Creepypasta: Những Câu Chuyện Sởn Gai Ốc
Câu Chuyện Thứ Mười Bảy: Kẻ Nắm Giữ Bài Hát
Khi bạn mở cửa, một luồng khí nóng sẽ tràn xuống, phủ kín bạn. Tiếp tục đi xuống hành lang. Khi bạn bước đi, không khí xung quanh sẽ trở nên ngày càng lạnh lẽo. Nếu bạn thấy thân thể mình như bị đóng băng, hãy ngay lập tức đứng lại, không-được-nhúc-nhích, im lặng và lắng tai nghe. Nếu đó là tiếng trẻ con khóc thì quay đầu và chạy ngay! Tiếng khóc ấy không làm hại bạn, nhưng bạn sẽ phải nghe nó suốt phần đời còn lại, dù bạn ở nơi đâu. Nếu tiếng khóc ấy không dứt cho đến khi bạn chết thì kể như bạn may mắn, còn chỉ cần một lúc nào đó tiếng khóc dừng lại, thì con đầu lòng của bạn sẽ chết.
Còn nếu không nghe thấy gì, hãy đợi đến khi nào không khí ấm trở lại, rồi tiếp tục đi hết hành lang. Tiến vào cánh cửa ở phía cuối hành lang ấy.
Căn phòng tràn ngập màu xanh (green). Tại trung tâm căn phòng là một bà già, đang xoay tay cầm của một cái hộp nhạc không phát được ra tiếng (silent music box). Chân bà cụ bị cắt cụt đến đầu gối. Khi nói chuyện, bạn phải nhìn thẳng vào mắt bà ta. Bà ta giấu một ngọn giáo làm từ xương chân của chính bà, chỉ cần một phút lơ đãng,và ngọn giáo ấy sẽ đâm xuyên qua bạn,và cái chết với nỗi đau đớn bất tận đang chờ đợi bạn. Bà ta chỉ trả lời một câu:”Bài hát Chúng đã chơi là gì?”
Bà già bắt đầu hát bằng một loại ngôn ngữ không tồn tại trên thế giới này. Giai điệu ấy có lẽ là giai điệu đẹp nhất mà bạn từng được nghe trong đời. Nó mang lại sự thư thái, khoái lạc cho tâm hồn và thể xác.Bạn sẽ tưởng tượng ra một ban nhạc trẻ con – vô tư và ngây thơ – chơi bản nhạc thần tiên ấy một cách thật sống động. Nhưng cảnh cuối cùng của giấc mơ thì vô cùng khủng khiếp… Bọn trẻ bắt đầu gây gổ,đánh đập lẫn nhau, và cảnh hỗn loạn sẽ nhanh chóng biến thành một trường đẫm máu – cảnh tàn sát ghê tởm nhất mà đến chính bạn còn không bao giờ có thể hình dung ra. Chúng đâm nhau bằng những cái cọc gỗ, mổ xẻ nhau bằng những hòn đá sắc nhọn, thậm chí róc thịt từ tay chân nhau bằng chính đôi tay trần. Lúc này đứa nào cũng có kết cục như nhau, trần truồng, đẫm máu, và chỉ còn là những cái xác… Cái chết và sự hủy diệt lan rọng ra với tốc độ chóng mặt… Một thằng bé trần truồng, trơ trọi, toàn thân đẫm máu,vừa đi qua mảnh đất chết chóc vừa hát,đuổi theo sau là một quân đoàn quái vật. Và đơn giản là thằng bé bị nuốt chửng bởi lũ quái vật hung tàn ấy, nhưng lạ thay, từ những mảnh môi bị xé toạc vẫn vang vọng bài hát của sự thanh thản…
Vậy mà không hiểu sao, bạn vẫn thấy rất yên bình và bình tĩnh, ngay cả khi xem những cảnh như vậy.
Khi cảnh ghê rợn cuối cùng kết thúc, một cơn đau kinh hoàng sẽ ập đến, như xé toạc tim bạn. Đừng để cơn đau làm mất tập trung! Tiếp tục gắng sức nhìn thẳng vào mắt bà già. Hãy tưởng tượng một số phận khủng khiếp, khủng khiếp hơn cả việc tim bạn nổ tung, nếu bạn không tiếp tục nhìn. Cuối cùng cơn đau sẽ dứt nếu bạn giữ được sự kiên định … Người đàn bà ấy sẽ đứng dậy ( bạn sẽ không biết là sao bà ấy làm được thế đâu, vì mắt bạn còn đang dán chặt vào mắt bà ta) và đặt cái hộp nhạc vào tay bạn.
Chiếc hộp nhạc là đồ vật thứ 6/538. Khi bản nhạc được cất lên lần nữa, Chúng sẽ tập hợp lại…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!