Cách xâm nhập của kẻ này hết sức cao siêu, nếu không phải người trong nghề thì sẽ không thấy được điều đó.
Có kẻ đang xâm nhập máy tính của họ để cướp dữ liệu. Hiển nhiên tường lửa trong máy tính của Trình Tuyển được chuyên gia tạo ra, đối phương phải mất một thời gian nữa mới phá giải được.
Đi tìm Hiệu trưởng Từ thì quá tốn thời gian, mà cũng chưa chắc đã tìm được người có khả năng ngăn chặn tên hacker này.
Lục Chiếu Ảnh hớt ha hớt hải ôm máy tính chạy xộc ra ngoài, chưa kịp ăn đồ ăn đã bày sẵn ra bàn.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Tần Nhiễm quyết định nuốt những lời định nói xuống bụng.
Chỉ có Trình Tuyển là vẫn từ tốn xắn tay áo, ngồi xuống ăn cơm, vẻ mặt anh trông ung dung vô cùng, anh còn lịch sự hỏi Tần Nhiễm: “Ăn không?”
Tần Nhiễm lắc đầu, cô đang bận lòng một chuyện khác. Tần Nhiễm vừa khoác áo vào vừa ra ngoài, đầu óc mơ màng như trên chín tầng mây, bỏ lại Trình Tuyển ở đằng sau. Anh nhìn cô, khẽ nhíu mày, tay vẫn thong thả lấy xương cá ra.
Tần Nhiễm vừa bước chân ra khỏi phòng y tế thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Người gọi đến là dì Út, giọng điệu dì ấy ngập tràn ý cười, rõ ràng tâm trạng dì ấy đang rất vui: “Nhiễm Nhiễm, tối nay mẹ và em gái cháu đến nhà dì ăn, cháu cũng đến luôn nhé.”
“Vâng, buổi tối cháu ghé qua nhưng có thể sẽ hơi muộn, mọi người cứ ăn trước đi, đừng chờ cháu.” Tần Nhiễm trả lời, vừa cầm điện thoại vừa đi tới phòng ký túc xá của mình.
Có lẽ Lục Chiếu Ảnh phải mất một thời gian để có thể gặp được Hiệu trưởng Từ. Anh ta đang quýnh lên, chỉ muốn giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt, trong khi người ban đầu Hiệu trưởng Từ mời đến có thể đơn thuần chỉ là có nghiên cứu về máy tính mà thôi. Đến khi họ nhận thức được máy tính bị hack thì tài liệu trong đó đã bị đánh cắp từ lâu rồi.
Tần Nhiễm không phải kiểu người thích xen vào việc của người khác, nhưng nghĩ đến đơn hàng của Trình Tuyển…
Cô về phòng ký túc xá, trong phòng vắng hoe không một bóng người, cô lấy máy tính ra, ngồi vào bàn rồi đặt tay lên bàn phím, bật máy.
Giao diện màn hình máy tính của cô vẫn sạch sẽ, gọn gàng trước sau như một, có điều hình nền hôm nay là đại dương mênh mông chứ không phải sa mạc trải dài tít tắp nữa, và vẫn sạch bóng, không có bất kỳ biểu tượng nào.
Máy tính của Trình Tuyển đang kết nối với wifi ở phòng y tế, cô dễ dàng tìm ra IP của nó, vô số ký tự với những con số “0” và “1” đang nhấp nháy trên một nửa màn hình máy tính.
Tốc độ nhấp nháy của chúng rất nhanh, thường thì tốc độ xử lý nhanh thế này sẽ gây ra tình trạng chạy chậm, đơ ngay cả khi đó là máy tính đời mới với những tính năng vượt trội. Song, máy tính của cô không mảy may gặp chút trục trặc nào, trái lại vẫn chạy rất nhanh.
Âm thanh đóng, mở cửa và tiếng nói chuyện rôm rả liên tục vọng lại từ tầng một ký túc xá, cực kỳ ồn ào.
“Minh Nguyệt, chờ tớ với, tớ về lấy hộp sữa tươi đã.” Ở ngoài ký túc xá, để Phan Minh Nguyệt không phải chờ lâu, Lâm Tư Nhiên chạy từ từ lên phòng mình.
Bởi vì có người trong phòng nên vừa đẩy cửa là vào được ngay, cô ấy lấy làm ngạc nhiên: “Tần Nhiễm, sao cậu lại ở trong phòng?”
Phan Minh Nguyệt đang đứng ngay sau lưng Lâm Tư Nhiên, nghe cô ấy nói vậy cũng nhìn về phía Tần Nhiễm.
Thật ra Tần Nhiễm đã xử lý xong đâu vào đấy. Lúc có người vào phòng, cô bình tĩnh chuyển sang giao diện trò chơi.
Lâm Tư Nhiên cầm ba hộp sữa tươi trên bàn lên, đưa cho Tần Nhiễm và Phan Minh Nguyệt mỗi người một hộp, sau đó thò đầu tới nhìn: “Ơ, Nhiễm Nhiễm, cậu cũng chơi trò này hả? Nhiều đứa lớp chúng ta chơi lắm, năm ngoái Kiều Thanh còn cúp học ra quán net xem đấu loại vòng tròn gì đó, bị ông Cao phạt dọn nhà vệ sinh suốt một tuần liền nữa đấy.”
“Ông Cao” được nhắc đến ở đây chính là chủ nhiệm lớp họ – Cao Dương.
Tần Nhiễm chỉ đáp “ừ” cho có, nhìn màn hình không chớp mắt, tay thoăn thoắt lướt trên bàn phím, nhấn phím nào ăn điểm con đó.
Thật ra Lâm Tư Nhiên không biết nhiều về trò chơi này, nhưng nhìn thao tác của Tần Nhiễm thì nghĩ trò này quá đơn giản, đâu khó khăn như những người trong lớp miêu tả.
Phan Minh Nguyệt đang đứng kế bên đâm ống hút vào hộp sữa, uống từng ngụm nhỏ: “Không phải cậu cần đến văn phòng thầy Cao lấy bài thi sao?” Cô ấy hỏi nhỏ.
Bấy giờ Lâm Tư Nhiên mới sực nhớ ra chuyện này, cô ấy giật thót: “Suýt thì quên khuấy, thế chúng tớ đi trước nhé Tần Nhiễm!”
Dứt lời, cô ấy kéo Phan Minh Nguyệt phi thẳng một mạch ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại.
Tần Nhiễm xử đẹp ván chơi này xong thì đổi sang giao diện khác, kết thúc công việc, cất máy tính đi rồi chuẩn bị đến nhà Ninh Vy.
**
Cùng lúc đó, tại một góc xó xỉnh nào đó trong nước.
Căn phòng kéo rèm cửa sổ kín mít, tối đen như mực, nguồn sáng duy nhất trong phòng là ánh sáng xanh từ máy tính hắt lên mặt trông cực kỳ rùng rợn.
Người đàn ông ngồi trước máy tính để râu quai nón, khá béo, đeo kính, đường nét khuôn mặt góc cạnh, có vẻ là con lai, tốc độ gõ phím của hắn ta nhanh như gió vậy.
Cạch!
Đột nhiên, máy tính tắt ngúm để lại màn hình đen kịt, căn phòng bỗng chốc rơi vào bóng tối.
“Gì đây?” Người đàn ông đứng sau Râu Quai Nón có vết sẹo trên mặt, lúc nhếch mép, vết sẹo ấy y hệt con rết đang bò trườn khiến cho gã đàn ông đáng sợ hơn hẳn. Gã có vóc người to con, vạm vỡ, mặt mũi thì bặm trợn, bóng tối nơi đây không tài nào che giấu sự nham hiểm trong con mắt gã.
“Có kẻ chặn lại rồi!” Râu Quai Nón vuốt râu, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Mặt Sẹo nhíu mày, không ngờ lại có kẻ hóa giải được virus do Râu Quai Nón đưa vào: “Lãnh đạo Hoa Minh nhúng tay à?”
“Hoa Minh có ký hiệu riêng của họ, chuyện này không phải do Hoa Minh làm đâu.” Râu Quai Nón lắc đầu.
Mặt Sẹo tỏ ra mất kiên nhẫn: “Không phải mấy tay đó thì là ai?”
Râu Quai Nón lại lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.
**
Lúc Tần Nhiễm đến nhà Ninh Vy, Ninh Tình và Tần Ngữ đã có mặt tại đây, thức ăn cũng đã được dọn ra bàn cơm, bữa ăn đang diễn ra dang dở.
Thấy cô đã tới, Mộc Nam đặt bát đũa xuống, lặng lẽ đi lấy thêm một cái ghế nữa.
Ninh Tình đã mất hết kiên nhẫn vì phải chờ lâu, liếc xéo cô: “Rõ ràng tan học cùng lúc với em gái con mà sao đến muộn thế hả?”
Tần Nhiễm treo balo trên lưng ghế, chào hỏi với Ninh Vy rồi ngồi vào bàn, hờ hững trả lời thật ngắn gọn, súc tích: “Con có việc.”
“Con…” Ninh Tình siết chặt đôi đũa.
Tần Ngữ vội vàng gắp thức ăn cho Ninh Tình: “Mẹ, mẹ thích ăn món này nhất mà đúng không, chị ấy không cố ý đâu, phải không chị?”
Cô ta quay sang nhìn Tần Nhiễm, nở nụ cười ngọt ngào.
“Mẹ tự ăn được mà.” Ninh Tình mỉm cười, cầm bát của Tần Ngữ lên, múc canh cho cô ta: “Canh dì Út con nấu ngon lắm, con ăn thử xem.”
Từ trước đến giờ, Ninh Tình luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ với Tần Ngữ, chưa bao giờ dám nặng lời với cô ta lấy một lần.
Tần Ngữ là một cô con gái xuất chúng, từ Lâm Cẩm Hiên, Lâm Uyển cho đến Lâm Kỳ đều đánh giá cao Tần Ngữ, nhờ có Tần Ngữ mà địa vị của Ninh Tình tại nhà họ Lâm mới được vững chắc.
Ninh Tình quá khôn ngoan, bà ta biết mình muốn gì và cái gì mới đem lại lợi ích cho mình.
Thậm chí không cần đến nhà họ Lâm, với tiềm năng của Tần Ngữ hiện tại thì cuộc sống của cô ta trong tương lai cũng không kém đi đâu được.
“Ngon lắm ạ.” Tần Ngữ mỉm cười.
Ninh Tình múc thêm cho cô ta một muôi canh nữa: “Thấy chưa! Dì con nấu ăn ngon lắm, con muốn ăn nữa không, mẹ bảo dì làm thêm cho.”
Bà ta chỉ ân cần hỏi han một mình Tần Ngữ, không hề e ngại bất cứ ai sẽ dị nghị trước cảnh tượng đó, cũng chẳng buồn đoái hoài gì tới Tần Nhiễm.
Tần Ngữ thản nhiên cười, nhướng mày, lặng lẽ liếc sang Tần Nhiễm.
Nét mặt Tần Nhiễm vẫn bình thản như cũ, cô không nói gì, chỉ ung dung ăn phần sườn của mình. Từ hồi tấm bé, hàng xóm đã hay mua sách cho cô đọc, nhưng hễ Tần Ngữ lấy sách cô mà cô không cho là y như rằng cô ta lại òa khóc. Và khi người lớn hớt hải chạy đến, tình cảnh sẽ trở thành cô giành sách với Tần Ngữ, họ sẽ khuyên cô nhường nhịn em mình với lý do nó vẫn còn nhỏ. Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Ninh Tình và Tần Hán Thu bắt đầu thấy cô phiền phức.
Hàng xóm luôn khen cô thông minh hơn Tần Ngữ, là thiên tài hiếm có, nhưng Tần Ngữ có ngốc không? Không.
Mãi đến sau này lớn lên, cô mới nghiệm ra một điều rằng trẻ con biết khóc mới được cho kẹo.
Ninh Vy gắp một khúc sườn cho Tần Nhiễm, cuối cùng Mộc Doanh ngồi kế bên Ninh Vy cũng tìm được cơ hội lên tiếng: “Chị họ ơi, em cũng sắp vào trường Trung học số 1 rồi, mẹ em nói chị học lớp chọn, thế thì điểm số của chị chắc chắn phải cao lắm đúng không ạ? Chị định thi trường nào thế?”
“Con bé ấy à, nó sẽ thi vào trường Đại học Bắc Kinh.” Tần Ngữ chưa kịp trả lời thì Ninh Tình đã giành lên tiếng, từ tốn bảo: “Con bé sẽ thi cùng trường đại học với anh nó.”
Đại học Bắc Kinh là trường đại học tốt nhất cả nước, là ngôi trường mà hầu như tất cả học sinh lớp 12 đều hướng đến, tuy nhiên mỗi năm chỉ có một số học sinh ở thành phố Vân thi đỗ vào ngôi trường này.
Vẻ ngưỡng mộ hiện rõ trong mắt Mộc Doanh: “Chị họ giỏi quá!”
Tần Ngữ chẳng có hứng ăn, nhà Ninh Vy vừa ọp ẹp vừa lộn xộn, đồ đạc thì bẩn thỉu. Cô ta chỉ uống mấy ngụm canh, còn đâu không thèm động đũa vào món nào.