Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào! - Quyển 1 - Chương 11: Tứ nhi bị huấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!


Quyển 1 - Chương 11: Tứ nhi bị huấn


“Lão mẹ: Nhìn thấy bức thư này đừng kích động nhé, con còn sống, ừm, mẹ biết là con còn sống mà, ý của con là, con hiện tại đang sống một cuộc sống ăn uống sinh hoạt của một người bình thường. Mẹ đừng kích động, con mà giải thích thì hơi phúc tạp, tóm lại, mẹ phải tin con, con sống rất tốt. Hơn nữa, một ngày nào đó con sẽ tỉnh lại, khi đó con sẽ có thể trở về bên cạnh mẹ. Con không biết phải nói thế nào cho rõ, thế này nhé, mẹ có nhớ mấy bộ phim truyền hình xuyên việt không, chính là cái bộ mẹ kéo con xem cùng hồi năm mới ấy. Chuyện như vậy hiện giờ xảy ra trên người con, nhưng mà con rất may mắn, con còn có thể liên lạc với mẹ. Nghĩ như thế mẹ đã hiểu chưa? Lão mẹ con biết thần kinh của mẹ tương đối mạnh mẽ, chắc chắn có thể nuốt trôi…”

“Tứ công tử, đừng cắn nữa, đây đã là cái bút thứ ba…” Đông Lai nhìn cán bút lông đã hoàn toàn biến hình trong miệng Đường Đường, mắt đầy lo lắng.

“Ân?” Đường Đường quay bút lông ngẩng đầu, mê mang nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới lấy lại tinh thần, cười hì hì lấy bút lông xuống, lau nước miếng trên đó, chìa tay ra, “Đổi cái mới cho ta.”

Đông Lai cầm lấy bút lông ngoan ngoãn rời đi.

Đường Đường vẻ mặt đau khổ vo tờ giấy đầy chữ thành một cục, trong đầu đã rối như tơ vò. Rối rắm a! Có nên viết thư không? Không viết, nhớ đến lão mẹ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, trong lòng khó chịu. Viết, lại cảm thấy chuyện này rất tà đạo, sợ làm mẹ sợ. Nhưng mà mình là con của mẹ a, đến mình còn chống đỡ nổi, mẹ chắc chắn cũng có thể chống đỡ được đúng không? Hơn nữa, biết mình sống tốt dễ thừa nhận hơn nhiều so với ngày ngày đối mặt với một người thực vật không biết khi nào mới có thể tỉnh lại nhỉ?

“Tứ công tử, ngươi trăm ngàn lân đừng cắn nữa. Đây là cái cuối cùng, còn là lấy của ta, cắn nữa sẽ phải đi mua.” Đông Lai cầm bút trong tay lưu luyến không rời, mắt thấy móng vuốt đang chìa ra của Đường Đường làm bộ rút về, vẫn là nhẫn nhịn đưa qua.

Đường Đường đột nhiên hỏi: “Đông Lai, nếu con người sau khi chết thật sự vẫn còn linh hồn, ngươi có cao hứng không?”

“Cao hứng a!” Đông Lai nói, “Con người vốn chính là có linh hồn mà, cha ta nương ta cũng vậy. Họ đến chỗ Diêm Vương báo danh xong sẽ đầu thai lần nữa, tuy rằng ta sẽ không còn được gặp lại họ, nhưng ta biết họ vẫn sống ở một nơi khác.”

Đường Đường đầy kính nể nhìn hắn, nghĩ nghĩ, trải giấy trắng ra lần nữa.

Ngày hôm sau, hắn xin sư phụ cho nghỉ, lấy cớ muốn mua rượu đền Vân Đại, để Đông Lai ở lại một mình xuất cốc.

Đi vào thành mua mấy tờ giấy dai bọc kín lá thư, tìm đến sơn động kia đẩy dây leo che ở cửa động ra, lại thêm hai mươi phút mò mẫm, cuối cùng thuận lợi tìm được hồ nước đó.

Vừa thấy thời gian còn sớm, đành phải ngồi bên bờ thưởng thức phong cảnh, lại bị cái thưởng thức này kích thích. Hắn dở khóc dở cười nhìn nóc nhà vô cùng quen thuộc thấp thoáng sau rừng trúc bên kia bờ, thở dài một tiếng thả tay duỗi chân ngã xuống đất.

Đợi đến lúc chính ngọ (12h trưa), hắn kiểm tra lại hai lần bao giấy dai trong lòng, nhảy xuống hồ nước.

Trong bệnh viện vẫn là đêm khuya im ắng như cũ, lão mẹ của hắn gục đầu bên giường ngủ. Hắn về nhà, đặt thư lên bàn cơm, lại về bệnh viện chờ đến hừng đông, tiếp tục làm cái đuôi đi theo sau lão mẹ hắn về nhà.

Lão mẹ mặt đầy nghi hoặc cầm lấy lá thư trên bàn, mới nhìn lướt một cái, lập tức bị chấn động mãi không hồi thần được, đôi môi run run vội vã đọc tiếp xuống.

“… Lão mẹ, tuy rằng không quen dùng bút lông, nhưng chữ viết vẫn giống con nhỉ? Đây thật sự không phải nói đùa. Con chỉ là muốn mẹ biết, con sống rất tốt, sư phụ và sư huynh họ đều rất quan tâm đến con, con hiện giờ đang học y, mẹ nhất định sẽ đợi được đến ngày con học thành tài. Lão mẹ, mẹ hãy mau chóng tỉnh táo lại, mau đi ăn điểm tâm đi, phải sống tốt từng ngày. Con chắc chắn có thể tỉnh lại! Đúng rồi, con biết lão mẹ rất mạnh mẽ, nhưng không phải ai cũng vậy, mẹ à mẹ nhất định phải giữ bí mật cho con đấy!”

Đường Đường đã rất lâu rồi không khóc, nhưng khi nhìn thấy lão mẹ hắn rơi nước mắt đi loạn khắp phòng, tìm kiếm bóng dáng hắn xung quanh, rốt cuộc không nhịn được oà khóc.

Sự thật chứng minh, lão mẹ hắn thực sự kiên cường, tỉ mỉ đọc lại thư một lần rồi cất vào tủ đầu giường, lau nước mắt rồi cực kỳ nghe lời đi vào phòng bếp làm điểm tâm.

Đường Đường nhìn lịch trên bàn, đã là tháng 9, hắn nằm trong bệnh viện hơn một tháng, có thể tưởng tượng lão mẹ hắn phải chịu dày vò như thế nào.

Đợi trở lại bên kia, đã là giữa trưa ngày hôm sau, hắn ngồi bên bờ phơi khô quần áo rồi mặc vào, vội vàng chạy về.

Vừa về đã bị sư phụ kéo đến trước mặt, trầm giọng hỏi: “Một đêm không về, đi đâu?”

“Lạc đường…” Đường Đường cúi đầu bày vẻ ngoan ngoãn.

Lưu Vân nhíu mày nhìn hắn: “Đi nhiều lần vậy rồi mà cũng lạc đường?”

“Trước kia ỷ vào có sư huynh hoặc Đông Lai đi cùng, nên không chú ý đến lối rẽ. Không ngờ đi một mình lại khó như vậy…” Đường Đường ra vẻ buồn bực gãi gãi mặt, “Trời tối nên càng không dám đi, nên chậm trễ…”

Lưu Vân mặt đầy dò xét nghiên cứu nhìn chằm chằm mặt hắn, nhìn nửa ngày cũng không tìm được manh mối gì, ngược lại còn cảm thấy sắc mặt hắn có chút tiều tụy, thực sự có cảm giác ngủ ngoài trời một đêm, lúc này mới tạm thời buông nghi hoặc trong lòng, ném một câu: “Về sau đừng ra ngoài một mình, bảo Đông Lai đi cùng.”

“Ân.” Đường Đường gật gật đầu thuận theo.

Trở về trúc lâu, lời nói y hệt liền dễ dàng lừa Đông Lai, nhưng Vân Đại giống như ôn thần, đuổi như thế nào cũng không đi, sống chết nhất định phải đợi được hắn nâng chén bồi thường.

Đường Đường rúc đầu vào trong chăn, ngáy khò khò giữa tiếng thúc giục liên tục của hắn.

Đông Lai nhìn mà đau lòng: “Đại công tử, để tứ công tử ngủ trước một lát đi, hắn ở bên ngoài một mình, cũng không biết ban đêm có mãnh thú độc xà hay không, chắc chắn là không nghỉ ngơi tốt.”

Vân Đại cúi đầu nhìn nhìn, hừ nhẹ một tiếng đắp lại chăn cho hắn, tâm không cam tình không nguyện rời khỏi.

Người vừa đi, Đường Đường đột nhiên xoẹt một phát đứng dậy khỏi giường, làm Đông Lai sợ tới mức nửa ngày không khép được miệng.

“Đông Lai, ngươi đến phòng bếp với ta, ta còn chưa ăn cơm trưa, đói chết mất.”

Đường Đường kéo Đông Lai chạy vào phòng bếp, lấp đầy bụng xong bắt đầu lục tung tìm đồ. Tròng mắt Đông Lai chuyển qua chuyển lại theo hắn, không hiểu ra sao: “Tứ công tử, ngươi muốn tìm cái gì? Ta tìm giúp ngươi.”

“Ta nhớ ở phòng bếp cũng dự trữ một ít rượu, sao không tìm thấy?”

“Ở dưới hầm cơ.” Đông Lai nói xong liền đi xuống hầm lấy một vò lên.

Đường Đường lại bới ra các loại hoa quả khác nhau, lấy một ống trúc sạch bắt đầu làm thí nghiệm. Đông Lai không hỏi thêm gì nữa, ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn.

Hồi thời kỳ phản nghịch Đường Đường từng đến quán rượu mấy lần với bạn bè, tuy rằng uống ít, nhưng ngược lại nhìn người ta điều chế rượu không ít, lúc này bất chợt nhớ ra, muốn pha thứ gì đó mới lạ dỗ Vân Đại. Một người chưa từng điều chế rượu, thử điều chế rượu trong hoàn cảnh không có rượu mẫu, mức độ lãng phí tài nguyên có thể tưởng tượng được.

Sau khi tiêu tốn trọn vẹn ba vò rượu ngon, rốt cuộc thành công pha chế ra một ít món mới lạ. Hắn vốn chỉ là muốn thử một lần thử vận may, không ngờ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, rượu hắn điều chế vậy mà nổi khắp toàn bộ y quán. Bởi vì nồng độ giảm xuống, lại thêm chút hương vị chua chua ngọt ngọt, nên ngay cả một vài người không biết uống rượu cũng không nhịn được muốn uống thêm mấy ngụm.

Vân Đại uống xong khen mới mẻ liên tục, về chuyện trộm rượu trước đó, rốt cục một chén xoá ân cừu, hoà ái dễ gần vỗ đầu Đường Đường, cười toe toét: “Tuy không thuần hương được bằng rượu của ta, nhưng lại có một tư vị khác. Không tồi không tồi! A… Đúng rồi, làm cho ta thêm mấy vò, ta cất giữ từ từ thưởng thức. Chua chua ngọt ngọt, uống thật thú vị.”

Đường Đường vỗ ngực bình bịch, nói không thành vấn đề.

Vân Nhị cầm hồ lô sáp lại: “Tứ nhi ngoan, khẩu vị nhị ca thiên về ngọt, có thể pha ngọt được không?”

Đường Đường xoè răng ra cười: “Ô, thích ngọt à? Tự mình thêm đường!”

Mày liễu Vân Nhị dựng thẳng, cốc một cái lên đầu hắn, cốc xong vẫn khó chịu như cũ, lại véo quai hàm hắn kéo ra, y như xé da mặt, không chút nào nương tay, trên mặt vẫn là nụ cười như cây đón gió xuân, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Ngươi lặp lại lần nữa.”

Đường Đường ăn đau kêu thảm thiết, đưa gần mặt về phía hắn giảm bớt đau đớn: “Yên tâm yên tâm! Á… Để… a… Để đó cho ta! Cam đoan sẽ pha vừa thơm vừa ngọt! Vô cùng hồi vị… Au… Cho ngươi uống một ngụm muốn thêm ngụm nữa!”

Vân Nhị lúc này mới hơi vừa lòng, thả lỏng ngón tay, chỉ thấy khối da thịt kia như thịt đông nháy mắt bắn về, vỗ vỗ mặt hắn cười sáng lạn: “Ngoan!”

Đường Đường xoa nắn khuôn mặt bị véo đỏ, phẫn nộ khụt khịt: Lão tử cho ma tuý vào, bảo đảm ngươi sẽ nghiện!”

Đậu má!… Ma tuý đâu ra?

“Chén rượu đầy vơi a…” Vân Tam chậm rãi nói một câu như vậy, lại cúi đầu uống một ngụm, chép miệng chép chép miệng vô cùng hồi vị, hai má ánh hồng rạng rỡ, cầm bầu rượu lên rót đầy chén, cười ha ha với mấy người khác.

Mấy người khác: “…”

Đường Đường lau mặt, giơ hai ngón lên trước mặt hắn: “Nhìn xem đây là?”

“Ngươi a!” Vân Tam cười ha ha.

Đường kéo mặt sang bên cạnh, lắc lắc tay: “Không phải hỏi mặt, ngươi nhìn tay ta này, đây là mấy?”

“Chính là ngươi a!” Vân Tam bắt lấy bàn tay đang lắc lắc của hắn, chọt chọt ngón tay hắn, cực kỳ chuyên chú đếm, đếm xong lại cười toe, “Tứ nhi a, không phải là bốn thì gì!”

Mấy người khác: “…”

Ban đêm, Đường Đường lại lên nóc nhà uống rượu, trải qua giáo huấn lần trước, lần này càng mang ít rượu hơn. Nương ánh trăng, mặt hướng về phía hồ nước mà ngồi, trong lòng suy nghĩ suy nghĩ, cảm thấy lần sau không thể lại lấy cớ lạc đường, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, thở dài, đành phải nằm xuống nghe tiếng ếch tiếng côn trùng kêu vang.

“Lại uống rượu?” Thanh âm thanh lãnh đột ngột vang lên.

Đường Đường sợ tới mức giật mình một cái, cuống quít mở mắt ra đứng dậy: “Sư phụ!”

Lưu Vân đứng bên cạnh hắn, hơi cúi đầu, khuôn mặt khuất ánh trăng nhìn không rõ lắm, thanh âm nghe cũng không rõ vui hay giận: “Lần trước uống còn chưa đủ say?”

“Sư phụ yên tâm, ta hôm nay chỉ mang theo một chút.” Đường Đường cười hì hì mở nút bình rượu, đưa qua cho hắn ngửi, “Loại rượu này nồng độ thấp, không dễ say.”

Lưu Vân theo bản năng dịch đầu ra, nhíu mày nói: “Rượu gì vậy?”

Ân? Chuyện gần đây nhất mọi người trong y quán đều biết mà ngươi không biết? Đường Đường trừng to mắt nhìn hắn: “Chính là rượu gần đây ta mới pha chế ra.” Ân, rượu mới, không có tên đúng là khổ não…

Lưu Vân nghe không hiểu gì hết.

“Sư phụ, ngươi có muốn nếm thử hay không?” Đường Đường vừa đưa bầu rượu ra lại đột nhiên rút về, gãi gãi đầu nói, “Không nên không nên, sư phụ uống ít rượu thì hơn.”

Lưu Vân trầm mặc trong chốc lát, không tiếp lời hắn, chỉ nói câu “Về nghỉ ngơi sớm chút”, rồi xoay người rời đi, để một mình Đường Đường lại trên nóc nhà ngẩn người.

Ngày hôm sau, Đường Đường lại chạy đến phòng bếp, dùng mật ong pha một chén trà ngọt dịu, lại cho thêm một chiếc lá trúc non được rửa sạch, mùi hương thơm ngát ôn nhuận bay vào trong mũi.

Nghe nói ăn đồ ngọt có thể khiến tâm tình người ta thoải mái, trà ngọt có được coi là đồ ngọt hay không? Đường Đường dí sát vào ngửi ngửi, bản thân cảm thấy cũng không tệ lắm, liền vui vui vẻ vẻ bưng đến chỗ sư phụ.

“Sư phụ, trà mật này rất có lợi cho dạ dày, uống lúc này còn có thể giải nhiệt. Ngươi có muốn nếm thử hay không?”

Lưu Vân nhìn chén trà hắn bưng tới, mấp máy môi, không nói lời nào cũng không đưa tay nhận, chỉ bình tĩnh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ thức thời rút tay về, nhưng hiện giờ lại không biết tính bướng bỉnh từ đâu đến, quật cường đưa tay ra, nhìn thẳng đối phương không chớp mắt.

Sắc mặt Lưu Vân càng ngày càng lạnh, giống như hàn băng vạn năm không tan, ánh mắt như như gai băng đâm thẳng vào lòng hắn: “Đầu tiên tặng ban chỉ, lần trước thì đưa cháo, lần này lại đưa trà, quả nhiên một lòng ý tốt! Có thời gian không lo luyện công, cả ngày nghĩ đủ loại biện pháp đường ngang ngõ tắt lấy lòng sư phụ! Đây là ta dạy cho ngươi à!”

Sắc mặt Đường Đường nháy mắt trắng bệch, ánh mắt quật cường bị lời nói băng lãnh vô tình này đánh nát.

Lưu Vân đột nhiên đứng dậy, một chưởng rơi vào chén trà trong tay hắn, trong tiếng mảnh sứ vỡ vụn thanh thuý xoay lưng lại, không nhìn hắn cái nào nữa: “Từ hôm nay, trong vòng ba ngày không được phép bước ra khỏi phòng nửa bước, ở trong phòng tự kiểm điểm cho ta!”

Mảnh sứ vỡ vụn lướt qua mu bàn tay Đường Đường, hắn không hề phát hiện, chỉ cắn chặt môi đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.

“Còn không mau cút!”

“Ta không sai!” Đường Đường trừng bóng lưng lạnh lùng của hắn, “Ta không phải muốn lấy lòng sư phụ, ta chỉ hy vọng sư phụ sống vui vẻ một chút. Là chính sư phụ ngươi không muốn nhận ý tốt của người khác. Sư phụ lớn như vậy, ngay cả thật sự quan tâm và cố ý lấy lòng cũng không phân biệt được sao?”

Ánh mắt Lưu Vân hỗn loạn, nhắm mắt lại mím môi càng chặt.

Phía sau truyền đến thanh âm ép thấp xuống của Đường Đường: “Ta không sai. Sai là sư phụ, không phải ta. Cần nghĩ lại cũng là sư phụ, không phải ta.”

Sắc mặt Lưu Vân đột nhiên thay đổi, sau một hồi trầm mặc đột nhiên đập bàn lớn tiếng quát: “Làm càn! Từ bao giờ đến lượt ngươi giáo huấn ta!”

Hai mắt Đường Đường ửng đỏ, cúi đầu trầm mặc.

“Còn chưa cút? Không cút sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn!”

Đường Đường nhìn bóng dáng thẳng tắp trước mặt, thấp giọng nói: “Ta sai ở không nên chống đối sư phụ, hiện tại trở về tự kiểm điểm.” Nói xong lại đợi trong chốc lát, thấy sư phụ không có bất kỳ phản ứng gì, lúc này mới chậm rãi xoay người đi ra ngoài.

Lưu Vân nghe bước chân hắn càng lúc càng xa, xoay người nhíu mày nhìn cửa viện trống rỗng, chống bàn chậm rãi ngồi xuống: “Nguyên Bảo, thu dọn đồ trên đất.”

Nguyên Bảo vội vàng chạy vào, không dám thở lớn một hơi, chỉ cúi đầu lặng lẽ thu dọn mảnh vỡ trên đất. Ánh mắt Lưu Vân vô thức chuyển động theo tay hắn, lúc nhìn thấy vết máu lấm tấm trên mặt đất, ánh mắt khựng lại, vẻ mặt khẽ biến, không đợi Nguyên Bảo thu dọn xong bỗng nhiên đứng dậy, không nói một lời vung tay áo đi vào trong phòng.

Khi Đường Đường trở về trúc lâu của mình, Đông Lai đang cúi đầu xuống bàn luyện chữ, thấy vẻ mặt uể oải của hắn, không khỏi chấn động, vội vàng ném bút chạy đến: “Tứ công tử, ngươi làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Đường Đường khoát tay, “Ta đi ngủ một giấc.” Nói xong liền đi vào trong.

“A! Tay ngươi làm sao vậy?!” Đông Lai đột nhiên giữ chặt hắn.

“Ân?” Đường Đường nghi hoặc nhìn Đông Lai lo lắng cầm tay hắn lên xem xét, mới biết tay mình bị thương.

“Tứ công tử, sao tay ngươi lại bị thương?”

“Không có việc gì, một lát là đỡ.” Đường Đường rút tay về, hiện tại đầu hắn rã rời như bột nhão, chỉ muốn đi ngủ cho tỉnh táo lại.

“Không được!” Đông Lai kéo hắn ra ngoài, “Miệng vết thương quá sâu, phải nhanh chóng đi tìm tam công tử băng bó, không thì sẽ bị nhiễm!”

“Chỉ là mảnh sứ vỡ cứa vào thôi, không nghiêm trọng như vậy.” Đường Đường có chút không kiên nhẫn, day day huyệt Thái Dương, kiên trì đi về phía giường.”

“Mảnh sứ vỡ sao có thể cứa sâu như vậy?!” Vẻ mặt Đông Lai đầy kinh nghi, cũng không biết lấy sức từ đâu kéo hắn ra khỏi cửa.

Đường Đường nghe xong lời hắn nói, nghi hoặc nâng tay lên, quả nhiên nhìn thấy hai vệt vừa dài vừa sâu. Hắn nháy mắt mấy cái, không giãy giụa nữa, thuận theo đi theo sau Đông Lai.

Một chưởng kia của sư phụ vậy mà dùng đến nội lực, đúng là bị mình chọc tức không vừa… Trong lòng nghĩ như vậy, Đường Đường không nhịn được có chút hối hận tính bướng bỉnh đột nhiên bộc phát của mình.

Đã sớm biết tính tình sư phụ vừa xấu vừa nát, còn đi trêu chọc hắn như vậy, đáng đời! Đường Đường ghét bỏ bản thân nhìn vết thương được Vân Tam chỉnh lý kỹ càng, lại trở về chỉnh lý bản thân một phen, đạp giày trèo lên giường chui đầu vào trong chăn.

Vốn tưởng rằng mình cần cấp bách ngủ một giấc, không ngờ lại lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được, đầu đau như bị bánh xe nghiền qua.

“Nào có ai cực phẩm như vậy a! Giáo viên trong trường một đám ước gì mình đi tặng quà, ngươi thì sao, thành tâm thành ý thể hiện lòng quan tâm mà còn bị mắng! Lấy lòng chó má gì chứ! Đ*t muội ngươi chứ tốt!” Đường Đường phẫn nộ miệng phun không suy nghĩ, lẩm bà lẩm bẩm ôm đầu bọc chăn lăn qua lăn lại trên giường chân đá lung tung phát tiết buồn bực trong lòng.

Trằn trọc đến nửa đêm, hắn mới mơ mơ màng màng có chút cảm giác mệt rã rời, hừ một tiếng “Lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ thú”, nặng nề ngủ thiếp đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN