Công Tử Khùng Điên
Qua Môn Phải Trả Giá (2)
Phương Phương vậy mà đem cửa phòng cho chặn lại càng là hướng hắn truy lên tới.
– Phong Tử anh gấp vậy làm gì? Anh đến cùng là muốn Hạ Lộ người sao giải quyết!
– Ân! Vẫn là nên gặp nàng trước một điểm a.
-Tựu là không nói rõ ràng hôm nay anh cửa này vẫn là bước không qua!
– A! Ta vẫn là phải gặp Hạ Lộ mới quyết được đây này!
Diệp Hiểu Phong càng là có chút khó xử đi ra rồi.
– Sao phải gặp Lộ Lộ trước? Phương Phương càng tinh quái đi ra.
– A! Dù sao cũng phải hỏi nàng ấy ý tứ một hai đây này! Mình anh vẫn là không quyết định được! Hắn vậy mà càng khó xử lên rồi.
– Vẫn là muốn đem nàng đón qua cửa lớn? Phương Phương càng là tinh quái ép tới.
– Còn cách nào khác tốt hơn sao?
– Vẫn là vì phụ trách nhiệm sao?
– Tiểu Phương! Em đến cuối cùng muốn anh phải làm sao mới buông tha đây này!
Diệp Hiểu Phong vậy mà khóc không ra nước mắt rồi. Hắn càng là bị một cái tiểu cô nương quay cho hoa đầu váng mặt lên rôi.
– Nếu chỉ là vì phụ trách người, nay anh là không cần qua cửa rồi! Phương Phương vậy trực tiếp muốn đem hắn đuổi đi rồi.
– Tiểu Phương! Có hay không vẫn là thoáng bàn lại điểm a. Diệp Hiểu Phong hắn vậy mà gấp lên rồi.
– Sao không nỡ đi. Phong Tử anh nói là không nở bỏ Hạ Lộ hay là không nở bỏ của anh cái tiểu em bé đây này.
– Anh! … Diệp Hiểu Phong vậy mà cứng họng đi ra rồi.
– Anh vẫn là không qua cửa được đây này.
Phương Phương vậy mà đem Diệp Hiểu Phong trực tiếp đuổi đi. Hắn vậy mà không nỡ rời đi càng là trụ tai chỗ si ngốc lên rồi. Trước giờ hắn tựu là chưa bao giờ trải qua cái cảm giác như thế này, càng là một bộ dáng ủ rủ, suy tư đi ra rồi.
Phương Phương vậy mà trong lòng có chút ấm áp cùng đáng chát đi ra. Vậy mà hôm này nàng kế hoạch vậy mà coi như thành công chín phần đi ra rồi, nàng vẫn là trụ một bộ dáng nghiêm nghị đi ra hướng Diệp Hiểu Phong người ra lệnh trục khách.
– Phong Tử anh vẩn là không đi sao?
– Tiểu Phương anh! …
– Thôi được rồi thấy anh như vậy! Em vẫn là cho anh một cơ hội lên đây này!
–
Phương Phương vậy mà đột nhiên thay đổi mở cho Diệp Hiểu Phong một con đường đi lên rồi. Hắn vậy mà mừng rỡ ra mặt càng là hướng Phương Phương cuống lên rồi.
– A! Thật! Em vẫn là nhanh nói đến.
– Phong Tử, Anh vẫn là nghỉ sao về Lộ Lộ?
– A! Cái này! Diệp Hiểu Phong vậy mà bối rối lên rồi.
– Không nói ra được! … Tựu anh về đi! Phương Phương càng là kiên nghị lên rồi.
– A! Anh nói là được sao! Diệp Hiểu Phong vậy mà thỏa hiệp đi ra rồi. Hắn vẫn là không có dám từ chố lên rồi.
– Còn nghe anh nói sao? Phương Phương vẫn là hững hờ đáp lại.
Diệp Hiểu Phong vậy mà vẫn phải cắn răng trả lời ra. Cái này là cái gì tràng cảnh, hắn không trả lời vẫn là đuổi khách, mà trả lời thì vẫn là có năm phần cũng là bị đuổi, có cái gì đạo lý đây này.
– Lộ Lộ vẫn là một cô gái ngây thơ, trong sáng, thánh thiện, là một cái tiêu chuẩn người con gái đẹp, là niềm ao ước của bao nhiêu nam nhân đây này. Diệp Hiểu Phong chỉ đành đem cảm nhận của hắn về Hạ Lộ tất cả mang ra giảng cho Phương Phương nghe rồi.
– Ồ! Vậy anh vẫn là yêu hay không yêu lên nàng! Phương Phương vậy mà tinh quái hỏi tới.
– Vẫn phải trả lời sao? Diệp Hiểu Phong càng là bối rối đi lên.
– Anh có quyền không trả lời! Phương Phương vậy mà tiếu ý đi ra.
– Cảm ơn em! Anh có thể qua cửa a! Diệp Hiểu Phong vậy mà gấp lên rồi.
– Đi về! Ai nói anh qua được cửa! Phương Phương vậy mà đem Diệp Hiểu Phong nửa điểm hi vọng triệt để cho dập tắt.
– A! Không lý nào! Anh vẫn là trả lời em câu hỏi rồi đây? Diệp Hiểu Phong vậy mà càng thắc mắc đi lên rồi.
– Anh trả lời hết sao!
– Tiểu Phương! Coi như em lợi hại! Diệp Hiểu Phong vậy mà cúi đầu nhận thua đi ra rồi.
– Biết vậy còn không mau đem đáp án nói trở ra! Phương Phương càng là cao hứng đi lên rồi.
– Coi như là có điểm yêu thích đi! Diệp Hiểu Phong vậy mà đành cắn răn nói ra rồi.
– Yêu hay là không yêu? Không chấp nhận đáp án nước đôi như vậy! Phương Phương càng là ép tới.
– Yêu! Tiểu Phương em vừa lòng chưa! Còn không mau đem môn mở! Diệp Hiểu Phong đành nhịn xuống mắc cở vẫn là thừa nhận lên rồi.
– Còn chưa đến. Muốn qua cửa hôm nay tựu là toàn bộ phải theo em sắp xếp đi ra. Anh vẫn là làm được đến. Phương Phương vậy mà không cho cựu tuyệt lên rồi.
“Ngọa tào!” Còn có đến điểm này vô lý! Hắn trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng tựu là muốn thoáng qua cửa gâp tới Hạ Lộ hỏi tới sự tình vẫn là cắn răng gập đầu đáp ứng lên rồi.
– Tiểu Phương em lợi hại! Đem môn mở đi.
Diệp Hiểu Phong hướng cửa mà nôn lên muốn bước vào rồi. Phương Phương vậy mà đắc ý lên rồi, càng là khoan khoái đem cửa nhường ra điểm.
– Vẫn là một cái hoa tâm người, nhưng vẫn là hôm nay vẫn cho anh qua cửa đây này! Lộ Lộ ngươi vẫn là nghe đến rõ ràng a.
Diệp Hiểu Phong vừa đem cửa mở điểm đã thấy một bóng trắng nhanh như thiểm điện từ phía sau cửa vọt nhanh về phía giường ngủ càng là đem tốn vào trong chăn rồi. Càng là trong chăn ủy khuất nói vọng ra rồi.
– Phương Phương ngươi là một cái ăn gian a! Cái gì mà ta có rồi một cái tiểu em bé chứ. Vẫn là kiến nghị đây này!
– Không phải là nói qua sao! Ta dùng phương pháp gì đó vẫn là từ đầu không có quy định đây này. Ngươi vẫn là nhận thua hay không nhận thua! Phương Phương vậy mà đắc ý lên rồi.
– A! Ngươi! … Coi như ngươi lợi hại đi! Hạ Lộ vậy mà ủy khuất cúi đầu nhận thua rồi.
– Lộ Lộ ngươi sớm nhận thức vẫn là tốt! Phương Phương càng là
Diệp Hiểu Phong vậy mà biết rằng hôm nay hắn vậy mà bị rơi vào Phương Phương cái bẩy rồi, càng là bị nàng chơi cho lên bờ xuống ruộng sứt đầu mẻ trán đi ra rồi. Các nàng vậy mà đem hắn thành một cái điểm trò chơi đi lên. Hắn vậy mà không biết các nàng đến là chơi ra cái trò gì rồi. Phương Phương vậy vẫn là một cái tinh ranh tiểu nha đầu đây này.
Diệp Hiểu Phong chỉ đành cười khổ không thôi, hắn vậy mà đáp ứng qua rồi Phương Phương tiểu nha đầu này rồi yêu cầu, không biết tà tối nay nàng vậy mà ngốc thêm trò gì lên nữa đây này. Thật là làm người ta lo so không thôi đây này.
– Lộ Lộ nữ thần còn không ra đây gặp điểm a, tựu là muốn trốn đến bao giờ?
Phương Phương vậy mà tiếu ý đi ra, càng là đem Hạ Lộ điểm đếm rồi.
– Ta là đáp ứng qua ngươi điểu kiện, cũng là không có nói nhất định là phải đi ra a!
Hạ Lộ cũng là ăn miếng trả miếng lên tới, quyết cũng là ngốc trong chăn không chịu đi ra thời điểm rồi.
– Ai nha! Ngươi vẫn là có chút bổn sự đây này. Đợi lát nữa coi ngươi vẫn là có bao nhiêu bổn sự đi ra a. Phương Phương vẫn là khiêu khích đi lên rồi.
– A! Ta mặc kệ ngươi rồi! … Hạ Lộ vậy mà trong chăn mắc cỡ lên rồi, vẫn là mặt đỏ đến tận mang tai đây rồi.
– Lộ Lộ ngươi vẫn là ra gặp hắn điểm? Hay vẫn là trong chăn ngốc lên? Phương Phương vậy mà tủm tỉm ra rồi.
– Không ra! … Không muốn ra đây này! Hạ Lộ càng là cương quết trốn sâu vào trong chăn rồi.
– Ây nha! Ta không ngờ ngươi lại gấp làm ấm giường như vậy đây này! Phương Phương vậy là càng châm chọc đi lên rồi.
– Ta gấp gì chứ! … Phương Phương tựu là coi ngươi công phu miệng lưỡi vẫn là lợi hại đi! Vẫn là ta đi ra! Không cho ngươi lại ăn nói bậy bạ lên nữa.
Hạ Lộ vậy mà giảy nảy, bộ dáng không cam lòng trong chăn chạy trối chết đi ra rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!