Hôm nay họ tan sớm mười phút, vẫn chưa nhiều người đến nhà hàng nhỏ này, mọi người truyền tay nhau thực đơn, gọi món.
Có người hỏi Lâm Hữu và Lục Thanh Nham chuyển đến tòa phía nam ở đã quen chưa?
Điều kiện trong ký túc xá cấp ba Tấn Nam đều khá tốt, thông thường nội thất đều có giường tầng, trong phòng có buồng tắm vòi sen và sô pha sát ban công, còn có hai chiếc bàn, không gian phòng cũng lớn.
Điểm khác nhau lớn nhất của tòa phía nam với ký túc xá khác là phòng khách lớn hơn.
“Quen quá luôn ấy chứ, mỗi tội bây giờ có ít người ở đó quá.” Lâm Hữu suy nghĩ một lát, “Người ở phòng cạnh bọn tôi là hai Omega, một người lớp 12 một người lớp 11.”
“Có phải Tiết Nghi Hân không?” Có người hỏi.
“Đúng rồi, cậu quen anh ta à?” Lâm Hữu tò mò hỏi.
“Không quen.” Người nọ xua tay, “Tui biết vì anh ta cực kỳ nổi tiếng trên khối 12 thôi, vẻ ngoài xinh đẹp, lại còn giành hạng nhất cuộc thi toán, từ khi vào trường đến giờ cực kỳ nhiều Alpha tỏ tình với anh ta, cuối cùng anh ta nói mình là O tính luyến ái.”
“Hở?” Lâm Hữu bỗng đụng phải một danh từ mới, cậu mờ mịt trông thấy, quay đầu lại hỏi Lục Thanh Nham: “O tính luyến ái là cái gì?”
Lục Thanh Nham giải thích cho cậu: “Tức là anh ta thích Omega.”
“Ò, hiểu rồi, căng đét nhỉ.” Lâm Hữu gắp một đũa thăn bò xào, “Tôi không ngờ anh ta lại có tư tưởng tiến bộ vậy đó.”
Lục Thanh Nham nghĩ lại, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, “Vậy tại sao anh ta lại chuyển đến ký túc xá phía nam, lại còn ở cùng một Omega?”
Cậu bạn kia chỉ chờ Lục Thanh Nham hỏi câu này.
“Bạn cùng phòng của anh ta là người yêu anh ta luôn, hai người chuyển ra khỏi ký túc xá Omega, không biết vì sao nữa.”
“Làm vậy cũng được sao?” Các bạn học khác cũng ngạc nhiên cảm thán.
“Tui bỗng phát hiện yêu đương cùng giới cũng tiện ghê đó.”
Mọi người cũng chỉ nhiều chuyện vài câu, rồi không quan tâm đến đời sống tình cảm của Tiết Nghi Hân nữa. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến họ, chỉ có những người theo đuổi Tiết Nghi Hân đơn phương đau lòng thôi.
Nói hết chuyện của Tiết Nghi Hân, mọi người bắt đầu nói sang chuyện ma quỷ ở ký túc xá phía nam, chuyện này thì có liên quan đến Lâm Hữu rồi.
“Thật không đấy?” Lâm Hữu không tin lắm, “Mấy ông chuyên gia thêm nắm dặm muối thôi, có trường nào không có truyện ma quỷ đâu?”
“Thật trân luôn.” Diệp Nam Sơn thấy cậu không tin, bèn nói: “Cũng không hẳn là chuyện ma, nhưng người ta nói buổi đêm hay nghe tiếng trẻ em khóc ở ký túc xá phía nam, nhưng tới ban ngày lại không thấy gì hết.”
“Còn có người nói nhìn thấy người phụ nữ váy đỏ đứng bên cửa sổ, âm u khiếp hồn luôn, nhưng một lát sau lại biến mất tăm.”
Hầu Tử Thanh ngậm miếng trứng khuấy trong miệng, ú ớ nói: “Chủ yếu là do bình thường không có ai ở tòa phía nam, phần lớn phòng ốc đều trống không nên có vẻ dày âm khí.”
Lâm Hữu nghe họ nói xong cũng bán tín bán nghi, cậu bất giác ngồi dịch lại gần Lục Thanh Nham.
Nhưng lý trí cậu cũng không tin chuyện này lắm.
Khắp thành phố có nhiều trường cấp ba như vậy, chọn bừa một trường cũng có mười mấy chuyện ma truyền tai nhau từ khi xây trường. Nhất là cấp ba số mười bảy cách họ một khu, bởi vì trước khi xây trường, đó là một nghĩa trang, vậy nên cực kỳ nhiều chuyện ma, gần như đủ để quay một bộ phim kinh dị phiên bản trường cấp ba.
Lục Thanh Nham gắp một chiếc cánh gà cho cậu, “Lấy đâu ra nhiều ma như vậy, có thì cũng bị cậu tẩn thôi, ăn đi.”
Lâm Hữu nghĩ cũng phải, phải ăn no mới có sức đánh người hoặc đấm ma chứ, cậu lập tức vùi đầu xuống ăn.
–
Đến khi về ký túc xá sau tiết tự học tối, khi về tới trước cửa ký túc xá phía nam, Lâm Hữu chợt nhớ lại chuyện ma bạn học kể hôm nay.
Chưa nghe những câu chuyện này thì không cảm thấy gì, nhưng lúc này, Lâm Hữu nhìn ký túc xá phía nam độc lập bên cạnh trường, chỉ có lác đác vài ánh đèn ở tầng một và tầng hai, tầng ba tầng bốn bên trên lại tối đen như mực, thoạt trông có vẻ hơi âm u kinh dị thật.
Khi họ quẹt thẻ vào hành lang, đúng lúc đụng phải Tiết Nghi Hân, bên cạnh còn có bạn cùng phòng của anh ta, Đường Kỳ.
Bởi lẽ hôm nay vừa nghe người khác nhiều chuyện về Tiết Nghi Hân, Lâm Hữu không khỏi nhìn họ thêm vài lần. Vóc dáng Tiết Nghi Hân rất cao, ước chừng cao tới 1m8, nhưng không hề gầy gò. Đường Kỳ thì thấp hơn nhiều, chỉ cao đến bả vai Tiết Nghi Hân, khuôn mặt cũng có vẻ non nớt lại hơi tròn trịa, nhưng mặt mũi rất đáng yêu, là kiểu Omega khiến người khác thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cậu ta có vẻ sợ người ta, đứng sau lưng Tiết Nghi Hân, mỉm cười với Lâm Hữu, nhưng khi thấy Lục Thanh Nham, cậu ta lại không cười nữa, đứng rụt lại sau lưng Tiết Nghi Hân như thể cậu ta thấy anh đáng sợ lắm vậy.
Tiết Nghi Hân cũng lên tiếng chào họ.
Lâm Hữu không có hứng thú với xu hướng tính dục của người khác, nhưng cậu nhớ Tiết Nghi Hân và Đường Kỳ đã ở đây rất lâu, bèn không nhịn được hỏi: “Các anh có biết chuyện ma ở ký túc xá phía nam không?”
“Có ma?” Tiết Nghi Hân nhìn cậu, “Chưa nghe bao giờ.”
Hiển nhiên, Đường Kỳ đứng cạnh anh ta cũng chưa từng nghe chuyện này, khi nghe thấy hai chữ “có ma”, cậu ta hơi sợ hãi kéo tay Tiết Nghi Hân.
“Chuyện buổi đêm có tiếng khóc của trẻ con, rồi thấy cả phụ nữ mặc váy đỏ.” Lục Thanh Nham cũng không tin, anh chỉ kể lại những chuyện mình nghe được hồi tối, “Các anh ở đây lâu rồi, chắc chưa gặp phải nhỉ.”
Tiết Nghi Hân nghe xong, xoa cằm suy nghĩ một lát rồi bật cười.
“Chuyện này thì tôi có biết.”
Lúc này Lâm Hữu không vào phòng nữa, đứng ở cửa mong đợi nhìn Tiết Nghi Hân, “Không phải anh gặp thật rồi chứ?”
Tiết Nghi Hân cũng không vòng vo với cậu, “Người phụ nữ váy hồng là một đàn chị sống trên tầng năm ngoái, cô ấy muốn yên tĩnh ôn tập nên sống một mình trên gác, sau đó chuyện học hành áp lực quá nên hay đứng cạnh cửa sổ, không bật đèn, lại còn mặc váy đỏ, không bị đồn thành ma mới lạ.”
Lâm Hữu: “…”
Sự thật này đơn giản đến không tưởng.
“Còn tiếng trẻ con khóc thì sao?” Lâm Hữu hỏi tiếp.
Tiết Nghi Hân mỉm cười, mở cửa ký túc xá của mình, “Vào trong xem đi.”
Lâm Hữu tò mò vào phòng theo họ.
Lục Thanh Nham không thể làm gì khác, đành vào trong cùng cậu.
Trong phòng khách của họ có hai chiếc ổ mèo rất nổi bật, một trắng một xanh, có điều chỉ có một chiếc ổ có mèo nằm ngủ, lại còn là hai còn mèo dựa vào nhau ngủ, cái bụng nhỏ một lên một xuống. Có thể nhận ra hai con mèo này đều là mèo nhà Trung Hoa, nhưng con nào cũng rất xinh xắn, một con là mèo cam béo ục ịch, một con thì lông trắng.
Đường Kỳ đi qua, vuốt ve hai con mèo.
“Trước đây ở ký túc xá phía nam có một ổ mèo hoang, chúng đều rất nhỏ, ngày nào cũng kêu, nghe rất giống tiếng em bé khóc.” Tiết Nghi Hân đứng bên cạnh nhìn Đường Kỳ vuốt mèo, giải thích đôi câu với họ: “Hai con mèo này là Đường Kỳ đòi nuôi bằng được, con màu cam là Bí Đỏ, con màu trắng là Hạt Đậu. Vậy nên chúng tôi mới xin chuyển ra khỏi ký túc xá.”
Tiết Nghi Hân mỉm cười với Lâm Hữu và Lục Thanh Nham, “Chúng tôi lén nuôi, phiền các cậu giữ bí mật.”
Mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng.
Lâm Hữu không sợ nữa, cậu ngồi xổm xuống chơi mèo cùng Đường Kỳ. Khi họ vào phòng hai chú mèo kia đã thức dậy rồi, chỉ là chúng lười biếng không thích cử động, lúc này chúng đang meo meo cọ vào tay Đường Kỳ làm nũng.
Lâm Hữu bước lên vuốt vài lần, hai chú mèo này cũng không biết liêm sỉ cọ đầu vào tay cậu.
Lâm Hữu bĩu môi, “Nghe mấy đứa kia kể chuyện hùng hồn như vậy, tôi còn tưởng có gì đó ở ký túc xá phía nam thật cơ. Vậy mấy con mèo hoang khác đi đâu rồi?”
“Thiến, sau đó để người khác nhận nuôi.” Tiết Nghi Hân đáp.
Không hiểu vì sao khi anh ta nói đến “thiến”, Lâm Hữu lại bất giác rùng mình.
Lâm Hữu nhìn Bí Đỏ đang lăn lộn trong tay anh ta, “Hai con mèo này cũng là đực à?”
Đường Kỳ mỉm cười, “Đúng vậy, khi đó hai đứa quấn tớ lắm, nhất quyết không chịu đi, nên tớ mới muốn nuôi. Tiết Nghi Hân không còn cách nào khác, đành phải nuôi cùng tớ.”
“Các cậu chuyển ra khỏi khu ký túc xá là vì chuyện này à?”
Đường Kỳ gật đầu, “Phòng khách ở đây lớn hơn.”
Lâm Hữu cũng không hỏi nhiều nữa, chăm chú vuốt mèo.
Thật ra cậu rất thích mấy con vật nho nhỏ, lông xù xù, nhưng nhà cậu thường xuyên vắng người, cậu lại ở trong trường, căn bản không nuôi được. Bây giờ thấy Đường Kỳ nuôi mèo trong căn hộ, cậu lại bắt đầu rục rịch.
Nhưng cậu nghĩ kỹ lại, thôi bỏ đi, cậu còn chưa nuôi nổi bản thân, nếu cậu thật sự bế một con mèo về, chắc chắn lại là Lục Thanh Nham nuôi.
Lục Thanh Nham nuôi cậu là được, khỏi nuôi mèo.
Nghĩ tới đây, Lâm Hữu bắt đầu điên cuồng vuốt mèo, có thể đỡ nghiền chút nào thì hay chút đó.
Đường Kỳ còn chia sẻ với cậu bí quyết nuôi mèo, cùng với cách lách khỏi kiểm tra của ký túc xá.
“Bí Đỏ ăn giỏi lắm, tớ mua đồ ăn gì về nó cũng phải chen miệng vào xin một miếng, còn Hạt Đậu lại chẳng chịu ăn gì hết, cho nó ăn đồ khô cũng không chịu.” Đường Kỳ gõ lên đầu hai chú mèo, nói với Lâm Hữu: “Cậu có muốn cho mèo ăn không? Nếu muốn có thể sang phòng bọn tớ.”
Lâm Hữu vui vẻ gật đầu, cậu cảm thấy tính tình Đường Kỳ rất tốt.
Tiết Nghi Hân và Lục Thanh Nham ngồi trên sô pha phía sau, tán gẫu câu được câu không.
Trước đây Lục Thanh Nham và Tiết Nghi Hân chưa từng gặp mặt, nhưng không hiểu vì sao khi nhìn Tiết Nghi Hân, anh luôn cảm thấy anh ta không giống một Omega.
Nhưng nhìn ánh mắt chăm chú nhìn Đường Kỳ của Tiết Nghi Hân, khi nói chuyện anh ta cũng thường xuyên mỉm cười với Đường Kỳ, anh cũng âm thầm tin những chuyện bạn bè kể về quan hệ của Tiết Nghi Hân và Đường Kỳ.
Lúc trước anh còn nghĩ các bạn học chỉ nói linh tinh.
Lục Thanh Nham lại nhìn sang Lâm Hữu đang ngồi bên cạnh Đường Kỳ, đúng lúc này Lâm Hữu cũng nhìn anh, cậu bế con mèo cam lên cho anh xem như đang hiến dâng báu vật.
Lục Thanh Nham cũng bất giác mỉm cười.