Cốt Cách Mỹ Nhân - Chương 9: Tình yêu làm sao có thể giải thích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Cốt Cách Mỹ Nhân


Chương 9: Tình yêu làm sao có thể giải thích


Lúc Thời Nghi ở khách sạn một mình, cô phát hiện ra quần áo và đồ dùng hằng ngày của Châu Sinh Thần cũng ở đây. Nói cách khác, anh không hề có ý định ở riêng phòng. Ban ngày thì không sao, đến khi hai người dùng xong bữa tối trở về, cô có chút phân vân. Cũng may vẫn còn sớm, lại có Mai Hành và trợ lý ở đó, không tới nỗi khiến cô nghĩ miên man đến chuyện ở một mình cùng anh tối nay.

Cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông, càng lúc càng nghiêm túc.

Cô ngồi nghe nhưng chỉ hiểu một nửa, bèn thấp giọng hỏi anh: “Em pha trà cho các anh nhé?”

Châu Sinh Thần mỉm cười: “Có lẽ em nghe bọn anh nói chuyện thấy vô vị lắm?”

Cô cười: “Không phải thế, em thấy anh thích uống trà, vừa khéo em muốn đi pha trà.”

Giọng cô rất khẽ, nhẹ nhàng, thậm chí khiến người ta có cảm giác rất duyên dáng uyển chuyển, cô thực sự muốn anh vui vẻ. Châu Sinh Thần vốn muốn nói cô đợi một lát, sau khi kết thúc công việc sẽ đích thân pha trà cho cô uống, nhưng khi nghe cô nói vậy thì những lời muốn nói lại không thể cất lên được: “Em học qua nghệ thuật pha trà rồi sao?”

Cô cười, không đáp.

Cuộc nói chuyện của hai người thật sự thu hút Mai Hành, anh thích thú nhìn Thời Nghi: “Tôi đoán, phu nhân của cậu hẳn là biết pha trà, hoặc có thể đem đến điều gì đó bất ngờ cho chúng ta đấy.”

Châu Sinh Thần sợ anh làm khó Thời Nghi, đưa tay lên, chỉ vào Mai Hành: “Thôi được rồi, không được đem cô ấy ra làm trò cười đâu.”

“Đâu có, tôi chỉ cảm thấy phu nhân của cậu có vẻ như rất thích văn hóa trà.” Mai Hành nhìn Thời Nghi, “Thời Nghi, tôi thích uống trà, chỉ cần cô làm được, tôi sẽ chuẩn bị dụng cụ cho cô.”

Thời Nghi hiểu ra, người đàn ông này đang nói đến cách phà trà và thưởng trà.

Việc này thật sự không làm khó được cô.

Cô không phải là người thích chứng minh bản thân, nhưng đêm nay ở bên cạnh Châu Sinh Thần, lại gặp bạn thân của anh, tự nhiên cô không muốn chịu thua: “Em đã từng đọc qua Trà Kinh của Lục Vũ, cũng rất thích nghiên cứu loại pha và thưởng trà này. Nếu anh Mai Hành muốn thử cũng không khó.”

Mai Hành rất thích thú: “Đun trà, như thế nào?”

Thời Nghi không nhịn được cười: “Cứ như thế này đi, lấy hành, gừng, vỏ quýt, bạc hà để làm gia vị, rồi đem nấu sôi. Em làm cũng không thấy phiền, chỉ sợ các anh không uống được thôi.”

Mai Hành cười nói: “Thử một lần cũng không sao”

Thời Nghi nghĩ đến hương vị đó, lúc có chút do dự, Châu Sinh Thần bỗng vỗ nhẹ vào tay cô: “Đừng làm khó cô ấy, pha trà là được rồi.”

“Không được!” Mai Hành xua tay, “Có người thạo nghề ở đây, tại sao lại lãng phí như thế? Đã nói là đun trà rồi, tôi bây giờ sẽ lấy bánh trà và dụng cụ, chúng ta nếm thử trà của phu nhân cậu pha.”

Mai Hành rất nhanh đi lấy dụng cụ pha trà và bánh trà.

Vì lời gợi ý bất ngờ này, họ lại chuyển chủ đề sang trà. Thời Nghi ngồi xuống, nghe họ tán gẫu những câu chuyện về trà, trong đầu hiện ra một hình ảnh, càng lúc càng rõ nét.

Anh đã từng ngồi trong phòng đọc sách, thảnh thơi đun trà.

Chuẩn bị dụng cụ, chọn nước, lấy lửa, rót nước, sao trà, nghiền trà, rây trà, pha trà, cô quan sát rất cẩn thận, không muốn làm sai bất kì động tác nào của anh, làm lãng phí thời gian. Cô chỉ nhìn theo anh làm, không hề cảm thấy nhàm chán.

Giây phút đó, cô không hề cảm thấy khó chịu.

Cô còn cảm thấy rất thích quá trình dài dằng dặc này, giờ đem những gì anh đã từng dạy làm cho anh thưởng thức.

Mai Hành là người yêu trà, dụng cụ pha trà cũng phải chuẩn bị đến bốn bộ. Mà Thời Nghi quả thực lại là một người hiểu trà đích thực, từ lúc bắt đầu lựa chọn dụng cụ pha trà, đợi lửa ổn định đủ nóng, cho đến độ lửa để sao trà, đều như đang trình diễn một thứ nghệ thuật. Lúc đầu Mai Hành còn nói với Châu Sinh Thần vài câu, đến cuối cùng cả hai người đàn ông đều chăm chú nhìn Thời Nghi.

Trái lại, người trong bức tranh tuyệt vời ấy, chỉ chuyên tâm vào công việc đang làm.

Mùi trà bay lên, điểm xuyết cho bức tranh ấy sắc xanh nhạt như sứ.

Châu Sinh Thần chăm chú nhìn Thời Nghi.

Anh không hiểu tâm tư phụ nữ, càng không hiểu Thời Nghi dù cho cô đã trở thành vợ mình. Người như cô tại sao cho tới năm hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa hề có trải nghiệm nào trong chuyện tình cảm? Anh không tin bất kì lời giải thích mơ hồ nào như duyên phận hay chuyện đã được định trước nhưng hiện tại chỉ có thể dùng những điều ấy để giải thích cho tình cảm của cô dành cho anh.

Còn tình cảm bản thân dành cho cô thì sao?

Trước lúc cáo từ Mai Hành không hề giấu giếm sự tán thưởng đối với Thời Nghi.

Cô được khen tới nỗi xấu hổ, cứ nhìn sang Châu Sinh Thần cầu cứu, anh vỗ vỗ vai Mai Hành, không nói câu gì. Nhiều khi giữa những người đàn ông không cần phải nói gì cả, như lúc này chẳng hạn.

Mai Hành cười khẽ, cầm áo khoác bước ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.

Cửa đóng lại một tiếng, chỉ còn lại hai người.

Thời Nghi nhìn anh: “Hai người các anh thật hiểu ý nhau.”

“Anh biết cậu ấy từ năm anh năm, sáu tuổi,” Châu Sinh Thần cười. “Cậu ấy trước nay đều vậy, gặp những cô gái đẹp liền thích nói nhiều, em đừng để ý.”

Những cô gái đẹp?

Thời Nghi cảm thấy cách nói này có chút kỳ quặc, về cơ bản là như vậy, nhưng cô không chỉ là người con gái đẹp, mà còn là vợ anh, mặc dù mối quan hệ giữa hai người hiện tại vẫn giống như bạn bè khác giới.

Anh bước về phía phòng ngủ, cầm một bộ quần áo sạch, theo thói quen cởi cúc áo sơ mi đang mặc, nhưng rất nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, lại cài vội hai cúc áo lại rồi bước vào phòng tắm. Đến khi có tiếng nước chảy, Thời Nghi mới nghĩ ra tối nay cô và anh sẽ ngủ cùng phòng, nằm chung giường.

Cô nhất thời không biết nên làm gì, bèn ra ngồi ở sofa phòng khách.

Nếu ngủ cùng nhau, vậy thì… có thể sẽ…

Cô thở ra khe khẽ.

Rất nhanh Châu Sinh Thần bước ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo rất chỉnh tề, khiến cho Thời Nghi cảm thấy hụt hẫng: “Em đợi một chút rồi hãy tắm, anh cho người đến dọn dẹp cho sạch sẽ.” Anh nói xong, bước vào phòng ngủ.

“Không sao đâu ạ…” Thời Nghi đứng dậy, định lấy một bộ quần áo sạch, đã thấy anh cầm lên áo khoác ngoài màu đen, vừa mặc vừa đi ra. Cô cảm thấy có chút kỳ lạ: “Anh muốn đi đâu à?”

“Ừ.” Châu Sinh Thần nói. “Phòng thí nghiệm gặp chút sự cố, cần một cuộc điện thoại hội ý đường dài.”

Anh nói nhanh, nhìn xuống đồng hồ rất tự nhiên.

“Vậy tối nay anh có quay về không?”

“Có, nhưng sẽ rất muộn.” Anh bật cười. “Vừa rồi uống trà, nên không cảm thấy mệt nữa.”

Anh nói đôi ba câu rồi vội vã rời khách sạn.

Nói không thất vọng là nói dối nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn cảm thấy giữa hai người dường như thiếu một cái gì đó. Tình cảm của cá và nước, đầu tiên cần có một mối quan hệ hòa hợp giữa nước và cá, mới có thể nảy sinh tình cảm thuận lợi suôn sẻ được, không phải sao?

Cô đi một quãng đường dài tới đây, đã đi dạo cùng anh quá nửa Bremen, nên giờ cũng mệt. Cô mặc váy ngủ ngồi trên giường, lại cảm thấy đồ dùng trên giường như không phải của khách sạn, vô cùng mềm mại.

Nằm chưa được lâu, cô đã ngủ mất.

Vì trong tiềm thức vẫn đang có ý đợi anh nên ngủ không sâu, nghe thấy trong phòng có tiếng động cô liền tỉnh dậy. Mơ mơ màng màng, cô mở mắt, trời đã lờ mờ sáng. Châu Sinh Thần đang dựa vào sofa, định tùy tiện nằm ở đó ngủ, phòng mờ tối nên không nhìn rõ mặt của anh.

“Mấy giờ rồi ạ?” Thời Nghi bỗng nhiên cất tiếng hỏi.

Anh dừng lại, đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Năm giờ bốn mươi phút.”

“Vậy anh lên giường ngủ một chút đi…” Cô nói khẽ. “Ngủ trên sofa sẽ rất mệt.”

Châu Sinh Thần khựng lại vài giây, bỏ áo khoác ngoài trên sofa, bước tới phía bên kia giường, nằm xuống cạnh cô. Giường rất rộng, Thời Nghi cảm thấy anh nằm có chút không tự nhiên, không nhịn được cười khẽ, rất nhanh chóng xoay người, lấy chăn phủ lên người anh, tay đặt lên hông anh. Cô tùy ý hơn bình thường một chút, khẽ cười: “Châu Sinh Thần, anh và vợ ngủ chung giường làm anh khó xử sao?”

“Không có, vừa rồi chỉ sợ đánh thức em.” Anh thấp giọng.

“Em đã tỉnh rồi.”

Anh cười: “Em không ngủ à?”

“Ngủ rồi ạ.” Thời Nghi thật thà đáp lại. “Vì anh chưa về nên ngủ không ngon, giờ đầu óc còn mơ màng, em muốn ngủ nữa.”

“Vậy em ngủ đi.” Anh đưa tay, ôm cô vào lòng. “Buổi chiều anh mới có cuộc họp, có thể ngủ cùng em một lúc.”

Nghe thấy anh nói như thế, cô hơi phân vân. Có thể dựa vào ngực anh ngủ như thế này, đây là lần đầu tiên, mặc dù anh vẫn mặc áo sơ mi và quần dài, nhưng cô chỉ mặc mỗi váy ngủ…

Cứ như thế yên lặng một lúc, Thời Nghi cảm thấy nhịp tim mình bắt đầu đập không ổn định, cô không kìm được dịch người ra một chút.

“Không ngủ được à?” Châu Sinh Thần nhận ra, cúi xuống nhìn cô. “Hay em quen ngủ một mình rồi?”

Cô quyết định đổi chủ đề.

“Hôm nay… bạn anh khen em rất nhiều, nhưng anh vẫn chưa nói gì với em cả.”

Trong giọng nói của cô, có chút thất vọng.

Châu Sinh Thần ngỡ ngàng rồi rất nhanh liền hiểu ra: “Anh không hay khen người khác, nhưng em luôn làm anh ngạc nhiên, nhiều khi, anh không biết nói thế nào cho phải cả.” Cô khẽ cười, thấp giọng hỏi: “Vậy anh lấy cái gì để báo đáp lại em đây?”

“Báo đáp?” Anh nghĩ một lúc. “Nói xem, trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy hả?”

“Anh làm cho em ngủ đi.”

“Được.” Anh cũng không thấy phiền. “Vậy bình thường phải thế nào thì em mới ngủ?”

“Nghe hát… hoặc nghe đọc thơ, nghe một lúc sẽ ngủ được.”

Châu Sinh Thần im lặng một lúc.

Cô nhắm mắt, đợi anh làm cho mình ngạc nhiên.

“Vậy đọc thơ nhé, anh đọc một bài liên quan đến trà, anh sẽ đọc chậm một chút.”

Thời Nghi “vâng” một tiếng: “Em có thể chọn nghe vài bài được không? Anh không cần đọc toàn bộ đâu, chỉ cần đọc một hai câu là được rồi.”

“Được…” Châu Sinh Thần lần đầu tiên được Thời Nghi làm nũng, cảm thấy như thế thật đáng yêu.

“Bạch Cư Dị?”

“Ông ấy lưu lại hai nghìn bài thơ từ, có khoảng sáu mươi bài liên quan đến trà…”

Cô cười cắt ngang: “Cứ tùy ý đi ạ.”

Nghiêm túc quá đi, chỉ lơ đãng một chút thôi, là anh liền sa vào lối tư duy nghiêm túc của một nhà khoa học ngay. Thật là…

Châu Sinh Thần cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, mở miệng ứng đối: “Sứ trắng mà tinh khiết, lò đỏ than đương hồng. Bọt trà đượm bụi trần, hoa nổi như mắt cá. Nồng nàn sắc xanh ngọc, hương đưa vương đầu lưỡi [1].”

[1] Nguyên văn: Bạch từ âu thậm khiết, hổng lô thán phương sí. Mạt hạ khúc trần hưong, hoa phù ngư nhãn phí. Thịnh lai giai hữu sắc, yến bãi dư phương khí (白瓷瓯甚洁, 红炉炭方炽。沫下麴尘香,花浮鱼眼沸。盛来有佳色,咽罢余芳气。) trích trong bài từ Thụy hậu trà hứng ức Dương Châu (睡后茶兴亿杨同州) của Bạch Cư Dị. (HĐ)

Thời Nghi không nói gì, anh đọc tiếp ba, bốn câu nữa.

“Ừm…” Cô dường như rất vừa ý, tiếp tục nói. “Tô Thức.”

“Pha trà phải lấy nước sông, giẫm chân trên đá giữa đêm vắng người. Gáo này ta múc trăng về, sao kia như chảy cả bình ta mang. Bọt trà tuyết trắng bập bềnh, trà sôi như tiếng tùng reo ngoài hè. Tóc tóc ba chén vơi đầy, ngoài kia tiếng mõ vang vang hoang thành[1].”

[1] Nguyên văn: Hoạt thúy hoàn tu hoạt thủy phanh, tự lâm điếu thạch cấp thâm thanh. Đại biểu trữ nguyệt quy xuân úng. Tiểu tiêu phân giang nhập dạ bình, tuyết nhũ dĩ phiên tiên xứ cước, tùng phong hốt tác tả thời thanh. Khô tràng vị dị câm tam oản, tọa thính hoang thành trường đoản canh (活水还须活火烹, 自临钓石取深清.大瓢贮月归春瓮, 小杓分江入夜瓶.雪乳已翻煎处脚, 松风忽作泻时声.枯肠未易禁三碗, 卧听山城长短更). Đây là bài Cấp giang tiên trà (汲江煎茶) của Tô Thức. (HĐ)

Lúc đầu cô còn yêu cầu tên tác giả, về sau đã mệt, anh đành chọn tùy ý, đọc cho cô nghe.

Từ Lý Bạch đến Lưu Vũ Tích, thậm chí có cả một số bài không nổi danh, vừa nhớ lại vừa đọc, cũng không gặp phải trở ngại gì. Đây cũng là lần đầu Châu Sinh Thẩn phát hiện ra trí nhớ rất tốt của bản thân lại có thể làm những việc thú vị như thế này.

Thời Nghi nghe cảm thấy rất thoải mái, không nói gì nữa.

Cô biết, anh không hiểu ý nghĩa của những việc này, mặc dù là những bài thơ khác nhau nhưng cô đã từng được ru ngủ bằng phương thức như thế. Dần dần, trong giọng đọc lúc trầm lúc bổng của anh, cô dần chìm vào vô thức. Anh nhắm mắt lại đọc cho cô nghe, càng lúc càng chậm dần, cuối cùng dừng lại.

Trong phòng tịnh không một tiếng động.

Châu Sinh Thần nhìn cô rất lâu, khi nhận ra cô thật sự chìm sâu vào giấc ngủ, anh mới nhắm mắt lại thiếp đi.

Anh ngủ khoảng hai tiếng, đến bảy rưỡi mới tỉnh.

Thời Nghi vẫn đang ngủ rất say, từ góc nhìn của Châu Sinh Thần, có thể thấy được đường nét cong cong trên gương mặt cô, phần gáy, thậm chí cả làn da mịn màng của cô trong cổ áo. Anh cứ nhìn như thế cho tới khi trong lòng dậy lên một cảm giác rất khó gọi tên, Thời Nghi cử động khe khẽ, nắm lấy cổ tay áo sơ mi của anh, thả ra, rồi lại rất nhanh nắm chặt.

Anh thận trọng trở mình, khẽ gọi cô: “Thời Nghi?”

Cô không rõ là đang mơ hay đã tỉnh, “vâng” một tiếng.

Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng cúi đầu, hôn lên làn da ở cổ, chạm nhẹ vào gáy của cô, Thời Nghi tránh đi trong vô thức, anh lại lần dọc theo xương quai xanh, cởi bỏ hai cúc áo ngủ của cô, lộ ra chút xuân sắc.

“Châu Sinh Thần” Cô tỉnh dậy, mơ hồ gọi tên anh.

“Ừm?”

Cơ thể hai người rất gần nhau, tưởng như không có kẽ hở.

Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi nơi anh, cũng giống như ham muốn lúc tỉnh dậy giữa đêm… Cổ họng khô khốc, cô không kìm được mà xoay người, mặt đỏ tía tai tránh đi sự tiếp xúc của cô với anh: “Có muốn tắm trước không?”

“Không cần.” Anh thấp giọng nói, “Anh chỉ muốn ôm em thôi.”

Hành động và lời nói của anh hoàn toàn khác nhau.

Thời Nghi không nói gì, cảm thấy môi của anh, thực sự chỉ hôn môi, chạm vào đùi, xương quai xanh và trước ngực, không tiến cũng không lui, hai người ở trong chăn mỏng, vô cùng thân thiết, thậm chí còn có cảm giác như đang bị giày vò.

“Em đã đọc qua Thượng Lâm Phú chưa?” Anh hỏi.

Thời Nghi “dạ” khẽ một tiếng.

Cô chưa bao giờ nghe anh nói về Thượng Lâm Phú, và cũng chẳng ngờ anh lại hỏi cô về bài phú này.

“Lần đầu gặp em, anh liền nghĩ tới Thượng Lâm Phú và câu thơ miêu tả dung mạo người con gái trong bài phú ấy.” Châu Sinh Thần muốn buông cô ra, mà thấy thực gian nan, chỉ có thể thấp giọng tiếp tục, hòng cắt đứt ham muốn với cơ thể cô. “Xuất trần thoát tục, mỹ lệ vô ngần. Câu đó dùng để hình dung em rất phù hợp.”

Đây là lần đầu tiên Châu Sinh Thần nhắc đến cuộc gặp gỡ của hai người.

Cũng là lần đầu tiên anh nói những lời tình cảm như thế với cô.

Thời Nghi nhắm mắt, cười.

Cô vươn tay, chạm vào mặt anh. Châu Sinh Thần im lặng, để cô tùy ý lướt qua lông mày, mắt, mũi. Động tác của Thời Nghi rất dịu dàng, thậm chí trong đó mang cả những cảm giác mà anh khó lòng hiểu được.

“Bề ngoài dẫu đẹp, vẫn sẽ tàn phai theo năm tháng, nhưng trong lòng em anh là tốt nhất.” Cô khẽ giọng nói. “Cốt cách mỹ nhân, thế gian hiếm thấy. Có người có cốt cách, nhưng lại không có vẻ bề ngoài, có người có dung mạo, nhưng lại không có cốt cách. Thế nhân tầm mắt hạn hẹp, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài mà không thấy được cốt cách bên trong. Em có thể chạm vào được cốt cách mỹ nhân của anh.”

Những chi tiết nhỏ như sống mũi và xương mày đều không hề thay đổi.

Lịch trình hội nghị ủy viên ban chấp hành hội nghiên cứu không gian quốc tế lần này rất dày đặc, tuy có một tuần nhưng thời gian hai người gặp nhau không lâu. Thời Nghi lại tự tìm thú vui cho mình, sau khi biết được thời gian biểu của anh bèn đi tới vùng phụ cận của Bremen dạo chơi.

Vừa đúng lúc có giải thi đấu của Đức, Thời Nghi thậm chí không những rất thích thú, còn đến tận nơi xem một trận.

Cô trước đây vốn không có bạn trai, nhưng Hồng Hiểu Dự lại là một cổ động viên rất cuồng nhiệt của đội tuyển Đức, không ngừng truyền bá cho cô đủ loại kiến thức vậy nên cô ngồi trên khán đài vẫn có thể nhận ra các hậu vệ, tiền đạo, tiền vệ nổi tiếng.

Cô nói với Hồng Hiểu Dự rằng mình đang ở sân vận động, Hồng Hiểu Dự lập tức gọi lại, rất muốn cảm nhận không khí ở đó.

May mắn thay những vị trí bên cạnh chỗ của cô đều trống, vì thế không làm phiền người khác.

“Thời Nghi, Thời Nghi, lần sau cho tớ đi cùng với được không?” Hồng Hiểu Dự ở đầu dây bên kia khóc lóc nói: “Cậu tìm được đại gia rồi bèn bỏ mặc tớ, tớ tự mua vé, chỉ cần cậu trả tiền ăn ở cho tớ là được mà.”

“Được được, lần tới tớ sẽ trả tiền ăn ở cho cậu.” Thời Nghi rất vui, nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nhưng lần sau chưa chắc sẽ tới Đức.”

Hồng Hiểu Dự càu nhàu, tiếp tục than phiền.

Cô vừa nghe vừa thuận tay tìm chai nước khoáng bên cạnh mình, bất ngờ bị người khác đụng phải.

Cô ngẩng đầu lên, không ngờ lại gặp đúng Châu Văn Xuyên.

“Thật tình cờ.” Cô nói.

“Cũng không phải là tình cờ đâu…” Châu Văn Xuyên ngồi xuống cạnh cô, “Em đến Bremen một tuần rồi, mục đích là muốn gặp chị.”

Thời Nghi có chút không hiểu, nhưng cũng không truy hỏi, cô cầm chai nước của mình: “Em cũng ở Bremen sao? Chị chưa nghe anh trai em nói.”

“Anh ấy chưa nói sao?”

“Ừ.”

Châu Văn Xuyên bật cười: “Chắc anh ấy sợ chị hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?”

“Hiểu lầm anh ấy với vợ em.” Châu Văn Xuyên không hề có ý định che giấu gì, “Chị có thể chưa biết, vợ em Đồng Giai Nhân và anh ấy từng có hôn ước, khi đó họ còn rất nhỏ. Cũng vì lý do này, vợ em lúc còn đi học luôn lẽo đẽo theo sau anh ấy, ngay từ đầu họ đã gắn bó với nhau như anh em, nói cách khác, họ lớn lên cùng nhau.”

Những lần trước gặp Đồng Giai Nhân, Thời Nghi cũng có cảm giác rằng cô ấy chú ý đến Châu Sinh Thần, nhưng không nghĩ rằng lại như vậy. Quá khứ của anh, là cùng với Đồng Giai Nhân sao?

Châu Văn Xuyên tiếp tục nói: “Sau đó vì một số lý do, hôn ước bị huỷ, cũng vì một số lý do nên em đã lấy cô ấy.” Châu Văn Xuyên cũng cảm thấy những điều mình nói rất hàm hồ, tự lắc đầu cười: “Đằng sau còn rất nhiều những câu chuyện phức tạp nữa, nếu có cơ hội, em nghĩ chị có thể hỏi anh trai em.”

Cô gật đầu, đoán rằng Châu Văn Xuyên không muốn nói tới chuyện này nữa, nhất định sẽ liên quan đến rất nhiều chuyện không vui.

Thời Nghi không biết bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe Châu Sinh Thần nói về câu chuyện của nhà họ Châu Sinh hay chưa, vì thế cô cũng không truy hỏi nữa.

“Cô ấy với anh trai em rất giống nhau, đều lập chí cống hiến cả đời mình cho khoa học.” Châu Văn Xuyên khẽ nhún vai. “Thực ra em không hiểu lắm những việc mà họ làm, lần này cũng là tình cờ được mời đến.”

Những lời Châu Văn Xuyên nói phần lớn đều là những câu chuyện phiếm.

Thời Nghi vừa tiếp chuyện với Châu Văn Xuyên, vừa giả vờ xem bóng đá, thực ra vẫn đang nghĩ xem mục đích của việc anh ta cố ý đến gặp cô là gì. Theo trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy tình cảm của Châu Văn Xuyên đối với Châu Sinh Thần không hề sâu sắc như tình cảm của anh em ruột thịt. Cho dù vì Đổng Giai Nhân hay bất kì lý do nào, Thời Nghi hiểu rằng bản thân mình không thể hoàn toàn tin tưởng con người này.

Sau khi trận đấu kết thúc, hai người rời sân vận động.

Châu Văn Xuyên có xe tới đón, cô nhìn những tùy tùng đi theo cùng anh ta, có cả tài xế, đều là người đã đi theo Châu Sinh Thần nhiều năm, họ rất lễ phép lịch sự, quy củ, mở miệng ra đều là “cô Thời Nghi” và “cậu hai”.

Châu Văn Xuyên thấp giọng hỏi có phải Đồng Giai Nhân đã về khách sạn rồi không, người đàn ông mặc âu phục màu đen khẽ gật đầu, lúc đó anh ta mới hỏi Thời Nghi: “Có phải anh trai em đã sắp xếp xe đến đón chị rồi không? Có cần em đưa chị về khách sạn không?”

Thời Nghi lắc đầu, thuận miệng nói: “Không cần đâu, chị có hẹn với bạn rồi.”

Châu Văn Xuyên khẽ nhướng mày, tựa hồ nhận ra cô đang mượn cớ nhưng không vạch trần.

Anh ta rút từ trong người ra một phong thư, đưa cho cô: “Thứ này, em nghĩ, nên thuộc về chị. Hôn nhân của nhà họ Châu Sinh từ trước đến giờ đều do cha mẹ sắp đặt, phần lớn là vì lợi ích chung. Từ góc độ của gia tộc, em rất trân trọng hôn nhân của mình, hi vọng chị Thời Nghi và em giữ im lặng, nhưng đồng thời muốn chuyện này được giải quyết.”

Thời Nghi nhận lấy, nhìn Châu Văn Xuyên lên xe đi khỏi, lật qua lật lại phong thư.

Trong phong thư chi có một thứ rất nhỏ, có vẻ như là một chiếc nhẫn.

Cô không mở ra ngay.

Sau khi về khách sạn rửa tay sạch sẽ, tự lấy cho mình một cốc nước nóng, cô mới mở phong thư, lấy ra chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn Châu Sinh Thần đang đeo. Chiếc nhẫn trắng đơn giản, không có thêm bất kì đồ trang trí nào, thậm chí là hoa văn, cô nhìn rất kĩ, mặt trong có khắc chữ: “Ngày mùng Chín tháng Tư, năm Tân Mão”.

Mặc dù Thời Nghi không thường ghi nhớ lịch m, nhưng cô lại rất nhớ đây chính là ngày Mười một, tháng Năm theo Dương lịch.

Đây là chiếc nhẫn mà anh làm mất, không hề sai.

Thời Nghi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình, tay cô rất nhỏ, chiếc nhẫn anh đeo tất nhiên là rộng. Cứ như vậy khẽ xoay xoay một lúc, lòng ghen tuông vừa nãy đều biến mất. Tuy vẫn còn để bụng chuyện Đồng Giai Nhân và anh từ nhỏ đã ở cùng nhau, nhưng cô chắc chắn rằng anh không hề biết chuyện này.

Không có người nào đần độn tới mức, cầm chiếc nhẫn có khắc ngày kết hôn đem tặng người khác.

Huống hồ là người thông minh như Châu Sinh Thần.

Cô khẽ thở dài, cùng lúc có tiếng cửa mở, Châu Sinh thần vừa bước vào, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Thời Nghi ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu sao lại nhớ đến sự gần gũi giữa hai người sáng sớm hôm nay, ánh nhìn có chút mông lung: “Hôm nay em có gặp em trai anh.” Châu Sinh Thần cởi áo ngoài vắt lên sofa: “Cậu ấy tìm em à?”

“Vâng, còn cùng em xem nửa trận bóng đá nữa.”

Anh đang muốn ngồi xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay cô, thoáng sửng sốt, chỉ trong khoảnh khắc anh liền đoán ra chân tướng: “Thứ này là cậu ấy đưa cho em?”

‘”Vâng.”

“Có phải cậu ấy đã nói với em về mối quan hệ của anh và Đồng Giai Nhân?”

“Vâng.”

“Nói rõ ràng đến mức nào rồi?” Châu Sinh Thần ngồi xuống. “Có cần anh bổ sung thêm gì không?”

Thời Nghi thấy anh vẫn bình thản như không, ngược lại có chút hiếu kỳ: “Anh không sợ em giận sao?”

Châu Sinh Thần cười: “Trí tuệ của em cũng tốt, nhất định có khả năng tự suy nghĩ.”

Thời Nghi cũng cười theo: “Cảm ơn lời khen ngợi của anh.”

“Anh và cô ấy biết nhau từ nhỏ, cùng học chung một trường, kể cả bây giờ thỉnh thoảng cũng hợp tác giao lưu.” Châu Sinh Thần hơi khát, nhìn thấy cốc nước của Thời Nghi trên bàn, rất tự nhiên cầm lấy uống một hơi. “Sau đó em gái của cô ấy lấy chú anh, anh và cô ấy hủy bỏ hôn ước. Anh cũng không rõ lý do vì sao cô ấy và Văn Xuyên lại lấy nhau.”

Lời bổ sung rất ngắn gọn, trực tiếp giải thích vấn đề.

Cô nghĩ, cùng nhau lớn lên, đã có hôn trước, lại vì câu chuyện kỳ lạ này mà hủy bỏ hôn ước, trong lòng của Đồng Giai Nhân trước sau gì cũng sẽ có anh. Huống hồ Châu Văn Xuyên đã nói, cô ấy và Châu Sinh Thần cùng chung chí hướng, rất giống nhau.

Thời Nghi xoay chiếc nhẫn, tâm tư bị xáo trộn.

Lúc định thần lại, nhận ra anh cũng đang trầm ngâm nhìn cô.

“Ngày mai anh phải quay về. ” Anh nói. “Chuyến bay sáng sớm mai.”

Thời Nghi đặt chiếc nhẫn lên trên mặt bàn: “Em cũng nên quay về rồi.”

Châu Sinh Thần đã nói từ trước rằng anh chỉ ở Bremen một tuần, cô không biết rõ ngày giờ chuyến bay nên khi anh nói điều này cũng không quá ngạc nhiên, chỉ có điều cô thấy có chút không nỡ.

Từ trước đến nay, Thời Nghi vẫn không che giấu tình cảm của mình dành cho anh.

Anh cũng nhận ra điều đó: “Hội nghị lần này đã kết thúc, tuy nhiên anh còn một chút việc riêng cần giải quyết, sau bữa tối sẽ trở lại.”

“Chúng ta cùng đi được không?” Cô hỏi anh. “Em sẽ không làm phiền đến anh.”

Cô chỉ muốn có thêm thời gian để ở bên anh, kể cả việc ngồi trên xe đợi anh cô cũng chấp nhận.

Anh cân nhắc một chút rồi nói: “Được, vậy em nói với chú Lâm chuẩn bị một số sách mà em thích để đọc trên xe nhé.”

Đúng là một ý kiến hay, cô cầm mảnh giấy nhớ trên mặt bàn, lấy bút chì viết một vài tên sách, đều là những cuốn cô muốn xem nhưng vẫn chưa mua được. Chữ của cô khá đẹp, thậm chí có thể nói là rất có cá tính, Châu Sinh Thần cầm lên, xem kĩ và hơi bất ngờ: “Chữ của em đẹp hơn chữ của chú Lưu.” Anh nói đến vị khách mà lần trước tặng chữ cho cô.

Cô chỉ cười, không phủ nhận điều gì.

Dù sao được anh dạy bảo, cô luôn lấy đó làm tự hào.

Anh gọi chú Lâm đến, đưa cho ông tờ giấy nhớ, dặn dò ông chú ý chuẩn bị những quyển sách này để xem vào buổi chiều. Đợi đến khi chú Lâm ra khỏi phòng, Châu Sinh Thần mới nhìn sang cô: “Thời Nghi, xin lỗi em, mặc dù chúng ta trên danh nghĩa là quan hệ vợ chồng, tuy nhiên đến cả chữ viết của em mà anh cũng không rõ. Sau khi việc lần này kết thúc, anh sẽ dành nhiều thời gian để chúng ta có thể hiểu rõ nhau hơn.”

Người đàn ông này, luôn luôn nghiêm túc ở những chỗ không thể tin được.

Cô cười, lại nhìn sang chiếc nhẫn trên mặt bàn.

Châu Sinh Thần nhìn theo ánh mắt cô, sau đó rút ví ra rồi cất chiếc nhẫn vào. “Việc như vậy sẽ không xảy ra lần nữa”, anh nói.

Hai người nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau rời khỏi khách sạn.

Trên xe quả nhiên đã chuẩn bị sẵn những cuốn sách mà cô thích, sau khi đến nơi, Châu Sinh Thần xuống xe, hỏi cô muốn ở lại trên xe hay muốn tìm một nơi để nghỉ. Cô ngồi dựa vào lưng ghế, nghĩ đôi chút rồi hỏi: “Anh sẽ đi rất lâu sao?”

“Không lâu.” Châu Sinh Thần cởi áo khoác ngoài vắt lên cánh tay. “Nhiều nhất là nửa giờ.”

Anh là người rất nguyên tắc về mặt thời gian, nếu đã nói là nửa giờ thì nhất định không quá nửa giờ.

“Vậy em ngồi trên xe chờ anh.” Cô giơ quyển sách lên. “Có thêm nửa giờ để đọc sách, nếu như cùng đi với anh vậy những người đó em cũng không quen biết… thực ra em không thích gặp gỡ người lạ cho lắm.”

“Anh biết!” Anh cười, ghé lại gần cô thấp giọng nói: “Em sẽ đỏ mặt.”

Đôi mắt cô mở lớn: “Thật sao?”

“Thật.”

Anh cười, bước xuống xe, để cô lại với chú Lâm.

Tuy nhiên khi Châu Sinh Thần rời đi, chú Lâm xuống rời khỏi ghế lái, mở cửa đi ra, đứng dựa vào đầu xe.

Bãi đỗ xe này nằm ở tầng ba tòa cao ốc, tầm nhìn khá rộng, cô quét mắt nhìn ra, cảm thấy dường như chú Lâm vì thân phận của cô nên mới quyết định không ngồi trong xe. Thời Nghi cúi đầu tiếp tục đọc sách, truyền kỳ dã sử, câu chuyện được truyền lại từ hàng trăm nghìn năm về trước, người viết khá hay, bút pháp mạnh mẽ chạm đến trái tim người đọc, khiến cô thấy hứng thú.

Từng dòng từng chữ trôi qua, đến khi tên của anh xuất hiện.

Những dòng chữ đơn giản trên nền giấy trắng, tất cả chỉ khoảng chục dòng, nhưng Thời Nghi lại nhìn chăm chăm vào những dòng chữ đó gần bảy tám phút, không dám xem tiếp. Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực, một giọng nói trầm ấm có chút lo lắng vang lên trong tai cô.

Cô không phải không tìm kiếm những ký ức có liên quan đến giấc mộng nửa tỉnh nửa mê đó, nhưng tất cả đã đi qua, thân là nghịch thần tặc tử, không ai có thể vì anh mà nêu rõ lập trường của mình. Cả cuộc đời của anh, trong những trang sử sách không hề ghi chép lại.

Cô ngồi đó, không biết bao lâu, từng chữ từng câu, cuối cùng cũng đọc hết đoạn dã sử.

Đặt sách qua một bên, lại nhìn sang chiếc áo anh để lại trước khi xuống xe.

Cô không kìm được đưa tay chạm vào, ngón tay lướt dọc theo phần ống tay áo đi xuống, nhẹ nhàng trượt theo một đường tròn. Chỉ có như vậy mà mặt cô đã đỏ bừng lên, cứ như cô đang chạm vào anh vậy.

Anh đã từng sống một cuộc đời “không phụ thiên hạ”, đến cuối cùng vẫn bị nhấn chìm.

Nhưng hiện tại việc anh muốn làm, đến cả trăm nghìn năm sau có lẽ sẽ không có ai ghi lại.

Tham vọng của anh, sự bao dung của anh, hành động của anh liệu có mấy người hiểu được?

Tâm trí cô hơi loạn, cô ép mình nhắm mắt nghỉ ngơi đế lấy lại bình tĩnh.

Ngay vào thời khắc nhắm mắt lại, bất chợt một loạt tiếng súng chói tai vang lên. Thời Nghi vội vàng mở mắt, cô không dám tin vào những điều đang diễn ra bên ngoài xe, có bốn người tay cầm súng, họ không hề bịt mặt, mục tiêu của họ mặc dù không phải ở đây, tuy nhiên âm thanh của tiếng súng phá tan cửa kính ô tô vang đến cũng đủ khiên cô hiểu đây là sự thật.

“Cô Thời Nghi…” Chú Lâm vội vàng mở cửa xe. “Đừng di chuyển, cứ ngồi yên trong xe.”

Cô phản ứng không kịp, chỉ thấy trước đầu xe có bốn chiếc xe hơi vội vàng lao tới, che khuất tầm nhìn của cô.

Những người trên xe bước xuống đều đứng bên ngoài bảo vệ chiếc xe của Thời Nghi. Tiếng người la hét hay tiếng súng nổ dường như không liên quan gì đến nơi đây.

Vẫn là tiếng súng nổ nhưng cô không thể nhìn thấy thêm bất cứ điều gì.

Bàn tay cô vô thức nắm lấy chiếc áo bên người.

Cô hoàn toàn không thể nghĩ được điều gì, chỉ biết nhớ đến lời chú Lâm, không di chuyển.

Rất nhanh, tiếng súng chấm dứt, tất cả lại quay về yên tĩnh như ban đầu.

Dù vậy những người bảo vệ quanh chiếc xe vẫn không động đậy, cô không dám chớp mắt, bất chấp việc không nhìn thấy gì cả, đăm đăm về một hướng, từ từ nói với bản thân mình rằng, Thời Nghi, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh…

Đột nhiên, cánh cửa xe mở ra.

Cô nắm chặt hơn chiếc áo của anh hơn, sợ hãi nhìn về phía cửa xe.

“Thời Nghi.”

Châu Sinh Thần gọi cô.

Cô muốn trả lời, muốn mở miệng trả lời anh nhưng không có bất cứ âm thanh nào thoát ra.

“Thời Nghi.” Anh gọi cô lần nữa, chất giọng nhẹ nhàng, cả người cũng ngồi vào trong xe. “Không có việc gì đâu, đừng sợ, không có bất cứ nguy hiểm nào nữa rồi.” Đây là lần đầu tiên anh nói năng lộn xộn, chỉ muốn cho cô biết rằng đã không còn nguy hiểm nữa.

Giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu vang lên không ngừng an ủi cô.

Châu Sinh Thần nắm lấy tay Thời Nghi, lấy lại chiếc áo của mình rồi nắm tay cô: “Nói gì với anh đi, Thời Nghi, gọi tên anh đi?”

“Châu Sinh Thần…” Cô gọi tên anh, rút cuộc cũng thốt ra được câu đầu tiên.

“Tiếp tục gọi tên anh.”

“Châu Sinh Thần…”

“Tiếp tục gọi.”

“Châu Sinh Thần.”

Giọng của anh đã lôi cô ra khỏi những ký ức về trận súng nổ vừa rồi.

Tiếng súng nổ, tiếng thét, tất cả dần dần bị đẩy lùi ra khỏi cuộc đối thoại của cô và anh. Tay của Châu Sinh Thần khô ráo, ấm áp, anh nắm tay cô rất chặt, chặt đến mức cô cảm thấy hơi đau.

Nhưng chính vì cảm nhận được cơn đau do anh nắm tay mình quá chặt mà Thời Nghi từ từ lấy lại bình tĩnh.

“Tốt hơn rồi phải không?” Anh thấp giọng hỏi.

“Vâng.” Cô xấu hổ cười cười. “Rất xin lỗi, em thực sự chưa bao giờ nhìn thấy…”

Ngay cả kiếp trước, cô cũng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy cảnh binh đao tàn khốc, máu chảy vô tình như vậy.

“Không sao, phản ứng của em rất bình thường.” Anh gạt nhẹ tóc cô vén ra sau tai, ngón tay lướt qua khuôn mặt cô. “Chẳng có ai không sợ tiếng súng cả.”

Ngoài việc xem trên tivi thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy điều này.

Nhưng anh lại rất bình tĩnh.

Thời Nghi nhận ra, anh không hề sợ hãi, mà chủ yếu là lo lắng cho cô.

Cuộc nổ súng rất nhanh đến tai cảnh sát, từng chiếc xe cảnh sát không ngừng vào bãi. Châu Sinh Thần không muốn cô ở lại đây nên trước khi cảnh sát phong tỏa khu vực này, họ đã nhanh chóng có được giấy phép rời khỏi đây. Thời Nghi ngồi trên xe, bất giác nhìn lại nơi vừa nãy xảy ra tiếng súng nổ.

Kính xe ô tô vỡ nham nhở, mọi thứ đều hỗn loạn.

Có cả người nước ngoài dưới sự xắp xếp của cảnh sát cũng đang chờ đến lượt thẩm vấn.

Xe của họ đột ngột rời khỏi chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của một số người, trong đó có một vài viên cảnh sát. Thời Nghi biết họ không thể nhìn thấy những ai trên xe nhưng cô vẫn tránh đi và bắt gặp anh đang nhìn mình. Cô quay đầu, cười với anh, nhẹ giọng nói: “Em không sao, đừng lo lắng.”

Châu Sinh Thần đưa tay chạm vào tóc cô: “Về tới nơi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thời Nghi gật đầu.

Cô đột nhiên sợ hãi, vừa rồi nếu như chính cô hoặc anh bị trúng đạn, không kịp cứu chữa, vậy phải chăng họ sẽ lại xa nhau một lần nữa? Những xúc cảm này cứ cuốn lấy cô không thể dứt ra.

Dường như Châu Sinh Thần vẫn không yên tâm, nên không cùng cô ăn cơm ở ngoài, mà cho người chuẩn bị đồ ăn mang lên phòng. Cầm đôi đũa bạc hơi lạnh trên tay, cô không còn lòng dạ nào mà ăn, Châu Sinh Thần nhận ra Thời Nghi không muốn ăn, cũng không khuyên cô ăn thêm, gọi người dọn thức ăn đi, lấy cho cô một cốc trà.

Chú Lâm bước vào, dường như muốn nói gì đó với anh, Thời Nghi rất thức thời lui vào phòng trong, lúc thay đồ cô nhìn thấy mấy mảnh giấy nhỏ rơi xuống.

Chính là trang giấy lúc chiều cô xé.

Lúc đó không có chỗ vứt nên cô tiện tay cho vào túi quần, thò tay vào túi, rút ra được một nắm giấy. Thời Nghi sợ anh nhìn thấy liền đem quần đến phòng vệ sinh, lộn túi ra ngoài, đem tất cả đống giấy vụn bỏ vào thùng rác.

Khi ra đến ngoài cô mới thấy Châu Sinh Thần đã ở trong phòng.

“Sao em lại cầm quần?” Anh hỏi.

“Không có gì, sợ anh vào phòng nên vào nhà tắm thay quần áo.”

Anh cười nhẹ: “Sợ anh vào ư?”

Giọng anh có chút trêu chọc.

Thời Nghi không cười đáp lại. Cô đặt chiếc quần lên sofa, quay người lại, đã thấy anh ở ngay cạnh: “Vẫn nghĩ đến chuyện ban nãy sao?”

“Vâng.”

“Chỉ là vô tình thôi.” Anh giải thích đơn giản. “Tòa nhà đó là khu chợ lớn của người Hoa, tòa nhà đó có hai công ty dịch vụ, lần này họ xảy ra tranh chấp mà thôi. Em cũng biết, ngành này khá là bạo lực, tranh chấp giữa các công ty vô cùng nghiêm trọng, dùng bạo lực để giải quyết là chuyện xảy ra thường xuyên, chúng ta chỉ vô tình gặp phải mà thôi.”

Cô gật đầu, chấp nhận lời giải thích của anh.

Sau đó hai người cùng im lặng.

Anh ở ngay đó, đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng cũng rất dễ dàng biến mất.

Bất luận Châu Sinh Thần là ai, anh có thân phận như thế nào, sự việc vừa xảy ra khiến cô nhận thức được sự mong manh của số phận, dường như tất cả đều khiến cô bất an.

Châu Sinh Thần nhìn thấu tâm tư của cô, muốn nói gì đó nhưng cô đã nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, tay còn lại giữ mép áo sơ mi, tiến lại gần, hôn anh.

Cô khép hờ đôi mắt, cảm giác được anh ôm lấy eo mình, hôn đáp lại mình.

Bất kể họ có bao nhiêu lần thân mật, khi hôn anh, cô vẫn thấy tim mình đập mạnh, dường như không thở được.

Lát sau, cô buông tay anh, lại vần vò mép áo sơ mi anh.

Châu Sinh Thần nhìn cô, nhẹ giọng hòi: “Sao thế?”

“Châu Sinh Thần.” Cô nói. “Em rất đẹp, đúng không? Trong số những người anh quen biết cũng được coi là ưa nhìn… có thể có người đẹp hơn em, nhưng mà…”

“Không có, không ai đẹp hơn em cả.” Anh cười cười. “Trước đây đọc lịch sử, điều anh không tin nhất chính là mỹ nhân kế. Tuy vậy sau khi gặp được em thì anh tin rồi.”

Cách nói của anh rất khoa trương.

Thời Nghi cũng biết bản thân mình đẹp, nhưng không đến mức như vậy. Một người phụ nữ bình thường, khi được người đàn ông mình yêu nói như vậy thì đều cảm thấy thích thú. “Tình nhân trong mắt tựa Tây Thi” – câu nói này thực động lòng người, nhưng quan trọng không phải bạn sánh với Tây Thi, mà trong mắt người yêu của bạn, bạn chính là Tây Thi.

Thời Nghi nhẹ nhàng hỏi: “Nói vậy nghĩa là em không hợp với anh, đúng không?”

“Không đâu.” Anh thấp giọng trả lời cô. “Em có thể đáp ứng mọi hư vinh của đàn ông.”

Cô mím môi, cười hơi gượng gạo.

Lại tiếp tục nắm lấy áo sơ mi của anh.

Châu Sinh Thần không hỏi lại cô, cũng không ngăn cản, chỉ khi thấy động tác có chút lo lắng của cô, anh lại cúi đầu, hôn cô.

Anh nhớ rõ, trước đây trong lịch sử, “mỹ nhân kế” là kế sách mà nhiều nước áp dụng, tuy vậy lại có một số người tình nguyện vì nó mà khuynh nước khuynh thành.

– Hết chương 9 –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN