Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào! - Quyển 1 - Chương 15: Lễ Trung Thu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!


Quyển 1 - Chương 15: Lễ Trung Thu


Bị Tiểu Hắc hành hạ một đường, Đường Đường vốn tưởng rằng một thân mỏi mệt có thể nhanh chóng ngủ say, kết quả buổi tối uốn éo xoay trái xoay phải trên giường mãi mà mắt vẫn còn trừng to hơn chuông đồng, sau đó lại vặn vẹo lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm, cuối cùng đến khi trời sắp sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ.

Buổi sáng Đông Lai gọi bốn năm tiếng mà vẫn không đánh thức được hắn, đành phải đưa tay kéo, tận lúc kéo hẳn nửa người ra khỏi giường, mới kéo được hắn từ giấc ngủ ra.

“Đông Lai, ngươi lại đây.” Đường Đường mơ mơ màng màng ngoắc Đông Lai, “Qua đây ta nói câu này.”

Đông Lai ngoan ngoãn đi qua, đến gần bên tai hắn thần thần bí bí nhỏ giọng nói: “Tứ công tử, ngươi muốn nói gì với ta?”

“Giọng nhỏ như vậy làm gì? Bình thường chút.”

“Dạ.” Đông Lai cất cao giọng nói, “Tứ công tử ngươi muốn nói gì với ta?”

Đường Đường mặt đầy mê mang nhìn hắn, đưa tay ngoáy ngoáy tai, phát hiện không có gì khác thường, lắc đầu nói: “Nga, không có việc gì. Thử xem ngươi có nghe thấy hay không thôi.” Nói xong dụi dụi gỉ mắt, vừa ngáp vừa xuống giường mặc quần áo.

Đông Lai mặt đầy lo lắng nhìn hắn: “Tứ công tử, sao ngươi vẫn buồn ngủ vậy? Khí sắc cũng không quá tốt, có phải ban đêm ngủ không ngon a?”

“Ân.” Đường Đường lung tung gật gật đầu, “Ngày mai Tết Trung Thu, mọi người định đón như thế nào a?”

“Tết Trung Thu?” Đông Lai hơi sửng sốt, bĩu môi, “Đều là người không cha không nương, đón làm gì?

Cơn buồn ngủ của Đường Đường nhất thời bay mất, há miệng thở dốc, qua thật lâu mới phát ra âm thanh: “Năm trước cũng không đón Trung Thu à?”

“Không đón.” Đông Lai lắc đầu.

Đường Đường lại đến chỗ Lưu Vân xin nghỉ, sự thật chứng minh, Lưu Vân tuy rằng nghiêm chút lạnh lùng chút, nhưng đối với đồ đệ tuyệt đối là nuôi thả, dễ xin phép hơn trường học nhiều.

Nhận được hai chữ cho phép của sư phụ lão nhân gia, Đường Đường liền mang theo Đông Lai xuất môn. Bởi vì tạm thời còn chưa quá quen thuộc với Tiểu Hắc, Đường Đường không dám tuỳ tuỳ tiện tiện cưỡi ra ngoài, kết quả hai người lại cuốc bộ một đường vào thành.

Trong thành quả nhiên dày đặc không khí lễ hội, không ít người giàu có đều mang theo tiểu tư nha hoàn ra ngoài mua sắm chuẩn bị đồ đạc, đầu đường cuối phố người chen người kiệu nối kiệu đủ náo nhiệt.

Hai người họ lại đến Khách Lai tửu lâu dùng bữa, qua mấy lần lui tới, tiểu nhị kia phát hiện thật ra Vân Tứ gia cũng không khó hầu hạ, thường xuyên qua lại nên càng thêm nhiệt tình.

Hai người ăn uống no đủ xong bắt đầu thả tay chân chen vào đám đông mua đồ, khổ chiến một trận xong thuê một chiếc xe bò nát, lau mồ hôi yêu cầu người đánh xe đưa họ và một xe hàng hoá dẹp đường về phủ.

Mọi người trong Y Cốc hiện tại quả thực hình thành phản xạ có điều kiện đối với việc Đường Đường xuất môn, vừa nghe tin đều lập tức ngóng trông chờ đợi, nhưng lần này họ thật sự không ngờ là lại đợi được cả một xe hàng, nhất thời cả đám kinh ngạc đến không khép được miệng.

Vân Đại đi quanh xe bò hai vòng, chẹp chẹp cảm thán: “Tứ nhi a, ngươi thật biết mượn hoa hiến Phật (*). Ngươi còn chưa kiếm được đồng nào đâu, đã mua nhiều đồ như vậy làm người tốt, chẳng phải đều là dùng bạc của sư phụ?”

(*) Mượn hoa hiến phật: Đại ý là lấy của người này tặng người khác, mình không mất gì mà còn được mang tiếng tốt.

“Các ngươi đừng có thèm thuồng vội, ta không phải là muốn làm người tốt!” Đường Đường đầy vẻ bình tĩnh, “Không có công lao cũng có khổ lao, ngươi nhìn mồ hôi trên trán ta này, nhìn xem, sao ta không thể tiêu tiền chứ? Dù sao cuối cùng được lợi cũng là các ngươi nha! Nào nào nào, dỡ hàng dỡ hàng, đều là đồ cho mai đón Trung Thu.”

Mọi người sửng sốt, hè nhau xông lên.

Một ngày này trôi qua trong sự phấn khởi và chờ mong của mọi người.

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ Y Cốc bắt đầu náo nhiệt chưa từng có, trong trong ngoài ngoài đều bận rộn đến khí thế ngất trời, giết gà luộc vịt, mổ trâu chặt dê, có người còn đặc biệt xuống hồ mò bảy tám con cá béo lên. Cơm trưa cũng chỉ ăn qua loa, đều chờ đến tối náo nhiệt luôn một thể.

Lúc Đường Đường đi vào tiểu viện của Lưu Vân, lại thấy hắn nằm trên ghế đá nhắm mắt nghỉ ngơi, không khỏi hắc tuyến đầy đầu.

Sinh hoạt của sư phụ quá là không thú vị đấy chứ? Chẳng lẽ ghế đá này có tác dụng thần kỳ như giường hàn ngọc linh tinh, nằm xuống thôi đã có thể giúp nội công tiến triển cực nhanh?

“Bên ngoài đang ồn ào gì thế?” Lưu Vân không mở mắt, thản nhiên hỏi một câu.

Đường Đường đi đến bên cạnh, đột nhiên nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên đến đây, tâm tình khi đó so với lúc này quả thật là một trời một vực, mà sư phụ khi đó đầy người sát khí, lúc này đây lại bình tĩnh tường hoà một cách thần kỳ.

Lưu Vân thấy mãi mà không có người đáp, mở mắt nhìn sang.

Đường Đường đối diện với đôi ngươi như hắc ngọc kia, tim đập nhanh nửa nhịp, ngẩn ngơ một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cười hì hì nói: “Hôm nay là Tết Trung Thu a, mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị a, sư phụ cùng đi nhé?”

Lưu Vân nghe vậy hơi hoảng hốt, một lát sau lại nhắm mắt lại.

Đường Đường thấy môi hắn hơi mở, nhất thời bắt đầu hồi hộp, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.

Qua thật lâu, mới nghe thấy hắn thản nhiên mở miệng: “Không cần, các ngươi tự chơi đi.”

Đường Đường trong lòng mất mát, đưa mắt nhìn hắn, không nhịn được nói: “Sư phụ, nhân sinh rất ngắn ngủi, nên tận hưởng lạc thú trước mắt a! Ngươi đừng ru rú trong phòng suốt như người già thế, phải tham gia vào hoạt động của những người trẻ tuổi chúng ta!”

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén đảo đến, hắn rụt cổ nhỏ giọng nói: “Ta sai rồi, sư phụ cũng là người trẻ tuổi…”

Thấy Lưu Vân không có phản ứng gì, hắn vụng trộm xê dịch một bước nhỏ ra sau: “Ngô… Nếu sư phụ không có gì phân phó… Ta đi…” Nói xong xoay người rón ra rón rén đi ra cửa.

“A!” Mới bước một chân ra cửa, phần áo sau cổ lại bị kéo lại. Đường Đường giống như con mèo bị túm gáy, nháy mắt bị tha về trong viện tử.

“Hề hề…” Hắn quay đầu, bày ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, “Sư phụ, hôm nay ngày lễ, không hợp sát sinh.”

“Thật không?” Lưu Vân nghiêng đầu nhìn hắn, “Thế sao bên ngoài lại giết gà vịt trâu dê?”

“À… Chúng đã chín sẵn rồi.”

“Lá gan càng lúc càng to.”

Những lời này rõ ràng là một câu trần thuật a, tại sao nghe vào tai lại như gió hiu hiu lạnh buốt thế này! Đường Đường đón gió lệ bay.

“Đến làm gì?”

“A?” Đường Đường ngẩng đầu nhìn hắn.

“Còn chưa nói có việc gì đã đi?”

“Cũng không có việc gì khác… Chỉ là muốn mời sư phụ ra ngoài… cùng nhau đón lễ…” Đường Đường càng nói giọng càng nhỏ, nghĩ đến tính tình lãnh đạm kia của sư phụ, lại nhớ đến tình cảnh sư phụ tức giận lần trước, lại không nhịn được căng thẳng, rũ đầu xuống, nhận mệnh nói: “Sư phụ, ta sai rồi.”

Một hồi trầm mặc. Trầm mặc quả nhiên là một sức mạnh phi thường cường đại, không cần làm gì hết mà đã có thể đè nén người ta đến nỗi không thể đứng vững, ngực khó chịu, hô hấp không thuận, thời gian lâu hơn chút có lẽ có thể trực tiếp bị choáng vì hít thở không thông.

Đường Đường cúi thấp đầu cảm nhận áp lực như núi, sắp không chống đỡ nổi, trên đầu đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng, tiếp theo, trên tóc có thêm xúc cảm kỳ quái nào đó, như là gió nhẹ đột nhiên thổi mạnh, khiến cho tóc hắn lay động hai cái, nháy mắt, gió lại ngừng, tóc về nguyên chỗ cũ.

Nhất thời đầu óc Đường Đường ngừng hoạt động, trong đầu đột nhiên loé lên một ý nghĩ cực kỳ quỷ dị: Cơn gió vừa rồi là sao? Sư phụ thở dài… Chẳng lẽ là gió từ hơi thở kia? Gió hơi lớn quá thì phải? Chậc… Lượng hô hấp của sư phụ thật lớn!

Lưu Vân thấy hắn vẫn cúi đầu, bàn tay đang muốn rút về lại nhịn không được đặt lên đỉnh đầu hắn, nhẹ nhàng xoa hai cái. Xoa xong tay đột nhiên khựng lại, hắn chưa từng làm hành động thân mật như thế bao giờ, nhất thời chính bản thân mình cũng ngốc ra.

Lúc này, Đường Đường không nghe thấy được tiếng thở dài, nhưng tóc lại vẫn lay động. Hắn có chút nghi hoặc ngẩng đầu, thấy cánh tay sư phụ đặt ngang trước đầu mình, ống tay áo rộng rũ xuống, cách trán mình không đến một phân.

Vì thế, cả người nháy mắt ngây ngốc!

Lưu Vân buông tay vắt ra sau lưng, nhẹ giọng nói: “Ngươi qua đó đi.”

Đường Đường tựa như không nghe thấy lời hắn nói, vẫn ngẩn ngơ đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt ngốc nghếch trừng một điểm hư ảo nào đó trong không khí, lại đưa một tay lên ngực.

“Sao thế?” Lưu Vân nghi hoặc nhìn động tác của hắn.

“A?” Dừng tay lại, Đường Đường theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, không biết là làm sao, ánh mắt cứ bồi hồi nơi sống mũi và bờ môi hắn, lại không dám di chuyển tiếp lên trên.

Lưu Vân thấy mặt hắn đần ra, khẽ nhíu mày, cầm tay hắn lên muốn bắt mạch.

Đường Đường giật nảy cả mình, rút tay ra liên tục lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, ta đi đây.” Nói xong vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài.

Một đường thất hồn lạc phách chạy về tiểu viện của mình, Đông Lai gọi ba lần mới nghe thấy. Hắn đặt đầu lên thân cây, hung hăng đập vài cái, ngực vẫn còn ồn ã như trống dồn.

Đông Lai nhìn hắn như vậy giật thót cả mình, nhanh chóng chạy qua kéo hắn: “Tứ công tử, đang yên đang lành ngươi đâm đầu vào cây làm gì?”

Đường Đường xoa trán quay đầu nhìn hắn, sửng sốt một lát rồi bật thốt lên: “Ta đang học chim gõ kiến.”

“…”

Đông Lai gắng sức kéo hắn ra: “Tứ công tử ngươi bị choáng à?”

Đầu óc Đường Đường có chút hỗn loạn, nghe vậy theo bản năng lắc đầu, lê lết đến cái bàn trong góc viện tử ngồi xuống, vẫy tay nói: “Đông Lai, lại đây sờ sờ tóc ta.”

“Dạ?” Đông Lai mặt đầy nghi hoặc bước qua, đưa tay sờ sờ, “Tứ công tử, tóc ngươi làm sao? Có phải phiền não nó dài quá chậm hay không? Cái này gấp cũng không được, ngươi phải kiên nhẫn chờ.”

“Ân.” Đường Đường lung tung đáp mấy tiếng, đứng lên kéo hắn đi ra ngoài, “Đi thôi, đi đón Trung Thu đi.”

Lúc này vừa mới qua hoàng hôn, trời còn chưa tối hoàn toàn, mọi người trong Y Cốc đã chạy hết đến bên hồ, xếp bàn ghế dưới những hàng liễu rủ, dựa hồ mà ngồi. Mỗi bàn thắp một ngọn nến ở giữa, bày rượu nhạt bánh Trung Thu và các loại món ngon mỹ vị, trên trời một vầng trăng sáng, dưới nước một vầng trăng sáng, hoà hợp với nhau, đẹp không sao thả xiết.

Mấy sư huynh nhìn thấy hắn đều lần lượt vẫy gọi hắn qua, Đông Lai hầu hạ hắn ngồi xuống, xong hưng phấn nhanh bước chân đi tìm đám Thanh Trúc.

Đường Đường vừa ngồi xuống liền hạ thuốc mạnh cho Vân Tam: “Tam nhi a, chúng ta hôm nay quên thánh nhân đi được không a, ngươi nhìn xem mọi người đều nói nói cười cười, ngươi không thể chỉ chúi đầu dùng bữa a! Như vậy rất không có không khí ngày lễ!”

Vân Tam liên tục lắc đầu: “Không được không được, lần trước uống rượu bị các ngươi cười chết rồi. Đêm nay dù nói gì ta cũng không uống!”

Vân Nhị nhấc một bầu bên cạnh đặt trước mặt hắn: “Ngươi thử ngửi ngửi xem, nếu là tửu lượng kém đến ngửi mùi đã gục, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa.”

Vân Tam lướt nhìn con mắt tràn ngập chờ mong của ba người trước mặt, do dự một lúc lâu, mặt đầy rối rắm nói: “Vẫn là loại rượu lần trước của Tứ nhi à?”

Vân Nhị gật đầu: “Đương nhiên!”

Vân Tam cắn chặt răng, quyết tâm thử bằng bất cứ giá nào: “Được! Một lời đã định!”

Trong mắt Vân Nhị chợt loé lên một tia gian xảo, bày ra nụ cười điên đảo chúng sinh, vươn bàn tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng đập một cái lên miệng bình, nháy mắt, hương thuần bốn phía.

Đây là rượu mạnh mà? Đường Đường sửng sốt một cái, thấy Vân Nhị cười y như hồ ly, cũng không nhịn được cười rộ lên.

Vân Tam đưa mũi đến gần miệng vò rượu ngửi mấy cái, hai gò má nhanh chóng ửng đỏ.

Vân Đại một tay ôm bình rượu, một tay kia chống đầu, cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn hắn.

Đường Đường hữu hảo vỗ vai Vân Tam, bu đầu lại: “Tam nhi, rượu này thơm không?”

“Ân!” Vân Tam hung hăng gật đầu một cái, ngẩng mặt ha ha cười với hắn, “Thơm!”

Đường Đường suýt chút nữa phì cười ra tiếng, xoa bụng nhịn một lát, lại nói: “Vậy ngươi có uống hay không?”

Vân Tam có vẻ trì độn đảo mắt một vòng trên mặt họ, hai má đỏ như trát bảy tám tầng yên chi(*), ánh mắt tán loạn, thần sắc hơi say, chép chép miệng cười rộ lên: “Uống!”

(*) yên chi: Bột màu đỏ son, thường được dùng để trang điểm ở cổ đại

Đệch! Trước kia nghe người ta nói cái gì mà hương rượu thoảng qua đã có thể say mèm, còn tưởng rằng là nói ngoa, không ngờ trên đời này thật sự có kiểu người như vậy.

Đường Đường nhìn dáng vẻ khôi hài kia của hắn, không nín được đập bàn cười văng.

Vân Nhị cũng lập tức cười lăn ra bàn, bị mấy cú đập bàn kia của Đường Đường rung cho đau mặt, vội vàng đè tay hắn lại mắng: “Nhãi con, tự đập đùi mình đi!”

Vân Đại là cười kinh khủng nhất, cả người đều bò ra ghế còn không quên ôm lấy rượu của hắn, cằm gác lên bình rượu cười rớm cả nước mắt.

Mấy người vui đùa loạn xị bát nháo, cả bàn người cổ ai cũng đều dài ra ba cm.

Qua thật lâu, mấy người rốt cuộc cười đủ, người nối người đứng dậy khỏi mặt đất, vừa ngó đầu lên bàn đã thấy Vân Tam ôm bình bình rượu ngồi nghiêm chỉnh, mặt đầy nghiêm túc lướt nhìn bọn họ.

Đường Đường lau nước mắt nơi khoé mắt: “Tam nhi a, ngươi như thế là muốn thẩm án hay là muốn thẩm án a?”

“Thẩm án!”

“Vậy ngươi… hỏi đi.”

Vân Tam càng thêm nghiêm túc: “Các ngươi đang cười cái gì? Sao không rủ ta?”

“Phì…” Đường Đường nhanh chóng chôn đầu xuống dưới bàn.

“Được rồi được rồi đừng đùa nữa.” Vân Đại nén cười xách hắn ra, nghiêm trang nói với Vân Tam, “Đón Trung Thu vui vẻ, sao có thể không cười? Nào nào nào, uống rượu uống rượu!”

Vân Tam cố gắng ngẫm nghĩ trong chốc lát, cảm thấy hắn nói có lý, mới giãn mặt cười tươi: “Ân, uống rượu!”

Đùa đủ một hồi, rốt cuộc đều ngồi vào chỗ của mình, uống một ngụm rượu, có chút cảm khái với sự náo nhiệt này. Nghĩ đến từ sau khi Đường Đường đến đây, sinh hoạt trong Y Cốc càng ngày càng náo nhiệt, mấy người ai cũng xúc động không thôi.

Nụ cười như vẽ của Vân Nhị dưới ánh trăng chiếu ra vầng sáng chói mắt, mặt đầy vui sướng, vươn ngón tay thon dài bóc một con tôm, dịu dàng cười nói: “Không thể tưởng tượng được con chuột to xác lại trở thành hạt dẻ cười của chúng ta. Nào, nhị ca thưởng cho ngươi!” Nói xong ném con tôm đã bóc vỏ vào trong bát Đường Đường.

Đường Đường không chút khách khí, cười hì hì gắp lên ăn.

Vân Đại bên kia lập tức không bằng lòng, híp mắt bạnh miệng: “Không được không được, bất công quá! Đại ca bình thường chăm nom cho các ngươi không ít, thế mà thời khắc mấu chốt lại không nhớ lòng tốt của ta! Đau lòng quá! Ta cũng muốn ăn tôm bóc vỏ!”

Đường Đường bị vẻ xấu tính đột ngột của Vân Đại doạ hoảng.

Vân Nhị bĩu môi, không tình nguyện bóc con tôm rõ ràng là bé nhất cho hắn. Vân Đại trừng mắt với hắn, lại bị hắn trừng mắt nhìn lại.

Vân Tam ho nhẹ một tiếng: “Ta… Ta…”

Vân Nhị lập tức cười tủm tỉm bóc một con tôm vừa to vừa béo cho hắn, Vân Tam ha ha cười rộ lên.

Đang lúc ăn vui thích, khoé mắt Đường Đường bắt gặp Nguyên Bảo đang đi về phía bàn Đông Lai, vội vàng ném đũa đứng dậy đuổi qua giữ chặt hắn, nôn nóng hỏi: “Nguyên Bảo, sư phụ đâu? Ngươi đến đây, một mình sư phụ ăn gì?”

Nguyên Bảo phì cười, chỉ chỉ ra sau hắn.

Đường Đường nghi hoặc quay đầu lại, chạm phải một đôi mắt thanh lãnh quen thuộc. Không để tâm đến cảm giác quái dị thình lình nảy lên trong ngực, Đường Đường chỉ cảm thấy vô cùng kinh hỉ, đôi mắt thoáng chốc sáng lên, vui sướng chạy lại kéo người đến bàn họ.

Ba người khác nhìn thấy sư phụ đột nhiên xuất hiện ở đây, cũng đầy mặt vừa mừng vừa lo, đương nhiên nếu nhìn kĩ thì chắc là thành phần lo nhiều hơn kha khá.

Vốn là bốn người vừa đủ mỗi người một cạnh bàn, hiện giờ sư phụ đến thì thành năm người, Vân Đại, Vân Nhị đồng thời chuẩn bị nhường chỗ mình ra, Vân Tam phản ứng hơi trì độn chút, ngẫm nghĩ ba giây xong cũng chuẩn bị đứng dậy.

Cả khuôn mặt Đường Đường đều đã cười thành hoa hướng dương, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh của ba người họ, tự kéo ống tay áo Lưu Vân đến ghế của mình: “Sư phụ ngồi đi!”

Lưu Vân nhìn hắn một cái, đường cong trên mặt không tự giác nhu hoà vài phần, vén vạt áo ngồi xuống.

Ba người khác thấy sư phụ đã ngồi xuống, đều không đứng ra ngoài nữa, mông đặt trên ghế giật giật, chờ Đường Đường qua thì nhường chút chỗ cùng chen chúc.

Đường Đường hoàn toàn không đoán được sư phụ lại nguyện ý đến, lúc này trong đầu đã sớm sướng rơn, mặt mày hớn hở nhìn sư phụ ngồi xuống, nhanh như chớp chạy đi lấy bát đũa sạch sẽ đến, sau đó như khỉ nhảy qua ghế, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh sư phụ.

Ba sư huynh sợ ngây người, lập tức lại nhanh chóng khôi phục trấn định, chỉ liên tục dùng mắt thoáng lướt nhìn hai người ngồi cạnh nhau, trong đầu không hẹn mà cùng nghĩ: Lá gan của Tứ nhi, chậc chậc, thật sự là to bằng trời!

Thấy sư phụ không có vẻ gì là không vui, mấy sư huynh đều thay hắn lau mồ hôi lạnh, đồng loạt nhẹ nhàng thở ra.

Không khí lại trở nên náo nhiệt, Vân Đại Vân Nhị Vân Tam đều nâng chén kính rượu sư phụ, thấy Đường Đường vẫn ngây như phỗng, đều không ngừng nháy mắt với hắn.

Lưu Vân cầm lấy chén rượu, đột nhiên bị Đường Đường giành lại, không khỏi nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn.

“Các ngươi từ từ a, từ từ.” Đường Đường khoát tay áo với ba người kia, nhanh chóng nâng đũa lên gắp mấy món ăn vào bát sư phụ, “Sư phụ ngươi ăn một chút lấp lấp bụng trước đã, không thì hại dạ dày.”

Mặt ba sư huynh nhất thời lộ vẻ xấu hổ.

Lưu Vân sửng sốt nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, cảm thấy mình đáng lẽ nên tức giận mắng hắn nhiều chuyện, nhưng lời đến bên miệng lại không làm sao phun ra được, vụn sáng trong con ngươi lay động, ánh mắt lại ôn hoà thêm vài phần, rũ mi nhấc đũa: “Được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN