Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo - Chương 101: Đần Độn, Ngu Ngốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo


Chương 101: Đần Độn, Ngu Ngốc


Ting…ting…Tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của Dương Diễn vang lên, người nhắn tin đến là Hứa Tiểu Niệm, trong tin nhắn ấy chỉ hiện lên đúng một câu đã khiến cho sắc mặt của Dương Diễn đen lại, nghiêm túc vô cùng:

“Mau đưa Tiểu Băng rời khỏi đấy, ả Bạch Nhã Băng giả kia đã đến đây đang ở bãi đỗ xe.”

Dương Diễn nhanh chóng cất điện thoại nói với mọi người:”Tiểu Băng! Chúng ta hãy mau đi thôi, Bạch Nhã Băng giả mạo kia đến rồi. Ông Bạch! Chúng cháu xin phép.”

Bùi Tư Nam cùng Dương Diễn nhanh chóng đẩy Bạch Nhã Băng rời khỏi phòng bệnh, thư ký Niên khom người cất giọng:”Chủ tịch! Nếu đã không còn chuyện gì tôi xin phép ạ.”

Bạch Triết gật đầu, bây giờ trong phòng chỉ còn lại năm người, Dụ Bối đẩy cửa đi vào nhìn thấy Lục Dĩ Tường cô liền khoác tay anh, tươi cười nói:”Dĩ Tường!

Anh cũng ở đây sao? Tại sao anh lại không nói với em để em cùng đến với anh?”

Lục Dĩ Tường gạt tay Dụ Bối ra, ánh mắt không giấu được sự chán ghét, khó chịu khi nhìn thấy cô ta, gương mặt cô ta trở nên gương gạo, khó coi, cô nhìn Bạch Triết nở một nụ cười giả tạo:

“Ông ngoại! Ông thấy sao rồi ạ?”

Bạch Triết tỏ vẻ chán ghét, lườm lườm rồi quay đầu sang chỗ khác, ông không muốn nhìn thấy vẻ mặt giả tạo, độc ác đó. Lục Dĩ Tường cũng không ưa gì bộ mặt giả tạo ấy, anh lạnh nhạt lên tiếng:

“Ông ngoại! Cháu xin phép quay về Lục thị ạ.”

Bạch Triết khẽ gật đầu, Hạ Tử Quyên cũng xin phép rời khỏi, nếu ở lại nữa chắc cô giết chết Dụ Bối mất.

Dương gia

Đang ngồi chơi game bỗng điện thoại Dương Diễn tạm dừng do có người gọi đến chưa kịp nhìn là ai gọi anh đã nghe máy, mắng người gọi đến:

“Chết tiệt! Ai mà rảnh rỗi quá gọi điện giờ này vậy? Điên à? Có biết là tôi đang chơi game không hả? Muốn chết sao?”

Từ bên kia, một giọng nói vô cùng quen thuộc cất lên khiến cho Dương Diễn giật mình, mím môi im bặt:”Dương Diễn!!!Anh bảo ai điên hả? Anh muốn chết đúng không?” Giọng nói ấy không ai khác ngoài Hứa Tiểu Niệm, cô nghiến răng tức giận, hậm hực quát lớn.

“Tiểu…Tiểu Niệm…là em sao? Em gọi cho anh có việc gì không?” Dương Diễn cười hi hi ha ha với Hứa Tiểu Niệm cho qua chuyện, cảm thấy lần này chết chắc rồi thế nào cũng bị cô mắng cho té tát.

Hứa Tiểu Niệm một lần nữa quát lớn trong sự tức giận, khiến cho Dương Diễn phải giơ điện thoại ra xa:”Dương Diễn!! Anh còn dám hỏi em là có việc gì không hả? Rõ ràng là bây giờ anh đang trong giai đoạn tán tỉnh ả Bạch Nhã Băng giả kia mà anh còn rảnh rỗi ngồi đó chơi game sao? Nắm bắt tin tức của cô ta chút đi, hiện tại cô ta đang ở quán bar Lovers anh hãy mau đến đó cho em, nếu không anh biết tay em đó.”

“Được, được, anh đến đó ngay em đừng tức giận mỗi lần em tức giận anh cảm thấy bản thân mình lại sắp nhập viện rồi.” Dương Diễn ngay lập tức đáp lại, giọng nói nhỏ nhẹ, muốn cô hạ hỏa.

Tút…tút…tút…Hứa Tiểu Niệm cúp điện thoại, Dương Diễn đứng dậy nhanh chóng thay quần áo rồi lái xe đến quán bar.

Quán bar Lovers

Bước vào trong, Dương Diễn đảo mắt ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm Dụ Bối, vừa nhìn thấy Dụ Bối anh liền nhanh chân tiến đến, tay anh khoác qua vai của cô, nở một nụ cười giả tạo hỏi:

“Sao bảo bối của anh lại ngồi ở đây trầm tư vậy? Có chuyện gì khiến em phiền não sao?”

Nói những lời nói như thế Dương Diễn tự cảm thấy buồn nôn, Dụ Bối quay người lại nhìn anh rồi tựa đầu vào vai anh không nhanh không chậm cất giọng nói:”A Diễn! Tại sao mấy ngày nay anh không xuất hiện vậy? Cũng không liên lạc gì với em cả, rốt cuộc là anh đã đi đâu, hay là anh có người phụ nữ khác rồi?”

Dương Diễn lắc đầu phủ nhận, cười cười đáp lại:”Làm gì có chứ? Do anh phải đi công tác, sở dĩ anh không liên lạc với em là vì anh muốn tập trung vào công việc để có thể sớm quay về với em này. Bây giờ, em có thể nói cho anh biết là em đang phiền não chuyện gì chưa?”

Dương Diễn thật sự đã làm cho Dụ Bối thần hồn điên đảo, say mê không lối thoát, anh hỏi gì cô ta liền trả lời cái đó không hề có chút gì giấu diếm, phòng bị:

“Có một người em đang muốn xử lý khiến cho cô ta im lặng mãi mãi.”

Anh khẽ chau mày dò hỏi Dụ Bối:”Người em muốn xử lý là ai? Tại sao em lại muốn xử người đó chứ?”

“Người mà em muốn xử là Hạ Tử Quyên bởi vì cô ta hình như đã biết được thân phận thật sự của em rồi, cho dù không chắc chắn thì em cũng phải ra tay, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.” Dụ Bối phun ra những lời nói độc ác ấy một cách thản nhiên.

Hạ Tử Quyên? Dương Diễn cảm thấy Dụ Bối đúng là chán sống rồi mới dám động đến Hạ Tử Quyên, anh không biết trong đầu cô ta chứa cái gì?

“Hạ Tử Quyên này anh đã từng nghe qua, thân thế của cô ta không tầm thường đâu với lại chồng của cô ta là Dạ Thành Đông đấy.”

Dụ Bối cười khẩy một tiếng, dáng vẻ ung dung không biết sợ là gì? Không để ai vào mắt, cô ta uống một ngụm rượu rồi bình thản đáp:”Thì đã sao chứ? Đến Bạch Nhã Băng mà ông chủ của em còn có thể xử lý được thì nói gì đến một Hạ Tử Quyên.”

Dương Diễn không nói gì chỉ gật gù trong lòng thầm nghĩ:”Từ trước đến giờ mình chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào ngu ngốc, đần độn đến như vậy. Không còn từ nào để có thể diễn tả sự ngu ngốc đó nữa.”

Anh rất mong chờ đến ngày cô ta cho người xử lý Hạ Tử Quyên để xem lúc đó ai mới là người chết, Dạ Thành Đông có lột da rút gân cô ta không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN