Công Tử Vô Song - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Công Tử Vô Song


Chương 39


Móng tay khẽ khều, vô tình kéo ra một chút da trên vết thương của Mạch Ngọc, Hoài Vương cả kinh, vội vàng dán sát vào xem kỹ. Vừa nhìn một cái đã nhìn ra vấn đề, từ dưới mảnh da bong lên lại lộ ra một mảng nhỏ da thịt trắng nõn không tỳ vết!

Hoài Vương lập tức liền hiểu là chuyện gì: “Mạch Ngọc, ngươi!” Không đợi y kịp phản ứng lại đã tiện tay bóc mặt nạ trên mặt y ra.

“Ngươi dám lừa gạt bản vương!”

Sự giấu giếm trên mặt bị xé xuống, bên dưới vẫn là dung nhan vô song khiến người thấy qua đều khó quên, biểu tình có chút chột dạ càng minh chứng cho suy đoán của Hoài Vương.

Hoài Vương khẽ giơ tay, liếc nhìn tấm mặt nạ trong lòng bàn tay kia, lại nhìn sang Mạch Ngọc, hàm răng nghiến kẽo kẹt: “Vì sao phải gạt ta?” Hoài Vương chất vấn, trong thanh âm không che giấu được tức giận.

Mạch Ngọc hơi luống cuống nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng giật giật miệng xong thanh âm vẫn kẹt trong cổ họng, không biết là bởi vì đuối lý nên thực sự mượn không ra cớ, hay là bởi vì lúc này cả người Hoài Vương phát ra sự tức giận khiến y khiếp sợ.

Thấy y không nói lời nào, Hoài Vương càng hận đến nghiến răng, tay nắm chặt đến suýt đem mặt nạ trong tay bóp thành bột phấn.

Nhớ đến sau khi y mất tích, chính mình cả ngày mất hồn mất vía, vừa có cơ hội liền phái người tìm kiếm khắp nơi. Bao nhiêu ngày đêm, nghĩ đến y, nhớ y, từ kẻ không tin trời lại xoay chuyển hoàn toàn quỳ gối trước Phật tổ, lạy trời lạy đất lạy tổ tông, chỉ vì cầu y bình an trở về. Nhưng vô luận có thế nào hắn cũng không nghĩ tới, y sẽ dùng loại phương pháp này để dò xét tình nghĩa của hắn.

Hoài Vương nhíu mày, mặt mũi nhăn nhó: “Tới bây giờ ngươi cũng không tin tưởng bản vương, có phải hay không? Ngươi muốn tôn nghiêm, bản vương cho ngươi tôn nghiêm; ngươi muốn khí tiết, bản vương cũng cho ngươi đủ khí tiết; ngươi muốn trong lòng bản vương ngoại trừ giang sơn và ngươi không được lưu thứ khác, ngươi lợi hại, trong lòng bản vương ngay cả giang sơn cũng chẳng còn, toàn bộ tâm đều treo trên sinh tử của ngươi. Nhưng ngươi thì sao? Vậy mà lại dùng cách này để dò xét bản vương! Đến tột cùng ngươi đặt bản vương ở nơi nào?”

Hắn càng nói càng kích động, ném mặt nạ da người đã bị vò nát trong tay lên mặt y, khàn giọng rống cho y một trận.

“Chơi rất vui có phải hay không? Trước tiên nhìn bản vương lo lắng muốn chết, sau đó lại xem bản vương ở đó móc tim móc phổi. Ngươi đòi này muốn nọ, thế nhưng ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngươi đặt bản vương ở nơi nào? Ngươi có từng đặt bản vương ở trong lòng chưa?”

Hắn tất nhiên là tức, càng tức muốn chết được. Tuy ngay từ đầu quả thực đối xử với y không tốt, nhưng mình cũng một mực nghĩ đủ biện pháp bù đắp, kết quả vẫn bị hoài nghi chân tình.

Mạch Ngọc không nói một lời yên lặng đứng đó, hai tay xoắn lấy đai lưng của mình, đầu khẽ cúi, ánh mắt rơi trên mặt đất trước người, giống như một đứa trẻ gây ra lỗi.

Hoài Vương thấy y như vậy lại càng tức mà không có chỗ xả, nện một quyền lên vách tường phòng trúc, xoay người bỏ đi.

Mạch Ngọc đang định mở miệng cản hắn, Hoài Vương đã đi mất bóng. Ngây người nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn còn đung đưa, ngoài phòng truyền đến tiếng cành trúc gẫy, cành lá rơi xuống đất rào rào, âm thanh rất lớn. Chắc là người nọ đem tất cả tức giận trút hết lên đám trúc kia. Nhưng chỉ chốc lát đã yên tĩnh lại, Mạch Ngọc có chút suy sụp, ngã ngồi trên ghế trúc.

Không ngờ rằng… Lại chọc giận hắn.

Ngày ấy sau khi bị nước cuốn đi, may mà được một người học y đi ngang qua cứu, dưỡng thương và điều trị thân thể tốn không ít thời gian, sau đó trăm cay ngàn đắng mới về đến kinh thành.

Thế nhưng đi cũng đi tới Hoài Vương phủ rồi, nhìn mấy chữ sơn son thếp vàng trên cửa chính kia, y lại sợ hãi lui bước. Năm đó là bị người đưa tới, mà bây giờ là mình tự quay về, cách gần một năm, người nọ liệu còn nhớ được mình chăng?

Do dự một lúc lâu, vẫn chọn rời đi. Thà rằng cứ như vậy khiến cho người nọ lo được lo mất, vĩnh viễn đặt y trong lòng, cũng còn tốt hơn là đối diện với sự thật càng thêm tàn khốc.

Vậy nên, sau khi nghe được lời tỏ bày kia của hắn, kích động đến thực không thể tin được. Thế nhưng, cao hứng cũng chẳng qua trong nháy mắt, lựa chọn chính y đưa ra chung quy vẫn phải tự mình gánh chịu.

“Nếu như trong lòng không có ngươi… Vậy cũng sẽ không quay về…” Y nhẹ giọng nói, không ngăn được lệ như suối trào.

Y rất hận!

Rõ ràng nên là đôi bên tình nguyện, lại bởi vì mình nhất thời do dự mà biến thành kết cục như vậy.

Là do mình không tốt…

Cũng xứng đáng bị vứt bỏ!

Phanh!

Cửa bị người một cước đạp ra, dọa Mạch Ngọc sợ hết hồn, theo phản xạ từ trên ghế trúc bật dậy, đề phòng nhìn về phía cửa. Vừa nhìn đã thấy Hoài Vương vẫn là vẻ mặt tức giận đứng ở chỗ đó, lồng ngực phập phồng.

Hai người lặng yên đối diện, Hoài Vương cắn răng, giơ lên ba ngón tay: “Nghĩ rằng chỉ như thế đã khiến cho bản vương bỏ đi, ngươi tính toán cũng hay quá. Bản vương đếm tới ba, chính ngươi tự đi qua chỗ bản vương.”

Mạch Ngọc nhìn chằm chằm Hoài Vương như nai con bị dọa sợ.

“Một!” Trên mặt Hoài Vương là biểu tình muốn ăn thịt người: “Ngươi rốt cuộc có qua hay không?”

Mạch Ngọc lắc đầu, lui về sau một chút.

“Hai!” tiếp tục đếm.

Mạch Ngọc lại lui về sau thêm chút nữa, thế là một cái bàn trúc chắn ngang giữa hai người.

“Ba!”

Một tiếng vừa dứt, Hoài Vương bước nhanh về phía trước, Mạch Ngọc theo trực giác muốn trốn bị hắn trước một bước chặn mất lối đi, không để ý đến tiếng kêu sợ hãi cùng phản kháng của y mà khiêng đến trên giường trúc, sau đó vứt áo ngoài xoay người đè lên.

“Được lắm, đã học được cách trêu đùa bản vương rồi?” Hoài Vương vừa nói vừa lột sạch quần áo trên người y: “Khoản khác sau khi quay về vương phủ sẽ chậm rãi tính với ngươi sau…” Sau đó cởi quần, lộ ra thứ hăng hái dưới thân: “Bảo bối của bản vương phải đòi lại khoản ngươi nợ một năm nay trước đã!”

Nhấc chân của y lên, đặt dục vọng sưng phồng đến đỏ bừng trước lối vào hậu huyệt của y, thăm dò định đẩy vào trong. Mạch Ngọc đã sợ đến mặt trắng bệch từ lâu, trên mặt nước mắt giàn giụa.

“Không muốn, Vương gia…”

“Không phải do ngươi không muốn!”

Mật huyệt khô khốc chặt khít chưa được bôi trơn, đẩy nửa ngày cũng chỉ vào được đến cửa. Mạch Ngọc đau đến ngửa cổ lên há miệng thở dốc, nhưng vẫn tận lực thả lỏng thân thể. Cảm giác được đối phương rời đi, y cho rằng kế tiếp hẳn lại là thô bạo như lần đầu tiên vậy. Đành nhắm mắt lại quay đầu đi, không tự chủ nắm chặt lấy quần áo bị đè dưới thân.

Nhưng, một khắc sau, cũng không phải loại xé rách đau đớn trong trí nhớ.

Nụ hôn nhỏ vụn ôn nhu rơi xuống, nhẹ mút đi ẩm ướt trên mặt. Cẩn thận mở mắt ra liền đối diện với gương mặt bất đắc dĩ của Hoài Vương cùng với biểu tình vẫn cưng chiều như mọi ngày.

“Thể xác và tinh thần của bản vương đã phản bội bản vương trước rồi… Dù cho ngươi làm ra chuyện quá phận đến thế, chúng nó vẫn có thể hưng phấn như này…” Nắm tay y vỗ lên dục vọng của mình, để cho y cảm nhận được nhịp đập của chính mình, để y biết dù y có làm ra chuyện quá phận như thế, hắn vẫn sẽ vì gặp được y mà hưng phấn.

Khóe mắt Mạch Ngọc hồng hồng trông về phía hắn, sau đó nhấc người lên ôm chặt lưng hắn.

“Ta cũng vẫn luôn nhớ ngươi… Rất nhớ, rất nhớ…”

Đôi môi nóng bỏng dính chặt vào nhau, vội vàng lại nhiệt tình tìm kiếm đối phương. Trống rỗng trong một năm này, chỉ thiếu điều muốn bóp nát đối phương nhét vào trong người mình.

Bản vương sao lại không biết?

Đêm đó, ngươi đem hy vọng sống để lại cho bản vương, kì thực cũng đem tất thảy mọi thứ đều lưu lại…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN