi hỏi nhiều quá, vẽ cho anh là được rồi, biết em vẽ bao lâu không? Hai tháng đó!”
Cậu vẫn phải đi học, những lúc được nghỉ hai ngày về nhà mới có thời gian vẽ mấy nét.
“Nhưng vốn dĩ đây không phải quà valentine cho anh đâu.” Lâm Hữu nói với Lục Thanh Nham, mắt cậu đảo quanh, xấu hổ nói: “Lúc đó anh tỏ tình với em, làm em bối rối quá, không muốn gặp anh, nhưng vẫn cứ nhớ anh, nên lúc nào rảnh rỗi lại vẽ anh. Rề rà mãi mới vẽ xong, đúng dịp lễ tình nhân nên tặng luôn.”
Nói xong câu này, cậu cũng tự thấy mình ngốc.
Khi đó cậu được tỏ tình, lòng rối như tơ vò, vậy mà còn có tâm trạng vẽ tranh Lục Thanh Nham, đây không phải thích thì là gì.
Chỉ có mình cậu không nhận ra.
Lục Thanh Nham cũng hiểu những lời Lâm Hữu chưa nói ra, anh cười càng tươi, lại gần hôn Lâm Hữu, “Vẽ đẹp lắm, anh rất thích.”
Lâm Hữu đẩy anh, “Cảm ơn thì nói miệng được rồi, không cần ôm ấp đâu.”
Nhưng dù nói vậy, hai người đều không nỡ về ký túc xá, họ đứng trong hành lang mờ tối nhìn nhau một lát, nét mặt dịu dàng.
—
Hai mươi phút sau, Lục Thanh Nham mang bức tranh về ký túc xá, sau đó xách một túi đồ ăn vặt lên sân thượng cùng Lâm Hữu.
Học sinh tại ký túc xá phía nam rảnh rỗi đều thích lên sân thượng này đi dạo, nhưng có lẽ vì học sinh ở đây ít quá, gần như mọi người chưa từng đụng mặt trên này. Từ tháng trước, trên thượng thượng có thêm một bộ bàn ghế có, cũng không biết ai kê lên đó, còn có người trồng mấy chậu hoa ở góc tường. Giờ đang là mùa đông, chỉ có lá màu xanh sẫm.
Ngồi đây tán gẫu, nhìn học sinh trong tòa phòng học đối diện tự học tối, cũng rấy thoải mái.
…Mùa đông hơi lạnh, nếu không lại càng tuyệt hơn.
Lục Thanh Nham đưa một lon sữa ấm cho Lâm Hữu, anh vừa mới mua tại máy bán hàng tự động dưới tầng.
Lâm Hữu nhìn chòng chọc lon bia trong túi, cực kỳ không muốn nhận.
“Giờ em ở một mình, say rồi không ai chăm sóc em.” Lục Thanh Nham nhét lon sữa vào tay cậu.
Lâm Hữu đành ngoan ngoãn nhận.
Lâm Hữu vừa uống sữa ấm, vừa quấn lấy Lục Thanh Nham.
Cậu thấy cuộc đời rất thần kỳ, cậu nhớ lễ tình nhân năm ngoái trùng với kỳ nghỉ, khi đó cậu và Lục Thanh Nham đều chưa nhận ra tình cảm, hai kẻ độc thân lên phố chơi cùng nhau, ngồi xem phim giữa hàng đống cặp yêu nhau, không chỉ không gò bó, còn thì thầm với nhau trong rạp, nhỏ giọng nói cặp đôi ngồi trước đã hôn nhau tám lần.
Không ngờ một năm trôi qua, người anh em đi xem phim với cậu năm đó đã thành bạn trai cậu.
Nhưng dù là thân phận nào, Lục Thanh Nham vẫn ở bên cậu.
Từ khi chào đời, họ chưa từng cách xa.
Lâm Hữu đang mải mê suy nghĩ, bỗng nghe Lục Thanh Nham hỏi cậu: “Hôm nay em có nghe Thái Quốc nói cuối kỳ nhà trường sẽ thu thập nguyện vọng không, mỗi người đều phải điền nguyện vọng thi đại học của mình. Em đã quyết định học ở đâu chưa?”
Lâm Hữu khựng lại.
Cậu không đáp lại, hộp sữa trong tay lại hơi móp.
Không giống những học sinh khác phải lo lắng về điểm số, từ nhỏ, thành tích của cậu và Lục Thanh Nham đã như “hack game”, đủ cho họ thi vào những trường đại học tốt nhất trong nước.
Vậy nên cậu chưa từng nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, có ai hỏi chỉ vô tư trả lời, thi vào đâu cũng được, đằng nào cậu cũng học cùng Lục Thanh Nham.
Nhưng gần đây, mục tiêu của cậu đã hơi thay đổi.
Cậu nghe Lục Thanh Nham hỏi tiếp: “Đại học tốt nhất trong nước chỉ có mấy trường thôi, em muốn học trường…”
Lâm Hữu vươn tay kéo tay áo Lục Thanh Nham, cắt ngang lời anh.
“Lão Lục.” Lâm Hữu khẽ gọi.
Lục Thanh Nham cúi đầu nhìn cậu, “Sao thế?”
“Có thể em, không thể học cùng anh.”
Khi Lâm Hữu nói những lời này, trông cậu rất bối rối, xen lẫn một chút xoắn xuýt và áy náy, nhưng ánh mắt lại rất sáng.
Lục Thanh Nham cũng chỉ ngạc nhiên một chốc rồi bình tĩnh lại ngay.
Không rõ vì sao, chỉ cần nghĩ đây là Lâm Hữu, Lâm Hữu vẫn luôn tự do, tùy ý, anh cũng không thấy ngạc nhiên.
Anh hỏi Lâm Hữu: “Vậy em muốn đi đâu?”
Khi hỏi câu này, anh bỗng nhớ đến bức tranh sơn dầu Lâm Hữu vừa tặng anh, nét vẽ không hề trúc trắc, tựa như cậu chưa từng từ bỏ, từng chi tiết đều rất đẹp.
Quả nhiên, một lát sau, anh nghe Lâm Hữu nói: “Lão Lục, có thể em muốn chuyển sang học mỹ thuật.”
—
Lớp nghệ thuật của cấp ba Tấn Nam mới thành lập chưa được mấy năm, nhưng thành tích khá tốt. Phần lớn học sinh đều đã chọn đi theo con đường nghệ thuật từ lớp mười, nền tảng rất chắc chắn.
Cũng có một phần nhỏ sau lớp mười một mới chuyển vào.
Lâm Hữu sắp trở thành một phần nhỏ này.
Lục Thanh Nham tự hỏi, nghe Lâm Hữu nói vậy, chắc chắn anh sẽ thấy hụt hẫng, dù sao từ lớp mười tên lừa đảo Lâm Hữu này đã thề non hẹn biển, đòi học cùng trường với anh.
Mà lúc này cậu lại kéo tay áo anh, làm nũng đòi bỏ anh thi mỹ thuật.
Lại còn vào ngay lễ tình nhân.
Lúc này Lục Thanh Nham rất nghi ngờ món quà Lâm Hữu tặng mình là để đệm trước.
Nhưng so với chuyện này, anh quan tâm lý do Lâm Hữu đột nhiên muốn học nghệ thuật hơn.
“Em suy nghĩ chuyện này bao lâu rồi?” Anh hỏi.
“Hơn một tháng rồi.”
Lâm Hữu không ngồi trên ghế nữa mà đã an vị trong lòng Lục Thanh Nham, Lục Thanh Nham bọc cậu trong áo khoác, hai người ngồi sát nhau như hai con vật nhỏ sưởi ấm.
Lâm Hữu nói: “Anh biết ông ngoại dạy em học vẽ từ nhỏ mà, chẳng qua sau này lên cấp ba bận quá không vẽ nữa. Nhưng hồi Tết, khi em đến nhà ông ngoại, suốt ba ngày ông ngoại dạy em vẽ, em đã rất vui.”
Lâm Hữu cọ lên cằm Lục Thanh Nham, nói về cảm giác của mình cho anh nghe, “Anh có hiểu không, khi vẽ tranh em chẳng nghĩ đến gì khác, chỉ thấy rất vui thôi. Những năm qua, thỉnh thoảng em cũng vẽ tranh, nhưng chỉ coi đó là sở thích, nhưng khi vẽ tranh ở nhà ông ngoại suốt cả ngày, em lại chẳng muốn nghỉ tay chút nào. Sau này khi đi xem phim với anh, anh nhớ không, bộ phim hoạt hình đó đó, bộ phim giành được rất nhiều giải thưởng đó.”
“Ừ, Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki.”
Lục Thanh Nham và Lâm Hữu từng cùng xem bộ phim đó, anh đã quên gần hết nội dung rồi, chỉ nhớ khi xem xong Lâm Hữu đã hào hứng rất lâu, mãi không bình tĩnh lại.
“Khi ngồi trong rạp, em bỗng nghĩ nếu em cũng vẽ được những thứ như vậy thì tốt quá. Em vẫn chưa nghĩ xong hướng đi cụ thể, nhưng em bỗng cảm thấy thay vì thi cử như bình thường, chuyện này khiến em vui vẻ hơn.”
Lâm Hữu ôm cổ Lục Thanh Nham, đôi mắt sáng rực rỡ.
Lục Thanh Nham cúi đầu nhìn cậu, không lên tiếng, vẻ mặt không đến mức nghiêm túc, nhưng cũng không vui vẻ chỗ nào.
Lâm Hữu hơi bất an, cậu đáng thương nhìn Lục Thanh Nham nhỏ giọng nói: “Có phải anh không muốn em thi trường mỹ thuật không…”
Nếu cậu đã quyết định học mỹ thuật, rất có thể sẽ không học cùng Lục Thanh Nham. Cậu biết Lục Thanh Nham không có hứng với mỹ thuật.
Cậu cũng biết với thành tích của Lục Thanh Nha, những đại học tốt nhất trong nước đang đợi anh lựa chọn.
Nghĩ vậy, Lâm Hữu bắt đầu dao động.
Không thi cùng một trường đại học, nghe thì không có gì to tát. Nhưng nếu họ muốn thi vào trường ở hai nơi khác nhau, thậm chí là trời nam đất bắc, đến nắm mới mới được gặp một lần.
Lâm Hữu không dám bảo đảm mình sẽ không hối hận.
Không, chắc chắn cậu sẽ hối hận.
Lục Thanh Nham im lặng một lát, anh áp trán lên trán Lâm Hữu, khẽ hỏi: “Nếu anh nói anh không muốn em học mỹ thuật. Em muốn em thi cùng trường với anh, tốt nhất là cùng chuyên ngành. Anh muốn em ở bên anh mãi mãi, em sẽ làm thế nào?”
Vẻ đấu tranh thoáng hiện trên mặt Lâm Hữu.
Dưới ánh sao kín trời, cậu chớp mắt, khẽ cắn môi.
Cậu nhìn Lục Thanh Nham hồi lâu, không thấy anh có vẻ nói đùa.
Cuối cùng Lâm Hữu gục đầu lên vai Lục Thanh Nham, rầu rĩ nói: “Vậy em sẽ thi khoa nghệ thuật trong trường anh muốn học…”
Nhiều năm như vậy, luôn là Lục Thanh Nham nhường cậu.
Cậu cũng nên nhường Lục Thanh Nham một lần.
Đúng không.
Lục Thanh Nham đặt tay lên đầu Lâm Hữu, vỗ nhẹ như dỗ trẻ.
Bạn nhỏ trong lòng mình lúc nào cũng ầm ĩ nghịch ngợm, hành động tùy ý, nhưng riêng chuyện này lại nghe lời đến lạ.
Ngốc chết.
“Em cứ thi trường nào em muốn học nhất.” Lục Thanh Nham nói bên tai Lâm Hữu: “Chỉ cần em quyết định, nghĩ mình không hối hận, anh cũng sẽ không ngăn cản.”
Lâm Hữu ngồi trong lòng Lục Thanh Nham, ngẩng phắt đầu, “Anh thì sao?”
Lục Thanh Nham cười với cậu, “Anh sẽ chọn trong mấy trường tốp đầu, vào trường nào gần em nhất.”
Lâm Hữu muốn nói gì đó, Lục Thanh Nham lại đặt ngón tay lên môi cậu.
Anh nói tiếp: “Nhưng em phải biết, thành tích học văn hóa của em có thể thi vào bất cứ trường tốt nào trong nước, nhưng chuyển sang học nghệ thuật, em có chắc chắn không?”
Lâm Hữu nghĩ một lát, thành thật lắc đầu, “Trường bình thường thì không sao, nhưng trường tốt nhất thì không chắc.” Cậu nghĩ vậy, lại lo lắng nói: “Lão Lục, nhỡ em không đỗ thì sao?”
Lục Thanh Nham nói nhẹ tênh: “Vậy em học lại đi.”
Đúng là bạn trai ruột.
Lâm Hữu đấm anh.
Sau đó cậu nghe Lục Thanh Nham nói: “Anh học lại cùng em.”
Lâm Hữu lại cười.
Cậu cảm thấy sao đêm nay rất đẹp, bạn trai cậu rất đẹp trai.
“Ban đầu em đã nghĩ, nếu không thi được trường mình muốn thì lùi một bước cũng được, nhưng giờ em không lùi nữa.” Lâm Hữu ôm Lục Thanh Nham, nói: “Em muốn thi vào học viện mỹ thuật Đồng Thành.”
Đồng Thành không chỉ là trường cậu muốn học, mà có hai trong năm trường đại học hàng đầu trong nước cùng ở Đồng Thành.
Cậu biết mục tiêu ban đầu của Lục Thanh Nham cũng là Đồng Thành.
Cậu vẫn muốn ở gần Lục Thanh Nham, gần thêm chút nữa.
Hai người nhìn nhau một lát, nụ cười vương vấn trên mặt, không ai nói gì, môi lại tự nhiên dán vào nhau.
Lục Thanh Nham vói lưỡi vào miệng Lâm Hữu, Lâm Hữu túm áo anh, bị hôn đến khi khẽ thở dốc, mặt cậu nóng bừng bừng.
Cậu ngửi thấy mùi tuyết tùng thoang thoảng trên người Lục Thanh Nham, mùi hương này như có ma pháp với cậu, dễ dàng khơi gợi mọi cảm xúc trong cậu. Thậm chí Lâm Hữu không thể kìm nén cọ vào lòng Lục Thanh Nham, khát vọng được kề cận da thịt với anh.
Cậu biết pheromone của mình cũng có sức ảnh hưởng như vậy với Lục Thanh Nham.
Họ phù hợp 100%.
Một cặp trời sinh.
Hôn một chốc, Lục Thanh Nham kìm nén, đầy Lâm Hữu vẫn đang chìm đắm trong nụ hôn ra.
Anh quyến luyến kéo Lâm Hữu xuống khỏi đùi mình, ánh mắt vẫn mang vẻ xâm lược, nhưng lại khàn giọng nói: “Còn hôn nữa là có chuyện đấy.”
Ngón tay anh bất giác cọ lên gáy Lâm Hữu.
“Muốn đánh dấu em quá.” Anh khẽ nói.
Hồi lâu sau Lâm Hữu mới hoàn toàn, hồn vừa về, cậu đã nghe Lục Thanh Nham nói muốn đánh dấu cậu.
Cậu ngồi trên đùi Lục Thanh Nham, đỏ mặt nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Không phải là không thể.”
Lục Thanh Nham còn tưởng mình nghe nhầm.
Kết quả, Lâm Hữu lại đỏ mặt sáp lại, cậu tự nghiêng đầu, phơi ra cần cổ thon dài cùng mảng da nhỏ trắng mềm.
Hầu kết Lục Thanh Nham chuyển động.
Lâm Hữu nhắm mắt, cậu vươn tay sờ lung tung trên người Lục Thanh Nham, ậm ờ nói: “Anh muốn đánh dấu thì đánh dấu đi.”
Mắt Lục Thanh Nham đỏ bừng, nhưng giọng nói lại bình tĩnh.
“Em nói là đánh dấu kiểu gì, đánh dấu tạm thời hay vĩnh viễn?” Anh hỏi.
Anh cố ý bắt nạt Lâm Hữu, anh nghĩ Lâm Hữu nhất định sẽ mắng mình lưu manh.
Không ngờ Lâm Hữu lại run rẩy, cúi cầu càng thấp hơn, hoàn toàn không còn vẻ không sợ trời không sợ đất thường ngày, cậu nhỏ giọng đáp: “Cái nào cũng được.”
“M*.” Lục Thanh Nham chửi thề.
Anh bóp cằm Lâm Hữu, không cho cậu cúi đầu, “Mở mắt, đừng nhắm.”
Lâm Hữu miễn cưỡng mở mắt, mắt cậu long lanh nước, tròn xoe sáng rực, tựa như một con vật nhỏ vô hại, bị bắt nạt cũng chỉ giơ vuốt lên tượng trưng.
Lục Thanh Nham cảm thấy có ngọn lửa bùng lên trong cơ thể.
Rõ ràng Lâm Hữu đã xịt thuốc ngăn cách, nhưng anh vẫn cảm nhận được mùi hoa lan trong veo vây quanh mình.
Lấp kín đất trời, dịu dàng triền miên.
Chết người hơn nữa là, Lâm Hữu còn thử chạm vào anh, ngón tay khẽ quệt qua bụng dưới, hỏi anh: “Anh có muốn không… thì, chuyện đó, sắp đến kỳ nghỉ rồi…”
Lục Thanh Nham không nghe nổi nữa.
Còn nghe nữa, anh thật sự sẽ làm Lâm Hữu luôn tại đây.
“Em có thể tự giác mình là Omega một chút không! Em mới mấy tuổi, khoang sinh dục đã phát triển hết nữa, vậy mà đã dám đòi đánh dấu hoàn toàn.” Lục Thanh Nham nén cơn giận nói, nghe giọng còn có vẻ nghiến răng nghiến lợi, “Anh có nằm mơ cũng muốn đánh dấu em, vậy mà em còn dám khiêu khích anh.”
Từ góc độ trưởng thành của cơ thể, độ tuổi sớm nhất để đánh dấu hoàn toàn một Omega cũng không phải trước mười tám tuổi.
Sau hai mươi tuổi mới là thời gian đánh dấu bình thường.
Lục Thanh Nham vẫn luôn nhớ.
Lâm Hữu không lên tiếng, nhưng vẻ mặt lại có chút gì đó không phục.
Lục Thanh Nham cũng chỉ lớn hơn cậu bốn tháng thôi.
Alpha dậy thì sớm thì ngon lắm à.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, gáy cậu chợt nóng lên.
Lục Thanh Nham cắn rất mạnh, anh mút miếng da kia, răng khẽ cắm xuống, không đến mức đánh dấu, nhưng vẫn khiến người ta thấy nhưng nhức.
Cơ thể Lâm Hữu như có dòng điện chạy qua, cậu run rẩy.
Cậu chưa từng biết gáy mình lại nhạy cảm đến vậy.
Không biết bao lâu sau, Lục Thanh Nham mới thả cậu ra.
Cậu nghe thấy Lục Thanh Nham khẽ nói bên tai cậu: “Anh thích em hơn bất cứ ai. Sớm muộn gì anh cũng sẽ đánh dấu hoàn toàn, nhưng không phải bây giờ.”
Sau đó Lục Thanh Nham lại cắn xuống cổ Lâm Hữu.
Lần này, răng nanh của anh đã đâm thủng làn da mềm mại kia.
Để lại một dấu hiệu tạm thời.