Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em ! - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !


Chương 40


Nghĩ đến buổi du lịch này,.lòng T.Anh cứ bồn chồn mãi, cô ko biết phía trước cô sẽ ra sao, cô chỉ muốn biết bố cô đang sống thế nào bên đó, muốn gặp ông để được ông ôm vào lòng, cảm nhận được hơi ấm từ người cha., Đã lâu ông ko gọi điện về cho cô và anh Kỳ nữa, có khi nào ông đã quên hai người con này rồi ko? Chắc ko phải đâu, ông còn lý do khác? Bận quá chăng?

– Cha mình ở Francisco, ko biết lần này qua Mỹ thì đến đâu đây? – T.Anh thở dài, tự hỏi mình

Nếu lần này ko phải đến Fransisco chắc cô buồn và thất vọng lắm!

Mải suy nghĩ, cô ko để ý đến chuông đt của mình đang reo, mãi cô mới nhận ra, Vy đang gọi cho cô

– MÀY LÀM GÌ MÀY BẮT MÁY LÂU THẾ?

Thiên Anh mới bắt máy thì đã được nghe giọng ca triển vọng hét vang lẫy lừng của nhân tài đầu dây bên kia

– Thủng màng nhĩ tao rồi – Cô kêu. mặt nhăn nhó cười

– Phải thủng, à mà lần này mày đi chứ?

– Ừm.Đi

– Lần này đi lâu lâu đấy,. anh Minh bảo hơn tuần gì đó, ảnh bảo tao báo cho mày còn biết chuẩn bị hành lý.

– Gì chứ? Hơn tuần,. sao đi lâu thế?

– Chứ mày nghĩ sang mỹ đi 1 ngày à?, cứ biết thế đi, tao đi ngủ đây, ộp bai

– Ừ

T.Anh đợi Vy cúp máy trước rồi cô mới cúp sau.

Hơn 1 tuần, có quá lâu không?

Thiên Kỳ thì tính sao? Anh có cho cô đi những hơn tuần ko? Mà lại còn đi cùng bọn Khánh Anh nữa chứ?

Nhắc đến anh Kỳ mới nhớ. Dạo này cô luôn thấy anh và Vương Khang đi cùng nhau, theo cô biết, lần trước anh ghét Khang lắm cơ mà, còn ko cho cô yêu anh ta vì biết anh ta sở khanh, thế mà giờ lại…

Đúng là lạ mà.

Bầu trời về đêm thật là đẹp, mây mang 1 màu đen hoà vào màu tím than, những vì sao lấp lánh đẹp như trong tranh, ánh trăng lên cao, trăng chưa tàn, thành phố được nhuốm 1 màu lung linh huyền ảo bởi đèn nhấp nháy treo quanh những cái cây ven đường, đèn leg trang trí trên những tấm biển của các shop thời trang, quán bar, quán karaoke, quán cafe..đặc biệt vào những ngày lễ cuối năm như thế này.,tất cả trở lên đẹp hơn bao giờ hết

Ở gần đường phố, T.Anh luôn phải hứng chịu những cảnh ồn áo náo nhiệt, tiếng xe cộ về đêm nhưng cô lại cảm thấy vui.

Có tiếng nhạc đâu đây phát ra từ quán cafe cạnh nhà cô, tiếng nhạc du dương, ấm áp

Cũng đã lâu T.Anh ko đi uống cafe ban đêm với bạn bè rồi. Cô chợt có hứng

– Vy ơi, đi cafe đi, đang rảnh

– Sorry baby, tao có hẹn trước với anh Minh rồi, hay mày đi chung cùng bọn tao nha

– Thôi, tao ko dám làm phiền đâu, vậy mày chuẩn bị đi đi, thôi nha

– Ừ..bye con

Đường Vy vội cúp máy trước khi T.Anh lên dây cót nói lại

Vậy thôi, đi dạo 1 mình cho đỡ chán vậy. Cô tự nghĩ rồi ra khỏi nhà, từ khi cô cho người làm nghỉ hẳn, căn nhà trở lên yên ắng lạ thường, ko còn người để tâm sự nhưng cô nghĩ sống 1 mình ko nhất thiết cần đến người làm.

Bước thật chậm trên con đường quen thuộc, gió hiu hiu thổi, mái tóc cô khẽ bay trong gió, hít thở ko khí thiên nhiên vẫn tốt hơn là ko khí của điều hoà

– Xin chú cho cháu ăn 1 ít thôi cũng được, 5 ngày qua cháu ko được ăn gìrồi…

Đó là giọng 1 cậu bé tội nghiệp, chân tay lấm lác, quần áo rách và xộc xệch, cậu bé xin từng người một 1 bữa cơm hoặc thứ gì đó bỏ vào bụng, bằng giọng tha thiết khẩn cầu và tội nghiệp, cậu bé chỉ nhận lại cái nhìn xa lạ và tò mò của mấy người xung quanh, thậm chí còn bị đuổi đi…

T.Anh thấy vậy,.cô cũng cảm thấy buồn và thương thay cho cậu bé…

Ở cạnh đó có hàng xôi với bánh mì. Cô mua thêm mấy hộp sữa và chạy đến bên cậu bé

– Em trai, em ăn này, em đói lắm phải ko? – T.Anh ân cần, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu bé đang ngồi 1 góc ven đường, cô xoa mái đầu sơ xác của cậu bé., mỉm cười thật nhẹ

Cậu bé nhận lấy và cảm ơn cô rối rít, còn ôm chầm lấy cô. Cô hơi bất ngờ nhưng rồi cũng choàng tay ôm cậu, cậu bé khóc

– Em cảm ơn chị, em cảm ơn chị nhiều lắm

– Ko có gì đâu, em ăn đi – Cô nhẹ nhàng ngồi cạnh cậu bé, xoa đầu cậu. chăm chú nhìn cậu ăn, cô xót xa, cô ko nỡ hỏi cha mẹ em đâu, cô sợ đụng phải nỗi đau của cậu

– Em có muốn ăn gì nữa ko? – Cô hỏi

– Dạ, thế này em đủ lo rồi, em cảm ơn chị nhiều lắm, chị xinh đẹp và tốt thế này ông trời sẽ ko phụ lòng chị đâu – Cậu bé cười xoà, trên gương mặt hốc hác còn đọng lại vài giọt nước mắt

– Vậy hả? Cảm ơn em nha! – Cô cười, nụ cười trìu mến cô dành cho cậu bé, cô tưởng tối nay sẽ chán nhưng nào ngờ, cô ngồi suốt buổi nói chuyện với cậu bé này vui lắm…

Phía xa xa, có ánh mắt đang dõi theo cô, nhìn cô cuời, nhìn cô vỗ về 1 đứa trẻ y như người mẹ, lòng anh xao xuyến,. tim đập mạnh, anh bất giác mỉm cười

– Cô bé này tốt thật

Anh từ từ tiến lại gần cô, cười

– Hôm nay trời đẹp quá lại được gặp 1 cô gái tốt bụng thế này, Thiên Anh, em làm anh khâm phục đó!

– Anh này là bạn trai của chị ạ, hai người đẹp đôi lắm, em chúc hai anh chị hạnh phúc ! – Cậu bé kia cười, thoáng thấy khuôn mặt đỏ ửng lên vì ngại của Thiên Anh, Hoàng bất giác cười lớn

– Kìa, Thiên Anh, em nghe cậu bé đó nói gìko? – Anh chêu

– Em có…à..em không..- Cô ấp úng nhìn anh rồi quay sang cậu bé – Không phải như em nghĩ đâu, anh chị chỉ là bạn bè bình thường thôi mà ><

Thấy thái độ lúng túng của Thiên Anh, Hoàng ko khỏi bật cười nhưng thấy cô từ chối thẳng lừng như thế anh có chút hụt hẫng.

– Thôi em cứ ăn tiếp đi, chị với anh đi nhé – Cô mở lời, cậu bé kia gật đầu, vâng vâng dạ dạ

– Em với anh cùng đi dạo nhé ! – Cô đứng lên nhìn Hoàng

– Được em

– Em có làm phiền anh ko?

– Sao phiền, được đi dạo cùng em anh thấy vui mà – anh toe toét cười, cô thì hơi ngại

Cô ko nói gì chỉ cười, hai người bước song song nhau,đi được 1 đoạn, anh mới lên tiếng hỏi

– Thiên Anh, em với Khánh Anh là gì của nhau?

Câu hỏi bất ngờ của anh làm cô hơi ngạc nhiên

– Là sao ạ?

– Chẳng hạn như có phải là người yêu của nhau ko?

– Ko phải, anh ấy…- Cô hơi lưỡng lự

– Anh ấy làm sao? – Anh nôn nóng. Muốn nghe câu trả lời của cô lắm rồi. Anh ko biết tại sao mình luôn có cảm giác như vậy nữa. Khó hiểu

– À dạ ko? Em ko biết anh ấy có yêu em ko nữa nhưng mà….

Nói đến đây, bất chợt cô ngưng lại, cô cảm thấy mình nói hơi quá đà, sao nhắc đến K.Anh, tim cô lại đập thình thịch như thế này.

– Em yêu cậu ấy đúng ko?

– Dạ…à…em ko biết – cô lúng túng, sao anh lại hỏi thế? Ừ thì cô yêu ! nhưng cô ko dám nói, nhưng nếu ko có gan thì rất dễ mất đi người mình yêu

– Em nói vậy là anh vẫn còn cơ hội rồi – anh nói thẳng những suy nghĩ của mình

– Cơ hội ý ạ?

Đừng nói là “anh yêu em” nha. Ko thể nào đâu, mới biết nhau có chút à mà sao yêu nhanh vậy được. Đó là dòng suy nghĩ của cô

– Ừ,cơ hội – anh mỉm cuời gật đầu, trước mắt anh là cô gái mà làm tim anh rung động, cô gái cực kì dễ thương, với vẻ đẹp phong trần ko sắc sảo như bao cô gái khác, với vẻ đẹp tư nhiên ko qua son phấn, cô như cướp đi trái tim anh ngay từ lần đầu gặp mặt rồi

Những ngày cuối năm, thời tiết có se lạnh, nhất là về đêm, nhiệt độ giảm thấp, Thiên Anh lại chỉ khoác lớp áo mỏng nên có gì đó se lạnh phả vào người. Lạnh!

– Muộn rồi, em về nhé, anh có việc gì thì cứ làm đi !

– Anh đưa em về

– Thôi ko cần đâu ạ, nhà em gần ngay đây mà

– Nhưng…

– Phiền anh nhiều em ngại lắm, em về nhé, bye anh !

– Ừ..em về đi

-Ngày kia, em gái anh sẽ đi du lịch đến Mỹ cùng bọn thằng Kevin đấy ! – Vương Khang vừa nhấc ly rượu lên vừa nói

Quán bar về đêm thật náo nhiệt, hai người con trai ngồi cùng bàn nói chuyện đủ để cho nhau nghe

– Ai nói vậy? – T.Kỳ hơi giật mình, nét mặt anh có chút ko vui

– Con Tuệ nhà em, nó quen 1 nhỏ em gái của tên Hoàng đó, mà anh biết thằng Hoàng về nước chưa?

– Biết rồi, nhưng nó ko liên quan gì đến chuyện của mấy bang nên tao cũng chẳng quan tâm

– Kể ra em cũng thấy lạ, chơi thân với bọn thằng Kevin có mỗi thằng Hoàng là ngoan ngoãn nhất

– Kệ đi, nhưng Lệ Băng đi du lịch cùng bọn thằng Kevin thật hả?

– Em nói dối anh bao giờ đâu, em khuyên anh nên bắt em gái anh ở nhà thì hơn, đi cùng bọn Kevin ko an toàn chút nào đâu, hắn ta đi đâu cũng có kẻ thù, anh nghĩ 1 cô gái như Thiên…à như Băng nhà anh đối mặt được với kẻ thù của hắn ta sao?

– Nhưng từ khi Băng biết tao là giang hồ nó vẫn giận lắm, chả biết nó có chịu nghe lời của tao ko nữa, từ bé đến lớn nó luôn ghét bọn du côn mà

– Anh nghĩ thằng Kevin ko phải du côn à, anh mềm yếu thế này từ khi nào thế? – Khang mỉa mai

– Thôi cậu im đi, chuyện này mai tao sẽ nói với nó

……….

Sáng hôm sau…

Cái se lạnh đi sâu vào trong lòng người, vài tia nắng ấm chiếu xuống vạn vật thêm sinh động

– Mày biết con Thiên Anh mà ko nói cho tao biết với, với lại mày còn là người yêu cũ của tên Khánh Anh đó thật à? – Hữu Tuệ ngồi đối diện với Yun ở 1 quán cafe

– Cũ gì chứ? Ai nói tao với ảnh chia tay rồi nào? – Yun nói – Ừ thì tao mới chỉ biết nhỏ đó tên Thiên Anh, mà còn tên giống tao nữa, may khác cái họ, mà tao thấy nhỏ đó cứ bám theo anh Khánh Anh là sao ấy? Thật là khó chịu

– Hai người đó yêu nhau thì mày tính sao?

– Tất nhiên là ko để yên mà, nếu con nhỏ đó mà cướp mất anh Khánh Anh từ tay tao thì ko biết tao sẽ ác đến đâu đâu nhưng tao sẽ ác đến khi nhỏ đó buôg ảnh ra thì thôi

Yun nói với giọng độc ác, cay nghiền, nhỏ cũng đã từng nghĩ đến chuyện bị Thiên Anh cướp mất trái tim của Khánh Anh và ko biết nhỏ sẽ làm gì nữa? Nếu nhỏ phát điên lên thì tất cả xung quanh nhỏ chỉ còn là mờ nhạt, hơn nữa nhỏ còn có Hữu Tuệ đỡ chân, thật ko tồi khi Hữu Tuệ cũng có rất nhiều đàn em. Đó là điều mà Yun ko cắt đứt quan hệ bạn bè với Hữu Tuệ mặc dù hai người rất hay xảy ra xung đột nội bộ

…………….

Tại nhà Thiên Anh

– Anh hai, em đã nói rồi, em sẽ đi cùng họ, anh đừng cản em mà – T.Anh hơi bức xúc, lần đầu tiên cô dám to tiếng với anh Kỳ

– Lệ…Băng….em còn có coi anh là anh trai nữa ko? – Anh tức giận

– Tất nhiên là còn, nhưng em xin anh cho em đi đi mà – Từ gương mặt đỏ ửng vì giận dỗi giờ chuyển sang gương mặt hồng hào pha đáng yêu, cô năn nỉ anh trai, cô biết mình to tiếng chỉ làm hai anh em thêm xích mích

– Ở nhà, đi cùng ai cũng được trừ thằng đó ra – Anh cương quyết. Từ khi nào cô em gái đáng yêu biết nghe lời của mình lại nói lại mình vì 1 thằng con trai khác thế này. Anh lắc đầu cho nhanh qua suy nghĩ

– Em biết anh với anh ấy căm ghét nhau nhưng…

– Lệ Băng…- anh gằn giọng

– Đừng gọi em với cái tên đó nữa, em ko đủ lạnh lùng để được anh gọi như vậy đâu, em xin lỗi vì ko được như anh mong muốn, em nghĩ em ko hợp với cái tên Lệ Băng, em muốn mọi người và đặc biệt là anh, em muốn anh gọi em là Thiên Anh

– Em…

– Xin lỗi anh nhiều lắm – Cô trùng giọng, cúi gằm mặt xuống

– Được thôi, anh sẽ làm theo ý em,.và anh sẽ cho em đi cùng hắn ta nhưng lúc nào em về thì hai anh em mình sẽ chuyển sang Francisco sống cùng cha luôn – anh hăm doạ cô bằng cách này, thật sự anh cũng chưa muốn rời khỏi VN, còn bao chuyện anh cần giải quyết, anh cần trả thù cho gương mặt của mình, anh cần dẫn dắt bang Bạch Long của anh, giờ bang Thiên Long đã có tình trạng suy sụp vì người đứng đầu bất ngờ ko quản bang nữa lên cơ hội dành cho Mãnh Long và Bạch Long cướp ngôi vị thứ 2 trong thế giới ngầm là rất cao. Anh chỉ nói thế để cho cô từ bỏ ý định đi sang Mỹ cùng bọn K.Anh chứ thật ra VN còn nhiều thứ để anh lưu luyến lắm.

– Được nếu anh muốn, em cũng nhớ bố nhiều lắm – Cô dứt khoát

Câu trả lời của cô ngược với suy nghĩ trong đầu anh, anh cũng hơi ngạc nhiên vì quyết định của cô nhưng rồi anh cũng tỏ vẻ bằng lòng

– Vậy đi, giờ anh về – Anh lạnh lùng bỏ đi, cô nhìn theo anh 1 cái nhìn buồn bã, là anh đang thay đổi hay là chính cô đang thay đổi.

Giả sử có 1 ngày, giữa K.Anh và T.Kỳ cô phải chọn 1 trong 2 người thì lúc đó cô ko dám 1 mạch nói rằng cô sẽ chọn anh Kỳ nữa, cho dù K.Anh ko yêu cô đi chăng nữa cô vẫn cảm thấy sự lựa chọn này thật sự rất khó, nếu cứ bắt em chọn 1 trong 2 thì cô sẽ ra đi, cô sẽ đi mãi và cô tự nhủ…cô…sẽ chọn Tử Tuyết. Một sự ra đi tốt đẹp cho tất cả

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN