Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 7


Thành cổ là thành phố của sự cổ xưa, phía sau khu dinh thự của Lâm gia là một ngọn núi lớn, được gọi là núi Linh Tiên. Cái tên Linh Tiên được bắt nguồn từ những truyền thuyết xưa để lại, dân gian nói rằng, ngày xưa các vị học đạo thường tới núi Linh Tiên để tu đạo thành tiên. Sự thật có người tu được thành tiên hay không thì không biết, nhưng vùng đất Thành cổ này luôn ẩn chứa những điều kì bí là có thật, nhất là núi Linh Tiên, nơi lúc nào cũng có những vị học đạo khắp nơi tới để tu luyện.

Tiểu Âm ngồi dưới tán cây lớn trong vườn, cô vươn tay hái một trái sơ ri cho vào miệng. Vừa ăn trái cây, cô vừa nói trong điện thoại.

“Lão tử không thể dạy con cách bắt q.uỷ được à? Cụ thể là nói chuyện với quỷ. Bọn nó vừa nhìn thấy con thì đã co chân chạy mất, không tiếp cận bọn nó được.”

Đầu dây bên kia, một giọng nói trung niên của đàn ông trầm trầm vang lên.

“Trước kia bảo con học, con không học. Bây giờ muốn học, ông cũng vô phương, không gặp mặt làm sao dạy được!”

Tiểu Âm có chút không vui, cô đá đá chân vào mấy ngọn cỏ, rầu rĩ lên tiếng.

“Vậy phải làm sao đây, con cũng đâu thể kêu ông tới chỉ vì một chuyện nhỏ xíu như vậy. Là một q.uỷ nhi thôi, con muốn nói chuyện với nó, muốn hỏi một số chuyện.”

“Nếu như là chuyện quan trọng thì ông sẽ tới Thành cổ một chuyến.”

“Không quan trọng, ông không cần tới, để con tìm cách giải quyết, chắc là phải có cách nhỉ?”

Lão tử suy nghĩ một chút, như chợt nhớ ra gì đó, ông ấy liền nói với Tiểu Âm.

“Con có đem theo mấy lá phù mà ông đưa cho con không? Hoặc là mấy cái đồng xu cổ?”

“Dạ có. Mấy thứ đó dùng được sao Lão tử?”

“Dùng được. Con chỉ cần nhớ lại cách ông ngoại con từng làm khi bắt quỷ là bắt được chúng nó thôi. Bình thường thì chỉ cần dùng linh phù, trường hợp bọn chúng quá mạnh thì hãy dùng đồng xu cổ để đánh lại. Nếu chỉ muốn hỏi chuyện thì chỉ cần quăng linh phù để trói chân bọn chúng, sau đó thương lượng để nói chuyện…”

Dừng chút, Lão tử như nhớ ra chuyện quan trọng, ông vội nhắc nhở.

“Mà con nhớ tuyệt đối đừng tháo nhẫn ra, nhớ lời ông dặn. Âm khí trên người con không đùa được đâu, con sẽ hút cạn hết âm khí của bọn quỷ mất!”

Hai mắt Tiểu Âm sáng lên, đầu gật gật, cô nói là đã nhớ, sẽ không tháo nhẫn trên tay ra. Mà sau khi biết được cách để có thể nói chuyện với quỷ nhi, tinh thần của Tiểu Âm phấn khởi lên trong thấy. Cô hỏi thêm một số câu nữa, hỏi kỹ lưỡng rồi mới chịu tắt điện thoại cho vào túi.

Linh phù thì cô biết dùng, cũng chỉ đơn giản là gặp quỷ thì quăng ra thôi. Có điều, làm sao để gặp lại quỷ nhi kia thì cô chưa biết, để cô tính lại cái đã…

– Chị… chị là ai vậy? Nhìn chị lạ quá, em chưa gặp chị bao giờ?

Đang trong lúc tập trung suy nghĩ, đột nhiên nghe một giọng nói trong trẻo vang lên, Tiểu Âm liền xoay người, đụng ngay một cậu nhóc khoảng chừng 9,10 tuổi. Cậu nhóc da trắng, gương mặt tròn trĩnh điển trai, đôi mắt to tròn tò mò nhìn cô, trông xán lạn vô cùng.

Nhìn thấy cậu nhóc hiếu kỳ đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt cậu nhóc có chút rụt rè, là sợ hãi theo bản năng. Tiểu Âm biết cô đã dọa tới cậu bé, nhưng mà cô cũng hết cách, ai nhìn thấy cô đều như vậy, cô cũng là lực bất tòng tâm.

Chân tự khắc lui về sau vài bước để giữ khoảng cách, cô nhìn cậu nhóc rồi nở một nụ cười thân thiện hết sức có thể, cô khẽ hỏi.

– Em là ai? Nhìn chị thấy sợ lắm đúng không?

Cậu bé mặc dù rất lanh lợi, nhưng nói gì thì nói, đây cũng là một đứa bé, cảm xúc đều rất thật. Nghe Tiểu Âm hỏi, cậu bé do dự một chút nhưng cũng lại gật đầu, giọng nói có phần đứt quãng.

– Nhìn chị… em hơi sợ… nhưng mà chị cười rất đẹp… chắc không phải là người xấu.

Á! Cậu nhóc khen cô! Đáng yêu quá đi!

Tiểu Âm được khen, cô cười còn tươi hơn vừa rồi, âm khí cũng vì vậy mà tỏa đi bớt, trông không còn khó gần như vừa rồi nữa. Vẫn giữ khoảng cách như vậy, chỉ là âm giọng của Tiểu Âm lại lớn hơn một chút, cũng vui vẻ hơn một chút.

– Cảm ơn em đã khen chị, em cũng đẹp trai lắm. Em bao nhiêu tuổi rồi? Em tên gì nhỉ?

Cậu bé được khen nên cũng rất vui, miệng cười tủm tỉm, cậu trả lời.

– Em tên Thiên Đức, em 10 tuổi. Còn chị, chị tên gì?

– Chị tên là Tiểu Âm.

Nghe thấy tên cô, cậu nhóc liền reo lên, non nớt mà nói.

– Á! Em biết chị! Em từng nghe các bác gái nhắc về chị, chị là chị gái xung hỉ của anh Hai… em nhớ rồi!

Tiểu Âm gật đầu xác nhận, đối với chuyện này, cô không có chối bỏ cũng không bài xích. Là cô gái xung hỉ thì cứ nhận là cô gái xung hỉ, người ta không ngại, cô cũng đâu có gì để xấu hổ.

Thấy Tiểu Âm chỉ gật đầu rồi cười, Thiên Đức chần chừ giây lát, cuối cùng mới mạnh dạn bước về phía cô. Tới gần trước mặt Tiểu Âm, Thiên Đức có chút rụt rè sợ sệt, thằng bé ngập ngừng, hỏi.

– Chị… chị có rảnh không? Chơi ô ăn quan với em được không?

– Chơi ô ăn quan á?

– Dạ… chơi ô ăn quan… chị biết chơi không? Không biết em có thể chỉ cho chị… Em muốn chơi nhưng không ai chơi cùng, mẹ em nói chơi trò này hơi vô nghĩa…

Tiểu Âm thương cảm nhìn cậu nhóc, chơi ô ăn quan thì cô biết, ngày nhỏ cô hay chơi với cậu. Lúc bé cô rất ít bạn, thường thì bọn trẻ con gần nhà không thích chơi với cô, bọn nó nói cô khó gần, hiếm khi cho cô chơi cùng. Mà tính của cô thì lại lãnh cảm, không ai chơi cùng thì cô chơi ở nhà, cũng không chạy theo đám trẻ nịnh nọt để được cho chơi chung. Vậy nên trò chơi tuổi thơ này cô chỉ có thể chơi với cậu, mà cô chơi toàn thua, hiếm khi thắng được vì cậu cô chơi ăn gian vô đối. Sau này đi học có bạn, cũng có chơi cùng bạn nhưng lại thích chơi những trò khác, cũng không còn chơi lại ô ăn quan này nữa. Có điều là cô cũng thích chơi ô ăn quan, thi thoảng ở nhà buồn quá cô lại tự vẽ ra sân rồi tự chơi một mình, cũng hay ho phết!

Trước ánh mắt mong mỏi hy vọng của Thiên Đức, Tiểu Âm không cách nào kháng cự lại được. Với lại bây giờ cô cũng đang rảnh, không có chuyện gì làm, chơi ô ăn quan với cậu bé này cũng tốt, giải trí đó chứ.

– Cũng được. Nếu em thích thì chị chơi cùng em. Nhưng mà vừa nãy em nói em tên gì? Là cái gì Thiên?

Cậu bé mặt mày tươi cười rạng rỡ nhìn Tiểu Âm, cậu phấn khởi trả lời.

– Là Thiên Đức ạ.

– Thiên Đức là con của…

– Mẹ em là bà Tư của nhà này ạ. Chị biết mẹ em không?

– Chị biết, chị có nghe nói rồi. Vậy ra em là cậu chủ của Lâm gia nhỉ?

– Dạ!

Biết được thân thế của cậu bé, Tiểu Âm cũng không ngạc nhiên lắm. Lúc gặp được cậu bé cô đã đoán ra được, nhưng không chắc chắn. Mà đúng là huyết mạch của Lâm gia, tới đứa nhỏ cũng là xuất sắc như vậy, bảo sao con cháu của Lâm gia đều là mỹ nam mỹ nữ. Cậu nhóc Thiên Đức này là con của bà Tư và ông Tư, ông Tư đã mất, hiện tại chỉ còn bà Tư ở một mình nuôi con.

Chào hỏi xong, Tiểu Âm và Thiên Đức đi tìm đá để chơi ô ăn quan. Trong sân nhà không thiếu đá nhỏ, tìm một chút đã đầy ụ. Tiểu Âm chơi với Thiên Đức tận hai tiếng đồng hồ. Mãi cho tới khi có người làm đi tìm, cả hai mới ngừng không chơi nữa.

Sau ngày hôm đó, cứ hễ rảnh rỗi thì Thiên Đức lại đi tìm Tiểu Âm để chơi ô ăn quan. Cậu bé rất thông minh, cũng hiểu chuyện, cũng không quá mức làm phiền Tiểu Âm. Bà Tư cũng vì vậy mà thi thoảng mời Tiểu Âm đến chỗ bà chơi, cốt là mời cô tới chơi với Thiên Đức. Bà Tư dạy con rất tốt, cả mẹ cả con đều thân thiện, Tiểu Âm cũng khá là thích!

*
Gần đây cậu Hai rất thường hay sang nhà của Nhã Kỳ, Tiểu Âm biết, có điều là cô cũng không thể nói được gì, lại càng không thể ngăn cản. Trong lòng cứ lo lắng sợ cậu Hai bị q.uỷ nhi kia làm hại, nghĩ ngợi mãi, cô mới quyết định xếp một lá linh phù loại tốt nhất thành hình trái tim, sau đó nói khéo để cậu Hai đem theo bên người.

Nhìn thấy hình trái tim màu vàng của Tiểu Âm tặng, Thiên Phàm có chút hiếu kỳ, anh cầm hình xếp trên tay, buồn cười hỏi.

– Tặng tôi cái này làm gì? Là bùa sao?

Tiểu Âm không muốn giải thích cặn kẽ, cô chỉ nói sơ qua cho cậu Hai yên tâm.

– Đúng ạ, là bùa bình an. Trước tôi xin được ở chùa, linh lắm ạ, cậu phải giữ bên người nha, nghe lời tôi.

– Có tác dụng thật à?

Tiểu Âm gật gật đầu đầy kiên định, còn không quên thoa trương lên một chút.

– Rất tốt đó cậu. Bùa này thật sự rất linh ứng, thể trạng cậu hơi yếu, giữ thứ này ở bên người sẽ rất tốt, cậu tin tôi.

Thiên Phàm khẽ gật gù, anh không tỏ rõ biểu cảm, có điều cũng không từ chối bùa bình an này của Tiểu Âm.

Tiểu Âm thấy cậu Hai không bài xích với lá “bùa” bình an, cô lúc này mới thấy yên tâm được chút. Mấy ngày nay cô cứ lo quỷ nhi kia sẽ làm hại tới sức khỏe của cậu, cũng may là giờ có linh phù của Lão tử cho, quỷ nhi kia chắc chắn sẽ dè chừng cậu Hai. Có điều, đây cũng chỉ là cách tạm thời, không trị dứt điểm vấn đề được, cô vẫn là nên nghĩ cách khác, phải bắt được qu.ỷ nhi kia thì cô mới hoàn toàn an tâm.

Thấy cậu Hai không nói gì, Tiểu Âm liền giả vờ quan tâm, cô hỏi thăm.

– À, bữa nay tôi có cần tới phòng cậu ngủ không? Cậu có đi đâu không ạ?

Thiên Phàm nhàn nhã gật đầu, anh từ tốn đáp lời Tiểu Âm.

– Bữa nay cô không cần tới phòng tôi, có thể tôi sẽ về trễ.

– Dạ… cậu đi với tiểu thư Nhã Kỳ đúng không ạ?

Thiên Phàm hơi nhíu nhíu mày, anh như săm soi ánh mắt của Tiểu Âm, anh hỏi.

– Đúng vậy. Cô thấy không vui sao?

Tiểu Âm lắc đầu, cô có sao nói vậy, cũng không giấu giếm gì.

– Dạ không, tôi bình thường. Tôi chỉ là hỏi vậy thôi, cũng không ý gì khác. Nếu cậu bận thì cậu cứ đi, tôi về phòng trước. À mà cậu nhớ đem theo bùa bình an này bên người nha, bùa tốt lắm ạ, đừng xem thường nó nhé cậu Hai.

– Được rồi, cảm ơn cô!

Thiên Phàm nhìn Tiểu Âm rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình anh, vô thức, anh cảm thấy có chút cảm giác không được thoải mái cho lắm. Tiểu Âm này không hề ghen tuông khi thấy anh đi cùng với Nhã Kỳ, ánh mắt hờ hững kia của cô thật quá, không hề có chút nào là giả vờ che giấu.

Lại nhìn tới “bùa bình an” mà Tiểu Âm vừa đưa, tâm tình của Thiên Phàm cũng dần trở nên phức tạp. Anh xoay xoay hình xếp trái tim trên tay, trong đầu đột nhiên có rất nhiều kiến thức ùa tới, nó bắt anh phải tiếp nhận, không cách nào từ chối được…

Thứ mà Tiểu Âm vừa đưa cho anh, nó không phải là bùa bình an, nó chính xác là một linh phù, là linh phù khá mạnh, có thể bắt được cả ma quỷ. Chẳng những anh biết đây là linh phù mà anh còn biết dùng nó như thế nào, dùng vào đâu…

Kẹp hình xếp trái tim vào trong kẽ tay, ánh mắt anh sắt lại, toàn thân tỏa ra một loại hơi thở đặc biệt. Lại chợt nhớ tới gương mặt của Nhã Kỳ, nụ cười trên môi Thiên Phàm đột nhiên trở nên lạnh lẽo…

Nhã Kỳ… cô gái này… có điều gì đó bất thường!!!

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN