Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)
Chương 2: Chế nhạo
Hậu phi của Cảnh Thuận đế Triệu Nguyên Cấp không nhiều.
Hoàng hậu Trần thị là thê tử kết tóc khi còn ở Đông Cung, Quý phi Hứa thị, Dung phi Tống thị đều là thị thiếp ở Đông Cung, cộng thêm mười hai tú nữ vào cung lần này, tổng cũng không quá mười người.
Con cái càng ít, chỉ có một Hoàng tử của Hứa quý phi, một Công chúa của Dung phi, đều ốm đau bệnh tật, ngay cả xếp thứ tự cũng không dám, sợ là không giữ được.
Triệu Nguyên Cấp là một Hoàng đế tốt, lấy nhân hiếu trị thiên hạ.
Dù là con trai trưởng của tiên đế, một đường thẳng từ Đông cung đến hoàng vị cũng không thấy hắn có một chút kiêu căng nào, trong suốt thời gian chịu tang tiên đế hắn càng cẩn trọng trong việc triều chính.
Chỉ là, hắn đối với hậu cung quả thực là hơi lãnh đạm, mười ngày nửa tháng cũng không thấy bước chân tới một lần.
Hiện tại đã qua tang kỳ, hậu cung người mới tình cảnh mới, chúng phi tần đều trông mong, khiến cho cả cung đều trong không khí hân hoan.
Hôm nay lúc thỉnh an, Hứa quý phi ăn mặc rất đẹp.
Trên đầu là trâm vàng nạm bảo thạch, trên người là váy sa xòe màu phù dung mềm mại như khói, trên cổ tay là vòng phỉ thúy ngọc lục bảo, trong tay cầm quạt tròn vải gấm bằng vàng khảm ngọc.
Toàn thân trông như một đóa hoa phù dung nở rộ.
”Đứng lên đi!”
Hứa quý phi được vây quanh bởi cung nhân lướt qua Diệp Tư Nhàn, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.
”Đa tạ Quý phi nương nương!”
Diệp Tư Nhàn dập đầu sau đó đứng dậy, đứng vào vị trí của mình, Lục phẩm trở lên mới được ngồi, nàng tất nhiên là không thể.
Quý phi ngồi xuống, Hoàng hậu cũng chậm rãi bước ra.
”Để các vị muội muội đợi lâu rồi!”
Trần hoàng hậu xuất thân danh môn, một thân phượng quan, khăn quàng qua vai ngồi vào phượng vị ở trên cao, nở một nụ cười đoan trang nhất, giống như một đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương.
Nàng mỉm cười cho mọi người bình thân, mọi người ngồi xuống.
”Sau này mọi người đều là người một nhà, phải hầu hạ Hoàng thượng thật tốt, hậu cung hòa thuận.”
”Bổn cung mong các muội đều sẽ kéo dài dòng dõi cho Hoàng thượng….”
Diệp Tư Nhàn từ lúc vào cung, nghe nhiều nhất chính là những lời này, nàng đứng ở trong góc cũng có chút buồn ngủ.
Người bên ngoài lúc này đều đang vắt hết óc nghĩ làm thế nào để lấy lòng Hoàng hậu, còn nàng ngủ gà ngủ gật.
”Chà! Diệp thải nữ làm sao vậy kìa, Hoàng hậu nương nương nhàm chán tới vậy sao?” Tôn tài tử nhìn thoáng qua sau lưng, giọng nói the thé kỳ quái.
Một câu này liền hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Diệp Tư Nhàn giật mình, lập tức tỉnh táo lại, quỳ bộp xuống: ”Thần thiếp…Thần thiếp không phải cố ý, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt!”
Quỳ mạnh quá đầu gối đau khiến thiếu chút nữa nàng đã giàn dụa nước mắt, thế nhưng vẫn là buồn ngủ quá, hai hôm trước làm việc quá mệt mỏi.
”Xuất thân từ địa phương nhỏ quả nhiên không có quy củ, dám công khai đại bất kính với Hoàng hậu nương nương!” Hứa quý phi mân mê móng tay tinh xảo, không ngẩng đầu, nhưng giọng nói lạnh đến khiến người ta phát run.
”Quý phi nương nương nói đúng lắm, người không biết rồi, lúc học quy củ thì nàng ta đều lười biếng giở trò….”
”Hoàng hậu nương nương nhất định phải phạt nàng ta thật nặng…”
Đám người ngươi một câu ta một câu, hận không thể lập tức tống cái ”thứ khác loài” nàng đây vào lãnh cung.
Diệp Tư Nhàn vừa đau vừa sợ, tầng tầng lớp lớp mồ hôi lạnh tuôn ra, đột nhiên nghe thấy Hoàng hậu nói.
”Được rồi!”
”Tất cả mọi người đều là tỷ muội, Hoàng thượng và Thái hậu miệng vàng lời ngọc đích thân tuyển vào, các muội không phục sao?”
Trần hoàng hậu ngồi nghiêm chỉnh, mang vẻ uy nghi của mẫu nghi thiên hạ, bên dưới lập tức yên tĩnh, ngay cả Hứa quý phi xưa nay không coi ai ra gì cũng phải ngồi thằng lưng hơn chút.
”Hôm nay cũng là ngày tốt các muội chính thức thị tẩm, bổn cung cũng không tiện phạt nặng muội.” Ánh mắt Trần hoàng hậu rơi trên người Diệp Tư Nhàn, từ tốn nói.
”Muội trở về chép cung quy đi, lần sau….không nhẹ như vậy nữa đâu.”
”Vâng, đa tạ Hoàng hậu nương nương dạy bảo, thần thiếp ghi nhớ!”
Hoàng hậu hài lòng gật đầu, lại dặn dò thêm mấy câu, liền cho mọi người giải tán.
Từ cung Tê Phượng đi ra, Tôn tài tử rất không cam lòng.
”Cũng không biết ngươi là cái số chó ngáp phải ruồi gì, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng che chở ngươi.”
”Dĩ nhiên là người ta xuất thân cao quý đi? Tôn muội muội ngươi nói có đúng không?” Tống quý nhân cùng mấy người khác xúm lại cười nhạo.
”Cũng đúng, phụ thân người ta là Thất phẩm tri huyện mà, đúng là quan lớn đó nha!” Tôn tài tử mặt tươi như hoa.
Mấy người này càng nói càng đắc ý, khóe mắt đuôi mày cao cao soi mói.
Diệp Tư Nhàn vuốt ve khăn đứng tại chỗ, rõ ràng mặt trời sáng rực chói mắt như vậy, nàng lại cảm thấy cả người phát lạnh.
Các nàng ấy, thật sự là khuê tú sao?
Đoàn người của Tống quý nhân đi xa, Diệp Tư Nhàn mới có thể rời đi.
Nàng bước nhanh chân, chỉ muốn gấp rút trở lại Cẩm Tú Hiên vắng vẻ thanh thĩnh.
Trước kia nàng rất ghét bỏ chỗ ở của mình, hiện tại mới phát hiện nơi này rất tốt, rất thanh tịnh không phải sao?
….
Trở lại Cẩm Tú Hiên, trong lòng nàng chứa đầy sự kìm nén.
Lấy ra đống sợi đồng và búa lấy từ nội vụ phủ, đinh đinh cạch cạch đem bàn ghế ra sửa chữa hết mới hả giận được một chút.
Nàng đem ghế dựa hơi cũ nằm dưới bóng cây, vừa hóng mát vừa uống nước gϊếŧ mát lạnh.
”Mọi người đã không ưa nhau, vậy sau này ta sẽ ít đi ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.”
”Trong cung….chính là như vậy, tiểu chủ người có thể nghĩ thoáng là tốt rồi.” Viên Nguyệt cũng không biết khuyên như thế nào.
Theo một chủ tử như vậy, ngay từ đầu nàng ta cũng chán chường, nhưng mấy ngày nay thấy nàng tính tình rất tốt, không ngang ngược tra tấn hạ nhân, trong lòng cũng thấy tốt lên một chút.
”Đúng rồi tiểu chủ, Tống quý nhân và Tôn tài tử đó, bọn họ…” Trong lòng Viên Nguyệt mang một bụng dấu chấm hỏi.
Không thích thì không thích, cũng không cần phải dồn hết tâm trí ức hiếp người khác, các tiểu chủ khác cũng đâu có như vậy?
”Lúc tuyển tú, Tống quý nhân lén lút nhét bạc cho cô cô, bị ta bắt gặp.”
”Còn Tôn tìa tử, cha của nàng ta hình như là thuộc hạ của Tống quý nhân, cho nên không thể không nịnh bợ…”
”Thì ra là vậy.” Viên Nguyệt sáng tỏ, ở trong cung mấy năm nên đạo lí đối nhân xử thế cũng hiểu một chút.
Lúc chủ tớ hai người trò chuyện.
Bên ngoài có một thái giám dẫn đầu, mang theo hai tiểu thái giám tiến đến, trên mặt vui mừng hớn hở.
Diệp Tư Nhàn buồn bực ”Chuyện gì vậy?!”
”Chúc mừng Diệp tiểu chủ, hôm nay Hoàng thượng lật thẻ của người, mau chỉnh đốn một chút chuẩn bị thị tẩm đi?”
Diệp Tư Nhàn sửng sốt hết nửa giờ, mới phun ra được một câu.
”Ngươi là công công của ai?” Là ai phái ngươi tới đùa cợt ta sao? Câu sau cùng nàng không dám nói ra miệng.
Vẫn là Viên Nguyệt lanh lợi, tiến lên nhét vòng tay còn nói lời hòa hoãn.
”Vương công công vất vả rồi, tiểu chủ của chúng tôi là lần đầu tiên nên hơi choáng, mong ngài lượng thứ…”
”Ừm!” Vương Thủ Nghĩa ước lượng vòng tay bạc chất lượng không tốt lắm, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi đôi chút.
”Qua buổi trưa, sẽ có cô cô tới dạy phép tắc, đến lúc đó học cho chăm chỉ một chút!”
”Được, đa tạ công công!”
Viên Nguyệt cung cung kính kính đưa tổng quản công công Kính sự phòng Vương Thủ Nghĩa ra ngoài.
Lúc quay về, Viên Nguyệt vui vẻ ra mặt: ”Tiểu chủ, chúng ta xem như có hi vọng rồi…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!