Công Tử Vô Sỉ - Quyển 3 - Chương 10: Ca Xuy là boss
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Công Tử Vô Sỉ


Quyển 3 - Chương 10: Ca Xuy là boss


Cuối cùng cũng ngủ lại tại quán trọ đó.

Thật ra là bởi vì trời tối rồi, cũng tìm không ra nơi khác, chu vi mười dặm chỉ có một “hắc điếm” này thôi…

Chưởng quỹ cúi đầu khom lưng dẫn họ vào căn phòng tốt nhất.

Đúng vậy, lại chỉ có một phòng…

Ánh trăng sáng vằng vặc.

Thẩm Tri Ly trải sẵn chăn, đắn đo một lát, quay đầu nói với Tô Trầm Triệt đang ôm chăn ngồi trên giường đối diện: “Tô công tử…”.

Tô Trầm Triệt nheo mắt cười: “Tri Ly, gọi ta là Trầm Triệt được rồi,
dĩ nhiên nếu thích nàng gọi Triệt không cũng được, ta không có ý kiến”.

Thẩm Tri Ly: “…”

Quấn chăn lên người, Tô Trầm Triệt nghiêm túc nói: “Tri Ly, tuy đã
vào xuân rồi nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, có cần ta ủ ấm giường trước
không?”.

Thẩm Tri Ly bóp trán: “… Không cần”.

Không đợi Tô Trầm Triệt nói thêm, Thẩm Tri Ly ngoắc ngoắc tay gọi hắn: “Thế này đi, lại đây, chúng ta nói chuyện nghiêm túc”.

Tô Trầm Triệt vui vẻ chạy bổ sang ngồi ngay ngắn.

Thẩm Tri Ly cũng ngồi xuống, ngón tay gõ xuống bàn: “Rốt cuộc là
ngươi đang nghĩ gì vậy hả? Ngươi không phải là đã hồi phục trí nhớ rồi
sao, sao còn lì lợm bám theo ta không chịu đi?”.

Tô Trầm Triệt trả lời không chút bối rối: “Vì ta thích nàng mà”.

Thẩm Tri Ly ngớ ra, liền sau đó cười khổ sở nói: “Tô Trầm Triệt, cứ
cho là ta muốn tin ngươi lần nữa, cũng thật sự không thể chấp nhận được
cái gọi là tiếng sét ái tình rồi tình cảm trở nên sâu đậm gì gì đó…
Ngươi rốt cuộc là muốn gì ở ta, ngươi nói rõ ra có được không, không cần phải tiếp tục giả vờ nữa đâu. Ngươi đã cứu ta rất nhiều lần, chỉ cần là việc ta có thể làm được ta nhất định sẽ nhận lời ngươi…”

Nàng chưa nói dứt lời, tay đã bị nắm chặt.

Tô Trầm Triệt im lặng nhìn nàng, ánh mắt ủ ê: “Ở Minh Nguyệt cung ta không cố ý giấu nàng mà”.

Thẩm Tri Ly ngập ngừng rụt tay lại, không tự nhiên nói: “… Sao lại lôi chuyện này vào đây”.

Tô Trầm Triệt lại tiếp tục: “Một quả thận và lệnh bài chấp chưởng của phụ thân ta đều nằm trong tay Kỷ Minh Nguyệt, dù có thế nào ta cũng
muốn lấy lại, đành phải giả vờ kết thân với bà ta. Không nói cho nàng
biết vì không muốn nàng lo lắng và cũng sợ nàng bị liên lụy vào… Tuy ông ấy không phải là người cha tốt… nhưng dù gì cũng sinh thành, nuôi nấng
ta bao năm qua, nếu không làm thì tâm thấy rất hổ thẹn”.

Giọng hắn chùng xuống, trong đêm tối nghe rất nhạt, khiến người ta
bất giác nhớ lại những lời hắn nói với Kỷ Minh Nguyệt ngày hôm đó.

Thê tử mất đi, ông ấy một mình lưu lại Giang Nam uống rượu quên sầu,
qua lại với rất nhiều phụ nữ nhưng mỗi người đều không quá một tháng, bà theo ông ấy ba năm, chẳng lẽ không cảm nhận được gì sao… Ông ấy là một
kẻ hèn nhát không hơn không kém, một kẻ tội nghiệp đến yêu cũng không
dám yêu…

Thẩm Tri Ly bỗng nhiên nghẹn lời.

Đây là chuyện riêng tư của Tô Trầm Triệt, người ngoài như nàng vốn dĩ chẳng có quyền xen vào.

Mấp máy môi, Thẩm Tri Ly nói: “Ngươi không cần giải thích với ta”.

Tô Trầm Triệt cụp mắt: “Nhưng hôm đó nàng rất tức giận”.

Thẩm Tri Ly muốn nói ta tức giận là việc của ta, nhưng cảm thấy như
thế sẽ gây tổn thương cho người khác, đắn đo một hồi mới rào trước đón
sau nói: “Thế bây giờ thì sao, ngươi không có dự định gì à? Dù gì ngươi
cũng là Thập Nhị Dạ công tử, không nên lúc nào cũng ở bên cạnh một cô
gái như vậy, ngươi nên…”.

Tô Trầm Triệt: “Ta không muốn quản mấy chuyện đó nữa”.

Thẩm Tri Ly không hiểu: “Hả?”.

Ánh trăng sáng xuyên qua khe cửa sổ rọi vào phòng, để lại vài vệt sáng trên mặt đất.

Bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động.

Khuôn mặt Tô Trầm Triệt có chút cô đơn: “Mẫu thân ta sinh ta không
bao lâu thì bị người ta giết chết, vì sợ ta nhớ đến bà, phụ thân ta từ
khi ta biết ghi nhớ cơ hồ rất ít gặp ta. Lúc nhỏ ta được gửi nuôi ở nhà
cô cô, có lúc thậm chí một hai năm liền không gặp mặt phụ thân… Trở
thành Thập Nhị Dạ công tử cũng là do thủ hạ cũ của mẫu thân muốn ta báo
thù cho người, muốn vì ta mà tranh quyền đoạt lợi, nhưng quả thật rất
mệt mỏi…”.

Thẩm Tri Ly hồi lâu không biết nói gì cho phải.

Bộ dạng Tô Trầm Triệt không có vẻ gì là đang nói dối, lòng nàng bỗng
mềm nhũn, nỗi đau của một đứa con không có cha mẹ bên cạnh nàng có thể
hiểu được, nhưng… cuối cùng nàng chỉ nói: “Đừng nói như vậy, ngươi làm
rất tốt mà, ngay đến ta suốt ngày chỉ quanh quẩn ở Hồi Xuân cốc cũng
từng nghe qua đại danh của Thập Nhị Dạ công tử, trong giang hồ ngoài các vị chưởng môn của các môn phái lớn, người nổi tiếng nhất chính là ngươi còn gì…”.

“Tốt thì thế nào, không tốt thì thế nào? Có ai thèm để tâm đến.”

Tô Trầm Triệt cười buồn một tiếng, đặt tay lên tay Thẩm Tri Ly, vuốt
ve, giọng nói mênh mang: “Tri Ly, nàng muốn đuổi ta đi đến thế sao, cho
ta ở bên cạnh nàng không được sao?”.

Hắn ngước đôi mắt màu hổ phách lên, ánh mắt khẩn cầu như không thiết sĩ diện.

Làm người ta động lòng.

Không phải không được, chỉ là…

Ngón tay lành lạnh chạm vào trán nàng, Thẩm Tri Ly ngẩng phắt đầu
lên, lại thấy Tô Trầm Triệt âu yếm nhìn nàng, mối tình sâu nặng chất
chứa trong đôi mắt như một màn sương dày đặc không thể tan đi.

Thẩm Tri Ly nhất thời không kịp phản ứng, ngón tay đã từ từ trượt
xuống cằm, nhè nhẹ nâng lên, tay còn lại vòng qua ôm eo nàng, kéo nàng
áp sát vào mình.

Sau đó gương mặt trong sáng, thanh thoát càng lúc càng gần…

… Đợi đã, hình như có gì không ổn!

Thẩm Tri Ly trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai tay nắm chặt lại,
chống trước trán Tô Trầm Triệt, ngăn không cho đối phương hôn.

Sau đó, quả quyết vùng thoát ra.

Không khí lãng mạn như thế, rõ ràng chỉ suýt chút nữa…

Tô Trầm Triệt lặng lẽ quay đầu, trề môi trách móc: “Tri Ly, sao nàng đẩy ta ra?”.

Đến lúc này, Thẩm Tri Ly có thể chắc chắn… tên chết tiệt này lại bắt đầu giả vờ.

Thế mà nàng lúc nãy còn cảm thấy mềm lòng, thật là…

Thẩm Tri Ly: “… Còn tin một từ nào ngươi nói, ta là đồ đần độn đần độn đần độn!”.

Tô Trầm Triệt chớp mắt, thành khẩn nói: “Tri Ly, tự mắng chửi mình như thế không tốt đâu”.

Ai tự mắng chửi mình chứ!!!

Nàng nghiêm túc mà!!!

Thẩm Tri Ly lật chăn chui vào, hai tay kéo chăn che mặt, hằn học nói với Tô Trầm Triệt: “Chết tiệt, ngủ đi”

Tô Trầm Triệt dịu dàng: “Tri Ly, ngủ ngon”.

***

Ba ngày sau.

Thẩm Tri Ly đau khổ phát hiện ra, nàng không những không đuổi được Tô Trầm Triệt mà ngược lại hắn còn bám nàng càng ngày càng chặt.

Cho dù nàng dùng biện pháp gì, chạy đến đâu, Tô Trầm Triệt luôn có
cách xuất hiện trước mặt nàng mỗi lần một kiểu, vô cùng khác biệt…

Thẩm Tri Ly nổi khùng, nàng bao nhiêu năm nay không đi xa nhà, đang
định ngao du đây đó một chuyến, nhưng có Tô Trầm Triệt kè kè bên cạnh,
dù hắn bưng trà rót nước ân cần chẳng khác gì Điệp Y, Thẩm Tri Ly vẫn có cảm giác khó chịu trong lòng.

Nhất là lúc cùng hắn đi ra ngoài…

Bên đường, một thiếu nữ nào đó: “Ái chà, muội nhìn kìa, vị công tử đó khôi ngô quá đi mất”.

Bạn của thiếu nữ: “Đúng rồi đúng rồi, nhất là lúc chàng cười, khiến
tim muội đập thình thịch, tỷ nhìn mau lên, chàng quay đầu qua rồi, chàng cười với muội, cười với muội đúng không…”.

Thiếu nữ nọ: “Không phải, là cười với tỷ!”.

Bạn thiếu nữ nọ: “Không đúng… Chàng nhìn cô gái kia”.

Thiếu nữ nọ: “Xì, cô gái đó đâu có đẹp bằng tỷ muội mình, haizzz, thời thế đảo lộn…”.

Thẩm Tri Ly im lặng liếc Tô Trầm Triệt một cái.

Tô Trầm Triệt mừng rỡ chạy lại bên cạnh Thẩm Tri Ly, xách đồ đạc trên tay Thẩm Tri Ly, ân cần nói: “Tri Ly còn muốn mua gì nữa không?”.

Thẩm Tri Ly nhìn hắn, rồi lại nhìn thiếu nữ tưởng mình nói nhỏ nhưng thật ra cả phố đều nghe rõ mồn một.

… Đuổi hắn đi vẫn tốt hơn!

Đột nhiên có tiếng ồn ào vang lên.

“Quan gia, quan gia, chính mấy người này trộm bạc của tôi còn đánh người của tôi bị thương nữa!”

Thẩm Tri Ly nhìn sang, chỉ thấy một nam tử người tròn ùng ục đang chỉ ngón tay béo núc vào ba tên vận đồ đen trùm mũ đen, phía sau là mười
mấy tên quan binh.

Tên cầm đầu quan binh cười gằn: “Chặn chúng lại!”

Nói rồi hắn ta đi đến trước mặt một gã vận áo đen, kéo mũ gã xuống, đang định nói thì bỗng giật mình hoảng sợ lùi lại phía sau.

Từ chỗ Thẩm Tri Ly đứng vừa khéo nhìn thấy gương mặt của gã vận áo đen.

Ngay phút đầu tiên trong đầu Thẩm Tri Ly lóe lên hai từ, giả trai, người chết.

Nhưng định thần lại, hoàn toàn không phải.

Đối phương có gương mặt đẹp mĩ miều, tuy dùng từ này để miêu tả nam
tử có chút kỳ quái, nhưng gương mặt không thể phân biệt nam hay nữ đó
đúng là như vậy. Cằm nhọn, môi cong, đôi mắt ướt khẽ chớp, nếu Thẩm Tri
Ly không phải là đại phu tinh thông cấu tạo cơ thể người chắc đã không
nhìn ra được giới tính của đối phương. Dĩ nhiên đó không phải là điều
làm nàng giật mình, thứ làm nàng kinh ngạc đó chính là khuôn mặt đó
không chút máu, trắng bệch đến u ám, một màu chết chóc.

Quan binh chừng như nghĩ giữa thanh thiên bạch nhật thế này yêu ma
nào dám tác quái, nên lại lên giọng hùng hổ nói: “Các ngươi là người ở
đâu, sao dám cả gan trộm bạc của Vương công tử?”.

Gã đó lên tiếng, giọng nói cũng lạnh lẽo kỳ dị: “Chúng ta không trộm”.

Vương công tử lập tức tru tréo: “Nói xằng! Chính là ngươi lấy, còn
không dám thừa nhận! Quan gia, mau lục soát người hắn, tang vật chắc
chắn còn trên người hắn!”.

Người xung quanh xúm lại mỗi lúc một đông.

Một ngón tay thò ra từ trong lớp áo đen, chỉ Vương công tử.

Người đó nói gọn lỏn: “Được, cho ngươi tìm”

Vương công tử liếm liếm môi, cặp mắt nhỏ mọng mỡ híp lại, lộ ra mấy phần dâm đãng: “Được được, tiểu gia lục soát đây”.

Tay hắn không chút do dự thò vào mò mẫm ngực và eo của gã vận áo đen.

Chưa được bao lâu, chỉ nghe Vương công tử kêu ré lên một tiếng, không kịp bụm máu phun ra từ hổ khẩu, lảo đảo lùi về sau, máu đen từ ngón tay nhỏ xuống, bóng một con rắn xẹt qua rất nhanh.

“Á, có rắn!”

“Nhiều rắn quá! Rắn có độc!”

Đám người đứng xem xung quanh kinh hãi kêu lên, chạy tán loạn.

Thẩm Tri Ly liền xông vào, xem xét Vương công tử đang nằm lăn ra đất sắc mặt nhợt nhạt không ngừng rên rỉ.

Tuy do háo sắc hại người, nhưng dù gì cũng không đáng phải chết.

Vừa nhìn qua, Thẩm Tri Ly bỗng đờ ra, vết cắn ở lòng bàn tay Vương công tử giống hệt như vết cắn trên cánh tay của Hoa Cửu Dạ.

Thẩm Tri Ly bất giác sởn gai ốc, nhìn lại thì bóng người đã mất hút tự lúc nào.

Đám người đó… lại là người ở Nam Cương, chẳng trách nhằm vào Hoa Cửu
Dạ… Hoa Cửu Dạ nói gặp phải mấy con chó Nam Cương chẳng lẽ chính là…

Không đợi nàng nghĩ nhiều, người bị rắn cắn càng lúc càng nhiều.

Thẩm Tri Ly vừa dùng dao nhỏ xử lý vết cắn, vừa bảo Tô Trầm Triệt đến tiệm thuốc gần đó kêu người đến, tiện thể mua một ít hùng hoàng về đuổi rắn, bỗng cảm thấy người mình nhẹ tênh, thì ra bị ai đó ôm eo nhấc bổng lên.

Thẩm Tri Ly nổi giận: “Tô Trầm Triệt ngươi làm gì vậy hả, mau thả ta xuống!”.

Tô Trầm Triệt: “Dưới đất có rắn, rất nguy hiểm”.

Thẩm Tri Ly: “Ta không sao! Mấy người này còn chưa được trị thương, chỉ chút nữa thôi sẽ nguy hiểm đến tính mạng…”.

Tô Trầm Triệt lắc đầu: “Ta không thể để nàng vào chốn nguy hiểm”.

Thẩm Tri Ly: “Đã nói ta không sao rồi mà, cho dù có bị cắn ta cũng
không chết được đâu, chỉ nguy hiểm chút xíu thôi, mạng người quan trọng
hay là…”.

Tô Trầm Triệt cắt ngang nàng, quả quyết nói: “Nàng quan trọng”.

Nhìn Thẩm Tri Ly vùng vẫy trong lòng mình, Tô Trầm Triệt ôm chặt nàng hơn, rồi bổ sung: “Đối với ta, tính mệnh của bất kỳ ai cũng không bằng
sự an nguy của nàng, huống hồ nàng cũng không cứu được mấy người…”.

Thẩm Tri Ly thật không còn biết nói gì nữa.

Nàng nên cảm động ư, nhưng mà…

“Tô Trầm Triệt, có thể cứu một người thì một người, ta đã nói là ta
không sao rồi mà. Chuyện này liên quan đến mạng người đó, ta là một đại
phu, ngươi bảo ta sao có thể trợn mắt nhìn người ta chết!”

Tô Trầm Triệt nhếch môi, vẫn không chịu buông tay.

Thẩn Tri Ly lấy hết can đảm, hai tay ôm lấy cổ Tô Trầm Triệt, môi hướng về phía trước hôn lên môi Tô Trầm Triệt.

Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt, hai mắt bỗng chốc biến thành hình trái tim, lực ở hai tay thả lỏng.

Thẩm Tri Ly thừa cơ vùng ra, tiếp tục trị thương cho người bị rắn cắn.

Tô Trầm Triệt thần người đứng đó, rất lâu, ngoái đầu nhìn Thẩm Tri
Ly, hồi hộp nói: “Tri Ly… đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn ta”.

“À ừm, nhưng có chút buồn nôn.”

Thẩm Tri Ly không chút do dự chọc nổ bong bóng màu hồng đang bay lơ lửng xung quanh Tô Trầm Triệt.

***

Dù có nổi tiếng thế nào, nói cho cùng Thẩm Tri Ly cũng chỉ là một đại phu, cứu người là thiên tính không thể thay đổi, nàng vất vả cả ngày
mới giải hết độc cho từng người một.

Thẩm Tri Ly rũ vai trở về quán trọ, lại bất giác nhớ đến ba gã vận áo đen vừa gặp lúc sáng, bọn chúng luôn đem đến cảm giác nguy hiểm cho
nàng, hy vọng không bao giờ gặp lại chúng nữa, cũng hy vọng bọn chúng
không đến làm phiền Hoa Cửu Dạ nữa…

Hai vai mỏi đến rã rời được người nào đó xoa bóp rất đúng lúc, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Thẩm Tri Ly mặt không chút biểu cảm: “Buông tay”.

Tô Trầm Triệt: “Ồ, mạnh hay nhẹ quá? Nếu không ta đổi cách khác nhé?”.

Thẩm Tri Ly vặn vai hất tay Tô Trầm Triệt ra: “… Đừng làm ồn, hôm nay ta mệt chết được, không có tâm trạng để đấu khẩu với ngươi”.

Tô Trầm Triệt vội vàng giúp Thẩm Tri Ly đắp chăn, mỉm cười với nàng:
“Mệt rồi thì ngủ đi, ta thức canh nàng, không có kẻ xấu nào dám lại gần
nàng đâu”.

Thẩm Tri Ly: “…”

Rõ ràng ở đây người giống kẻ xấu nhất chính là ngươi mà!

Không đợi Thẩm Tri Ly phản bác, Tô Trầm Triệt đã ngoan ngoãn ngồi
xuống bên cạnh, khuỷu tay tựa bàn, chăm chú nhìn Thẩm Tri Ly, nở nụ cười ấm áp như mặt trời mùa đông: “Hôm nay Tri Ly thật lợi hại…”.

Đâu chỉ là lợi hại.

Trong lúc hoảng loạn, chỉ duy nhất Thẩm Tri Ly có thể bình tĩnh cầm
dao lấy máu độc bôi thuốc, động tác thuần thục đến nỗi hoàn toàn không
cần phải dừng lại suy nghĩ.

Nàng tất bật qua lại giữa đám người bị thương, gương mặt toát lên sự
an ủi, vỗ về rất riêng, khiến người ta bỗng cảm thấy an tâm như chẳng
cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần tin nàng là đủ.

Bình dị nhưng rực rỡ, hoàn toàn không thể rời mắt.

Thẩm Tri Ly ngáp dài một cái: “Có gì lợi hại đâu, đại phu không phải
đều như vậy sao? Ngươi chưa từng nhìn thấy sư phụ ta lúc trị thương,
động tác nhanh đến mức ngươi tưởng mình bị lóa mắt…”.

Ấn ấn huyệt thái dương, nàng nói tiếp: “Thôi, không nói với ngươi nữa, ta đi ngủ trước đây. Đừng gọi ta, cũng đừng làm ồn”.

Tô Trầm Triệt chăm chú nhìn Thẩm Tri Ly gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

Tô Trầm Triệt quả thật không làm phiền nàng, Thẩm Tri Ly ngủ một giấc đến tối mịt.

Lúc tỉnh dậy, nàng thở ra một hơi dài, cảm thấy sức lực đã khôi phục trở lại.

Bên ngoài ánh trăng ảm đạm, bóng sáng mông lung, chiếu rọi Tô Trầm
Triệt đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, khiến khuôn mặt sạch sẽ thuần
khiết như được dát bạc.

Hắn tựa nghiêng xuống bàn, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, rõ ràng là đang ngủ.

Thẩm Tri Ly nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Tô Trầm Triệt, dù đã biết tường hiểu tận hắn nhưng nàng vẫn không thể không nói, gương mặt
Tô Trầm Triệt thật sự… quá hiền lành vô hại.

Thậm chí khiến người ta không nén được muốn đưa tay chọc chọc vào
khóe miệng hắn, để xem có lúm đồng tiền dễ thương nào xuất hiện hay
không.

Chọc một hồi nàng cũng không thấy Tô Trầm Triệt có phản ứng gì.

Thu tay về, Thẩm Tri Ly nghĩ, chắc là ngủ say rồi.

Đợi đã, ngủ say rồi!

Thẩm Tri Ly lấy tay nải đã chuẩn bị từ trước ra, chuẩn bị lần thứ n trốn khỏi Tô Trầm Triệt.

Bao lần thất bại khiến nàng vô cùng thuần thục với chuyện này.

Không thể không nói cái tinh thần càng thất bại càng hăng hái này của nàng rất xứng đáng được khích lệ… nhưng thực tế đến bây giờ, Thẩm Tri
Ly đã không còn hy vọng nhiều sẽ thành công…

Nhưng, bỏ trốn vài lần để thể hiện lập trường cũng là rất cần thiết!

Lúc này đang là ban đêm, trong quán trọ khách vào nườm nượp, Thẩm Tri Ly rón rén rời khỏi quán trọ, cũng không ai chú ý đến nàng.

Dạo lòng vòng ngoài đường, Thẩm Tri Ly ăn một bát cơm rượu, sắm vài
bộ quần áo, đi xem kịch rồi sau đó mới lặng lẽ đi về phía dịch quán.

Vừa đi Thẩm Tri Ly vừa nghĩ, hình như mình ra ngoài cũng đã khá lâu rồi.

… Nhưng, sao Tô Trầm Triệt vẫn chưa xuất hiện nhỉ, không phải vẫn còn ngủ đấy chứ?

Ừm, cũng có thể lắm.

Thế nàng có cần nhân cơ hội này trốn đi xa một chút không? Có khi sẽ trốn thoát được thật cũng không chừng.

Còn chưa đến dịch quán, Thẩm Tri Ly bỗng nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc.

Tô Trầm Triệt.

Nàng nói rồi mà, tên này sao có thể đến giờ này mà vẫn chưa đuổi theo!

… Trải qua bao nhiêu lần thất bại nên dù bị phát hiện tâm trạng Thẩm
Tri Ly cũng không có chút gì gọi là buồn bã vì thất bại, thay vào đó là
cảm giác “Quả nhiên, lại bị phát hiện rồi”, “Ta biết chắc sẽ như thế
mà”, “Tô Trầm Triệt quả nhiên thần thông”…

Ta nói… đây thật sự chẳng phải tâm lý gì tốt cả.

Thẩm Tri Ly biết thân biết phận đứng im, suy nghĩ chọn lời biện minh, nhưng phát hiện…

“À há?”

Tô Trầm Triệt đứng cách nàng một đoạn đường bỗng quay người, sải bước rẽ vào một ngõ khác, không hề ngoái đầu lại.

Thẩm Tri Ly: “…”

Cảm giác không vui đột ngột xuất hiện, rốt cuộc là thế nào thế hả? Tô Trầm Triệt ngươi chạy đi đâu thế hả?

Không đúng, cuối cùng cũng thoát khỏi Tồ Trầm Triệt nàng đáng lẽ phải vui mừng mới đúng chứ!

Thẩm Tri Ly nắm chặt tay, nhanh chóng quay người đi về hướng dịch quán.

Nàng đi chưa đến hai bước, phía trước đã có người chặn nàng lại.

Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên, một đám nam tử vận áo choàng đen trùm kín
mặt đứng trước mặt nàng, một người cất giọng khô khốc: “Ngươi là Thẩm
Tri Ly?.

Kẻ vừa đến chẳng tốt lành gì.

Không trả lời, Thẩm Tri Ly quay đầu cắm cổ chạy theo hướng Tô Trầm Triệt vừa mới mất hút.

Thế nhưng chưa kịp chạy, nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm lại, thân người đã không còn thuộc về nàng nữa.

Trước khi mất đi ý thức, loáng thoáng nghe mấy gã áo đen thì thầm to
nhỏ với nhau, bọn họ nói tiếng Miêu Cương, trong lúc nửa mê nửa tỉnh
Thẩm Tri Ly chỉ nghe ra được vài chữ cốt yếu.

Vương, hiệu nghiệm, rắn, giết chết…

… Sao mấy từ này hợp lại lại khiến cho người ta sởn tóc gáy đến vậy?

Lúc tỉnh lại, nàng thấy mình đang đứng trong một gian phòng cổ quái.

Đúng vậy, đang đứng.

Thẩm Tri Ly vội vàng phản ứng, nàng không phải bị đánh gục, chỉ là bị hạ độc làm tê liệt ý thức trong một khoảng thời gian.

Thực tế thứ này còn đáng sợ hơn là bị trực tiếp đánh gục.

Nhưng lúc này, đám người đáng sợ đó hình như đang ngồi trước mặt nàng, nàng không thể không tỉnh táo lại.

Rõ ràng là vì động tác chưa nhuần nhuyễn, vừa chạm nhẹ vào, chung trà đã phát ra âm thanh lanh lảnh, đối phương dứt khoát vứt nắp chung xuống đất, chiếc nắp bằng sứ trong phút chốc vỡ tan tành thành vô số mảnh.

Hành động này của gã khiến Thẩm Tri Ly giật mình thon thót, tay bất giác lần tìm ngân châm giấu trong người.

Người đó cũng từ từ quay mặt lại.

Áo choàng đen trùm kín đầu, mái tóc đen dài rủ xuống vai, gương mặt
đẹp như trăng rằm, sắc tựa hoa mùa xuân, chỉ có đôi mắt lạnh lùng sâu
thẳm khiến người ta chẳng thể đoán định được gã đang nghĩ gì.

Gã nói: “Ta là Ca Xuy, Cổ vương của Nam Cương. Rất xin lỗi đã mời cô
nương đến đây, e rằng cô phải đi với chúng tôi đến Nam Cương một
chuyến”.

Vẫn là giọng nói kỳ lạ, lạnh lùng không chút cảm xúc.

Càng là loại người này càng khiến người ta thấy bất an.

Vì ngươi chẳng thể biết được gã muốn gì từ ngươi.

Thẩm Tri Ly cười đáp lễ: “Ta cũng rất xin lỗi, tạm thời ta không thể cùng các ngươi đến Nam Cương được…”.

Nàng chưa dứt lời, Ca Xuy đột ngột cúi người, nhặt những mảnh sứ vỡ tung tóe trên nền đất.

Nhưng quá nhiều mảnh sứ vỡ, lại vô cùng sắc, chẳng mấy chốc ngón tay
của Ca Xuy đã bị chúng cứa rướm máu, nhưng gã làm ra vẻ thản nhiên như
không, tiếp tục nhặt.

Thẩm Tri Ly im lặng nhìn tay Ca Xuy chảy máu, thở dài nhịn không được bèn rút khăn ra băng bó cho gã: “Mảnh sứ vỡ rất bén không cần phải dùng tay nhặt, dùng chổi quét là được rồi, nếu không tay sẽ bị thương”.

Ca Xuy quay đầu lại, nhìn nàng bằng ánh mắt nhìn người bị bệnh thần kinh.

Thẩm Tri Ly: “…”.

Được thôi, đều tại nàng lo chuyện bao đồng!

Ngay lập tức nàng phát hiện… nàng hình như đúng thật là đang lo
chuyện bao đồng, ngón tay của Ca Xuy bỗng chốc được bao phủ bởi một lớp
chất màu xám, sau khi lột ra, bàn tay lại lành lặn như ban đầu, một chút sẹo cũng không có.

Thật là một thể chất khiến người ta ngưỡng mộ, ganh tỵ mà…

Vết thương trên môi nàng đến giờ này còn chưa khỏi…

Ca Xuy nhặt hết mảnh vỡ, mới hỏi nàng: “Hắn khỏe chứ?”. Gã hình như không hề để ý xem nàng nói gì.

Thẩm Tri Ly không hiểu: “Cái gì? Ai cơ?”.

Ca Xuy suy nghĩ một lúc, rồi mới nói: “Tên Hán của hắn là Hoa Cửu Dạ, nhưng ta thích gọi hắn là Dạ Xà”.

Quả nhiên vì Hoa Cửu Dạ mà đến đây…

Nhưng, biết ý đồ là tốt rồi, Thẩm Tri Ly thở phào nói: “Huynh ấy rất
tốt. Nhưng nếu ngươi vì Hoa Cửu Dạ mà bắt ta, e rằng sẽ thất vọng. Chúng tôi mấy năm trước đã mỗi người đi một ngả không liên quan gì đến nhau
rồi, huynh ấy hận ta còn không kịp sao có thể vì cứu ta mà…”.

Ca Xuy: “Mi cổ trong người cô nương do chính tay ta nuôi”, dừng một
lát rồi tiếp: “Nó rất bá đạo, sau khi vào cơ thể người thì những loài cổ độc khác sẽ không xâm nhập được, cho nên Khôi lũy cổ độc vừa rồi đưa
vào người cô mới bị mất tác dụng nhanh như vậy… Hắn rất quan tâm đến
cô”.

Thẩm Tri Ly: “… Rốt cuộc ngươi suy luận kiểu quái gì vậy, hạ độc người ta mà bảo là quan tâm à?”.

Ca Xuy: “Cổ độc này rất quý hiếm, không quan tâm thì giết quách đi là xong”.

Thẩm Tri Ly nhíu mày: “Vậy ngươi với Hoa Cửu Dạ cũng…”.

Ca Xuy thừa nhận không chút áy náy: “Hạ độc rất nhiều lần rồi, chí ít cũng phải mười mấy lần”.

Thẩm Tri Ly buột miệng: “Mười mấy lần… ngươi quan tâm huynh ấy thật đấy!”.

Ca Xuy: “Ta đúng là rất quan tâm hắn ta!”.

Dù giọng điệu của gã bình thản lạnh lùng không chút cảm xúc nhưng Thẩm Tri Ly vẫn không nén được suy nghĩ lung tung…

Thẩm Tri Ly run run: “Rất quan tâm là quan tâm bao nhiêu… Ngươi đừng nói là ngươi thích Hoa Cửu Dạ rồi nhé…”.

Người trước mặt có đẹp cỡ nào thì cũng là nam nhân mà… nam nhân mà!

Còn Hoa Cửu Dạ cũng là nam nhân mà!

Ca Xuy không hiểu: “Thế nào là thích?”.

Thẩm Tri Ly run run giải thích: “Thì là ngươi có hứng thú với một
người nào đó, rất muốn có được người đó, muốn cùng người đó làm nhiều
việc…”.

Ca Xuy vẫn chưa hiểu: “Bla bla bla có tính không?”.

Thẩm Tri Ly càng run hơn, gật gật đầu, lùi về sau mấy bước.

Sư huynh, huynh tội nghiệp thật đấy, bị loại biến thái này thích…

Rất thông cảm…

Ca Xuy nhìn Thẩm Tri Ly bằng ánh mắt thờ ơ: “Thế thì ta không nên thích cô, vì ta không muốn làm với cô”.

Thẩm Tri Ly: “…”

Rốt cuộc là nàng nên cảm kích hay nên cảm thấy không vui đây!

***

Trước đó không lâu.

Ở một con đường lớn trong thành.

Một nữ tử vận váy mỏng dài quét đất hứ lên một tiếng: “Hứ hứ, đều là do ngươi làm liên lụy đến ta”.

Một nam tử vận áo xanh mặt mày khổ sở: “Ngươi đừng trách móc ta nữa
được không, ngươi đã trách móc suốt dọc đường rồi. Nếu không tìm được
chủ thượng, chúng ta quay về nhất định sẽ bị tên biến thái Ám bộ giết
chết”.

Nghe nói tới Ám bộ, nữ tử đầy vẻ hống hách cũng không khỏi rùng mình, nắm tay đấm thùm thụp lên người nam tử kia, hậm hực nói: “Đều tại ngươi đều tại ngươi, nếu không phải do ngươi nhất quyết đòi đến Hồi Xuân cốc
chữa trị, chủ thượng đâu có bị bọn Ma giáo mai phục, đâu có biến mất
cùng với ả cốc chủ trói gà không chặt đó… Còn đều tại ngươi đều tại
ngươi, nhất quyết nói tránh lộ diện trước, chủ thượng không ở gần Hồi
Xuân cốc đâu, kết quả thì sao, rõ ràng đã tìm được chủ thượng rồi, lại
bị cái đám thủ hạ ngu ngốc của ngươi thả đi mất! Thanh Hạnh, ngươi là
cái đồ ngu ngốc hết chỗ nói!”.

Rất rõ ràng, hai người xui xẻo này chính là hai kẻ bị Tô Trầm Triệt
cắt đuôi ngay từ lúc đầu, đường chủ Thập Nhị Dạ Hoa đường Trạch Phượng
và đường chủ Thập Nhị Dạ Vũ đường Thanh Hạnh…

Thanh Hạnh ôm lấy lưng vừa bị thụi một quả trời giáng, la oai oái: “Ta là đồ ngu ngốc được chưa, đừng đánh ta nữa…”.

Trạch Phượng ngồi phịch xuống quầy bán hoành thánh ven đường: “Ta
không cần biết, ta đi hết nổi rồi! Mẹ kiếp đi ba ngày rồi, chẳng biết
tay chủ thượng chết tiệt đó lại biến đi đâu sung sướng rồi. Trước đây
còn có thể dựa vào ả Diệp Thiển Thiển đi gây sự khắp nơi để tìm người,
bây giờ không có cách nào hết. Haizzzz, ở trên đã ra thông điệp cuối
cùng rồi, chỉ cần chủ thượng còn sống thôi, chúng ta đưa hắn về thế nào
thì mặc kệ, còn như không đưa về được thì chúng ta đến một hơi thở cũng
chẳng còn…”.

Thanh Hạnh không biết làm thế nào, kéo Trạch Phượng đứng lên: “Muốn nghỉ ngơi thì cũng phải tìm một quán trọ đã chứ”.

Trạch Phượng bỗng kéo mạnh vạt áo của Thanh Hạnh: “Thanh Hạnh, Thanh
Hạnh, ngươi xem, bóng người kia có phải rất giống chủ thượng không?!”.

Thanh Hạnh vừa nhìn: “… Không phải là giống mà chính là người! Chúng ta mau đuổi theo!”.

***

Nam Cương ở đâu, Thẩm Tri Ly tuy chưa từng đến nhưng vẫn biết… tuyệt đối không gần chút nào.

Nàng chẳng muốn đi Nam Cương với Ca Xuy chút nào, tận dụng bột thuốc
và ngân châm sẵn có trên người, Thẩm Tri Ly thuận lợi bỏ trốn ra ngoài
một lần, nhưng nhanh chóng bị Ca Xuy bắt lại…

Ca Xuy nói: “Trên người cô có cổ độc của ta, đi đâu ta cũng có thể tìm thấy”.

… Được thôi, nàng bỏ trốn chưa từng thành công lấy một lần mà!

Sáng sớm hôm sau, hai bà thím vận áo thô đến, thuần thục lột trần
Thẩm Tri Ly vứt vào bồn tắm, sau đó bắt đầu chà rửa khắp người Thẩm Tri
Ly, vừa chà vừa nói nhảm với Thẩm Tri Ly.

Ấn Thẩm Tri Ly xuống, dùng sức kỳ cọ lưng nàng, bà thím Giáp nói: “Cô nương à, vị công tử đó tuy khí sắc không được tốt cho lắm nhưng rất hào phóng, dáng vẻ đường đường ăn nói từ tốn… Cô theo ông ấy cho rồi, chống cự làm gì! Ai dà, cô nương, da cô đẹp thật đấy”.

Vén tóc mai của nàng lên, vần vò đầu tóc nàng, bà thím Ất nói: “Đúng
đó đúng đó, cô nương, người như cô chúng tôi đã thấy nhiều rồi, thuận
hay không thuận thì cuối cùng cũng chẳng còn danh tiết, công tử nhà nào
còn lấy cô nữa… Tôi nói cô nghe con gái lấy chồng nên gả cho người thích mình, nhân tuổi còn trẻ giữ chặt lấy trái tim đàn ông, sinh quý tử, đến lúc đó vinh hoa phú quý hưởng không hết…”.

Thẩm Tri Ly cố gắng vùng vẫy trong nước, ngoi đầu lên: “Ta không…”.

Bà thím Giáp: “Không cái gì mà không, sao cô nương chẳng biết nghe lời người lớn gì vậy!”.

Phản kháng yếu ớt nhanh chóng bị trấn áp, hai bà thím chẳng khác nào
chiên cá, chiên vàng mặt dưới lại bắt đầu chiên tới mặt trên, bà thím
Giáp véo phần nhạy cảm trên ngực nàng: “Đầu tuy có hơi nhỏ một chút
nhưng cảm giác không tồi… Để xem xem phía dưới thế nào…”.

Thẩm Tri Ly cứng đơ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Để ta chết đi chết đi chết đi chết đi…

Xong việc.

Thẩm Tri Ly thay một chiếc áo voan mỏng tang, bó gối ngồi trên giường, chán nản tràn trề.

Ngân châm thuốc bột trong người đều đã bị lấy đi, tất cả đồ vật sắc
nhọn trên người cũng bị đoạt sạch, đến cây trâm cũng chẳng để lại. Dù
sao việc đó vẫn còn chấp nhận được, vấn đề nghiêm trọng hơn là một đại
phu mắc bệnh “nghiện sạch sẽ” như nàng, vậy mà khắp người từ trên xuống
dưới đều bị hai bà thím lạ hoắc tay không biết có sạch sẽ hay không săm
soi, sờ mó… Sự sỉ nhục này…

Thật không thể dùng lời mà nói hết được…

Ngồi từ lúc trời sáng đến lúc trời tối, từ trời tối đến trời sáng.

Có người đưa cơm đến, Thẩm Tri Ly chậm chạp dịch tới mở hộp cơm ra,
một đĩa rau nhỏ, một bát cháo nhỏ, ăn hết cũng chẳng no được nửa bụng,
hơn nữa đôi chút thịt thà cũng không có.

Thẩm Tri Ly càng chán nản hơn.

Mãi đến tối, cửa phòng bật mở, hai bà thím cung kính cúi người đón Ca Xuy bước vào.

Thẩm Tri Ly vẫn bó gối ngồi trên giường, thời khắc đã điểm, chiếc áo
mỏng trên người nàng bị Ca Xuy cởi ra, da thịt trắng ngần thoáng ẩn
thoáng hiện, vô cùng gợi cảm, vô cùng mê hoặc.

Không kịp tìm chỗ nào để tránh, Thẩm Tri Ly đờ người hắt xì một cái, mắt nhìn thẳng những người vừa đến.

Nếu lúc này người bước vào là Tô Trầm Triệt, thế thì tiếp theo sẽ là
trung khuyển liếm đậu phụ, lại thêm cảnh khiến máu mũi chảy ròng ròng.

Nếu lúc này người bước vào là Hoa Cửu Dạ, thế thì tiếp theo sẽ là đi thẳng vào màn kịch chính.

… Nhưng tiếc là, người bước vào lại là Ca Xuy. (Giọng điệu tiếc nuối này rốt cuộc là thế nào đây Š_Š)

Ca Xuy đi thẳng đến trước mặt Thẩm Tri Ly, áp lực vô hình khiến Thẩm
Tri Ly kéo áo sát lại, lùi về phía sau, lại không phát hiện áo voan quá
ngắn, theo cử động của nàng cặp chân trắng ngần từ từ lộ ra… Gương mặt
Thẩm Tri Ly không thể nói là tuyệt sắc nhưng uống thuốc bổ nhiều năm
liền khiến dáng vóc nàng thật sự không tệ, eo thon chân dài da trắng
ngần, cử động này chẳng khác nào dụ dỗ người ta mau mau làm chuyện gì
đó!

Nhìn vẻ mặt phòng thủ căng thẳng của Thẩm Tri Ly, Ca Xuy cuối cùng cũng dừng lại.

Bà thím Giáp xoa tay: “Công tử có hài lòng không ạ?”

Bà thím Ất cười ngọt: “Bảo đảm từ trong ra ngoài đều đã tắm rửa sạch
sẽ, đến ngân châm cũng không cho giữ lại! Chúng tôi vừa mới khuyên nhủ
nàng ta một hồi”.

Ca Xuy: “…” Bọn họ đang nói gì vậy?

Bà thím Giáp kéo bà thím Ất, nở nụ cười ra vẻ hiểu biết: “Hì hì hì,
vậy không làm phiền công tử và cô nương nữa, hai lão nương chúng tôi xin đi trước…”, nói xong hai người nguẩy mông đi ra ngoài.

Lúc đi ra, bà thím Ất còn quay lại, nhét vào tay Ca Xuy một chiếc
bình nhỏ bằng ngọc trắng, cười mờ ám: “Công tử, cô nương đây là lần đầu
tiên, khó tránh không trơn tru, bôi thứ này vào, bảo đảm đêm nay… hì hì
hì, ngài hiểu đấy”.

Ca Xuy cầm lấy chiếc bình, mặt đần ra: “…” Ta hiểu gì chứ?

Không đợi gã nghiên cứu, Thẩm Tri Ly đã đoạt lấy, mở bình ra ngửi ngửi, đau đầu nhức óc nói: “Chất lượng quá tệ…”.

Ca Xuy nhíu mày, thò tay đoạt lại.

Thẩm Tri Ly vội vàng giấu sau lưng.

Tuy Ca Xuy nhìn không giống quỷ háo sắc, nhưng… trong tình cảnh trước mắt, thứ này tuyệt đối không thể rơi vào tay Ca Xuy!

Ca Xuy nhíu mày càng chặt.

Gã không thích có người đoạt thứ đang ở trong tay gã, rất không thích.

Thẩm Tri Ly lùi sát về phía sau, tay Ca Xuy càng thò ra dài hơn, sau
một hồi tranh giành bất phân thắng bại, hai người đều mệt rũ rượi.

Nhưng Thẩm Tri Ly cũng phát hiện một việc… Ca Xuy không hề biết võ công, điều này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm được một chút.

Ai biết đúng lúc này, Ca Xuy đẩy mạnh một cái, Thẩm Tri Ly không kịp
đề phòng ngã xuống, chiếc bình chưa nút chặt trong tay rơi ra, ngón trỏ
Ca Xuy vừa ấn một cái, chất thuốc chảy vào cái miệng đang há to kinh
ngạc của Thẩm Tri Ly.

Thẩm Tri Ly giật nảy mình, ngồi phắt dậy, Ca Xuy dùng tay đập một
cái, nàng lại ngã ra, chất thuốc cũng được nuốt vào trong bụng.

Thẩm Tri Ly: “…”

Ca Xuy thừa lúc Thẩm Tri Ly đang đờ ra, nhanh chóng đoạt lấy chiếc bình, đặt xuống, rồi quay lại nhìn Thẩm Tri Ly.

Gió mát thổi vào phòng, ánh trăng chiếu xuống cảnh tượng kinh điển nam trên nữ dưới, một màn im ắng.

Thẩm Tri Ly nghĩ: Ta sống là để chứng minh con người có bao nhiêu bi kịch trong cuộc đời hay sao!?

Xuân dược ơi là xuân dược! Chất lượng có tệ thế nào thì cũng là xuân dược! Càng tệ thì công hiệu càng cao!

Tóc tai xõa tung, cả người Thẩm Tri Ly vùi dưới tấm chăn mềm mại,
nàng khó khăn ngước mặt nhìn nam tử dung mạo tuấn tú trước mặt, gửi gắm
chút hy vọng cuối cùng: “Ca Xuy đại nhân, ngươi thích nam nhân đúng
không?”.

Ca Xuy im lặng một lát, rồi mới cất giọng lạnh băng: “Ta không thích nam nhân”.

Thẩm Tri Ly: “…”

Vậy ngươi với Hoa Cửu Dạ rốt cuộc là thế nào thế hả!

Lại một màn yên ắng.

Ca Xuy lên tiếng trước.

Cưỡi trên người Thẩm Tri Ly, gã cúi xuống kẻ cả nhìn nàng: “Sáng mai xuất phát, ta cần một tín vật của cô”.

Thẩm Tri Ly: “Tín vật?”.

Nàng nhanh chóng hiểu ra, chắc là để đem đến uy hiếp Hoa Cửu Dạ, bèn lắc đầu nguầy nguậy: “Không có!”.

Ca Xuy: “Thế thì chặt đứt một ngón tay của cô là được rồi!”.

Thẩm Tri Ly vội vàng: “Có!”.

Ca Xuy: “Đưa cho ta”.

Hai tay gã chống hai bên người Thẩm Tri Ly, trong mắt không có nửa ý
nghĩ dâm tà, vẫn lạnh lùng sâu thẳm như thế, chỉ là phần tóc rủ xuống
đung đưa vô tình quệt vào mặt Thẩm Tri Ly, mái tóc dài mềm mượt, mảnh
mai đượm mùi đàn hương lành lạnh phả vào mặt, đó là mùi của một nam nhân xa lạ.

Thẩm Tri Ly vô tình há miệng ra, cảm giác khát cháy ở có họng khiến nàng bất giác liếm liếm môi.

Chết tiệt, cơ thể nàng bắt đầu nóng lên rồi!

Hơi nóng bắt đầu bốc lên mặt Thẩm Tri Ly, nàng cắn môi lầm bầm: “Ngươi có thể xuống rồi nói được không?”.

Ca Xuy “ồ” một tiếng, đang định trở mình lăn xuống thì ngoài cửa sổ bỗng có một tiếng “ầm” cực lớn, gờ cửa sổ gãy nát toàn bộ.

Có người gọi lớn: “Tri Ly!!!”.

Hai người đồng thời hướng mắt nhìn.

***

Trước tiên một người quá quen thuộc nhảy vào qua cửa sổ, áo quần xộc
xệch, người đầy thương tích, chạy thẳng đến bên giường Thẩm Tri Ly.

Theo sau là một nam một nữ, một người cầm bút phán quan một người cầm roi hổ lang xông thẳng vào, sau mấy tiếng “xoạt xoạt”, cửa sổ gãy đổ
tan hoang, thảm đến mức không còn gì thảm hơn.

Chỉ nghe nữ tử cao giọng hét lớn: “Chủ thượng, xem người chạy đi đâu!”.

Sau đó nữ tử kia tóm chặt lấy cổ áo của nam nhân phía trước, đồng
thời quay đầu nói với nam tử đi cùng kia: “Mau đánh mau đánh, ta bắt
được hắn rồi!”.

Thẩm Tri Ly vô cùng kinh ngạc, ngay đến ảnh hưởng của xuân dược cũng bị dằn xuống.

Đây không phải là Tô Trầm Triệt, Thanh Hạnh và Trạch Phượng sao!!!

Họ rốt cuộc là đang ca bài gì thế!!!

Cây bút phán quan trong tay Thanh Hạnh vừa gõ xuống, Tô Trầm Triệt
liền dùng kế kim thiền thoát xác, nhẹ nhàng thoát khỏi chiếc áo choàng
trắng mặc bên ngoài.

Trạch Phượng mắt nhìn Tô Trầm Triệt thoát thân, không kịp nghĩ gì
nữa, vồ người về trước, chụp lấy chân Tô Trầm Triệt, hối hả nói: “Mau
dùng sức mạnh vào! Sao nhẹ hều thế hả! Ngươi rốt cuộc có phải là nam
nhân không! Dùng lực mạnh một chút! Không đánh ngất hắn thì chúng ta
tiêu đời rồi!”.

Tô Trầm Triệt bị cú vồ này làm cho đo đất, cánh tay giơ ra, ai oán với về hướng Thẩm Tri Ly: “Tri Lyyy…”.

Thẩm Tri Ly vô tình hất cánh tay hắn ra xa.

Tô Trầm Triệt nước mắt lưng tròng, ánh mắt thê thiết khôn tả, mở miệng chuẩn bị rên rỉ…

Sau đó, nàng nhìn thấy đầu Tô Trầm Triệt bị gõ mấy cái, ấn xuống đất.

Thẩm Tri Ly hào hển: “Các ngươi… định gõ chết người ta à?”.

Trạch Phượng thở hổn hển: “Thẩm cốc chủ không cần phải lo lắng, bề
trên bảo chỉ cần sống là được, đối với loại người này tuyệt đối không
thể nương tay, nương tay thì chúng tôi chỉ có đường chết! Yên tâm đi, dù gì cũng là chủ thượng của chúng tôi, có thế nào cũng phải giữ lại chút
hơi thở”.

Thanh Hạnh gật đầu, giơ cao bút phán quan gõ một cái cật lực vào đỉnh đầu, Tô Trầm Triệt xụi lơ.

Mắt Thẩm Tri Ly giật giật, lại hào hển thở ra: “Các ngươi… đây không phải là trả thù riêng hay sao…”.

Ra tay quá nhẫn tâm…

Trạch Phượng toét miệng cười với Thẩm Tri Ly, vẫn giữ nguyên tư thế
nhoài người ra đất lôi từ trong ngực áo ra vô số sợi dây thừng, trói Tô
Trầm Triệt lại thật chặt, thắt vô số nút chết rồi như nhấc một đòn bánh
tét vứt lên vai Thanh Hạnh, phủi phủi tay ra lệnh: “Mau cõng về thôi!”.

Quay đầu quét ánh mắt mờ ám nhìn Thẩm Tri Ly và Ca Xuy, mím môi cười: “Ái chà, thật là ngại quá, làm phiền Thẩm cốc chủ rồi…”..,

Thẩm Tri Ly: “… Làm phiền cái gì?”.

Ánh mắt Trạch Phượng như muốn nói ai cũng biết hết rồi giấu làm gì,
vẫy vẫy tay giả vờ e thẹn: “Thẩm cốc chủ, chàng tình lang này tướng mạo
được đấy, vừa nhìn đã biết đáng tin cậy hơn tay chủ thượng không ra hồn
nhà tôi, thật đúng là có nhãn quang, có nhãn quang mà…”

Tình lang?

Thẩm Tri Ly quay đầu nhìn Ca Xuy mặt không chút cảm xúc ngay bên cạnh.

Trong ánh đêm mờ mịt, không nhìn rõ gương mặt xám ngoét của gã, chỉ thấy thấp thoáng ngũ quan và đường nét mà thôi.

Tuy có chút nữ tính nhưng với thần thái này quả thật điềm đạm, chững chạc hơn Tô Trầm Triệt rất nhiều.

Thanh Hạnh đã thoát ra ngoài cửa sổ, Trạch Phượng ngoặt chân móc tấm
cửa gỗ bị gió mưa làm cho hao mòn lên, nhảy ra khỏi cửa sổ rồi nhẹ nhàng đóng lại, vẫy vẫy tay với Thẩm Tri Ly: “Thẩm cốc chủ, cảm ơn cô đã chăm sóc chủ thượng nhà tôi trong thời gian qua, có duyên sẽ gặp lại!”.

Thẩm Tri Ly giơ tay, cổ họng nóng đến khàn đi: “Đợi đã…”.

Nàng còn chưa nói dứt, bóng Trạch Phượng lướt qua, vài bước nhảy đã mất tăm.

… Cứ… cứ thế mà đi thôi ư!?

Tay Thẩm Tri Ly buông thõng xuống, cố gắng mở đôi mắt đờ đẫn quay đầu hỏi Ca Xuy: “Cứ để cho họ đi thế ư, ngươi không thể ngăn họ lại sao?”.

Ca Xuy nghệt mặt ra, thành thật trả lời: “Không biết võ công, không ngăn được. Hơn nữa bọn họ đâu phải đến đây vì ta”.

Thẩm Tri Ly khóc không thành tiếng, dùng lý trí cuối cùng nghĩ, nếu
ông trời có thể cho nàng một cơ hội nữa, lúc nãy nàng nhất định sẽ nắm
lấy tay Tô Trầm Triệt chết cũng không buông.

***

“Hắt xì… hắt xì…”

Thẩm Tri Ly ngồi trong xe ngựa vừa lắc lư vừa hắt xì vừa rủa xả cả mười tám đời tổ tông nhà Ca Xuy.

Tối qua, tối qua… cứ nghĩ đến tối qua Thẩm Tri Ly lại gợi nên nỗi đau trong lòng.

Nàng vật vã với xuân dược…

Ca Xuy mặt vô cùng thản nhiên cưỡi trên người nàng hỏi: “Đúng rồi, tín vật đâu?”.

Thẩm Tri Ly thần trí hỗn loạn, giọng nói lạc đi: “Tín vật, tín vật gì cơ?”.

Ca Xuy trầm tư một lúc, hình như nghĩ ra gì đó, tự lầm bầm nói với
mình: “Ồ, quần áo của cô đã bị thay hết rồi, đồ đạc hiện giờ chắc là ở
chỗ ta”.

Sau đó gã điềm nhiên từ trên người nàng lăn xuống, chỉnh trang áo mũ, đi ra…

Lại có thể đi như thế sao!

Cảm giác nóng như thiêu đốt, khát đến cháy họng dường như đã hoàn
toàn thiêu rụi lý trí Thẩm Tri Ly, nàng không ngăn được mình nghiêng
người nắm lấy vạt áo của Ca Xuy, lại hoàn toàn không ý thức được miệng
mình đang nói gì, chỉ là thành thật với nhu cầu thể xác, giọng nói nhẹ
như gió thoảng: “Ta nóng, nóng lắm…”.

Ca Xuy trầm ngâm một lúc, gõ từng ngón tay của nàng ta, đẩy nàng về vị trí cũ, nói: “Ta biết rồi”.

Tiếp đó, gã lại đi ra…

Còn rất tiện tay đóng cửa lại…

Sau một tuần nhang, Thẩm Tri Ly đang nằm quằn quại vật vã trên giường thì thấy hai gã đàn ông vận áo đen khiêng một thùng nước lạnh vào…

“Hắt xì.”

Thẩm Tri Ly đưa tay bịt chiếc mũi đỏ ửng của mình, lấy hết sức xì nước mũi ra.

Tắm nước lạnh nguyên buổi tối, thật quá bi kịch!

“Hắt xì… hắt xì…”

Nàng xụi lơ đổ người xuống sàn xe, một nỗi thê lương trào dâng trong lòng.

Nàng thật ngốc, quá ngốc. Nàng chỉ nghĩ được là không thể ở lại thành thân với Hoa Cửu Dạ, nhất định sẽ bị hắn dằn vặt đế chết, nhưng nàng
không biết ngay cả bỏ đi cũng sẽ gặp phải vô số thị phi thế này. Sớm
biết thì nàng đã không theo Tô Trầm Triệt ra ngoài, không ra ngoài thì
sẽ không muốn bỏ trốn, không bỏ trốn thì sẽ không gặp Ca Xuy, không gặp
Ca Xuy thì sẽ không bị uống phải xuân dược, bị tắm một trận nước lạnh,
còn nữa cũng không phải ngồi trên chiếc xe ngựa rách nát này… hắt xì…

Gió theo khe hở thổi vào trong xe, quyện với mùi hôi thối, tanh nồng bên ngoài, khiến Thẩm Tri Ly rét run cầm cập.

Nghèo tự dưng sống trong cảnh giàu sang thì dễ, chứ đang sung sướng mà phải sống nghèo khổ sao khó quá…

Hắt xì…

Không xong rồi, có chút buồn nôn!

Nhoài người ra ngoài xe nôn thốc nôn tháo một trận, Thẩm Tri Ly thấy
khỏe hơn rất nhiều, ngoài một gã vận áo đen đánh xe và xem chừng nàng
ra, những kẻ khác đều tránh xa nàng mười vạn tám ngàn dặm, hơn nữa còn
nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ dị.

Thẩm Tri Ly vừa nôn vừa nhớ đến Tô Trầm Triệt, tiếp đó lại nhớ đến mối nghi ngờ luôn canh cánh trong lòng.

Tô Trầm Triệt lại dễ dàng bị thuộc hạ đánh bại khiêng đi như thế ư?
Với tính cách của hắn, nhìn thấy nàng y phục không chỉnh tề lại đang
trong tư thế vô cùng mờ ám với Ca Xuy đáng lẽ phải nổi giận mới đúng
chứ.

***

Thời gian quay ngược lại tối hôm trước.

Thanh Hạnh hai tay bị trói chặt: “Chủ thượng… chủ thượng… người… ưm… ưm… ưm…”. Tất thối nhét vào miệng.

Trạch Phượng lưng tựa vào Thanh Hạnh, cố gắng co rúm về phía sau.

Tô Trầm Triệt cầm chiếc tất thối còn lại trong tay đung đưa trước mặt ả, Trạch Phượng như muốn nổ tung, giọng nói van lơn thê thiết, ngữ khí
thành khẩn: “Chủ thượng… Chúng thuộc hạ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự,
người đừng như vậy, chúng thuộc hạ không cố ý mà… Chủ thượng, chủ
thượng… với lại Ám…”.

Đến nghe cũng không buồn nghe, chiếc tất thối thứ hai nhanh chóng nhét vào miệng ả.

Trong ánh sáng nhập nhoạng, Trạch Phượng nhìn thấy Tô Trầm Triệt mặt đầy máu khẽ nhếch môi, có vẻ gì đó u ám đáng sợ.

“Ưm… ưm… ưm…”

Đòn phản công chưa đến nửa tuần nhang vừa rồi quả thật quá đáng sợ…

Tô Trầm Triệt phủi phủi tay, rồi lại lau máu trên mặt, thi triển khinh công quay người bỏ đi.

Một thanh kiếm chặn ngay trước mặt hắn.

Tiếp theo là một bóng đen xẹt qua, hai người thi triển vô số chiêu
thức nhanh như cắt trên không trung, thân hình nhanh như điện xẹt, mắt
trần cơ hồ không thể phân biệt được.

Tô Trầm Triệt dừng lại, khẩu khí có phần vội vã: “Đừng ngăn ta”.

Khẩu khí của bóng đen bình thản: “Ngoan ngoãn quy phục đi chủ thượng”.

Tô Trầm Triệt thở dài: “Thế thì tiếp tục đánh vậy”.

Bóng đen đó là Lôi Ảnh, thống lĩnh Thập Nhị Dạ Ám bộ, chuyên trách
giám sát hình phạt, tuy thường ngày hắn nhỉnh hơn gã ta một chút, nhưng
lúc này đang bị thương cộng với khí lực không tụ, tỷ lệ thắng bại không
quá nửa.

Bóng đen đột nhiên lùi ra.

Tô Trầm Triệt mừng rỡ, định chuồn thì đột nhiên tai bị ai đó kéo lại, véo cật lực.

… Cảm giác này thật quen thuộc.

Một giọng nữ không dịu dàng chút nào gầm lên bên tai: “Tên tiểu tử
chết tiệt, đến tranh khỏa thân cũng không uy hiếp nổi ngươi rồi đúng
không hả? Lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, cảm thấy mình rất lợi hại phải
không?”, hừ một tiếng, “Ngươi có tin ta sẽ nói cho cả thiên hạ biết lúc
mười bốn tuổi ngươi tè dầm ra giường rồi len lén giấu tấm trải giường đi không hả?”

Tô Trầm Triệt cứng đờ, quay đầu cười thân thiện: “Cô cô…”.

Hắn phải làm thế nào để giải thích cái đó không phải là tè dầm đây!

Chuyện đó rất thường tình đối với mọi thiếu niên mới lớn mà…

Một cái tát giáng xuống, đúng ngay vị trí bị bút phán quan đánh trúng trên đầu Tô Trầm Triệt.

Đau đớn, Tô Trầm Triệt cắn răng khẽ rên một tiếng.

Nữ nhân nọ tiếp tục rả không ngừng: “Cô cô cái đầu ngươi, trong mắt
ngươi còn có cô cô này không hả? Đúng là uổng công nuôi ngươi, đồ vô ơn
bạc nghĩa, là ai hốt phân lau nước tiểu cho ngươi lớn đến chừng này
hả…”.

Tô Trầm Triệt húng hắng ho.

Nữ nhân nọ dừng một lát, rồi lại phát vào đầu Tồ Trầm Triệt một cái,
tức xì khói: “Ho cái gì mà ho! Ngươi có ý gì hả? Tuy đúng là ta cũng
chẳng chăm sóc gì lắm, nhưng là ai đã giúp ngươi lúc ngươi bị đánh, là
ai dẫn ngươi ra ngoài chơi lần đầu tiên…”, nói xong câu này như chợt nhớ ra điều gì liền khựng lại.

Tô Trầm Triệt im lặng chịu đau.

Đúng, lần đầu tiên dẫn hắn ra ngoài, kết quả cô cô Tô Uyển Chi tự
chơi quá vui, bỏ quên hắn lúc đó mới năm tuổi ở trước cửa thanh lâu…

Đợi đến lúc tìm được, bé con mới năm tuổi quần áo xộc xệch nằm bẹp
trên giường bị một đám nữ nhi quần áo tóc tai lòe loẹt, người tay trên
người tay dưới, lợi dụng véo má véo tay véo đùi.

Sau lần đó… Tô Trầm Triệt nhìn thanh lâu nữ tử thành người đẹp mãnh thú, có đánh chết cũng không bước vào thanh lâu một bước.

Bên ngoài đồn đại Thập Nhị Dạ công tử phẩm chất cao khiết, trước giờ
chưa hề nhiễm chút mùi phấn son của chốn thanh lâu kỹ viện, khiến người
trong giang hồ muôn phần bội phục…

Tô Uyển Chi ngáp một cái: “Thôi, bảo ngươi về Minh Đô ngươi ngoan
ngoãn về Minh Đô là được rồi, báo hại người của Thập Nhị Dạ ngày ngày
hệt như ruồi không đầu lùng sục khắp nơi! Có mất mặt không cơ chứ…”.

Tô Trầm Triệt ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt màu hổ phách long lanh tựa sao đêm.

Tô Uyển Chi bị dao động bởi ánh mắt đó, bỗng im bặt.

Tô Trầm Triệt nắm lấy tay Tô Uyển Chi, hít một hơi thật sâu: “Cô cô, cháu đang rất sốt ruột, xin phép đi trước đây”.

Tô Uyển Chi: “…”

Không đợi Tô Uyển Chi kịp phản ứng, Tô Trầm Triệt đã lập tức phóng ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, một giọng nam dịu dàng vang lên: “Ngươi muốn đi đâu?”. Giọng nói loáng thoáng vài phần uy hiếp.

Tô Trầm Triệt nheo mắt cười vô hại: “Cô gia sao cũng đến ạ?”.

Ngoài cửa xuất hiện một nam nhân nhìn bề ngoài chưa đến ba mươi nhưng lại rất xuất chúng.

Cô gia của hắn, Bắc châu hoàng đế bệ hạ, từng là Bắc châu đệ nhất mỹ nam, Cơ Khác.

Nam nhân đáp lại Tô Trầm Triệt một nụ cười còn vô hại hơn: “Lôi ngươi về, một mình cô cô ngươi sao đủ? Bên ngoài viện cấm vệ quân đã bao vây
cả rồi, ngươi thử xông ra ngoài xem”.

Tô Trầm Triệt: “Bao nhiêu người?”.

Cơ Khác nói: “Không nhiều, một vạn hai”.

Tồ Trầm Triệt: “… Sao lại gấp đôi lần trước nữa?”.

Cơ Khác cười: ܈iếm có dịp đưa cô cô ngươi ra ngoài chơi, an toàn là
quan trọng nhất. Chỉ nhiều hơn gấp đôi thôi mà, đi thôi, cô gia tin
tưởng ngươi”.

Tô Trầm Triệt ngoặt tay cầm lấy kiếm, nhắm mắt, xông ra ngoài.

Tô Uyển Chi bước ra ngoài lo lắng nói: “Có khi nào xảy ra chuyện không?”.

Cơ Khác vòng tay ôm eo thê tử, hôn nhẹ lên tóc bà: “Đừng lo, cùng lắm là nằm nửa tháng thôi. Vừa khéo chúng ta có thể đi dạo khắp nơi”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN