Công Tử Vô Sỉ - Quyển 2 - Chương 8: Minh Nguyệt cung chết yểu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Công Tử Vô Sỉ


Quyển 2 - Chương 8: Minh Nguyệt cung chết yểu


Trước giờ nàng là người đã nói là làm.

Sau hôm đó, Thẩm Tri Ly ban ngày thì ngâm mình trong suối nước nóng
mà Kỷ Minh Nguyệt tặng cho Tô Trầm Triệt, buổi tối về phòng ngủ, hai
đường thẳng song song vô cùng có quy luật.

Tô Trầm Triệt chặn nàng mấy lượt, tiếp tục nhìn nàng bằng ánh mắt càng ngày càng ai oán.

Ánh mắt ai oán nhìn riết cũng thành vô cảm, Thẩm Tri Ly ngước mắt
lên, bình thản hỏi: “Không biết Tuyền Triệt công tử có điều gì cần dặn
dò?”.

Với tâm tình hiện tại, cái ánh mắt này có nhìn thế nào có cảm giác… buồn nôn.

Tô Trầm Triệt oan ức: “…”.

… Dù hắn có nói thế nào, Thẩm Tri Ly cũng tự động sàng lọc lời hắn,
đợi hắn nói một thôi một hồi xong, Thẩm Tri Ly ngoáy ngoáy lỗ tai, lách
người đi thẳng.

Chiêu này lúc nhỏ nàng đã từng dùng để đáp lại mấy lời chế giễu của những người trong tạp viện, lúc nào cũng linh nghiệm.

Công tử trong Minh Nguyệt cung càng lúc càng ít dần, kẻ ám hại Tô Trầm Triệt cũng bắt đầu nhiều lên.

Thức dậy, nàng ra suối nước nóng.

Thẩm Tri Ly ngâm mình trong làn nước ấm cảm thấy hơi đói, khoác áo
choàng vào, chạy đến một thiện phòng nhỏ dành riêng cho Tô Trầm Triệt
tìm ít đồ ăn, thì nhìn thấy một bóng người vận áo vàng nhạt quay ngoắt
đầu lại, run rẩy nhìn nàng, trong tay vẫn nắm chặt mảnh giấy gói bột
thuốc, gã lắp bắp: “Tôi, tôi…”.

Quét mắt nhìn mấy chiếc nồi đang hầm trên bếp, nàng giở từng nồi ra ngửi mùi.

Thẩm Tri Ly nói: “Xuân dược? Cái này hiệu quả không tốt lắm đâu, vị
lại hơi nặng, bỏ vào thức ăn phải thêm nhiều hành mới át được, hơn nữa
công dụng của thuốc không rõ ràng, khi phát tác chỉ cần dội nước lạnh là có thế giải quyết vấn đề…”.

Tay đối phương run lẩy bẩy, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ sợ hãi.

“Đừng sợ mà.” Thẩm Tri Ly khoe nụ cười thân ái, tay dừng trên bếp một lúc, rồi nhấc một nồi chứa gà hầm đủng đỉnh đi ra.

Ăn uống no say, Thẩm Tri Ly tắm nắng trong viện, khí hậu Minh Nguyệt
cung ấm áp, ánh mặt trời mùa đông rọi xuống người thật thư thái, tia
nắng mặt trời bao lấy cơ thể Thẩm Tri Ly, nàng uể oải xoay người, sung
sướng híp mắt lại.

Ngủ chưa được một khắc, thì nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ.

Thẩm Tri Ly thò đầu ra từ một gốc cây to, mắt nhắm mắt mở, nhìn thấy mấy tiểu tư đang kéo một bao gai đến.

Mở bao ra, bên trong lộ ra rất nhiều vàng bạc.

Sau đó bọn họ đào hố, chôn tất cả vàng bạc xuống đó.

Mắt Thẩm Tri Ly sáng lên, đợi họ đi xa, quả quyết đào hố, dời hố, lấp hố.

Mệt muốn đứt hơi, về tắm một cái, Thẩm Tri Ly vô cùng mãn nguyện, tiếp tục ngâm mình trong suối nước nóng.

Tinh thần thư thái nàng bơi mấy vòng trong suối.

Màn đêm cũng vừa buông xuống, Thẩm Tri Ly chuẩn bị về phòng thì bên
ngoài một lần nữa đèn đuốc sáng trưng… Nàng há miệng ngáp một cái, quả
quyết về phòng đi ngủ.

Dù gì sớm ngày mai người xảy ra chuyện chắc chắn không phải là Tô Trầm Triệt…

Nhìn bầu trời xanh đen, nàng nhẩm tính ngày tháng, hài lòng nghĩ, mùa đông sắp hết rồi, nàng cũng có thể rời khỏi đây.

Nhưng, ra khỏi đây bằng cách nào là một vấn đề bức thiết…

Tô Trầm Triệt đã hoàn toàn không ở trong phạm vi suy nghĩ của Thẩm Tri Ly.

Nghĩ trước nghĩ sau, nhớ lại những người nàng quen biết, hình như cũng chẳng có lựa chọn nào khác…

Gõ cửa bước vào, nàng nhìn thấy Lưu Ly mặt mày ủ dột.

Thẩm Tri Ly xoa xoa đầu nó lấy lệ, rồi bước vào gian trong, Tiểu Diệp công tử không tiều tụy như nàng tưởng, vận áo choàng rộng, y đang đứng ở bàn đọc sách, nhấc bút uyển chuyển giống như là đang vẽ gì đó.

Tiến lại gần nhìn, Thẩm Tri Ly kinh ngạc, há miệng lắp bắp: “… Đây là Xuân cung đồ à? Vì sao…” gương mặt nam nhân đang không ngừng chuyển
động trên mặt giấy rất quen thuộc!

Tiểu Diệp công tử “ừ” một tiếng, mài mực, ngắm nghía một chút rồi đưa bức họa cho Lưu Ly, khẽ giọng dặn dò vài câu.

Thẩm Tri Ly đằng hắng ho vài tiếng.

Tiểu Diệp công tử thẳng thắn: “Ta đang ám hại hắn”. Người mà y đề cập rõ ràng là Tô Trầm Triệt.

Thẩm Tri Ly nói khéo: “…Ta cảm thấy sẽ không có tác dụng gì đâu”.

Tiểu Diệp công tử bình thản nói: “Lộng giả thanh chân, không ám hại
một chút thì trong lòng không thoải mái”, nói đoạn liếc nhìn Thẩm Tri
Ly, “Đến tìm ta có việc gì? Ngươi không phải là từ bỏ rồi sao”.

… Tiểu Diệp công tử vô cùng coi thường tâm lý trốn chạy tiêu cực của Thẩm Tri Ly.

Thẩm Tri Ly cũng chẳng thèm vòng vo, đ thẳng vào vấn đề: “Dù sao bây
giờ Kỷ cung chủ cũng… khụ khụ, chúng ta làm một cuộc giao dịch nhé,
ngươi dẫn ta ra ngoài, ta giúp ngươi làm một chuyện”.

Tiểu Diệp công tử liếc nàng: “Đừng có nằm mơ, đồ hèn nhát, cuối cùng
chịu đựng không nổi nữa nên quyết định bỏ chạy đúng không?!”, rồi lại hừ một tiếng, “Hơn nữa, trong Minh Nguyệt cung, ngươi thì làm được cái gì? Hứ!”.

Giống như châm thuốc nổ vậy…

Mỹ nhân ma mị mê hoặc lúc đầu đâu mất rồi…

Ông trời cho ngươi đôi mắt long lanh mê hoặc lòng người không phải để ngươi trợn lên với người khác đâu!

Thẩm Tri Ly lặng lẽ thở dài, vạch ngón tay nói: “Những việc ta có thể làm đại khái có mấy loại này: Thứ nhất, cũng là đơn giản nhất, giúp
ngươi hại chết bọn đáng chết; Thứ hai, giúp ngươi đầu độc cả Minh Nguyệt cung, nhưng ta không đảm bảo là không để cá lọt lưới; Thứ ba, giúp
ngươi làm cả Minh Nguyệt cung hôn mê mặc ngươi muốn làm gì thì làm… Ta
còn biết ba, bốn loại nữa có thể khiến cho Kỷ Minh Nguyệt không thể rời
thuốc của ngươi, tuy ta hiện không có dược liệu, nhưng tìm ở đâu thì ta
biết…”.

Tiểu Diệp công tử: “…”.

Thẩm Tri Ly: “… Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó, được thôi, nói cho
ngươi loại cuối cùng, loại này ta cũng không thể đảm bảo. Thu thập bảy
thứ dâm nhất trên đời, có thể chế ra được thất tình đơn, trong đơn dược
này thêm một giọt máu, nghe nói uống xong người đó sẽ yêu chủ nhân của
giọt máu đó, nếu ngươi có thể dẫn ta ra ngoài tìm bảy thứ đó, ta sẽ giúp ngươi thay Kỷ Minh Nguyệt…”.

Nàng ngẩng đầu lên phát hiện Tiểu Diệp công tử vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp như một kẻ ngốc…

“Không tin ư?”

Thẩm Tri Ly giả vờ ủ rũ, ngón tay khẽ động đậy, đột nhiên lấy ra một vật phi thẳng vào miệng Lưu Ly đang đứng gần đấy.

Lưu Ly không kịp phản ứng, đành nuốt vào, ánh mắt hoang mang nhìn Thẩm Tri Ly.

Thẩm Tri Ly đếm: “Một, hai, ba…”.

Mắt Lưu Ly bỗng trở nên hoảng loạn, hai má đỏ lên, như kẻ uống say
loạng choạng quay người ôm lấy kệ sách sau lưng, nét mặt xuân tình rạo
rực, hai má mơn trớn cạ cạ vào kệ sách, hai chân thèm khát chà chà, cả
người như muốn nằm đè lên kệ sách, miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.

Thẩm Tri Ly sờ cằm nhìn rồi nói: “Tửu phẩm và sức đề kháng của quý
tiểu tử đây thật chẳng ra làm sao… Ồ, nhưng không cần phải lo lắng,
nhiều nhất là sau một tuần nhang sẽ hồi phục trở lại, cũng không tổn hại gì tới sức khỏe, phát tiết dục vọng lúc thích hợp thật ra cũng là một
việc tốt…”.

Tiểu Diệp công tử: “Thứ này… là ngươi chế ra à?”.

Thẩm Tri Ly ngớ ra, cười nói: “Thứ này là do sư huynh ta chế, nhưng ta cũng biết”.

Tiểu Diệp công tử nhìn Lưu Ly đang rạo rực dục tình, trầm tư một lát, nói: “Được, thành giao”.

***

Một ngày, lúc trời gần sáng.

Thẩm Tri Ly mở to mắt nhìn Tô Trầm Triệt đi ra khỏi viện mới quẩy tay nải lên vai, đi đến chỗ đã hẹn với Tiểu Diệp công tử.

Tiểu Diệp công tử vận áo bó, không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, cũng
không mang theo Lưu Ly, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm đen búi lại.

Nhìn thấy Thẩm Tri Ly, y nhíu mày: “Rốt cuộc là ngươi đem hành lý gì vậy? Nhiều thế này làm sao ra ngoài?”.

Thẩm Tri Ly thở dốc: “Ta gánh là được rồi, dẫn đường, mau lên”.

…Tay nải này toàn là vàng đấy! Bạc và vàng tỉ lệ thuần không cao nàng đều vứt lại! Nghĩ đến là lại thấy đau lòng.

Cũng không biết cái đám trai cưng ấy lấy đâu ra nhiều tiền đến thế, tự dưng đi lấy vàng thật bạc thật ra ám hại…

Tiểu Diệp công tử cố nén không nói gì, tay ấn nút cơ quan, dẫn đường nàng đi xuống.

Cơ quan này không ở suối nước nóng mà là ở một gian phòng chứa củi, chỉ là lối đi lần này…

Thẩm Tri Ly mắt tối sầm lại: “Sao nhiều bậc thang quá vậy?”.

Tiểu Diệp công tử: “Đừng nhìn ta, hừ, ta không gánh giúp ngươi đâu…”.

Rên rỉ xuống đến nơi, Tiểu Diệp công tử lại dẫn nàng đi vào một chỗ
tối om rẽ trái rẽ phải, Thẩm Tri Ly mệt đến cánh tay cũng không nhấc lên được, chịu hết nổi nói: “Rốt cuộc là chừng nào mới tới?”.

Tiểu Diệp công tử dừng bước: “Không đúng… Chỗ này đã đi qua rồi, hình như ta lạc đường rồi”.

Thẩm Tri Ly đột nhiên cảm thấy một lúc nào đó trợn mắt thật là sảng khoái: “Sao ngươi không đi chết đi…”.

Tiểu Diệp công tử cũng trợn mắt nhìn nàng: “Không thường xuyên đến, không nhớ chẳng phải là chuyện bình thường sao?”.

Rẽ mấy lần nữa, Tiểu Diệp công tử đi lòng vòng thăm dò một mật thất,
đẩy cửa, mắt Thẩm Tri Ly bỗng chớp liên hồi, cánh cửa đó lại đóng lại.

Thẩm Tri Ly lắp bắp: “Cái đó không phải là…”.

Tiểu Diệp công tử: “Ừm, là vàng”, bổ sung, “Ngươi không biết cũng
bình thường thôi, dưới Minh Nguyệt cung có một mỏ vàng, nếu không ngươi
nghĩ tiền chúng ta ăn mặc hằng ngày lấy ở đâu ra?”.

Thẩm Tri Ly yếu ớt nói: “Chân ta mềm nhũn rồi…”.

Tiểu Diệp công tử dìu Thẩm Tri Ly dậy, thở dài: “Thật không chịu nổi
ngươi, sao lại có loại nữ nhân như ngươi nhỉ. Mau đi thôi, ngươi có muốn ra khỏi đây không?”.

Lưu luyến từ biệt mỏ vàng, lần này bọn họ không còn lạc đường nữa.

Thẩm Tri Ly sau khi thở phào một cái, lại có chút hơi hối tiếc… Nếu biết sớm, nàng chắc chắn đã…

Thôi, vàng của người khác không nên lấy thì không lấy.

Mật đạo càng đi càng hướng lên, Tiểu Diệp công tử chỉ đoạn dốc lên
cuối cùng, nói: “Đó là lối ra, ra rồi đi một đoạn gặp một thành lớn,
ngươi muốn đi đâu nữa thì có thể xuất phát từ dịch trạm”.

Thẩm Tri Ly lẩm nhẩm ghi nhớ, rồi hỏi: “Ngươi không đi cùng với ta sao?”.

Tiểu Diệp công tử: “Ta… đợi thêm nữa đã, đại khái chắc có một ngày ta sẽ đi tìm ngươi, ta còn muốn ở bên cạnh Cung chủ một thời gian nữa…”.

Thẩm Tri Ly: “Ngươi đến thành An Bình ở Tê Châu tìm chưởng quỹ tiệm thuốc Từ Ký, bảo ông ta dẫn ngươi đến gặp ta”.

Tiểu Diệp công tử: “Ta biết rồi, ngươi đi mau lên”.

Thẩm Tri Ly đi vài bước, ngoái đầu lại: “Này này, ngươi không sợ ta lặn mất tăm luôn sao?”.

Tiểu Diệp công tử cười nói: “Ngươi không phải là người xấu, ta tin ngươi”.

Thẩm Tri Ly cười nghĩ, đến Minh Nguyệt cung chuyến này cũng không phải uổng phí, chí ít cũng quen được một bằng hữu.

Đẩy cánh cửa lối ra, Thẩm Tri Ly đang định trèo lên.

Ngước đầu lên thì thấy một gương mặt rất quen thuộc.

Thẩm Tri Ly từ từ há hốc miệng, sững sỡ hồi lâu mới nói: “Sao ngươi lại ở đây?”.

Tô Trầm Triệt quỳ xuống, cố kìm nén cảm xúc, trông thật đáng sợ,
tưởng như có một vòng xoáy u tối mắt trần có thể nhìn thấy được đang
lượn quanh hắn, cả người hắn đang chìm vào một màn u tối đầy chết chóc.

Hắn nói: “Tri Ly, nàng không cần ta nữa sao?”.

Giọng nói này nếu chỉ dùng từ ai oán căn bản là không thể lột tả được một phần một vạn…

Đau dài chi bằng đau ngắn.

Thẩm Tri Ly lạnh lùng: “Ta cần ngươi lúc nào thế nhỉ?”.

Tô Trầm Triệt khẽ mấp máy môi khô khốc, hàm răng trắng tinh cắn môi dưới, nét mặt giống như sắp khóc.

Thẩm Tri Ly xoa đầu hắn giống hệt như xoa đầu một chú cún con: “Đừng
thế, ngoan nào, nam tử hán đại trượng phu mà, loại nữ tử nào mà chẳng
tìm được, với lại không phải ngươi còn có Kỷ Minh Nguyệt sao?”.

Tô Trầm Triệt: “Ta chỉ cần nàng”.

Thẩm Tri Ly: “Đừng trẻ con nữa”, nàng thu tay về đi vòng qua Tô Trầm Triệt, “Ta đi thật đấy, không mong gặp lại đâu, thế nhé!”.

Từ cuối cùng còn chưa nói dứt, vai Thẩm Tri Ly bị ai đó kéo mạnh về
sau, tiếp đó đã thấy mình rơi vào vòng tay đau thương của ai đó.

Sau đó nữa, môi nàng bị khóa chặt.

Lưỡi Tô Trầm Triệt đã xộc vào trong rồi…

***

Tô Trầm Triệt hôn rất hung bạo, chẳng có chút nào là giống với nụ hôn chạm môi lúc trước.

Trước khi Thẩm Tri Ly kịp định thần trở lại, Tô Trầm Triệt đã dùng
lưỡi rà soát hết mọi ngóc ngách trong miệng nàng, thậm chí còn muốn
quyện lưỡi với nàng…

… Hắn đang làm gì vậy.

Là một xử nữ lớn từng này chưa bao giờ hôn lưỡi, hai mắt Thẩm Tri Ly đờ ra, người như mê đi.

Thấy Thẩm Tri Ly không phản kháng, Tô Trầm Triệt hôn càng dữ dội, đôi mắt đẹp khẽ nhắm hờ, không chớp lấy một cái nhìn Thẩm Tri Ly đang gần
trong gang tấc, đầu lưỡi rà trên môi Thẩm Tri Ly, rồi hòa quyện với lưỡi nàng…

Ba hồn bảy vía đang lơ lửng trong không trung bỗng quay lai vị trí, trong đầu Thẩm Tri Ly chỉ có một ý nghĩ.

Để ta giết hắn cho rồi!

Thẩm Tri Ly khum tay lại, liền bị Tô Trầm Triệt dùng tay đè xuống,
nhấc gối lên, thì bị chân Tô Trầm Triệt nhanh hơn một bước giữ chặt lại.

Giây phút này, Thẩm Tri Ly mới nhận ra cái người tưởng như vô hại đang đứng trước mặt này lại có một sức mạnh lớn vô cùng…

So ra chút sức lực của nàng chẳng là gì hết, cả người bị Tô Trầm
Triệt khóa chặt lấy, đến cơ hội vùng vẫy cũng không có, đành để mặc cho
hắn hôn.

Hắn ôm nàng thật chặt, giống như ôm ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, trong lúc giằng co tóc nàng xõa ra, che đi cả khuôn mặt của Tô Trầm Triệt,
chỉ cảm nhận được tâm trạng kích động bất chấp tất cả, nụ hôn mãnh liệt
mà khát khao và nỗi bi thương sâu sắc tỏa ra từ cơ thể Tô Trầm Triệt,
tất cả cảm quan lúc này cũng chỉ có thể cảm nhận hơi thở của hắn…

Vì sao…

Vì sao rõ ràng là nàng bị cưỡng hôn, mà kẻ hành động hung bạo này lại tỏ ra tổn thương hơn cả nàng!

Rốt cuộc là Tô Trầm Triệt điên rồi hay là nàng điên rồi?

Nhưng… Thẩm Tri Ly không thích cái cảm giác bị người ta khống chế hoàn toàn chút nào.

Trong khoảnh khắc lấy hơi, nàng đột ngột cắn mạnh vào môi Tô Trầm
Triệt, chất dịch ấm nóng tanh mặn theo kẽ răng chảy vào miệng Thẩm Tri
Ly, lại phảng phất chút đắng chát khó nói thành lời.

Tô Trầm Triệt cuối cùng cũng rời môi ra, nhưng lại không rời nàng.

Hắn ôm lấy bờ vai Thẩm Tri Ly, thì thào lập lại: “Tri Ly, nàng không cần ta nữa sao?”.

Vẫn là giọng điệu bi thương.

Thẩm Tri Ly có chút mềm lòng, nhưng mùi máu không phải của nàng trong miệng nhắc nhở nàng vừa bị đối xử thế nào, Thẩm Tri Ly bỗng chốc tức
sôi gan: “Cần cái đầu ngươi! Ngươi biết ngươi vừa làm cái gọi là gì
không hả? Ngươi có tin ta lôi ngươi đến quan phủ trị tội, khiến ngươi
phải ngồi tù suốt đời không? Người khác không tự nguyện, ngươi lại dùng
sức mạnh cưỡng bức, muốn khoe khoang sức mạnh của ngươi chứ gì! Hành vi
của ngươi rõ ràng là của cầm thú mà, không, cầm thú cũng không bằng! Cầm thú không có đầu óc, đầu óc ngươi to như thế để làm gì hả, gắn trên cổ
cho đẹp thôi hả! Hay là ngươi không có đầu óc…”.

Tô Trầm Triệt ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn vào mắt Thẩm Tri Ly.

Thẩm Tri Ly sững lại: “Ngươi trợn mắt nhìn ta làm gì…”.

Tô Trầm Triệt cụp mắt xuống, giọng khẽ khàng: “Tri Ly, nàng cứ mắng
ta đi, muốn mắng thế nào thì mắng, nếu không đủ, đánh ta cũng được, ta
tuyệt đối không đánh trả”.

Thẩm Tri Ly ngớ ra: “… Ngươi bị bệnh à?”.

Tô Trầm Triệt buông Thẩm Tri Ly ra, một tay ôm đầu lùi một bước, tay
còn lại nắm chặt tay áo Thẩm Tri Ly: “Vừa rồi là ta sai, chỉ cần nàng
không vứt bỏ ta, muốn ta làm gì cũng được”.

Làm gì cũng được…

Trong đôi mắt màu hổ phách trong veo đó viết đầy sự khẩn cầu.

Hắn biết nàng thích nhu chứ không thích cương ư?

Thẩm Tri Ly nhếch môi, định nói thì một chuỗi âm thanh ồn ào vang lên cắt ngang nàng.

***

“Cung chủ! Cung chủ! Vừa rồi người đã thấy cả rồi ạ! Tuyền Triệt công tử tư thông với ả giả làm tiểu tư! Đang chuẩn bị bỏ trốn!”

“Đúng đúng, lần này vật chứng nhân chứng đều đủ! Xem hắn còn chối cãi thế nào!”

Thẩm Tri Ly quay đầu lại, xung quanh có hơn chục người không biết xuất hiện từ lúc nào.

Đi đầu chính là… Kỷ Minh Nguyệt.

Chiếc váy dài vàng óng quét dưới đất, cùng với chiếc trâm hình quạt
kim phụng đung đưa trên đầu, giống hệt như một đóa diên vĩ vàng nõn đang nở.

Thẩm Tri Ly bất giác cứng đờ.

Vậy là cảnh nàng bị cưỡng hôn đã bị hơn chục người nhìn thấy!

Thế nhưng điều càng làm nàng cứng đờ lại là… nàng nhìn thấy Tiểu Diệp công tử đang đứng phía sau Kỷ Minh Nguyệt.

Tiểu Diệp công tử cúi đầu, không nhìn nàng, vẻ mặt tỏ ra xa cách, lạ lẫm.

Có một khả năng hình như sắp thành sự thật.

Kỷ Minh Nguyệt dường như không hề nhìn thấy Thẩm Tri Ly, đi thẳng về
phía Tô Trầm Triệt, đứng trước mặt hắn, chậm rãi nói: “Giải thích đi.
Còn nữa… thứ đó đâu?”.

Tô Trầm Triệt cười, mắt nheo lại, nhìn rất đẹp, hắn nhún vai, thả
lỏng tay: “Ta chẳng có gì để giải thích cả, còn thứ đó, đúng là ở chỗ
ta, nhưng, nó vốn dĩ không phải của bà, ta mang đi cũng…”.

Không đợi Tô Trầm Triệt nói hết, Kỷ Minh Nguyệt đã tóm lấy cổ hắn, thần sắc bất chợt u ám: “Ngươi muốn đi?”.

Tô Trầm Triệt gật đầu nhẹ như gió thoảng, hình như bàn tay đang bóp chặt cổ hắn chẳng có chút sức ảnh hưởng nào.

Trong giọng nói của Kỷ Minh Nguyệt có thể nghe ra tiếng nghiến răng ken két: “Ngươi từng nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta!”.

Tô Trầm Triệt hạ giọng: “Đó là lời thoại, sao lại có thể cho là thật?”, rồi hắn cười, “Ta cũng ở bên cạnh bà đủ lâu rồi”.

Kỷ Minh Nguyệt: “Vậy vì sao không thể tiếp tục ở lại?”.

Tô Trầm Triệt làm như đang cười: “Tri Ly của ta giận rồi, còn tiếp
tục đùa nữa thì nàng không cần ta luôn, ta sao có thể tiếp tục được
chứ?”.

Kỷ Minh Nguyệt bất ngờ buông tay ra, di chuyển về hướng Thẩm Tri Ly tóm lấy nàng.

Tô Trầm Triệt dịch người đứng chắn trước mặt Kỷ Minh Nguyệt, vẫn
cười, chỉ là nụ cười này có lẫn vài phần nguy hiểm: “Bà ra tay với ta
không sao, nhưng không được đụng đến nàng ấy”.

Kỷ Minh Nguyệt u ám nói: “Người đâu, bắt con tiện nữ này lại cho ta!”.

Được lệnh, sau vài tiếng huỳnh huỵch, không biết từ đâu ra hai đại
hán lực lưỡng vai u thịt bắp, người trái ngươi phải xốc Thẩm Tri Ly lên.

Trong lúc Thẩm Tri Ly lấy ra hai gói thuốc độc từ tay áo thì Tô Trầm
Triệt đã nhấc chân dứt khoát nhẹ nhàng đạp ngã hai tên đại hán.

Ngực Kỷ Minh Nguyệt phập phồng, hiển nhiên là giận điên người: “Ngươi định đối chọi với ta thật đấy à?”.

Tô Trầm Triệt cười: “Ta chỉ làm những việc ta cảm thấy đúng, những mong Cung chủ nương tình…”.

Kỷ Minh Nguyệt tức quá hóa điên: “Thế thì hôm nay ta nhất định phải giết ả ta!”.

Nói đoạn, một dải lụa trắng thô dài từ trong tay áo bà ta phóng thẳng ra, “xoẹt” một tiếng nhắm thẳng hướng Thẩm Tri Ly, tấn công trong lúc
nàng chưa kịp phòng bị.

Tô Trầm Triệt “soạt” một tiếng dùng kiếm đỡ dải lụa. Kỷ Minh Nguyệt
lật tay, một dải lụa khác phóng ra, Thẩm Tri Ly vứt tay nải chứa vàng
xuống, quay người chạy.

Tiếc là chưa chạy được mấy bước, dải lụa trắng đã quàng vào mắt cá
chân, kéo mạnh khiến Thẩm Tri Ly ngã nhào, đâu gối khuỷu tay túa máu,
mắt cá chân bị dải lụa móc vào cũng rướm máu, vừa định lấy thuốc trị
thương đặc chế ra thì lại thấy một dải lụa khác đang phóng về phía mình…

Kỷ Minh Nguyệt nhìn Tô Trầm Triệt, cười nhạt: “Thể chất như ả ta đã
từng gặp nhiều, chỉ cần giữ chân ngươi, thỉnh thoảng đột kích ả ta, thì
chẳng mấy chốc, tự ả ta sẽ mất máu mà chết”.

Mắt Tô Trầm Triệt có vài phần nôn nóng, mặt bỗng đanh lại: “Bà tưởng ta không dám giết bà thật sao?”.

Kỷ Minh Nguyệt cười lớn: “Thế thì xem ai cầm cự được lâu hơn vậy!”.

Mắt Tô Trầm Triệt lạnh lùng, tay giữ chặt chuôi kiếm, thế tay vô cùng kỳ lạ.

Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy, mắt đột nhiên sững lại.

Thế nhưng tiếp theo, chuôi kiếm đó nhắm thẳng Kỷ Minh Nguyệt đâm tới, trong mơ hồ hình như có vô số mũi kiếm đang lao tới, biến ảo khôn
lường, phát ra tia sáng sắc lạnh. Kỷ Minh Nguyệt nhất thời thất thần,
lúc kịp phản ứng dùng dải lụa trắng đỡ lấy thì mũi kiếm của Tô Trầm
Triệt đã chạm vào ngực bà: “Để chúng tôi đi”.

Kỷ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm mũi kiếm của Tô Trầm Triệt, không nói lời nào.

Tô Trầm Triệt đâm kiếm vào sâu hơn nửa thốn, cười lạnh: “Để chúng tôi đi”.

“Ngươi thả cung chủ ra trước!”

Tô Trầm Triệt quay đầu lại thì thấy Tiêu Diệp công tử vận trung y đỏ
chói tay cầm thanh trường kiếm kề sát cổ Thẩm Tri Ly, đôi mắt nhỏ dài mê hoặc hung tợn trừng lên nhìn Tô Trầm Triệt.

Kỷ Minh Nguyệt không quay đầu lại, ngược lại còn nắm chặt lấy thanh
kiếm trước ngực, máu từ kẽ tay chảy xuống, nhuộm đỏ cả chiếc váy vàng
óng.

Giọng bà hơi khàn kèm nỗi chua chát: “Giết ả ta mau, Tiểu Diệp, đừng lo cho ta, giết con tiện nữ đó đi!”.

Tiểu Diệp công tử: “Nhưng cung chủ…”.

“Đợi đã.”

Trong tình thế cấp bách, Tô Trầm Triệt rút nửa đoạn kiếm ra, máu bắn
tung tóe lên người hắn, càng tôn lên vẻ yêu kiều của dung mạo ngọc ngà.

Hắn từ từ ngước mắt lên, nói: “Kỷ cung chủ, hay là gọi Kỷ Linh Nhã
nhỉ, bà nhận ra kiếm pháp này chứ… Đây là kiếm pháp đắc ý nhất mà gia
phụ Tô Thận Ngôn sáng chế ra, cả thiên hạ không quá năm người biết chiêu thức này”.

“Bà từng rất thân thiết với cha ta.”

Kỷ Minh Nguyệt giận dữ hét lên: “Đủ rồi, ta không muốn nghe bất kỳ chuyện gì liên quan đến ông ta!”.

Tô Trầm Triệt trầm ngâm một lúc: “Ông ấy thích bà”.

Kỷ Minh Nguyệt há miệng, đột nhiên cười lớn: “Nói bừa! Ông ta chưa
từng thích ta, trái tim ông ta chỉ có mẫu thân đã chết của ngươi! Uổng
cho ta ôm mối tình sâu, mười sáu tuổi đã không màng đến danh tiết đi
theo ông ta ba năm, chỉ mong ông ta có nửa phần thật lòng với ta. Nhưng
ông ta thì sao, mới vừa dịu dàng lưu luyến nói dạy ta chơi đàn, lát sau
đã đuổi ta đi, ông ta đã thu xếp cho ta một nhà chồng tốt… Loại người
đó, loại người đó…”.

Đó là câu chuyện của hơn hai mươi năm về trước.

Tất cả đều chưa bắt đầu, chưa xảy ra.

Năm đó, Kỷ Minh Nguyệt vẫn chưa gọi là Kỷ Minh Nguyệt, người đàn ông dằn vặt cả đời bà cũng chưa xuất hiện.

Bà là cô gái xinh đẹp tuyệt trần Kỷ Linh Nhã, xuất thân danh giá,
dung mạo kiều diễm, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nên tự phụ ngang
ngược không ai bằng.

Nàng cải trang nam nhân ra khỏi phủ dạo chơi, trên đường nhiều lần
nói năng lỗ mãng, chọc giận kẻ cầm đầu ở đấy, nửa đêm hắn dẫn mười mấy
đại hán bắt nàng và tỳ nữ đem nhốt ở một ngõ nhỏ, còn Tô Thận Ngôn đang
say bí tỷ vừa trèo tường trốn khỏi phường oanh yến, hụt chân thế nào mà
rơi đúng trước mặt nàng.

Đôi mắt đào hoa long lanh khẽ chớp, chàng mỉm cười với nàng, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhưng cũng vô cùng lạnh lùng.

Chàng nói: “Tiểu cô nương, có cần ta cứu cô không?”.

Bóng hình tím nhạt phóng túng ấy đã khắc ghi trong trái tim nàng như thế.

Giống như số kiếp đã định.

Một lần gặp mặt, không cách gì thoát ra.

Chàng cứu nàng, chàng dạy nàng dạo lầu xanh, dắt nàng đến quán rượu,
cùng nàng đi chùa xem vận hạn, gặp nhiều loại người khác nhau, kể cho
nàng nghe vô số câu chuyện, nàng nghe như mê như say.

Sau đó, lẽ dĩ nhiên, nàng đã yêu chàng.

Đến tuổi cập kê, phụ mẫu định sẵn cho nàng một mối, từ chối không được, nàng đưa ra quyết định khiến nàng hối hận cả đời…

Nàng muốn được ở bên chàng.

Thậm chí ngay cả khi nhếch nhác, thảm hại ngồi dưới hiên của phủ Tô
Thận Ngôn ăn cơm thừa canh cặn, nàng vẫn cảm thấy khoảng cách tới hạnh
phúc đã rất gần…

Tiếc là, cuối cùng chỉ là hoa trong nước, trăng trong gương.

Cũng đúng, đối với Tô Thận Ngôn, nàng chẳng qua chỉ là một nha đầu
chưa hiểu chuyện, sao chàng có thể yêu nàng được. Là nàng trẻ con, cho
rằng dịu dàng có nghĩa là thích, cho rằng chiều chuộng có nghĩa là yêu
thương… mà không ngờ rằng Tô Thận Ngôn đã đi qua bao nhiêu chuyến đò,
loại nữ tử nào mà chàng chưa từng có, sao có thể để ý đến một tiểu nha
đầu như nàng.

Tô Trầm Triệt không cắt ngang lời bà ta, chỉ bình thản nói: “Nếu ta nói sự việc không như những gì bà nghĩ thì thế nào?”.

Hắn lặng lẽ nhìn nét mặt thẫn thờ của Kỷ Minh Nguyệt, khẩu khí băng giá khó mà dò đoán được.

Thế nhưng, không biết là do không phát hiện hay là cố ý không nhìn.

Thẩm Tri Ly đang bị Tiểu Diệp công tử khống chế lúc này cũng lặng lẽ
nhìn Tô Trầm Triệt. Vết thương lớn nhỏ trên người bắt đầu không ngừng
chảy máu đau đớn, nhưng Thẩm Tri Ly chỉ khẽ nhếch môi, sắc mặt nhợt
nhạt, trong người lại hệt như một bao thuốc nổ đang chực nổ tung.

Tô Trầm Triệt… Ngươi không phải bị mất trí rồi sao? Ngươi không phải
vì người đầu tiên nhìn thấy là ta nên mới chắc mẩm ta là nương tử của
ngươi, là người yêu của ngươi sao?

Thế sao ngươi lại nhớ chuyện của phụ thân ngươi?

Lừa ta vui đến thế sao?

***

Bầu trời từ từ tối sầm lại, mùa đông vừa qua, tiết trời vẫn phảng phất dư vị của hoa tuyết chưa tan.

Lạnh giá, đông đặc.

Máu, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất lạnh, bỗng chốc kết lại thành từng đóa hoa máu đỏ tươi.

Giọng nói vốn dĩ ôn hòa của Tô Trầm Triệt trong hoàn cảnh thế này
cũng nhuốm mấy phần lạnh lẽo: “Thê tử mất đi, ông ấy một mình lưu lại
Giang Nam mượn rượu tìm quên, hẹn hò vô số, nhưng mỗi người chẳng quá
một tháng. Bà đi cùng ông ấy ba năm, chẳng lẽ không nhận ra điều gì sao… Ông ấy là một kẻ hèn nhát không hơn không kém, một kẻ đáng thương ngay
đến yêu cũng không dám yêu…”.

Giọng điệu phảng phất vẻ khinh miệt.

Không dám chịu trách nhiệm với người kết tóc với mình, không dám đối
diện với người thân, không dám thật lòng, cũng không dám nhận một tấm
lòng.

Cả đời sống mệt mỏi như thế đến chết thì thôi.

Kỷ Minh Nguyệt không hề bận tâm đến vết thương đang chảy máu, gằn
giọng nói: “Ông ta là cha của ngươi! Ông ta thế nào không đến lượt ngươi nói!”.

Tô Trầm Triệt: “Mấy năm trước ông ấy đã chết rồi”.

Kỷ Minh Nguyệt sững sờ, chầm chậm nói: “Chết rồi? Ta rõ ràng…”.

Tô Trầm Triệt bình thản: “Bà giữ lại nửa mạng sống cho ông ấy đã nhanh chóng bị ông ấy phung phí hết, ta tưởng là bà biết”.

Mấy năm trước.

Lúc đó nàng đã là Kỷ Minh Nguyệt, ma đầu cung chủ Minh Nguyệt cung mà người người đều muốn giết.

Nhan sắc vô song, lạnh lùng cao ngạo.

Ý nghĩ báo thù không ngừng giày vò nàng, tính nàng trước giờ rất kích động, nỗi nhục như thế làm sao có thể nuốt trôi được… Thế là, âm thầm
suy tính bao năm trời, trận đánh đó, nàng dùng tất cả mọi sức mạnh của
mình, sắc đẹp cũng được tiền bạc cũng xong, thậm chí thêu dệt sự thật,
chia rẽ người khác, chỉ đổi lại một quả thận của chàng.

Suy cho cùng chàng vẫn còn thứ không nỡ vứt bỏ, chỉ cần là việc có thể uy hiếp được chàng, nàng không từ thủ đoạn để làm.

Vết thương bị khoét ngày một sâu bắt đầu trở thành nỗi đau khó mà chịu đựng được.

Kỷ Minh Nguyệt nhất thời đờ đẫn, gương mặt trắng bệch vì mất máu và
đôi mày nhíu lại do đau đớn lại hiện lên trước mắt bà, khi đó… chàng đau biết nhường nào.

Bị niềm vui được báo thù vùi lấp, ngay đến lý trí của nàng hoàn toàn biến mất.

Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên nắm chặt áo Tô Trầm Triệt, nhếch môi: “Lúc chết… ông ta như thế nào?”.

Vì hành động này mà lưỡi kiếm trên người bà ta lại một lần nữa đâm sâu hơn.

“Cung chủ!”

Tiểu Diệp công tử kêu lên thất thanh.

Tô Trầm Triệt: “Ta có nói gì thì bà cũng không tin”.

Kỷ Minh Nguyệt: “Nói ta biết!”.

Tô Trầm Triệt cười lạnh nhạt: “Nói cho bà biết rồi thì sao? Dù gì ông ấy cũng đã chết rồi, đáp án cũng đã không còn quan trọng nữa”.

Giọng Kỷ Minh Nguyệt khàn đục: “Ta không tin!”.

Tô Trầm Triệt: “Ngay cả bản thân ông ấy cũng không tin, nhưng… nếu
không phải như vậy, sao ông ấy lại vội vàng đẩy bà ra, rồi sao lại bị bà uy hiếp. Bà tưởng với mấy chiêu trò của bà, ông ấy thúc thủ không có
đối sách thật sao? Ngay cả dải lụa trắng mà bà hiện dùng cũng là do ông
ấy tặng, tơ tằm ngàn năm, một dải đang ở trong tay cô cô ta, một dải
trong tay bà…”.

“… Ông ấy chết rồi, không ai biết mối quan hệ của ông ấy với bà, nếu
không bà tưởng bà có thể đứng ở đây ăn sung mặc sướng với đám trai cưng
của bà hay sao… Ồng ấy đến chết cũng không nói cho bất kỳ ai biết…”

Kỷ Minh Nguyệt chỉ cố chấp nói: “Ta không tin!”.

Chỉ nhớ ánh mắt lạnh lùng chàng nhìn nàng vào đêm cuối cùng.

Chỉ nhớ người đàn bà mà chàng đang ôm ấp cười đắc thắng.

Chỉ nhớ cái giá của ba năm ngu ngốc…

Mà quên hết tất cả nụ cười ấm áp của chàng, quên cả lời thì thầm của chàng, quên cả những hồi ức ngọt ngào từng có.

Bà ích kỷ, bà hèn nhát, bà ngang ngược.

Bà bị sự không cam tâm và phẫn uất che mắt.

Thế nhưng kết cục lại là…

Chân khí trong người Kỷ Minh Nguyệt dâng lên đột ngột, bàn tay đẫm máu nắm lưỡi kiếm rút ra.

Trong mắt bà hiện lên vài vệt đỏ như máu, Tô Trầm Triệt nhíu mày.

Tẩu hỏa nhập ma.

Rút kiếm về chém xuống, Kỷ Minh Nguyệt đã dùng dải lụa trắng đỡ lấy
rồi nhắm thẳng Tô Trầm Triệt tấn công, sắc diện có vài phần đáng sợ.

Nhìn hai bóng người đấu với nhau như ảo ả, càng lúc càng lùi vào sâu
không địa đạo, tiếng vũ khí chạm nhau ác liệt, liên hồi không ngừng vang lên, thanh kiếm trong tay Tiểu Diệp công tử run rẩy.

Vai y bỗng nặng trịch.

Thẩm Tri Ly tựa vào vai y, cánh tay hơi rũ xuống, hình như đã quá mệt, nàng nhắm mắt lại: “Muốn đi xem thì đi đi”.

Máu tươi thấm ướt áo Thẩm Tri Ly, giọng nàng lại không hề có ý trách tội, chỉ có sắc mặt trắng bệch, chân mày nhíu lại.

Tiểu Diệp công tử ngẩn ra: “Ngươi không hận ta sao?”.

Thẩm Tri Ly: “Vì sao ta phải hận ngươi?”.

Tiểu Diệp công tử: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta hãm hại ngươi…”.

Thẩm Tri Ly: “Không phải ngươi làm”, giọng nàng rất khẽ, nhưng rất
chắc chắn, hơi ngước mắt lên, “Ban đầu ta quả thật có nghi ngờ, nhưng,
ta tin phán đoán của mình hơn, lúc ngươi nói ngươi tin ta, là thật
lòng”.

Trong phút đau xót, lưỡi kiếm dịch ra.

Tiểu Diệp công tử cúi đầu: “Xin lỗi, ta không thể cản họ được, còn dùng ngươi để uy hiếp… Ngươi lại còn…”.

Thẩm Tri Ly lấy ra một lọ thuốc cầm máu đặc trị từ trong ngực áo, vất vả bôi thuốc cho mình, cười nhẹ: “Con người luôn có những thứ mà mình
hoàn toàn tin tưởng, nếu không sống rất mệt”.

Tựa như nàng tin Tiểu Diệp công tử thật sự coi nàng là bạn, chứ không phải chỉ là lợi dụng, lại tựa như nàng tin rằng cho dù có trở về Hồi
Xuân cốc, sư huynh cũng sẽ không giết nàng…

“Không sao, ngươi rất lo lắng cho Kỷ Minh Nguyệt đúng không, mau đi đi.”

Tiểu Diệp công tử ngập ngừng một lát, cởi áo choàng khoác lên người Thẩm Tri Ly rồi xông vào trong.

Người của Minh Nguyệt cung đã theo Kỷ Minh Nguyệt vào trong từ lâu,
chỉ còn lại hai tiểu tư canh chừng nàng, có lẽ nhìn thấy nàng yếu ớt,
toàn thân đầy máu, ngay cả canh chừng cũng không cần phải quá nghiêm
ngặt.

Thẩm Tri Ly dùng ngân châm đánh bại hai tên đó một cách nhẹ nhàng,
đau xót nhìn đống vàng một cái, đầu không quay lại men theo lối định ban nãy đi ra trèo ra.

Bên ngoài gió lạnh căm căm.

Tuyết lớn đè gãy cây cối, phủ dày các nhánh cây.

Thẩm Tri Ly hắt xì một cái, rụt cổ lại, rồi lại trèo trở lại, lột
sạch quần áo của hai tên tiểu đinh mặc vào ngươi, mới lại trèo ra một
lần nữa.

Tuy lạnh nhưng trời quang mây tạnh.

Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo luồn qua vào lớp quần áo xốc xếch buốt đến tận xương, nhưng cảm giác này rất thật.

Cuối cùng ra ngoài rồi!

Thẩm Tri Ly loạng choạng, chóng mặt vì mất máu quá nhiều, nàng ấn nhẹ đầu, còn may, mất máu còn trong phạm vi chấp nhận được… Tuy sẽ suy
nhược vài ngày nhưng ít ra sẽ không chết.

Nàng nắm chặt tay lại, sau này tuyệt đối không đến đây nữa.

Cho dù là Kỷ Minh Nguyệt hay là Tô Trầm Triệt… đều chẳng có chút quan hệ đồng xu cắc bạc nào với nàng!

***

Ầm!

Một âm thanh cực lớn, như sét đánh từ Minh Nguyệt cung vọng ra, tiếp đến là một tràng âm thanh đổ sụp.

Mặt nàng trắng bệch, không chút nghĩ ngợi lại trèo xuống.

Tô Trầm Triệt vẫn còn ở dưới!

Trong Minh Nguyệt cung khói bụi mịt mù, không nhìn rõ bất kỳ thứ gì,
chỉ nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vang lên mỗi lúc một gần.

“Cung sắp sập rồi, mọi người mau chạy đi!”

“Mau chạy thôi, Minh Nguyệt cung bị hủy rồi!”

Thẩm Tri Ly giải thuốc tê cho hai tên tiểu tư canh gác, cố gắng gượng chạy vào trong, rất nhiều người hoảng loạn gào thét chạy ra như ong vỡ
tổ, nàng lách người chạy vào sâu bên trong.

“Tô Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt… ngươi ở đâu… khụ khụ khụ…”

Tiếng nàng quá nhỏ, nhanh chóng bị át đi.

Âm thanh đổ sập càng lúc càng gần, cuối cùng nàng cũng nghe thấy tiếng người.

“Sao ngươi còn ở đây, mau đi đi!”

Thẩm Tri Ly: “Tiểu Diệp công tử… ngươi…”.

Lời còn chưa dứt, trong Minh Nguyệt cung trống hoác vang vọng tiếng
cười như điên dại của Kỷ Minh Nguyệt, tiếp đó là giọng nói vô cùng bình
thản.

“Thế thì cùng chết vậy.”

Toàn bộ Minh Nguyệt cung rúng động.

Thẩm Tri Ly ngước mặt lên, nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt đang đứng ở nơi
cao nhất trong đại điện của Minh Nguyệt cung, bên cạnh là tượng của một
người đàn ông.

Bà ta vẫn vận chiếc áo vàng óng nhuộm đầy máu.

Ánh mắt đỏ ngầu, tóc tai rũ rượi, quanh thân có khí lưu chuyển động ngược, rõ ràng là hiện tượng tẩu hỏa nhập ma.

Nghe nói sở thích của Kỷ Minh Nguyệt là thu thập bí kíp võ công, học
tạp nham lại còn hấp tấp nên chẳng thứ nào đạt đến thượng thừa… Loại
người này một khi bị tẩu hỏa nhập ma, hậu quả nghiêm trọng hơn người
khác rất nhiều…

Tiểu Diệp công tử vội vã đẩy Thẩm Tri Ly ra ngoài, đồng thời nhét vào lòng nàng một vật gì đó: “Ngươi mau đi đi, đây là… coi như là phần
thưởng ngươi tin ta, cứ đi theo đường màu xanh là có thể ra ngoài”.

Đó là một tấm bản đồ, bản đồ địa đạo Minh Nguyệt cung.

“Nhưng…”

Lời nàng chưa dứt, eo đột nhiên bị siết chặt.

Có người ôm lấy nàng, môi kề sát tai nàng nói: “Tri Ly, ta đưa nàng đi”.

Rút tấm bản đồ từ trong tay Thẩm Tri Ly liếc sơ qua, Tô Trầm Triệt không chút do dự bế nàng lên, chuẩn bị vận khinh công.

Thẩm Tri Ly quay phắt đầu lại.

Kỷ Minh Nguyệt đứng ở trên cao, chẳng có chút cảm giác gì trước sự sụp đổ của Minh Nguyệt cung, chỉ chuyên chú vuốt ve tượng đá.

Mắt vẫn đỏ ngầu, móng tay cứa trên bức tượng thành từng vệt máu tươi.

Đột nhiên, bức tượng chấn động, chỗ giữa thắt lưng nứt ra, nửa phần thân trên rơi xuống đất.

Kỷ Minh Nguyệt kêu lên thảm thiết, phi thẳng xuống dưới.

Thẩm Tri Ly cố sống cố chết kéo chặt vạt àTiểu Diệp công tử: “Kỷ Minh Nguyệt điên rồi, đừng đâm đầu vào chỗ chết! Theo bọn ta ra ngoài đi!”.

Tiểu Diệp công tử gỡ tay nàng ra: “Tính mạng của ta là do nàng ấy
cứu, được cùng chết với nàng ấy thật tốt quá”. Y mỉm cười với Thẩm Tri
Ly, ánh mắt long lanh phản chiếu ánh sáng tuyệt đẹp, “Chỉ tiếc là không
còn cơ hội đi tìm loại thuốc mà ngươi nói sẽ bào chế cho ta thôi”.

Tay Thẩm Tri Ly rũ xuống, nhìn theo bóng Tiểu Diệp công tử khuất dần.

Tất cả chỉ trong nháy mắt.

***

Tô Trầm Triệt ôm eo nàng, vận khinh công, bay ra ngoài.

Bóng dáng hai người đó càng lúc càng xa, chỉ thấp thoáng thấy Tiểu
Diệp công tử ôm lấy Kỷ Minh Nguyệt đang điên loạn, để mặc dải lụa trắng
của Kỷ Minh Nguyệt quất tới tấp vào người y. Bức tượng rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh hệt như mối tình tan vỡ, dù có lắp ghép lại thế nào
cũng không còn được như thuở ban đầu.

Gạch đá rơi che khuất tầm mắt nàng, tất cả mọi thứ trong đó dần dần bị chôn vùi.

Bao gồm cả những trải nghiệm ở Minh Nguyệt cung của nàng, người đàn
bà xinh đẹp mà cao ngạo, chàng trai mê hoặc mà cố chấp… và cả mối tình
si tuyệt vọng của họ.

Thẩm Tri Ly đột nhiên cảm thấy sức lực cạn kiệt.

Nàng cụp mắt xuống, để mặc Tô Trầm Triệt đưa đi.

Không biết là bao lâu, gió mơn man mặt nàng, không khí tươi mới và mát lạnh mang đến một dự cảm an toàn.

Tô Trầm Triệt đặt Thẩm Tri Ly xuống với thái độ nâng niu hệt như đối
với một bình sứ quý giá, cẩn thận kiểm tra vết thương trên người nàng,
Thẩm Tri Ly im lặng đẩy hắn ra.

Tô Trầm Triệt chớp đôi mắt to trong veo.

Giọng Thẩm Tri Ly không chút gợn: “Những gì ngươi nói lúc nãy đều là thật ư?”.

Tô Trầm Triệt trầm tư một lúc, thành thật trả lời: “Không hoàn toàn thật. Bảy phần thật ba phần giả mới có người tin”.

Thẩm Tri Ly: “… Cha ngươi thích Kỷ Minh Nguyệt thật sao?”.

Tô Trầm Triệt quả quyết: “Ta không phải là ông ấy, sao ta biết được
ông ấy nghĩ gì”, ngừng một lát, nhìn sắc mặt Thẩm Tri Ly không tốt lắm,
lại oan ức bổ sung, “Với lại trước khi ông ấy mất, ta cũng ít gặp ông
ấy, tính tình thì hoàn toàn không hiểu…”.

Thế lúc nãy những điều ngươi nói với Kỷ Minh Nguyệt đều là lừa gạt ư?

Gió lạnh thổi lướt qua tóc Thẩm Tri Ly, nàng nhếch mép: “Ngươi đã nhớ lại tất cả rồi phải không?”.

… Đã bị phát hiện rồi, có giấu nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Tô Trầm Triệt ngoan ngoãn nói: “Không phải toàn bộ, nhưng đã nhớ lại phần lớn”.

Thẩm Tri Ly: “Khi nào?”.

Tô Trầm Triệt khẽ giọng: “Đại khái lúc bị rơi xuống rồi tỉnh lại…”.

Lúc vừa mới tỉnh lại…

Vừa tỉnh lại…

Thẩm Tri Ly trầm ngâm một hồi, ngước đôi mắt đen láy, ngoắc ngoắc Tô
Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt mừng rỡ chạy đến nghe Thẩm Tri Ly dặn dò.

Véo tai Tô Trầm Triệt, Thẩm Tri Ly gầm gừ: “Tô Trầm Triệt ngươi là đồ chết tiệt, cút đi càng xa càng tốt, đời này kiếp này ta không muốn gặp
ngươi nữa!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN