Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 17


Sức khỏe của Thiên Đức đột nhiên chuyển biến tốt, đây chẳng những là kỳ tích của Lâm gia mà còn là kỳ tích của y học. Sau 10 ngày đêm nằm viện điều trị với tiên lượng cực kỳ xấu, cuối cùng thì Thiên Đức cũng tai qua nạn khỏi, sức khỏe dần dần hồi phục lại. Khỏi phải nói cũng biết, người nhà họ Lâm vui mừng tới cỡ nào. Từng đoàn người nối tiếp vào xem tình hình của Thiên Đức, bệnh viện chưa bao giờ tiếp đón lượng người nhà bệnh nhân đến thăm bệnh đông như thế này bao giờ!

Mà sau khi xong chuyện của Thiên Đức, Lâm lão gia mới xử lý tới tin đồn Thiên Đức bị hạ độc. Ông cho người điều tra lại về thời điểm trước khi Thiên Đức phát bệnh, vừa vặn cũng chính là cái ngày Lâm lão gia gặp Thiên Phàm cùng với Thiên Đức và Tiểu Âm đang ngồi chơi trong vườn. Theo như kết quả điều tra thì vào hôm đó, Thiên Đức có ăn tổ yến chưng cùng với Thiên Phàm và Tiểu Âm. Sau khi ăn xong, đến chiều thì thằng bé phát bệnh, sau đó là nhập viện rồi hôn mê. Đáng lý Lâm lão gia sẽ cho người điều tra song song, nhưng vì lúc đó tình hình sức khỏe của Thiên Đức quá mức nguy kịch, ông cũng không còn tâm trạng nào, vậy nên mới hoãn việc điều tra lại cho tới tận bữa nay.

Thiên Phàm ngồi cạnh bên Lâm lão gia, anh nhìn người làm đang đứng ở trước mặt, lại thấy ông nội tức giận như vậy, anh trước tiên là dịu giọng trấn an ông.

– Nội đừng giận quá mà ảnh hưởng tới sức khỏe, rồi mình sẽ điều tra ra mà, nội đừng lo quá.

Lâm lão gia làm sao có thể không tức giận, rõ ràng là cháu nội ông bị người ta hại, còn hại ở trong nhà ông, vậy mà ông lại không bắt được, hỏi ông làm sao không tức!

Bực tức tới run tay, Lâm lão gia đập nhẹ tay xuống bàn, ông quát.

– Bọn họ không chịu khai… vậy thì đuổi cổ hết đi… cắt hết lương thưởng… đuổi việc ngay trong ngày hôm nay. Nếu đã không bắt được thủ phạm, vậy thì thanh lọc toàn bộ người làm trong nhà. Để coi, coi còn ai dám cả gan hại con cháu của Lâm gia nữa hay không!

Thiên Phàm nhìn về phía người làm, có khoảng hơn 30 người đang bị điều tra, nếu đuổi việc thì sẽ đuổi hết số này, không giữ lại ai. Thiên Phàm không tính sẽ đuổi hết những người này, nhưng ông nội nói cũng đúng, đã không điều tra được thì đuổi hết đi, như vậy cũng an tâm được phần nào. Có điều, đây chỉ là biện pháp giải quyết bên ngoài, còn phần bên trong, xem ra phải điều tra thêm một thời gian nữa mới được.

Cậu Ba Thiên Phúc ngồi trên ghế gỗ, cậu nhìn về phía ông nội và Thiên Phàm, sau đó nghiêm túc nói ra ý kiến của mình.

– Ông nội đuổi bọn họ là đúng, không thể nào nuôi ong tay áo được. Nhưng mà có chuyện này con thật sự không hiểu… theo như bảo mẫu chăm sóc cho Thiên Đức nói thì thằng bé không kịp ăn cơm chiều đã phát bệnh. Vậy tức là trước đó, thứ thằng bé ăn nhiều nhất là tổ yến chưng của anh Hai và sữa tươi pha sẵn. Sữa tươi pha sẵn thì khó mà hạ độc vào được, vậy thì hung thủ chỉ có thể ra tay từ chỗ anh Hai. Nhưng mà anh Hai và Tiểu Âm cùng ăn chung với Thiên Đức, vậy mà chỉ có một mình Thiên Đức trúng độc…

Lâm lão gia cũng bán tín bán nghi, ông nhíu mày nhìn cháu trai thứ, trong lòng như đang phân tích và suy xét. Ông tất nhiên sẽ không nghi ngờ Thiên Phàm, nhưng còn về phần cô gái Tiểu Âm thì…

Thiên Phúc dừng một chút, anh quan sát sắc mặt của Lâm lão gia, canh đúng thời cơ, anh nói.

– Anh Hai chắc chắn sẽ không có liên quan gì tới chuyện hạ độc rồi, nhưng còn Tiểu Âm thì…

Thiên Phúc và Lâm lão gia đều có suy nghĩ giống như nhau, nghĩ đến hướng bất lợi cho Tiểu Âm. Chỉ có điều Thiên Phàm cũng không lo lắng lắm, anh nhìn thoáng qua Thiên Phúc, sau đó lại dừng tới chỗ Lâm lão gia, anh điềm tĩnh cất giọng.

– Không phải là Tiểu Âm, mọi người không cần nghi ngờ.

Thiên Phúc nhìn anh trai, anh chất vấn.

– Em biết Tiểu Âm rất quan trọng với anh Hai, nhưng mà không thể vì vậy mà bỏ qua cô ấy không điều tra. Ở đây mình cần tính minh bạch rõ ràng, nếu Tiểu Âm không làm, vậy thì chắc chắn không một ai có thể định tội cô ấy được.

Thiên Phàm vẫn vô cùng điềm tĩnh, ánh mắt anh tĩnh lặng nhìn về phía Thiên Phúc, giọng nói của anh trầm ấm rõ ràng.

– Nếu chú đã nói như vậy, vậy thì cứ cho người điều tra luôn anh đi. Ngày hôm đó chỉ có anh, Thiên Đức, Tiểu Âm và một cô người làm. Cô người làm đã được điều tra qua, giờ chỉ còn anh và Tiểu Âm. Yến chưng mà Thiên Đức ăn là được múc ra từ chung một nồi yến nhỏ, cả anh, Tiểu Âm và Thiên Đức cùng ăn. Anh không có vấn đề gì, Tiểu Âm cũng không, chỉ có duy nhất Thiên Đức gặp chuyện… Không cần nói cũng biết vấn đề không nằm ở chén yến chưng của Thiên Đức rồi. Nhưng để cho công bằng, chú cứ cho người đưa anh và Tiểu Âm đi tra hỏi, anh sẵn lòng.

Thiên Phúc nửa thật nửa giả, anh ta cười nói.

– Mọi người tin tưởng anh mà, sao có thể kêu người điều tra anh được. Nhưng mà để cho công bằng thì…

Lời còn chưa nói hết, Lâm lão gia đã cắt ngang ý của Thiên Phúc, giọng ông nghiêm nghị.

– Thiên Phàm nói đúng, vấn đề không nằm ở chén yến chưng của Thiên Đức, bởi Thiên Phàm và Tiểu Âm bữa đó cũng đã ăn, cả hai đứa nó đều không có chuyện gì. Về phần Tiểu Âm, con bé mặc dù có chút khả nghi nhưng ông nghĩ hung thủ không phải là con bé, con bé không giống người hạ độc Thiên Đức. Được rồi, sau này đừng ai nhắc lại chuyện yến chưng của Thiên Đức nữa, hướng này không có gì để điều tra, nên điều tra sang hướng khác.

Thiên Phúc nhíu khẽ chân mày mà nhìn Lâm lão gia, anh có hơi bất mãn về quyết định này của ông nội mình. Ánh mắt anh lướt tới gương mặt của Thiên Phàm, sau đó vờ như không nhìn mà lướt sang hướng khác. Mặc dù trên mặt vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng Thiên Phúc lúc này lại có bao nhiều suy nghĩ chồng chất lên nhau. Rõ ràng là ông nội thiên vị cho Thiên Phàm, chỉ cần có liên quan tới Thiên Phàm thì ông sẽ luôn bảo vệ chằm chằm như vậy…

Mẹ anh nói không sai, ông nội thật sự rất coi trọng mẹ con Thiên Phàm, coi trọng đến mức thiên vị!

*
Lão tử ngày hôm đó đến bệnh viện, tới sáng hôm sau liền rời đi, ông có công việc quan trọng cần làm nên không thể ở lâu với Tiểu Âm được. Thiên Phàm và Lão tử cũng đã gặp mặt qua, Lão tử không nói gì, mà Thiên Phàm cũng không hề có ý kiến gì về Lão tử.

Ngồi ở trong thư phòng, Thiên Phàm nhìn Tiểu Âm đang đọc sách, anh nghĩ một chút, sau lại nhẹ giọng lên tiếng.

– Sau này cô để ý một chút, chuyện của Thiên Đức, có người nghi ngờ là cô làm.

Tiểu Âm nhíu mày, cô hạ quyển sách xuống thấp, không mặn không nhạt, cô tò mò hỏi.

– Nghi ngờ tôi á? Là ai nghi ngờ?

– Thiên Phúc nghi ngờ cô. Thật ra người khác nghi ngờ cô cũng là có lý do, không trách bọn họ được.

Tiểu Âm ôm quyển sách vào trong lòng, cô không tức giận, chỉ có hơi khó chịu một chút, cô làu bàu với Thiên Phàm.

– Cậu Ba không thích tôi, điều này tôi biết. Nhưng mà nghĩ tôi hại Thiên Đức, trí tưởng tượng của cậu ấy cũng phong phú quá đi. Nếu tôi hại được Thiên Đức thì tôi đã trèo lên cái ghế chủ mẫu của Lâm gia từ lâu rồi. Lâm gia này đâu phải nơi để một đứa vô danh tiểu tốt như tôi lộng hành… đúng là… đúng là khác máu tanh lòng!

Khác máu tanh lòng? Câu này chẳng phải chỉ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu à? Cái cô nhóc này, văn chương ít ỏi như vậy!

Nghe Tiểu Âm bất mãn làu bàu, Thiên Phàm mới khuyên nhủ trấn an cô.

– Được rồi, đừng tức giận, tôi đã giúp cô minh oan, sẽ không ai dám nghi ngờ cô nữa đâu. Nhưng để an toàn, cô sau này nên cẩn thận hơn một chút, tránh cho người ngoài có ý đồ xấu với cô. Cũng không phải là bắt cô ở hoài trong phòng, cô cứ tự nhiên như trước, nhưng nhớ làm việc gì cũng phải để ý, như vậy là được.

Tiểu Âm không vui, có điều cô cũng không bám dính lấy chuyện này mà khiến cho bản thân khó chịu. Đặt quyển sách xuống, cô rót cốc nước uống cạn, uống xong, cô chống cằm mà hỏi Thiên Phàm.

– Tôi cũng không để tâm tới chuyện người khác nghi ngờ tôi đâu, miệng là của bọn họ, muốn nói gì đó thì tùy, ai quản lý được. Mà này, anh kể cho tôi nghe thêm về chuyện bữa đó đi, có thật sự là Bạch Vô Thường chỉ nhìn anh rồi đi không… ngài ấy không nói gì thật sao?

Thiên Phàm ngả người tựa vào ghế, anh gật đầu, chậm rãi trả lời.

– Ừ, chỉ nhìn tôi thôi, không nói gì, sau đó thì đưa quỷ sai mập rời đi cùng một vài linh hồn. Tôi cũng thấy rất ngạc nhiên, không nghĩ là Bạch Vô Thường lại không làm gì tôi, chắc ngài ấy thương xót Thiên Đức còn nhỏ tuổi. Lão tử, ông ấy không nói thêm gì về chuyện này của tôi à?

Tiểu Âm lắc đầu, cô nhàn nhạt đáp.

– Cũng như anh đã biết rồi đó, Lão tử nói là chắc có thể kiếp trước, anh là một nhân vật tu luyện Đạo pháp giỏi, vậy nên kiếp này mới được hưởng hào quang của chính pháp, được quỷ thần kính nể. Lão tử nói chắc là Bạch Vô Thường xem trọng anh nên mới tha cho Thiên Đức. Chứ nếu không có anh thì Thiên Đức coi như xong rồi, đã là Bạch Vô Thường đi câu hồn thì không cách nào xin xỏ được…

Dừng chút, Tiểu Âm liền chồm hết người nhìn chằm chằm vào Thiên Phàm, hai mắt cô to tròn, giọng nói hiếu kỳ tò mò nghe rõ.

– Lão tử nói cũng có lý, nhìn anh rất hiền hòa và phúc khí, hơi thở trên người cũng thanh tịnh nữa. Có điều, sao tôi lại không cho rằng kiếp trước anh là một người tu luyện đạo pháp giỏi nhỉ? Anh có nhớ gì về đạo pháp không? Như là biết vẽ linh phù hay là biết dùng các thuật pháp? Anh có nhớ gì không?

Thiên Phàm đẩy nhẹ vào trán Tiểu Âm, anh cười hiền hòa, nụ cười thanh khiết như hoa sen nở, anh chầm chậm, nói.

– Đừng tò mò, tôi biết gì tôi sẽ nói cho cô biết cái đó mà. Cũng hy vọng những gì Lão tử nói là thật, tôi cũng rất có hứng thú với đạo pháp của cô. Linh phù hoặc là phù chú… nghe rất là hay ho đó chứ!

Tiểu Âm nhìn Thiên Phàm, cô không hỏi thêm gì nữa, tự trong lòng cô có suy nghĩ của riêng cô. Lão tử có nói riêng với cô, thân phận của Thiên Phàm có thể là rất đặc biệt, bảo cô nên để ý tới anh nhiều hơn…

Còn về Thiên Phàm, sau khi Tiểu Âm rời khỏi phòng, anh liền đi tới bên cạnh cửa sổ, sau đó dõi nhìn về một hướng xa, tầm mắt xa xăm nhưng kiên định. Cơ thể anh đặc biệt, anh có thể cảm nhận ra được, à không, nói chính xác là linh hồn, là linh hồn của anh có điểm đặc biệt mới đúng.

Anh biết ý nghĩa của linh phù, anh nhìn được người âm, còn cảm nhận được âm khí, linh khí hoặc là tử khí. Nếu Lão tử không nói thì anh cũng cảm thấy rất là tò mò về bản thân anh, không rõ kiếp trước anh là nhân vật gì mà kiếp này lại có khả năng đặc biệt như vậy. Có điều, anh cũng không nôn nóng, bởi vì anh có linh cảm rằng anh sẽ tự mình khám phá ra được sự đặc biệt tận sâu trong linh hồn của anh. Anh tới thế gian này là vì có mục đích, anh đoán là như vậy!

*
Đêm khuya tĩnh mịch, trong phòng khách nhỏ, tiếng khóc tỉ tê của một người phụ nữ vang lên, bà ôm lấy mặt, khóc nức nở, uất ức mà nói.

– Ly hôn? Chỉ vì một chuyện nhỏ xíu như vậy mà anh muốn ly hôn với em? Anh có còn là người không hả? Anh muốn em sống thế nào đây?

Ông Năm đứng lẳng lặng một góc mà nhìn vợ mình, không một chút thương xót, giọng ông lạnh tanh.

– Một người phụ nữ máu lạnh như cô, đừng tưởng tôi không biết cô đã làm gì Thiên Đức. Nếu cô còn muốn nhà mẹ cô được tốt thì cô viết đơn đi, tôi sẽ nể tình mà giữ thể diện cho cô.

Bà Năm ngước gương mặt lấm lem nước mắt lên mà nhìn chồng mình, bà run rẩy, hỏi.

– Anh nói vậy là sao? Anh biết gì? Em đã làm gì Thiên Đức mà anh nói như vậy? Anh đừng vu oan cho em, em không có làm cái gì hết! Em không có!

Ánh mắt ông Năm sắc lạnh, ông trừng mắt nhìn vợ, thái độ giận dữ có thừa, ông ghét bỏ mà gằng từng chữ.

– Bánh quy của Thiên Đức thường ăn được nhập từ đâu, tôi đã điều tra ra được rồi, cô không cần chối. Hay cho cô mưu mô tính toán giỏi, đến cả ba tôi cũng không điều tra ra được gì… cô hay lắm! Em trai cô có công ty bánh kẹo, bánh của Thiên Đức ăn đều nhập về từ đây… cô đã lợi dụng điểm này để ra tay… tôi nói có đúng không?

Dừng chút, dưới ánh mắt ngỡ ngàng không tin được của bà Năm, ông Năm một lần nữa lạnh giọng mà nói thật rõ ràng.

– Độc không bỏ trực tiếp trong bánh mà bỏ trong gói hút ẩm của bánh quy, vậy nên khi kiểm tra bánh kẹo của Thiên Đức mới lơ là bỏ qua vấn đề này. Nếu không phải tôi nghi ngờ cô từ trước, vậy thì cũng chưa chắc là tôi đã điều tra ra được. Cô hạ độc rất có tính toán, mỗi hộp bánh cho một chút, nhưng nếu cộng lại nhiều hộp thì số lượng độc đưa vào cơ thể Thiên Đức là vừa đủ để hại c-h-ế-t thằng bé. Cô nói thử xem, cô hạ độc gì? Cô dùng độc gì để giết thằng nhỏ?

Bà Năm sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy, bà trơ mắt nhìn chồng, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu. Bà rất muốn nói, rất muốn phản kháng lại nhưng chẳng hiểu sao, cổ họng bà lại khô khốc, ứ nghẹn không thể phát ra âm thanh..

Không thể nào như vậy được, bà đã tính toán cẩn thận lắm mà, làm sao chồng bà có thể phát hiện ra được. Với lại, độc mà bà hạ vào bánh của Thiên Đức cũng không nặng tới mức lấy mạng của một đứa trẻ đâu… bà…

Toàn thân run rẩy, bà Năm nhào tới quỳ rạp ôm lấy chân chồng, vừa nói bà vừa khóc, là dập đầu mà van xin.

– Anh… em… em biết sai rồi! Anh bỏ qua cho em một lần này đi, em hứa sẽ không đụng tới Thiên Đức nữa… em hứa! Cũng tại vì anh cứ mải mê lo cho mẹ con Thiên Đức, nên em mới…

Ông Năm vung chân hất văng bà Năm ra xa một đoạn, ông đi tới siết lấy cằm bà, sau đó tức giận mà gằng từng chữ một trong phẫn hận.

– Cô câm miệng! Cô không có đủ tư cách để nhắc tới tên mẹ con Thiên Đức. Tôi thà cả đời này ở như vậy cho tới chết chứ không muốn sống chung với một con đàn bà lòng dạ rắn rết như cô. Nể tình cô theo tôi bao nhiêu năm, cô viết đơn, tôi ký, giữ cho cô thanh danh tốt đẹp. Còn nếu cô vẫn còn ngoan cố, vậy thì cô đừng trách tôi độc ác với nhà mẹ của cô. Đây có lẽ là sự tử tế cuối cùng mà tôi làm được cho cô, cô đừng khiến tôi chướng mắt thêm nữa… cô nghe rõ chưa! Cút!!!

Ông Năm mắng xong thì liền rời đi, để lại một mình bà Năm với nỗi kinh hoàng tủi nhục kèm theo một cái đầu không thể suy nghĩ được thông suốt.

Bà hận ông Năm, bà hận ông không yêu bà nhưng cưới bà, hận ông không làm tròn trách nhiệm của một người chồng…

Bà hận bà Tư, hận bà Tư đã có chồng có con mà còn mê hoặc quyến rũ chồng bà…

Bà cũng hận Thiên Đức, hận thằng ranh con suốt ngày bám dính lấy chồng bà không buông…

Ngồi phịch dưới sàn nhà, móng tay bà Năm bấu chặt xuống sàn, bà bấu mạnh tới mức móng tay gãy đôi rồi đâm vào da thịt bà, làm cho bà đau tới chảy máu. Ánh mắt bà lúc này dại đi, con ngươi thoáng đục ngầu, phảng phất một luồng khí đen nồng đậm của sân si hận thù tích góp, kèm theo đó là một nụ cười quỷ dị kỳ quái…

Lúc sống có thể bà không làm được gì, nhưng còn khi c-h-ết rồi thì chưa chắc.

Tiếng cười quỷ dị nổi lên trong không trung yên tĩnh, bà Năm yếu ớt chống tay đứng dậy, bước chân bà xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa đi vừa khóc, vừa khóc lại vừa cười…

À, bà nhớ ra là bà có một chiếc váy đỏ rất đẹp, bà sẽ mặc nó, bà sẽ mặc nó!

Cuộc đời bà hết rồi, chấm hết rồi, phải chết đi thì bà mới có thể bắt đầu lại được…

Chồng bà và con đàn bà đó… cứ chờ đi… cứ chờ đi!

Ha ha! Ha ha!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN