Cứ tưởng sẽ được giải thoát!
Chương 1:Bắt đầu!?
\”Papa…Mama\”-Bé gái chừng 5 tuổi khóc nức nở đứng trước cảnh ngôi biệt thự đang dần bị thiêu rụi bởi lửa…
——–@
\”Không…không…AAAAAA!\”-Cô giật bắn người dậy người ướt đẫm mồ hôi,trên mặt lộ rỏ sự hoảng loạn và sợ hãi.Được một lúc cô bình tĩnh lại,Và ngồi ôm đùi úp mặt xuống khóc,miệng lẫm bẩm-\”Lại giấc mơ đó,quá khứ đó…Papa,mama con sợ lắm.\”
Cô thôi khóc rồi đi chuẩn bị vscn.\”Lại bắt đầu ngày mới rồi.\”-Cô cười nhạt,vào vscn.Bước ra với bộ đồng phục trường K.W(King Work).Cô Hoàng Lưu Ly,Không thuộc vào hàng mỹ nhân nhưng cũng được xem là có nhan sắc xếp vào loại đẹp với mái tóc màu bạc,đôi mắt màu lúc nào cũng vô hồn nhìn vào khoảng không vô định,nước da trắng ngần khiến người người ngưỡng mộ nhưng lại luôn có những vết bầm tím do bị đánh.
———-@
Cô bước vào trường liền gây chú ý với mọi nhưng những ánh mắt nhìn cô đều chứa chất sự khinh bỉ và chán ghét.
\”Ôi xem con nhỏ rẻ rách kia kìa,nhìn không cũng thấy bẩn mắt rồi\”:-Hs 1 lên tiếng.
\”Oái ngày nào cũng nhìn thấy con này ngứa mắt quá,sao không chết quách đi cho rồi\”:-Hs 2 tiếp lời.
Những lời nói cay độc cứ liên tiếp vang lên quanh cô.Với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc len lỏi qua từng lớp hs tiến vào lớp.Vẫn không khác khung cảnh ngoài trường là nhiêu,cô vừa bước vào thì những tiếng nói cười đùa dứt hẳn thay vào là những con mắt nhìn chằm chằm vào cô hiện rỏ sự khinh thường tột độ.Tiến thẳng đến chỗ ngồi của mình ở góc cuối lớp cô đặt cắp lên bàn và ngồi xuống chưa được bao lâu thì một Cô gái gái bước vào đằng sau là 6-7 đứa con gái khác ,cô gái đưa mắt nhìn quanh vf dừng lại chỗ cô.Cô đứng dậy và đi theo chúng.
———@
\”Chỉ tại mày làm tao ngứa mắt quá thôi…hahaaa\”:-Cô gái vừa nói vừa liên tục đánh đá vào người một cô gái gái khác một cách thô bạo,còn những người đứng vây quanh cô thì vừa cười vừa chỉ trỏ.Nhưng trên mặt cô chẳng thể hiện sự sợ hãi mà vẫn khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc,vì những việc này vẫn diễn ra hằng ngày nên đã quá quen thuộc.Còn cô gái kia là Trịnh Mai Anh tiểu thư độc nhất của tập đoàn Trịnh Hoàng,người có quyền thế nhất trong trường ai cũng nể và sợ.
———-@
Cô trở về lớp với mái tóc rối và người đầy vết trầy xước.Cả lớp không ai ngạc nhiên cả vì việc này rất quen còn là thú vui nữa.Cô giáo cũng bỏ lơ sự xuất hiện của cô mà tiếp tục bài giảng của mình.Cô đi về chỗ ngồi của mình và tiếp túc buổi học.Rengggg…renggg Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên.Cô xách và đi về.
——-@
Trên đường về cô mải nghe nhạc không để ý nên đã va phải người.Cô không người đó mà cúi người buôn một câu Xin Lỗi rồi rời đi.Nhưng cô đâu biết rằng đằng sau cô người cô vừa va phải môi nhếch lên thành nụ cười không phải bình thường mà là nụ cười xảo quyệt
\”Thật thú vị…\”:-người đó nhìn bóng lưng cô rời đi rồi lẫm bẩm.\”Đồng phục trường K.W ư thật trùng hợp nhỉ.\”
——–@
Cô trở về nhà trọ với cơ thể mệt mỏi,thả mình nằm lên giường thở dài mệt mỏi.Và lẩm bẩm\”Mỗi ngày cứ thế này thì quá nhàm chán rồi đấy,không đủ hạ tôi đâu.\”
Cô đứng dậy vào vs ,tắm rửa thay bộ đồ thỏa mái với cái áo thun in chữ alone màu trắng còn chiếc áo thì màu đen tất,chiếc quần sọt màu đen ngang đùi,đài tóc rủ rượi ướt đang được cô dùng khăn lau.
Sau khi xong xuôi mọi việc cô tới chiếc giường thả mình nằm xuống.Cô cầm cuốn sách đọc được một lúc thì cô thiếp đi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!