Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly
Chương 5
“Thanh ca là biểu thúc Vệ Giới.” Cố Viễn mơ hồ nhớ tới cái gì đó, chậm rãi mở miệng.
“Hắn?” Thư Kỳ lấy làm kinh hãi, “biểu thúc?” Theo như những điều nàng biết , biểu thúc chính là biểu đệ của phụ thân? Hẳn là tuổi tác so với phụ thân không kém là bao nhiêu. Nhưng vừa rồi nhìn qua thanh y thiếu niên thực không quá 20 tuổi.
“Dĩ nhiên, nếu ngươi đi tìm hắn thì sẽ tìm được Vệ Giới nhanh hơn” Cố Viễn có lòng tốt nhắc nhở.
“Không nên a?” Thư Kỳ do dự. ” Hắn nhìn thế nào cũng không giống người tốt”
“Để muội muội sớm về nhà , cũng để cho phụ mẫu yên tâm, lẽ nào ngươi không muốn sao?”
Cố Viễn nhìn nàng, giả vờ kinh ngạc.
” Nhưng mà…hắn hình như rất thích nữ nhân…”
” Chẳng lẽ ngươi sợ hắn đem ngươi…” Dường như hiểu được sự ngập ngừng trong câu nói của Thư Kỳ , Cố Viễn mỉm cười có chút hứng thú.
“Đúng, Đúng” Thư Kỳ không ngừng gật đầu l lịa, cười gượng 2 tiếng, dù gì nam nhân trước mắt này so với nữ nhân vẫn tuấn mỹ, hẳn là đối với nàng tư sắc tầm thường thế này chắc không có hứng thú. “Dù sao ngươi cũng đáng tin cậy hơn hắn, hay là chúng ta giao dịch nha”.
“Vậy ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời của bản công tử.” Cố Viễn cũng không quay đầu lại mà trầm tư nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên.
“Vâng..” Thư Kỳ nghe thế liền lên tiếng đáp trả,nhanh chóng đuổi theo Cố Viễn “Công tử cũng đừng quên việc của xá muội …”
Cố Viễn cười khẽ, như trời xanh mây trắng lâu nay vẫn ảm đạm “Cái này ngươi có thể yên tâm, ta tức khắc sẽ viết một phong thư gửi tới quận Dự Chương , mời Vệ Giới tham gia Hội Thi.”
“Hắn sẽ đến chứ?” Thư Kỳ không tin hắn có thể dễ dàng mời được thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử
“Lúc này ngươi chỉ có thể tin tưởng ta.” Cố Viễn vẫn không hề giận mà chỉ cười khẽ.
Đúng vậy, mình không có biện pháp nào khá hơn. Không phải không nghĩ tới tự mình đi tìm Vệ Giới, nhưng đường xa vạn dặm, một thân một mình, nguy nan trùng điệp, lại thời gian cấp bách, đường nào cũng không thông. Lúc này chỉ có thể dựa vào hắn thôi. Nếu thật có thể mời Vệ Giới, vậy lại có thể há miệng chờ sung, chờ đợi thời cơ, dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ…
” Đầu tiên cần phải thay trang phục kỳ quái này của nàng trước đã ” Cố Viễn vừa nói vừa mang nàng vào bên trong phòng, giao nàng cho một vị nữ tử khoảng mười bảy, mười tám tuổi, y phục vàng nhạt, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn,diện mạo lại nhu mì xinh đẹp.
“Thì ra là công tử”. Thị nữ có chút ngạc nhiên, đôi mắt đẹp lưu chuyển, ngập ngừng chốc lát,rồi lại nhu thuận cúi đầu trả lời, khẽ khom người. Vốn là động tác rất bình thường, nhưng ở nàng lại như vũ đạo ưu nhã tuyệt vời, như có phong tình vô hạn, thanh âm của nàng như oanh oanh yến yến, như châu rơi ngọc bàn. Tình cảnh này, ngay cả Thư Kỳ là nữ nhân cũng không khỏi lay động.
Còn Cố Viễn tự mình hướng rừng trúc nơi sâu thẳm kia mà đi tới.
“Mời cô nương đi bên này, theo Tuyết Tinh đi vào Giáng Trướng các thay y phục”
Thì ra tên gọi nữ nhân xinh đẹp này là Tuyết Tinh. Chợt nhớ tới câu -Tuyết tinh tuyết tinh, tuyết hậu ban đầu chuyện, trời quang trăng sáng. Người đẹp, tên còn đẹp hơn. Thư Kỳ không khỏi cảm thán.
“Làm phiền Tuyết Tinh cô nương dẫn đường”.
Hai người sau một hồi dò xét, hỏi han đối phương, không ai bảo ai một trước một sau, hướng Giáng Trướng các mà đi.
Chỉ thấy bên trong cỏ cây mọc xanh tươi, nhiều loại hoa quý hiếm thi nhau nở rộ,khoe sắc dưới vòm trời trong xanh, suối chảy hai bên róc rách, muôn chim ca hát, đùa nghịch.
Hai tử y nha đầu tuổi chừng mười ba, mười bốn đứng ở cửa vui đùa, thấy Tuyết Tinh đến, lập tức nín bặt, khom mình hành lễ vấn an.
Tuyết Tinh cũng không liếc mắt nhìn các nàng, cũng không vào cửa, chỉ nghiêm nghị phân phó: “Công tử có lệnh, dẫn vị cô nương này đi thay y phục”
Hai nha đầu ai nấy đều sửng sốt,nhưng lập tức nhận lệnh, một nha đầu dáng người hơi cao gầy dẫn nàng vào phòng, bên trong phòng bài trí hơi đơn giản, một cái giường vừa đủ một người nằm, một cái chạn bếp màu xanh, bên trái tường treo một cái đàn cầm màu đỏ, kiểu dáng rất cổ xưa, bên phải là một chiếc gương đồng hình bầu dục có khắc hoa văn, bên cạnh là chiếc lược gỗ cùng vài hộp son phấn.
“Ai ở gian phòng này?” Thư Kỳ vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ nơi này ngoài Cố Viễn còn có vị nữ nhân khác?
“Đương nhiên gian phòng này là của công tử nhà ta.” Tử y nha đầu trả lời với dáng vẻ đầy tự hào.
Ách? Thư Ngạc không nhịn được cười, tiểu cô nương, ta đương nhiên biết đây là địa bàn công tử nhà ngươi, ý ta là ai ở phòng này? Công tử của nhà ngươi là nam nhân a?
“Nhưng là số so phấn này…”
Nói đến đây. Tử Y nha đầu lộ vẻ mặt rất đắc ý “cái kia chỉ dùng bài biện thôi, còn cái này thì rất thịnh hành đó nha. Ai cũng tưởng là làn da bạch ngọc của công tử nhà ta là do dùng phấn son chỉ có chúng ta mới biết công tử kỳ thực không bao giờ dùng son phấn. Bản thân ta cảm thấy công tử nhà ta so với bộ mặt phấn son của Vệ Giới công tử thì hảo hảo hơn nhiều”
Tiểu cô nương, ngươi nói “công tử nhà ta” thế này, “công tử nhà ta” thế kia, ta nghe đến buồn nôn rồi… Cố Viễn-thằng nhãi này, căn bản lại là khẩu Phật tâm Xà, hơi 1 tí lại sát khí đằng đằng độc địa hung ác. Các ngươi thế nào lại trẻ con ngây thơ khẳng định làn da đẹp của hắn là tự nhiên có. Nhưng thật ra nói đến Vệ Giới, Thư Kỳ trong lòng cảm thấy hưng phấn. Có phải tiểu nha đầu này cũng đã gặp hắn? Hay là sùng bái Cố Viễn quá rồi nói bậy?( Des: đúng là ghét ai, ghét cả đường đi lối về, yêu ai yêu cả tôn ti họ hàng… Ami: haiz tỷ ấy thật không công bằng a)
“Vệ Giới là đệ nhất thiên hạ mĩ nam tử, ai so được với hắn?” Thư Kỳ cố tình nhìn nàng với vẻ dò xét.
Tiểu nha đầu quả nhiên có chút nóng giận, mặt đỏ lên, vội vàng tranh cãi “Năm ngoái Hạ Vệ công tử đã tới đây, ta cùng Thanh Hiểu lén trốn sau tường đã thấy được hắn”.
“Thực sự?” Thư Kỳ mở to hai mắt nhìn “Ngươi xác định đấy chính là hắn? Là đệ nhất mĩ nam tử?”
“Đương nhiên!” tiểu nha đầu dương dương tXắc “Hắn lúc đó chưa làm thái tử. Hắn cũng rất đẹp, rất có tài hoa. Thế nhưng thân thể ốm yếu, lại không biết võ công, sao có thể sánh với công tử nhà ta.”
Thư Kỳ trong đầu nhanh chóng phân tích tình hình, xem ra Cố Viễn cùng Vệ Giới cũng có chút giao tình, Cố Viễn nói cũng không hoàn toàn không thể tin. Chỉ là tình nghĩa bọn họ có hay không giống như Kê Khang cùng với Lữ Thiên dù xa nhau ngàn dặm vẫn luôn là tri kỉ.
Tiểu nha đầu đem nàng ra phía sau chạn bếp, giúp nàng cởi y phục. Thư Kỳ sợ đến nỗi lui về phía sau 1 chút, giật mình kéo y phục lại dính sát người “Không dám làm phiền, cái này một mình ta làm là được rồi!”
“Cô nương không cần hầu hạ sao?”Tiểu nha đầu nghi hoặc nhìn Thư Kỳ.
Thư Kỳ không thể làm gì khác hơn là mang vẻ mặt đau khổ, buồn bã than thở :”Muội muội, ta cũng là do công tử mua làm tỳ nữ. Chúng ta thế nào lại có người đi hầu hạ?”
“Nhưng là…” Tiểu nha đầu nháy mắt lém lỉnh, không nghe theo là không buông tha “Công tử nếu hạ lệnh đưa cô nương tới đây, cô nương cũng có thể xem là chủ tử của bọn ta…”
“Có thể xem? Có ý tứ gì?” Thư Kỳ không hiểu. Cố Viễn không chỉ không làm khó nàng, còn mang nàng đặt lên chức chủ tử? Mặc dù chỉ là “Có thể”?”
“Chúng ta tới Giáng Trướng Các cũng như cô nương, toàn tâm toàn ý phụng bồi công tử…”
“Chính là qua đêm?” Thư Kỳ nhịn không được buột miệng thốt ra, khuôn mặt biến sắc. Đã sớm nói Cố Viễn tiểu tử này làm gì tốt như vậy. Thư Kỳ trong lòng nhất thời đã xem Cố Viễn là kẻ không thể hiểu được, rất khó nắm bắt.
“Qua đêm?” Đến phiên tiểu nha đầu ngẩn ra, tiếp theo mới hiểu lời Thư Kỳ nói, lại xấu hổ đỏ mặt “Ô hay, ngươi nghĩ hay nhỉ, bao nhiêu danh môn tiểu thư khuê các ngưỡng mộ tài văn chương công tử nhà ta, nằm mộng cũng muốn gả cho công tử nhà ta, công tử cũng không thèm liếc mắt, ngươi đừng có mà ở đó vọng tưởng”
Không phải cái kia…là tốt rồi, Thư Kỳ thở phào nhẹ nhõm “Vậy lời ngươi nói mới rồi có ý gì?”
Nhìn Thư Kỳ đang cả kinh, tiểu nha đầu lại cười hì hì nói “Các cô nương ở Giáng Trướng Các phải phụng bồi công tử treo đèn đọc sách đêm, Hồng Tụ Thiêm Hương. Công tử nói trừ ngài ra cùng với những cô nương công tử truyền đến, những người khác không được lui tới nơi này. Phàm là những cô nương tới chỗ này, chúng ta phải hảo hảo hầu hạ.”
Thảo nào Tuyết Tinh chỉ đứng ở cửa phân phó rồi xoay người bước đi. Xem dung mạo của nàng cùng với tư thái, địa vị của nàng ở đây có lẽ không thấp, hay là đệ nhất nha hoàn?Hay là thị thiếp?Lẽ nào ngay cả nàng cũng không được chấp thuận bước vào nơi này? Rốt cuộc đây là nơi nào?
“Vậy các ngươi chính là được hﮢ&” Thư Ngạc lập tức ngừng nói, ý thức được nếu mình mang vẻ mặt như thế đối với hắn thì thật không hay, hay là mình nên biết điều một chút.
“Đúng vậy, bởi vì Thanh Bích tỷ tỷ cùng với ta…”Tiểu nha đầu đang cao hứng, lại bị người khác xen ngang cắt lời.
“Thanh Hiểu, không được lắm mồm”. Tử y nha đầu Thanh Bích ôm một đống quần áo,trang sức đi đến trước mặt hai người . Thư Kỳ lúc này mới tinh tế quan sát hai nữ tử tên là Thanh Bích với Thanh Hiểu, đây chính là đôi tỷ muội song sinh, hai người nhìn rất giống nhau nhưng là so với nàng thì thấp hơn một chút, tướng mạo đều là cực kì thanh tú, có điều Thanh Hiểu nhìn có vẻ hoạt bát, nhẹ nhàng còn Thanh Bích không hổ danh tỷ tỷ, ánh mắt ánh lên vẻ điềm tỉnh hơn một phần.
“Thanh Hiểu, chúng ta nhanh thay quần áo cho vị cô nương này a.”
“Nhưng tỷ tỷ… cô nương không cho chúng ta hầu hạ, chúng ta ra bên ngoài a.” Thanh Hiểu kéo kéo góc áo Thanh Bích.
Thư Kỳ cau mày, suy nghĩ một chút: “Ta không có thói quen được người khác hầu hạ”.
“Vậy chúng nô tỳ đứng ngoài cửa hầu, cô nương có cần gì thì gọi chúng nô tỳ.” Hai người cúi đầu lui ra ngoài.
Y phục cổ đại thật phức tạp a, nhưng nàng không phải lần đầu xuyên không,chỉ mất chút thời gian đã thay xong. Chỉ là…trang sức cùng cách búi tóc thì nàng bó tay đầu hàng.
Vậy nên nàng đành nhờ hai tiểu nha đầu, thoạt đầu chỉ định nhờ búi tóc, nhưng lại mang nàng xử lý từ đầu đến chân.( Des: khổ thân Kỳ tỷ tỷ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nhưng mà ta dùng thành ngữ vậy có đúng không nhỉ? =.= , Ami: đừng hỏi muội, muội dốt văn lắm
( ,A Kỳ :đừng nhìn ta, hỏi Cố Viễn ca ca của ngươi đấy ….hứ ).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!