Hằng ngày vẽ tranh còn không kịp, tan học thì rửa mặt đi ngủ luôn, đâu có thời gian nhớ bạn trai.
Omega sự nghiệp bọn họ lạnh lùng vô tình vậy đó.
Bạn trai là gì?
Ăn được không?
Lục Thanh Nham gọi cậu, nếu đúng lúc cậu đang luyện tập trong phòng vẽ, chưa đến hai phút cậu đã bắt đầu đuổi người, cực kỳ nghiêm túc khuyên bảo Lục Thanh Nham: “Anh làm sao thế, anh có học không? Chỉ biết gọi cho em. Còn vậy nữa em mách Thái Nồi Nhỏ đấy, anh không học cũng không sao, nhưng em vẫn phải vẽ.”
Lục Thanh Nham: “…?”
Anh muốn trao đổi với Lâm Hữu, nói với cậu không thể ngó lơ sức khỏe tâm lý bạn trai được.
Nuôi thú cưng cũng cần quan tâm định kỳ, sao lại có thể bỏ mặc bạn trai chứ?
Không những tàn nhẫn còn rất vô lý.
Nhưng Lâm Hữu không cho anh cơ hội làm vậy, cậu qua quýt hôn mấy cái qua điện thoại, nói mấy câu không có linh hồn hệt như badboy, “Em yêu anh nhất luôn”, “Về rồi gặp nha”, “Vâng vâng, về rồi nói.”
Sau đó lạnh lùng ngắt điện thoại.
Lục Thanh Nham suýt nữa bóp nát điện thoại.
Nhưng bạn trai đã quyết tâm học hành tử tế, anh cũng hết cách, chỉ có thể học theo cậu, thậm chí còn không cúp học nữa, ngồi làm đề trong lớp giống như những học sinh lớp mười hai khác.
Hơn nữa trong đợt thi thử một tuần sau đó, anh còn bỏ xa hạng hai mười mấy điểm.
Cô bé hạng hai tức suýt khóc.
Thái Nồi Nhỏ lại vui mừng rơi lệ, bắt đầu thấy Lâm Hữu không ở đây cũng có chỗ tốt.
Nhưng một tuần sau, hình tượng Omega ngay thẳng sắt thép của Lâm Hữu đã hoàn toàn sụp đổ.
Cậu mơ thấy Lục Thanh Nham ba ngày liên tiếp. Cậu mơ thấy hai người hẹn hò đi xem phim, mơ thấy Lục Thanh Nham dắt cậu lên sân thượng nướng thịt, mơ thấy họ trốn trên ban công, hôn nhau giữa màn đêm.
Nhưng sau khi tỉnh lại, giường đơn chỉ còn một mình cậu.
Không có Lục Thanh Nham, cũng không có nắm tay ôm ấp.
Chỉ có trần nhà trắng xóa trong ký túc xá, mặt trời ló rạng ngoài cửa sổ, cậu có thể nghe tiếng chim kêu thánh thót.
Lâm Hữu cuộn mình trong chăn, mở hai mắt vẫn còn hơi nhập nhèm, nghĩ một người ngầu lòi như mình, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tối hôm đó, cậu trốn một tiếng gọi video với Lục Thanh Nham.
Cậu không về phòng mà ngồi ngoài hành lang, cửa sổ mở tung, cậu có thể trông thấy ánh sao đầy trời phía xa. Gió đêm mùa hạ xen lẫn mùi hoa xen thơm ngát, không có chút tiếng ồn nào, chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran, nghe cũng rất dịu dàng.
Lục Thanh Nham không cười cậu trở mặt.
Hai người kìm nén đến lúc này, nỗi nhớ dành cho nhanh đều là tám lạng nửa cân.
Lục Thanh Nham nằm trên giường trong ký túc xá, nghe Lâm Hữu ríu rít kề về cuộc sống trong thời gian vừa rồi, từ tiếng phổ thông của giáo viên không tốt đến cơm rang quán ăn ngoài cổng không ngon.
Không phân lớn nhỏ, vụn vặt bình thường, đến chuyện như hạt vừng hạt đậu cậu cũng kể.
Nhưng Lục Thanh Nham không hề mất kiên nhẫn.
Anh nhìn Lâm Hữu qua màn hình, cậu mặc chiếc áo phông màu bơ, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ hồng, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, cùng với chiếc vòng trên cổ… Vỏ sò nho nhỏ kia dán lên xương quai xanh Lâm Hữu, xinh đẹp mà quyết rũ.
Lâm Hữu líu lo một hồi, nói đến khi khô cổ.
Cậu dựa lên tường, lười không nói chuyện nữa, nhưng cũng không muốn bỏ điện thoại xuống, hai người cứ nhìn nhau qua màn hình như vậy.
Cậu nói với Lục Thanh Nham rất nhiều.
Nhưng một câu “Em nhớ anh” nên nói nhất.
Lại mãi chẳng chịu nói ra.
Vì dù có nói rồi, cậu cũng không thể về bên Lục Thanh Nham.
Nhưng Lục Thanh Nham nói.
Cậu nghe Lục Thanh Nham trong video khẽ nói: “Không có em bên cạnh, anh không quen chút nào.”
Lâm Hữu vô thức cào tường.
Câu nói của Lục Thanh Nham nhẹ nhàng cào lên tim cậu.
Cậu không nói những câu như: Em cũng nhớ anh.
Cậu biết Lục Thanh Nham hiểu suy nghĩ của mình lúc này.
Cậu chăm chú nhìn điện thoại, ngay trước mắt Lục Thanh Nham, ngón tay thon dài cầm vỏ sỏ trên cổ rồi đặt bên môi.
Đôi môi hồng hào dán lên vò sò mã não màu đen.
Cậu hôn mặt dây chuyền.
—
Đến khi Từ Minh Minh về phòng, Lâm Hữ vẫn đang ngồi ngoài hành lang, than ngắn thở dài, một tay còn đang ôm ngực.
Từ Minh Minh ôm đống đồ ăn vặt trên tay, khó hiểu hỏi Lâm Hữu: “Sao cậu không về phòng, ôm ngực làm gì thế, khó chịu à?”
Lâm Hữu yếu ớt nhìn lên, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, càng thêm vẻ êm dịu dưới ánh trăng.
Dù Từ Minh Minh không thích cậu nữa, nhưng vẫn không khỏi tim loạn nhịp.
“Tim tôi đau quá.” Lâm Hữu khẽ nói.
Từ Minh Minh giật mình, hỏi: “Đau lâu chưa? Có cần đến viện không, đợi chút tôi gọi cho giáo viên…”
Cậu còn chưa nói xong, Lâm Hữ đã đau đớn xua tay với cậu.
“Không cần, tại tôi nhớ bạn trai thôi.” Lâm Hữu vẫn ôm tim, đau khổ vô cùng, cậu nhìn Từ Minh Minh, ân cần nói: “À, cậu cô đơn chắc không hiểu đâu.”
Từ Minh Minh: “…”
Cậu ta đá bay bát cơm chó, sau đó lạnh lùng đóng rầm cửa trước mặt Lâm Hữu.
—
Một tháng sau đó, Từ Minh Minh còn khao khát tập huấn mau kết thúc hơn Lâm Hữu.
Những ngày tháng bắt bạn cùng phòng ăn “cẩu lương” này, cậu chịu đủ rồi.
Lâm Hữu cũng không quá đáng, cậu không muốn ảnh hưởng đến nguyên tắc sinh hoạt của bạn cùng phòng, mỗi lần gọi điện với Lục Thanh Nham đều ra ngoài.
Nhưng chỉ cần Từ Minh Minh ra ngoài đi dạo hoặc lấy nước, đều có thể nghe thấy Lâm Hữu dựa lên tường nói chuyện với Lục Thanh Nham, mấy lời sến súa không cần tiền nên nói không biết ngại, khác hẳn với ấn tượng lạnh lùng từng có trong đầu cậu ta.
Từ Minh Minh vừa rót nước vừa lơ đãng nghĩ, xem ra tình yêu thay đổi con người thật, nếu là một năm trước, có đánh chết cậu ta cũng không tin Lâm Hữu lại có lúc ngọt ngào mềm mại thế này.
Lấy nước xong, cậu ta đi ngang qua khinh bỉ nhìn Lâm Hữu.
Lâm Hữu lại kéo cậu ta lại, lấy một tuýp thuốc trong túi ra đưa cậu ta.
“Cái chỗ dở hơi này nhiều muỗi lắm, tôi nói với lão Lục, anh ấy chạy ra bệnh viện mua thuốc, bôi cái này tác dụng tốt lắm.” Lâm Hữu vừa nghe Lục Thanh Nham nói, vừa giải thích với Từ Minh Minh: “Anh ấy gửi cho tôi mấy tuýp, cho cậu một tuýp.”
Từ Minh Minh nhìn tuýp thuốc trong tay, thật sự rất phục.
Cậu nhìn cánh tay trắng nõn của Lâm Hữu, trời đất chứng giám, trên đó chỉ có đúng hai vệt đỏ nho nhỏ thôi.
Mẹ ơi bạn trai thần tiên gì thế này, Lâm Hữu rên một tiếng đã chạy đi tìm cách xử lý ngay rồi.
Từ Minh Minh há miệng, chân thành muốn hỏi Lâm Hữu có chỗ nào bán bạn trai thế này không?
Cậu ta cũng muốn nhận một người.
Nhưng Lâm Hữu lại nhìn cậu ta, khó hiểu nói: “Cậu còn đứng đó làm gì? Cho lui đó, đừng quấy tôi nói chuyện.”
Từ Minh Minh ngậm miệng, bưng cốc nước lạnh lùng lướt ngang qua Lâm Hữu, sau đó đóng cửa phòng.
Cậu ta vừa bôi thuốc vừa nghĩ, đợi đó đi, lúc nào tập huấn xong cậu ta cũng phải tìm người yêu.
—
May sau thời gian tập huấn trôi qua rất nhanh.
Khi con người bận rộn, thời gian chỉ như một dấu hiệu, không ngừng tràn về phía trước như dòng nước.
Ngày hai mươi ba tháng tám.
Kỳ tập huấn hè chính thức kết thúc.
Học sinh lớp mười một bắt đầu chuyển sang phòng học lớp mười hai.
Lâm Hữu cũng xách vali lên xe về trường.
Lần này, Lục Thanh Nham đợi cậu trước cửa.
Họ học bổ túc suốt hè, cuối cùng lúc này cũng có bảy ngày nghỉ, những người khác đã về gần hết, chỉ có anh chờ trước cổng sau trường học, đợi Lâm Hữu cùng về.
Lần đầu tiên gặp mặt bạn cùng phòng của Lâm Hữu, đúng như Lâm Hữu nói, là một chàng trai ngọt ngào với khuôn mặt bầu bĩnh.
Anh bình tĩnh chào Từ Minh Minh, lại phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình có hơi hơi thù hằn, cậu ta cứng ngắc nặn ra một câu: “Xin chào.”
Nhưng Lục Thanh Nham không để tâm.
Suy nghĩ của anh bị Lâm Hữu chiếm cứ hoàn toàn, Lâm Hữu của anh lao vào lòng anh như một viên đạn nhỏ, anh đón lấy cậu, ôm quanh eo Lâm Hữu rồi bế cậu lên.
Thật ra anh đã gặp Lâm Hữu một lần, nhưng thời gian gặp mặt chỉ có hai ngày. Lúc này ôm chặt người trong lòng, anh mới thấy lòng mình yên ổn trở lại.
Hình như Lâm Hữu gầy đi đôi chút, nhưng cũng không đen hơn bao nhiêu, dưới ánh mặt trời vẫn trắng đến mức có thể phản quang, cậu cười rộ lên lộ ra hai chiếc răng nanh.
Lúc này người trên xe đã xuống gần hết, cũng không có giáo viên ở đây, chỉ còn lại một vài học sinh.
Lục Thanh Nham nhìn Lâm Hữu, không thể kìm lòng hôn lên môi cậu.
Môi Lâm Hữu hơi khô, nhưng rất mềm.
Lâm Hữu hơi ngại ngùng, nhưng đã lâu không gặp, cậu ôm chặt Lục Thanh Nham không nỡ buông tay, mặc cho Lục Thanh Nham “sàm sỡ” cậu giữa ban ngày ban mặt.
Từ Minh Minh kéo hành lý, vốn đã đi vài bước rồi, nhưng cậu ta lại quay đầu, định nói vài câu với Lâm Hữu.
Không ngờ vừa quay lại đã thấy Lục Thanh Nham và Lâm Hữu ôm nhau.
Mặt cậu ta nhăm nhúm, nghiến răng nói: “Ban ngày ban ngày, ai lại làm vậy…”
Cùng lúc đó, một giọng nói cũng nghiến răng nghiến lợi vang lên cạnh cậu ta, “Ban ngày ban mặt, hai thằng nhóc này…”
Từ Minh Minh vừa định nói ai lại hiểu tiếng lòng cậu ta thế, tính quay qua giao lưu một chút.
…Nhưng cậu ta phát hiện đứng cạnh mình là một người đàn ông ngoài ba mươi, mặc chiếc ảo kẻ ca rô bình thường, đeo kính, đang nhìn Lâm Hữu và Lục Thanh Nham với vẻ mặt bất thiện.
Từ Minh Minh cắn môi, trố mắt nhìn hắn.
Nếu cậu không nhầm, hình như đây là chủ nhiệm lớp Lâm Hữu.
Mỹ danh là gì nhỉ, Thái Nồi Nhỏ?
“Chào thầy ạ…” Từ Minh Minh khẽ nặn ra một câu, cũng không muốn nói gì với Lâm Hữu nữa, tức tóc xách vali chạy khỏi hiện trường.
Thái Nồi Nhỏ cũng không có sức quan tâm đến học sinh lớp khác, hắn hùng hổ bước lên.
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham không ôm nhau nữa, đang đứng nói chuyện, không ai thèm nhìn ngó xung quanh, chỉ biết nhìn nhau.
Thái Nồi Nhỏ không nhịn được nữa, chọc vào lưng Lục Thanh Nham, “Hai vị này, hai vị thấy kỷ luật tác phong trường học là lập ra để đó thôi đúng không?”