Cốt Cách Phụ Nữ - Anh Không Sợ Bẩn Nhưng Tôi Sợ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Cốt Cách Phụ Nữ


Anh Không Sợ Bẩn Nhưng Tôi Sợ


Quán ăn đồ Âu ngày thứ Bảy khá đông người, những người vào đây đều thuộc giới thượng lưu. Khung cảnh sang trọng, xa hoa bậc nhất. Mỗi bàn ăn có một người phục vụ. Những người bước vào đây đều là những người có địa vị, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân. Họ nói chuyện nhỏ nhẹ khiến không gian nơi đây khá yên tĩnh, không quá xô bồ và ồn ào.

Quản lý thấy xe dừng lại trước cổng , khách hàng bước xuống liền gập người dùng một tư thế chuyên nghiệp vươn tay mở cửa.

Mùi hương nước hoa có chút nồng và dụ hoặc lan tỏa trong không khí, mỗi bước chân của cô đi đều toát lên vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng.

Khách tới đây đều ăn mặc rất sang trọng. Những người xinh đẹp và gợi cảm không thiếu, nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người ăn mặc không quá hở mà vẫn toát lên sự tinh tế, gợi cảm.

Cô vuốt mái tóc dài buông xõa. Cô mặc một chiếc váy đen ôm sát, đằng trước kín đáo, phía sau để lộ toàn bộ tấm lưng trần trắng nõn. Đôi tay đeo chiếc vòng Hermes số lượng có hạn. Cô cầm chiếc ví to bằng khổ giấy A4, tiếng giày Louboutin gõ trên mặt sàn đá đầy kiêu kỳ.

Mỗi bước chân của cô đều thu hút ánh nhìn hai bên lối đi. Cô rất đẹp, đến mức khiến người khác thấy khó thở.

Cô vẫy tay với người ngồi ở bàn cách mình không xa, khóe môi cười dịu dàng. “Lại trễ rồi.” Cô nói rồi rất tự nhiên ngồi xuống ghế được người phục vụ kéo ra.

Hai đứa bạn bĩu môi, phất tay nói: “Thôi ngồi xuống nhanh đi, bọn tao đói muốn chết rồi.”

Ba người cùng ăn một bữa vui vẻ. Cuối cùng cả ba quyết định đi tăng hai, địa điểm là quán bar quen thuộc nằm trên một con phố nổi danh là nơi nên đến nhất về đêm.

Cô đứng lên thanh toán, hôm nay đến lượt cô mời.

Ba người cùng nhau ra khỏi quán ăn, đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

“Này, này.”

Ba người đồng loạt dừng bước quay đầu, cô hơi nhíu mày, nhìn người đàn ông xa lạ đang ở trước mặt.

“Tôi và anh quen nhau à?”

Anh ta lắc đầu rất chắc chắn: “Không quen.”

Cô quay lưng tiếp tục bước đi, không quen thì còn gì để nói. Đột nhiên anh ta chạy đến chặn trước mặt cô, đưa chiếc điện thoại ra.

“Cho tôi số điện thoại.” Anh ta nói rất tự nhiên, giống như một điều hiển nhiên vậy.

Cô bật cười, nụ cười đẹp đến mức khiến anh thất thần.

Cô đẩy chiếc điện thoại về phía anh ta, lắc lắc ngón tay: “Nếu ai xin mà tôi cũng cho thì có lẽ điện thoại của tôi hằng ngày đều bị khủng bố mất rồi.”

Cô nhìn người đàn ông này từ đầu đến chân, ăn mặc phóng khoáng, áo phông, quần bò ôm, giày hàng hiệu, chiếc đồng hồ trên tay trị giá không nhỏ. Cũng không phải kẻ hiền lành, tại sao cách cưa gái lại ngu ngốc đến thế?

Anh ta lùi bước. “Vậy như thế nào cô mới đồng ý cho tôi số?”

Bạn cô nói thầm vào tai cô, cô hơi nhíu mày rồi gật đầu đồng ý.

“Đêm nay anh đi theo tôi, nếu sáng hôm sau anh không bỏ cuộc, tôi sẽ cho anh.”

Anh ta không đắn đo lập tức nói “Ok”, bốn người cùng nhau lên xe của anh ta, lao về phía quán bar quen thuộc. Mà không ai biết, chỉ đêm nay thôi, mọi chuyện sẽ thay đổi.

Rất lâu sau này cô nhớ lại quyết định năm ấy của mình, cô bật cười chua chát, nếu biết yêu là tổn thương sâu sắc đến vậy, cô nhất định sẽ tránh xa thứ gọi là tình cảm này.

Cô cùng hai người bạn và anh ta vào quán bar, đi qua các bàn, không ít người đứng lên vẫy tay hét gọi cô.

“An An, vào ngồi cùng bọn anh đi!”

“Không có hứng.” Cô thờ ơ đáp một câu rồi đi tiếp.

“Ê An, ngồi chung không?”

“Hôm nay có bạn rồi.”

Không ít những câu hỏi thăm, những lời đùa nghịch của những người ở đây. Với cô, chốn này như là ngôi nhà thứ hai, là một nơi quá đỗi quen thuộc.

Cố ngồi xuống bàn, gọi rượu và hoa quả. Sau đó cô đưa ly rượu đến trước mặt anh ta.

“Uống đi.”

Anh ta xua tay: “Không, tôi còn phải đưa em về.”

Cô bật cười. Anh ta nói rất nghiêm túc, đột nhiên trong lòng cô dấy lên chút ấm áp. Không ép anh ta nữa, cô cùng hai người bạn liên tục chơi trò uống rượu. Ba, bốn chai rượu lăn lóc trên mặt bàn, lúc này cô đã say mèm nhưng miệng vẫn không ngừng nói.

“Uống, uống đi…”

Anh nhìn cô, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng, nét đẹp của cô rất tây. Nhưng ý nghĩ xin số của cô có lẽ chính là vì nhìn sâu vào đôi mắt ấy, anh nhận ra được sự cô đơn, mệt mỏi mà không ai nhìn thấy.

Đêm hôm ấy, bốn người họ lăn lê hết quán bar này đến quán bar khác, sau đó lại về một quán karaoke sang trọng uống thêm một chập. Đến trưa hôm sau, cô tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ.

Cô vỗ mạnh vào đầu mình, nhíu mắt ngồi dậy. Cô nhìn thấy ga giường màu đỏ, họa tiết đơn giản, trong lòng đã thầm đoán được đây là nhà chứ không phải khách sạn, còn việc về đến đây bằng cách nào và đây là nhà ai thì cô không biết.

Cô cúi đầu nhìn người mình, vẫn là bộ quần áo đêm qua, cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi mở cửa đi ra ngoài. Căn hộ chung cư này khá đẹp, bày biện trang nhã, gam màu trầm đầy nam tính. Ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng, cô liền bước về phía phòng ăn.

Cô nhìn thấy người đàn ông mặc chiếc quần thể thao hơi rộng màu đen, chiếc áo thun body ôm sát lấy cơ thể sáu múi. Anh ta còn đang đeo chiếc tạp dề. Cô nhíu mày, người này, ừm… nhìn có chút quen mắt.

Lúc này anh ta đột ngột quay đầu lại, nhìn cô rồi rất nhanh tiếp tục làm đồ ăn.

Cô nhận ra người này, đây là người đàn ông đi theo cô cả đêm qua, cô nhìn xung quanh. Hiểu rồi, đây là nhà anh ta và người đưa cô về cũng chính là anh ta.

“Bạn tôi đâu?” Cô hỏi.

Anh trả lời rất thản nhiên: “Bọn họ ở khách sạn.”

Cô dở khóc dở cười: “Bạn tôi ở khách sạn, còn anh đưa tôi về đây làm gì?”

Anh ta quay lại, bước đến chỗ cô, nhìn một lượt từ đầu đến chân rồi sờ trán cô như thể cô đang bị bệnh. Anh ta cười khổ: “Em là ngốc à, tôi đang muốn cưa em, dĩ nhiên phải đưa về nhà để có cơ hội bồi dưỡng tình cảm rồi.”

Cô nhìn anh ta, nói nghiêm túc: “Tôi không để tâm trước đây anh đã ngủ với bao nhiêu người phụ nữ. Tôi không phải phụ nữ cổ hủ bảo vệ trinh tiết. Khi yêu chúng ta có quyền trao đi thân xác một cách thuần túy nhất. Tôi chỉ muốn anh hiểu, nếu đã quyết định ở bên tôi thì đừng có ý với ai khác. Một khi cảm thấy không hợp chỉ cần rời đi, tôi sẽ không níu kéo.”

“Được.”

Vậy đấy, lần gặp đầu tiên của hai người diễn ra một cách điên cuồng và chóng vánh như thế. Cô muốn anh hiểu được lối sống của cô, hiểu được cách cô chơi và vui vẻ, hiểu được con người cô đã và đang sống trong một môi trường như vậy, liệu anh có muốn ở bên cô không?

Nhưng anh đã không bỏ cuộc, anh nói: “Anh thích em, không vì em là ai, anh chỉ biết là anh thích em.”

Câu nói ấy, lần đầu tiên có người nói với cô như vậy, trước đây, đàn ông đến với cô chỉ vì cô xinh đẹp, có công việc ổn định, gia đình khá giả. Nhưng cuối cùng họ đều rời đi, vì cái đích họ muốn đến là hôn nhân, mà họ nói cô không phải mẫu phụ nữ thuộc về cuộc sống gia đình. Và cuối cùng chia tay trong bình yên.

Hôm nay, cô tự tay đi chợ nấu cho anh một bữa ăn thịnh soạn. Thực ra cô không giỏi nấu ăn, nhưng vì anh thích con gái nấu ăn nên cô đã cố gắng học. Hôm nay là ngày kỷ niệm cô với anh tròn năm tháng quen nhau.

Cô thừa nhận, cô thực sự đã yêu người đàn ông này, anh rất tốt, đến mức khiến cô mê mệt. Cô không phủ nhận, anh là người đàn ông rất đặc biệt, anh yêu thương, chiều chuộng cô hết mực, mỗi khi cô giận anh đều pha trò khiến cô cười.

Anh là người đàn ông tinh tế, dịu dàng, chưa bao giờ lớn tiếng với cô.

Sau khi quen anh được hai tháng, số lần đi bar của cô đã giảm đáng kể, đến bây giờ có khi cả tháng cô cũng không đến bar một lần. Cô không còn thích uống rượu, không còn lui tới những nơi quá náo nhiệt. Vì anh thích yên tĩnh, cô thường chọn những quán cà phê nhẹ nhàng, không gian yên tĩnh để cùng anh đọc sách.

Ban đầu cô không hiểu, sau này mới ngộ ra, khi bản thân thực sự yêu một người, chúng ta có thể vì họ mà thay đổi. Vì họ mà từ bỏ ngay cả sở thích của mình mà không chút miễn cưỡng.

Anh trở về nhà, nhìn trên bàn đầy ắp đồ ăn, mùi hương không mấy dễ chịu xộc thẳng vào mũi.

Trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, cô gắp một miếng thịt vào bát anh, cười dịu dàng.

“Anh ăn thử xem ngon không?”

Anh nhìn miếng thịt cháy trước mặt, nuốt nước bọt rồi đưa lên miệng.

“Rất ngon”, anh khen.

Nhìn vẻ mặt khó coi của anh, cô thấy khó hiểu, liền thử một miếng rồi lập tức nhổ ra. Khó ăn quá…

Cô giậm chân, bực mình nhìn anh.

“Thế mà anh còn khen ngon, anh trêu em đúng không?”

Thấy cô giận anh lập tức bước đến ôm cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Không phải, bởi vì là em làm cho nên có chán anh cũng cảm thấy ngon. Đồ ngốc!”

Anh rất thích mỗi lần cô giận dỗi, bởi khi ấy anh mới thấy cô không còn vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng nữa.

Ba tháng sau.

Cô dạo bước trong trung tâm thương mại, hôm nay trời trở lạnh, cô muốn mua cho anh một chiếc khăn. Cổ họng anh không được tốt, chỉ cần trở gió là ho. Cô vào một gian hàng bán khăn quàng cổ hàng hiệu, xem một vòng, cuối cùng cô chọn được một chiếc khăn ưng ý.

Chiếc khăn màu nâu sậm, họa tiết đơn giản mà sang trọng. Cô chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói thánh thót vang lên trước: “Lấy cho tôi chiếc khăn kia.”

Cô nhìn theo hướng phát ra giọng nói đó, là một cô gái trẻ, khá xinh xắn, trông vẫn còn sự ngang ngược, hiếu thắng của tuổi trẻ.

“Tôi cũng lấy chiếc này.”

Cô ngồi ghế sofa chờ thì nhân viên mang vẻ mặt áy náy đi ra nhìn cô và người kia.

“Xin lỗi quý khách, hiện tại cửa hàng chỉ còn duy nhất một chiếc nên chúng tôi chỉ có thể bán cho một vị thôi ạ.”

Cô không muốn khiến nhân viên khó xử, thực ra cô cũng có thể chọn mẫu khác, chẳng việc gì phải tranh giành một chiếc khăn nhưng cô gái kia lại lên tiếng: “Không cần biết, tôi nói là tôi thích chiếc khăn đó, lập tức gói lại cho tôi.”

Nhân viên khó xử liếc nhìn nhau, cô chậm rãi đứng dậy, nét kiêu ngạo bị thời gian mài mòn nhưng vẫn không thể xóa mờ. Cô và cô gái kia đều đẹp, mỗi người có một vẻ đẹp riêng. Cô gái kia nhìn trẻ trung, mới mẻ. Còn cô thì vô cùng sang trọng, mang nét đẹp của người phụ nữ hạnh phúc, đài các.

Cô gái kia nhìn về phía cửa, trề môi như sắp khóc.

“Anh, em đã chọn chiếc khăn kia cho anh, vậy mà sắp bị người ta cướp mất.”

Cô cảm thấy nực cười, từ nãy đến giờ cô còn chưa kịp lên tiếng mà đã bị nói là cướp mất của người ta rồi!

Cô chưa kịp cười thì cả cơ thể như chấn động, nhìn người đàn ông bước đến bên cạnh cô gái kia. Thời gian như dừng lại ngay giây phút này.

Cô gái chạy đến ôm lấy cánh tay người đàn ông, nũng nịu dụi mặt vào cánh tay anh ta.

Người đàn ông này, có phải quen thuộc quá rồi không?

Anh cũng kinh ngạc nhìn cô, không dám tin vào mắt mình, lập tức rút cánh tay khỏi người cô gái bên cạnh. Từ lâu rồi cô không còn thói quen đến trung tâm thương mại, tại sao hôm nay lại đến đây? Tại sao chứ?

Cô nhìn anh, khóc không được, cười không xong, bất lực lắc đầu.

Cô không khóc, không cười, không làm ầm ĩ, cầm túi xách lẳng lặng nhìn anh.

“Anh với cô ta quen nhau à?” Cô gái bên cạnh anh hỏi.

Cô nhìn bọn họ ở trước mặt mình, như đang diễn một vở kịch, sau đó cô mới chậm rãi lên tiếng.

“Quen, rất quen phải không?” Cô hỏi anh, như đang hỏi chính mình.

“Cô là gì của anh ấy?” Cô gái kia đanh mặt hỏi.

Hay thật, bây giờ “tiểu tam” còn to gan chất vấn “chính thê” nữa à?

“Tôi à, tôi là người cùng chung chăn gối với người đàn ông đứng bên cạnh cô.”

Cô gái kia kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh hất cằm kiêu ngạo, khóa chặt tay anh.

“Thì sao chứ, chúng ta đều chưa phải là vợ, chẳng ai có quyền nói rằng ai là của ai cả.”

“Anh, chiếc khăn đó em chọn cho anh, anh thích không?” Cô gái trẻ ngẩng đầu hỏi anh.

Anh không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Cô chậm rãi mở ví, lấy một chiếc thẻ trong ví ra đưa cho nhân viên, nhân viên nhìn thấy lập tức cúi đầu chạy vào bên trong.

Rất nhanh sau đó chiếc khăn đã được gói gọn gàng trong túi và đưa đến tay cô. Cô thanh toán tiền trong sự khó tin cùng tức giận của cô gái kia.

Cô cất chiếc thẻ vào ví, đi ngang qua người hai bọn họ, nghiêng đầu nhìn sang.

Cô nói: “Chỉ cần là thứ tôi muốn, không ai có thể giành được. Nhưng quan trọng là…” Nói đến đây cô nhìn sang anh, nhấn mạnh từng từ: “Có đáng hay không.”

Nói rồi, cô thả chiếc túi bên trong là chiếc khăn được gói cẩn thận xuống đất, đôi giày gót nhọn giẫm mạnh lên, không ngừng di mạnh khiến chiếc túi nhăm nhúm, trông khó coi vô cùng.

Nhìn thẳng vào mắt cô gái kia, cô nhếch môi cười. “Cho dù là thứ tôi yêu thích, đoạt được rồi cũng có thể giẫm nát.”

Cô trở về nhà như bình thường, thay chiếc váy ngủ đã mua rất lâu mà chưa mặc, chiếc váy hai dây để lộ bầu ngực đầy đặn, cơ thể đẹp đến mê hồn.

Anh trở về nhà đã là mười hai giờ đêm, mở cửa phòng ngủ nhìn cô nằm trên giường xoay người về một bên. Anh lẳng lặng thay đồ, chui vào chăn, ôm cô từ phía sau.

Cô không quay đầu lại, nói rất khẽ: “Anh đừng dùng cơ thể đã ăn nằm với người phụ nữ khác mà ôm tôi có được không?”

Lời nói của cô mang theo biết bao sự khinh thường và thất vọng.

Anh gục đầu vào lưng cô, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi.”

Cô gạt tay anh ra, ngồi dậy. “Lời xin lỗi của một kẻ phản bội thường không có giá trị.”

Chiếc váy ngủ xộc xệch, lộ ra phần ngực trắng nõn, chiếc cổ trắng ngần dưới ánh đèn càng khiến cô thêm gợi cảm.

Anh nhìn cô, cổ họng khô rát, đôi mắt đã đục ngầy đầy dục vọng.

Cô bước xuống giường, nhìn anh, cười mệt mỏi. “Đừng dùng ánh mắt ham muốn ấy nhìn tôi, anh không sợ bẩn nhưng tôi sợ.”

Hôm ấy là lần cuối cùng cô và anh gặp nhau, cô để lại cho anh lời chia tay trong lạnh lùng. Không nước mắt, không van xin, níu kéo, chỉ lạnh lùng rời đi như lúc đầu cô xuất hiện.

Sau này, cô hiểu ra một điều, nếu một người yêu mình, họ sẽ không cần mình phải thay đổi vì họ, người yêu mình, họ sẽ yêu tất cả con người mình.

Cô đã vì anh mà quên đi chính mình là ai, cô sai rồi.

Nhìn những ly rượu lăn lóc trên bàn, cô nói tạm biệt với đám bạn. Ra khỏi bar, cô không gọi xe mà đi bộ trên đường. Những bước chân loạng choạng, nhìn cô từ phía sau không còn sự kiêu ngạo, lạnh lùng vốn có.

Khi say rồi, cô mới trở lại là chính mình. Cô cũng là phụ nữ, cũng là thân gái yếu mềm. Cô cũng biết đau, biết khóc, biết buồn. Chẳng qua cô đã che giấu thật kĩ, không muốn ai biết được cô đã vì anh mà đau đớn bao nhiêu.

Cơn mưa nặng hạt đổ xuống, cô ngồi bên đường, che miệng bật khóc nức nở.

Anh không biết, không bao giờ biết cô đã từng yêu anh biết bao. Anh không biết lớp mặt nạ của cô anh tự tay gỡ xuống rồi lại tự tay mình xây lên một lớp mặt nạ dày hơn thế.

Ngày biết anh phản bội, cô đau đến chết đi sống lại, nhưng cô không muốn rơi lệ, không muốn để anh nhìn thấy sự yếu đuối nơi cô.

Cô đã từng muốn từ bỏ tất cả, bình lặng ở bên anh, cùng nhau đi qua những ngày tháng êm đềm. Không có sự náo nhiệt, không có sự xô bồ. Nhưng cuộc đời không để cho ai được hoàn mỹ.

Hóa ra hạnh phúc hay bất cứ điều gì đều có giới hạn. Mà trong tình yêu thì chúng ta đều bất lực và không thể gia hạn cho nó duy trì bao lâu.

Cô khóc như một đứa trẻ, gột rửa sạch sẽ lớp mặt nạ vô hình. Chỉ đêm nay thôi, cho cô yếu đuối chỉ lần này thôi, ngày mai, cô vẫn sẽ mang trên mình sự kiêu ngạo, sự ngạo nghễ của một người phụ nữ thành đạt, có tiền và có thể điều khiển được cuộc chơi của chính mình, hãy cho cô sống như trước đây, không vướng vào tình yêu, không chút ưu phiền.

Cho dù giả tạo cũng được, hãy cho cô yếu đuối đêm nay thôi, ngày mai cô vẫn sẽ như thế. Vẫn sẽ khoác lên người bộ cánh hàng hiệu, vẫn sẽ make up thật đẹp và lắc lư trong bar, hãy để cô như trước, phóng túng như thế. Và cô sẽ quên anh.

Thành phố này hoa lệ và rực rỡ quá, đến mức em không nhìn ra sự cám dỗ và nguy hiểm của nó.

Tình yêu của anh, dịu dàng và ấm áp quá, khiến em không thể nhìn ra sự đau đớn và lừa dối phía sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN