Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em ! - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !


Chương 17


– Thưa cô em ra ngoài – Tử Tuyết đứng dậy rồi xin cô giáo bộ môn Văn. Cô giáo gật đầu lia lịa

– Ừ em ra đi

Tử Tuyết đi thẳng ra lớp 1 cách nhanh chóng. 1 tay để lên che mũi và cứ thế chạy nhanh đến phòng vệ sinh nữ

Phòng vệ sinh ko có ai ngoài Tử Tuyết. Hai mắt của cô cứ lơ đơ mệt mỏi. Máu cam ko ngừng chảy xuống. Cô xả nước tạt vào mặt mình, cô tự cảm thấy căn bệnh của cô ngày càng tiến triển xấu đi. Cô mệt mỏi thật sự

Áo sơ mi trắng đã thấm đầy vết bắn của nước 1 cách ngang tàn.

Mặc dù Tử Tuyết đã cố tỉnh táo nhưng căn bệnh ko cho phép. 1 lần nữa cô lại ngất ngay tại đây

– Alo Thiên Anh à. Hôm nay mày ko đi học nhỏ Hữu Tuệ nhớ mày lắm đó – Đường Vy cười đểu và nhấn mạnh chữ ” nhớ ” làm Thiên Anh sởn gai ốc. Đường Vy vừa cười vừa nói tiến lại phòng vệ sinh

– Nhớ tao á. Tao nghĩ nó nhớ mày hơn là cái chắc – Thiên Anh chêu lại

Đường Vy định trả lời lại thì cô thấy Tử Tuyết đang ngất lịm dưới sàn. Cô hốt hoảng kêu lên và chạy đến

– Chị Tuyết. Chị sao thế này…

– Vy…có chuyện gì vậy…chị Tuyết sao cơ? – Ở đầu giây bên kia Thiên Anh hốt hoảng ko kém

– Tao cúp máy đã, chị Tuyết ngất ở phòng vệ sinh nữ nè…

– Ừ ừ….

Đường Vy lay lay người Tử Tuyết mong sao chị tỉnh dậy…mãi ko thấy chị tỉnh. Đường Vy liền định đưa chị lên phòng y tế nhưng bỗng nhiên cánh tay của cô bị chị chộp nhẹ

– Đừng…

Tử Tuyết khó nhọc nói 1 chữ ” đừng ” làm Đường Vy khó xử và hơi cau mày

– Em đưa chị lên phòng y tế.

– Ko..đợi 1 lúc chị sẽ tỉnh hẳn thôi.

– Nhưng…

Nhìn thấy ánh mắt cương quyết của Tử Tuyết, Đường Vy bèn im lặng nghe theo lời chị nhưng cô lại hốt hoảng khi thấy Tử Tuyết chảy máu cam

– Chị ơi…chị chảy máu cam…

– Ko sao…

– Chị đừng nói ko sao? Chị….ko lẽ…chị bị ung thư máu – Đường Vy nhìn chị

– Em đoán đúng rồi. Nghe chị…chuyện này đừng nói cho Nhất Nam hay

Khánh Anh biết. Chị ko muốn họ phiền não vì họ còn nhiều chuyện phải làm còn Thiên Anh…con bé cũng biết rồi

Tử Tuyết lau máu rồi lại xả nước liên tục vào mặt. Bỗng nhiên 1 giọt nước mắt trên mi Đường Vy lăn xuống. Đường Vy thương chị.

– Em hiểu rồi chị. Giờ chị có lên lớp được ko hay để em đưa về nhé!

– Chị lên lớp. Về bây giờ ko ổn – Tử Tuyết cười gượng rồi chỉnh lại tóc và quần áo rồi đi ra ngoài

– Vâng thế chị lên lớp trước nhé em….

– Ừ

Tử Tuyết bước ra ngoài. Vẫn thái độ lạnh lùng dửng dưng và hững hờ. Tử Tuyết bước qua từng lớp 1 khiến bao nhiêu con tim đập loạn nhịp. Mấy ông thầy trong trường cũng phải mở to mắt nhìn.

Những cây cổ thụ trong sân trường xì xào lá mang 1 tâm trạng buồn man mác.

Vào đến lớp

– Mày đi 1 lúc mà tao nhớ mày ghê – Nhất Nam cười

– Nếu tao đi mãi mãi mày có nhớ tao ko? – Tử Tuyết hỏi 1 cách mang tính chất chêu đùa nhưng trong lòng cô, câu hỏi này đau xót biết bao

– Nhớ chứ sao ko. Lúc đó tao chết luôn cho mày coi – Nhất Nam cười vô tư mà anh ko hay chẳng trong tim Tử Tuyết đang nhói lên

Khánh Anh nhìn vào nét mặt thoáng buồn của Tử Tuyết. Anh đoán được ngay bệnh tình của cô đang càng nghiêm trọng

” Chị Tuyết. Hôm nay chị ngất hả chị có sao ko chị ” – Tin nhắn của Thiên Anh

” Chị ko sao “

Zing Blog

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN