Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)
Chương 25: Còn chưa đủ bực mình sao?
Cung nhân nối đuôi nhau lui ra ngoài, Diệp Tư Nhàn định tiến đến thỉnh an, lại được Triệu Nguyên Cấp đỡ dậy.
”Chỉ có một mình trẫm, đâu cần khách khí như vậy?” Triệu Nguyên Cấp trêu chọc.
Gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Tư Nhàn đỏ lên.
Tối qua không phải nằm mơ, tất cả đều là thật, nàng giống như con cá nằm sấp trên người hắn cũng là thật.
Thật là mất mặt mà.
”Hoàng thượng là nhất quốc chi quân, thần thiếp đương nhiên phải lấy lễ để tiếp đón”
”Ồ, nàng còn biết chữ lễ nghi viết như thế nào, phải rồi phải rồi” Triệu Nguyên Cấp rất vừa lòng, quay người ngồi lên ghế.
Ánh mắt đặt lên thân thể gầy gò của nàng cùng gương mặt trắng bệch vì bệnh, trong lòng hắn hơi khó chịu.
Từ khi tiểu nữ nhân này tiến cung, hắn đã thay đổi vô số cái nhìn.
Nữ nhân này không thích kinh thành, không thích Hoàng đế, còn không thích vinh hoa phú quý trong cung, hắn là lần đầu tiên được thấy bản thân không có chút mị lực như vậy trước mặt nữ nhân.
”Chợt phát hiện ra nàng cao lên nhiều đó, tới đây cho trẫm xem”
Không biết thế nào, Triệu Nguyên Cấp đứng trước mặt nàng không bao giờ nổi nóng được, rõ ràng hai ngày nay tâm trạng hắn vẫn luôn rất cáu kỉnh.
”A” Diệp Tư Nhàn cúi đầu tiến tới.
Bỗng bị Hoàng đế ôm ngồi ở bên người, mặt Diệp Tư Nhàn sắp bốc cháy đến nơi.
”Hoàng thượng, thiếp…”
”Bây giờ ngượng ngùng như vậy, tối qua tiện nghi của trẫm bị nàng chiếm hết” Triệu Nguyên Cấp không có ý tốt.
”Thiếp bị sốt không kiểm soát được hành động” Diệp Tư Nhàn nhắm mắt đẩy Triệu Nguyên Cấp ra.
”Sao? Trẫm ôm nàng một cái cũng không được?” Triệu Nguyên Cấp không hiểu, nữ nhân này không sợ hắn thì thôi đi, vậy mà còn dám vự tuyệt hắn.
Có lẽ là do bản tính chinh phục trời sinh của Đế vương, hoặc cũng là do lòng chiếm hữu của nam nhân, Triệu Nguyên Cấp cảm thấy trong lòng có gì đó đang dâng lên.
”Thần thiếp có chút không quen”
Ngoại trừ buổi tối ngủ thiếp đi vô thức đụng chạm, nànng thật sự là chưa từng ôm ôm ấp ấp đụng chạm với Hoàng thượng.
Nhưng Diệp Tư Nhàn cảm thấy Hoàng thượng không có nguy hiểm, mà có nguy hiểm thì cũng là người thôi, nàng không sợ.
Còn Triệu Nguyên Cấp thì cảm thấy tiểu cô nương này là nghé con mới sinh không sợ cọp, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều.
Hai người vốn chỉ cảm thấy đối phương có chút ý tứ, cũng không phải là tình yêu nam nữ.
Bây giờ Triệu Nguyên Cấp vừa nhìn thấy nàng cao lớn hơn như trổ cành, mắt nhìn thấy chính là một mỹ nhân thướt tha, hắn nhất thời kìm lòng không được.
”Là trẫm dọa nàng rồi” hắn vô cớ buồn rầu thu tay lại.
Nhưng thu được một nửa, hắn bỗng nhiên bá đạo nói: ”Trẫm là phu quân của nàng, tất nhiên vẫn có thể ôm”
Không nói tiếng nào, một tay hắn ôm lấy nàng vào lòng, mặt Diệp Tư Nhàn muốn bốc cháy.
”Hoàng thượng…”
”Nàng đừng sợ, chỉ ôm một chút thôi”
Triệu Nguyên Cấp chống cằm lên đỉnh đầu của nàng, dùng giọng nói đầy từ tính mang theo nặng nề nói: ”Nàng biết không? Trẫm thật sự rất mệt mỏi”
”Lần đó nàng kể với trẫm, chuyện của mẹ nàng, nàng có thể kể lại lần nữa không?”
Hắn biết bản thân không phải Thái hậu thân sinh, nhưng bất luận là như thế nào cũng không nghe ngóng được mẹ của hắn là ai? Họ tên là gì, càng không biết câu chuyện về bà ấy, tại sao lại chết.
Có đôi khi hắn cũng sẽ nghĩ, nếu mẹ ruột của mình còn sống, nàng có phải cũng sẽ yêu thương hắn như Thái hậu yêu thương Lục đệ, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Nhiều năm như vậy hắn và Thái hậu như mẹ con thân sinh, nhưng tất cả đều như cố ý diễn thôi.
”Được”
”Khi còn bé, thiếp luôn ham chơi đến cả người đều là mồ hôi, mẫu thân của thiếp luôn lấy nước từ giếng lên đặt trong viện cả ngày, đến chạng vang tối khi thiếp về nhà, nước trong chậu luôn có sẵn để tắm, mẫu thân vừa tắm cho thiếp vừa hát.”
Nói đến mẫu thân của mình, trong mắt Diệp Tư Nhàn tràn đầy vẻ hạnh phúc, còn có nhớ nhung vô tận.
Lâu rồi mình không về nhà, không biết trong lòng mẫu thân cảm thấy thế nào, nghĩ tới chuyện này nàng cảm thấy bản thân thật bất hiểu.
”Nàng nhớ bà ấy à?”
”Đương nhiên là nhớ rồi”
Diệp Tư Nhàn rưng rưng gật đầu.
”Vậy trẫm dẫn nàng đi thăm bà ấy chịu không?”
”Được…hả?! Hoàng thượng, người muốn dẫn thiếp xuất xung?” người nào đó mở to hai mắt.
”Nàng không đồng ý à?”
”Đồng ý! Thiếp đương nhiên là đồng ý rồi!” vừa rồi tiểu nha đầu còn đang rưng rưng giờ thì vui đến phát khóc, liều mạng gật đầu, cằm Triệu Nguyên Cấp chống trên đầu nàng ken két tán gẫu.
Bàn tay to lớn đưa lên gáy nàng muốn nàng đừng nhúc nhích, nhưng tay hắn vung qua, sau đó thuận thế…
”Á…”
Đôi mắt ướt sũng như dòng suối, êm ã, thuần túy, không chứa một chút tạp chất, đôi mắt như vậy ở trong cung rất lâu rồi hắn không nhìn thấy.
”Ha…” Diệp Tư Nhàn há miệng thở dốc.
”Nàng sẽ rời bỏ trẫm phải không?”
”Thiếp cũng muốn rời đi, nhưng cái thành cung này quá cao, chỉ sợ trèo không qua nổi” Diệp Tư Nhàn ngốc ngếch.
Triệu Nguyên Cấp vỗ một phát lên gáy nàng.
”Nói năng xằng bậy, ăn sáng đi”
Hoàng đế gọi thiện, cung nữ nối đuôi nhau đi vào, nhanh chóng bày đầy cả bàn.
Diệp Tư Nhàn cũng đã đói bụng, lại là lần đầu tiên dùng bữa ở Chiêu Dương cung, trên bàn đều là những thức ăn mà nàng không biết tên.
”Ừm, quả này rất ngon, trắng trắng tròn tròn, tên nó là gì vậy?”
”Trái vải”
”Quả đào này cũng ngon nữa, vừa giòn vừa ngọt, còn lớn như vậy, nhưng vẻ ngoài không đẹp cho lắm”
”Đây là đông đào, phủ sương trên đó nên bề ngoài không dễ nhìn, nhưng so với đào trước sương thì ăn ngon hơn”
Một bàn đồ ăn sáng này như đi ngao du khắp cả nước lẫn trên trời dưới biển, trái cây đào lý, sơn trân hải vị, có món từng thấy cũng có món chưa được thấy bao giờ, tất cả đều có trên bàn.
Diệp Tư Nhàn ăn no căng bụng, ngồi nghịch trên giường.
”Hoàng thượng người cũng quá có phúc, đồ ăn ngon quá nhiều”
”Không phải là nàng không thích phú quý trong cung sao?”
”Thích chứ thích chứ, vẫn là chỗ Hoàng thượng rất nhiều đồ tốt”
Hai người nói qua nói lại một lát, Triệu Nguyên Cấp vỗ vỗ đầu của nàng.
”Đợi lát nữa trẫm cho Lý Hữu Phúc đưa nàng về, trẫm phải đi phê tấu chương”
Diệp Tư Nhàn bỗng cảm thấy cái tên này có chút lạ lẫm, chợt nhớ tới hình như Phùng An Hoài bị phạt, vội hỏi.
”Hoàng thượng, Phùng công công đã làm sai chuyện gì, người phạt nặng tay quá vậy”
”Hắn không nghe lời, đưa ra quyết định mù quáng, nàng đừng hỏi nữa”
”Ò” Diệp Tư Nhàn gật đầu.
Triệu Nguyên Cấp lại hỏi: ”Đầu gối còn đau không? Thái y đã kê thuốc, lát nữa gọi cung nữ hầu hạ nàng bó thuốc”
”Được” nàng ra vẻ không muốn nói gì.
Triệu Nguyên Cấp lại nhịn không được hỏi: ”Quý phi phạt nàng ác như vậy, nàng không thấy ủy khuất, còn có tâm trạng bất bình cho người khác nữa”
Diệp Tư Nhàn như suy nghĩ gì đó gật gật đầu, bỗng nhiên giương mắt.
”Nhưng mà Hoàng thượng, người đã để thái y xem cho thiếp sao? Quý phi nương nương mà biết, chắc…đã rất sợ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!