Crush ơi ... Mày hay lắm!!!
Chương 6 : Em thụ yêu cầu tao dẫn em về nhà tao chơi :v (TT)
– Xin l… Đệt …Cái mặt mày tởm vãi chó thế??_Đình An nói thẳng ra .
Nó ngước mắt lên nhìn anh ta. Một gương mặt xấu xí đặt trước khuôn mặt của Đình An .
Đúng , cái mặt của anh ta làm tao cũng muốn bỏ ăn cơm bữa luôn . Vì nó quá ghê tởm . Vì sao tao bảo ghê , vì gương mặt anh ta như bị tạt một mớ axit vậy , khuôn mặt nhăn nheo , già khúm làm tao sợ kinh vcl . Mũi miệng như bị bỏng ấy , chỉ còn đôi mắt là nhìn được nhất . Nhưng tao lại nghĩ , không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người . Dù người đó xấu đến đâu , hãy nhìn tích cách của họ cơ .
Đình An chạy lại chỗ tao . Tao biết , nó là người rất ghét những thứ xấu xí , nó chỉ thích cái đẹp thôi .
Tao nhíu mày . Nhìn gương mặt anh ta có chút hơi bực vì câu nói của Đình An . Tao nói.
– Này Đình An , xin lỗi người ta đi!_Tao kéo nó nhẹ
– Sao chứ? Mắc gì tao phải xin lỗi ??…
Đình An , là người không bao giờ xin lỗi người khác , dù chỉ một người . Dù nó có làm sai , khiến người khác giận thì nó cũng chả quan tâm , nó bảo , đâu phải bà nội nó đâu mà phải xin lỗi . Với lại , cái tính suốt ngày kêu căng của nó , đừng mơ mà nó xin lỗi .
Dù giận nó đi nữa , nó cũng chả để ý đến mà kiếm tìm người mới để nó chọc ghẹo.
Biết cái tính , tôi bảo.
– Vì mày nói câu đó là không phải …
– Tao bảo xấu thì tao bảo xấu chứ sao? Không lẽ gương mặt của nó mà tao lại bảo đẹp ở đâu??
Nó hất hàm , tao bực bội.
– Đừng nên vội nói người khác xấu xí , mày cũng chưa biết bản tính người ta đâu mà mày bảo xấu? Mày chỉ biết cái đẹp thôi sao??_Tao la nó.
Tao cãi qua cãi lại với nó .
Người con trai vội lên tiếng bằng chất giọng nhẹ nhàng và điềm tĩnh .
– Không cần đâu … Ai thấy bộ dạng của tôi , ai cũng bảo là xấu mà …
Thế rồi , anh ta bỏ đi trong sự hơi buồn bã . Đình An không quan tâm mà đi mua kem tiếp . Tao vẫn cứ nhìn bóng lưng anh ta cho đến khi khuất ở con đường sau thị trấn kia . Anh ta biến mất tiêu không thấy đâu.
Sau vụ đó , tao cảm thấy bực con Đình An với bản tính xấu của nó nhưng hai đứa tao vẫn cứ chơi với nhau=)))))))
*Trở về thực tại nha mấy má *
Đến giờ , tao còn sợ gặp lại cái tình huống khốn nạn đó mà làm chết tao .
Tao sợ , sau cái lớp khẩu trang đó là một con người , ư ư là xấu . Tao sợ là thế .
Anh ta gỡ cái khẩu trang ra làm tao hết hồn , nhưng vội lấy lại bình thường . Tao hốt hoảng nhìn cậu ta . Khuôn mặt đẹp đến nỗi tao thốt lên câu.
– A, Tao gặp TIỂU MỸ THỤ , ư ư !!!_Tao hét lên.
Cậu ta nghe thấy chữ ” mĩ thụ ” thì giật mình ngây ngô nhìn tao .
Sau khi thốt ra câu nói đó . Tao vội cười khẩy.
– Mỹ Thụ? Cậu gọi tôi là tiểu Mỹ thụ hả??_Cậu ta nhíu mày không thích.
Tao cười trừ với câu nói hồi nãy , miệng tao , tao không thể kiểm soát được .
– Xin lỗi nha … Tôi , tôi …
– Không sao … Đi chơi đi , mục đến đây là tôi muốn đi chơi mà , chúng ta có thể hiểu nhau hơn …
Câu nói hiểu nhau làm tao hơi khó xử . Thật ra gần đến giờ tao về nhà rồi , không lẽ gặp mà không đi chơi với bạn mới quen sao? Như thế, chắc cậu ta bực mình lắm .
Thế là tao thử xem , có xin phép về được không.
– Ờ, xin lỗi … nhưng gần đến giờ tôi về rồi , bữa nào gặp được không?
Cậu ta nhìn tao bằng cặp mắt hình viên đạn , như muốn giết tao vậy đó .
Tao run rẩy , không hiểu tại sao lại sợ cậu ta đến thế , chưa bao giờ , tao lại sợ một đứa con trai như thế , chắc cậu là đứa đầu tiên mà tôi đang đổ mồ hôi đây này . Cậu ta mặt khó coi nhìn tôi , vội đứng lên.
– Gặp nhau như thế rồi về ư ?
– Thì , bữa nào tôi với cậu gặp nữa , có thiếu tá gì ngày để vui chơi chứ?_Tao cười ngước nhìn nó.
– Hay là tôi qua nhà cậu chơi?
Nghe đến đây , vội đứng lên hốt hoảng . Vì mẹ mà biết , tao dẫn trai về là chết với bà , mà lại là lúc bà không có ở nhà , lỡ không may , bà đi về mà bắt gặp cảnh như thế . Tao có giãy tử mà chết bà còn không tha huống hồ là bỏ qua…
– Không được …
– Tại sao?_Lộ cái gương mặt khó ở của Min Suga =))))))
– Vì … vì …_Ấp úng.
Tao không có cái lí do biện hộ.
Sợ nói , lỡ có mẹ ở nhà thì tao ăn đòn nhừ tử hả? Sợ cậu ta lúc đó cười vô mặt vì mẹ bắt cúi xuống thì có . Rồi chắc cậu ta nói khắp nơi , chắc bố mày nổi lắm con ạ .=)))))
Hay là bảo , có việc đột xuất nhưng sợ cậu ta không tin thôi chứ làm mẹ gì có việc gấp? Sợ mẹ tuột cái quần đây này .
Đợi lâu , cậu ta cười nói.
– Thôi, tôi qua nhà cậu chơi vậy!_Cậu ta tự đưa ra quyết định
– …_Nhìn cậu long lanh
– Vậy cậu đừng hòng mà có cơ hội về nhà!_Cậu ta đe dọa
– Hết chương 7 –
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!