Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo
Chương 22: Chị Dâu
Trời tối, Lục Trân Trân cùng bạn đi mua sắm, dạo chơi đang đi các cô bị một đám lưu manh chặn đường trêu ghẹo:
“Hai em xinh xắn, dễ thương thật đấy có muốn đi chơi cùng bọn anh không anh bảo đảm sẽ rất vui rất thú vị, kích thích.”
“Các người tránh ra đi chúng tôi không đi đâu.” Lục Trân Trân nhíu mày, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác sợ hãi nắm chặt tay bạn của mình.
“Ây ~ Hai em hãy đi cùng bọn anh đi mà chắc chắn sẽ rất vui.” Một tên trong đám lưu manh ấy tiến đến sờ mặt của Lục Trân Trân ánh mắt gian tà như muốn chiếm lấy cô.
Lục Trân Trân cùng bạn của mình sợ đến xanh mặt vừa định hét lên thì có một bàn tay thanh mảnh, trắng trẻo nắm lấy tay của tên lưu manh ấy bẻ những ngón tay của hắn ngược ra đằng sau khiến hắn đau đớn la lên.
Bạch Nhã Băng trừng trừng mắt gương mặt lạnh tựa như băng nghiến răng cất giọng nói:”Các ngươi bị điếc hay sao mà không nghe cô ấy nói hả? Cô ấy đã nói là không muốn đi rồi.”
“Cô là ai? Đừng có xen vào chuyện của bọn này mà tôi thấy cô cũng rất xinh đẹp đó hay là cô cũng đi theo tôi đi tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô.” Tên lưu manh ấy vẫn không ngừng trêu ghẹo Bạch Nhã Băng nhưng hắn không biết rằng hắn đã động vào nhầm người rồi.
“Được! Tôi sẽ đi theo các người nhưng đợi đến khi các người đánh thắng được tôi cái đã.” Bạch Nhã Băng nhếch môi cười đầy nguy hiểm, đáng sợ ánh mắt chứa đầy sự lãnh khốc.
Bạn của Lục Trân Trân khẽ nói vào tai của Lục Trân Trân:”Trân Trân! Chị gái này có tự tin quá không vậy? Đám lưu manh đó có tất cả là bảy người đấy chi ấy chỉ là một đứa con gái sao có thể đánh lại chứ?”
Lục Trân Trân đứng im không nói gì trong lòng lo lắng, căng thẳng đám lưu manh ấy đắc ý đồng loạt lao đến Bạch Nhã Băng cô dùng một lực đánh mạnh vào mặt tên xông đến trước, một tên tiếp tục lao đến cô khom đầu né rồi đánh tên trước mặt rồi quay người lại giơ chân đá mạnh vào một bên mặt của hắn cứ như thế chưa đầy năm phút Bạch Nhã Băng đã hạ gục tất cả.
Bạch Nhã Băng cười khinh bỉ lấy một cái khăn trong túi xách ra lau tay vừa lau vừa nói mỉa mai, chế giễu:
“Đúng là không biết tự lượng sức mình vẫn chưa dùng hết sức mà các người đã nằm một đống kêu la như thế nếu tôi dùng hết sức chắc các người đã nằm trong quan tài rồi.”
Bốp! Bốp! Bốp! Lục Trân Trân cùng bạn của mình vỗ tay, Lục Trân Trân bước đến đôi mắt sáng rực, thích thú, ngưỡng mộ, sùng bái Bạch Nhã Băng, khen cô không ngừng:
“Chị tuyệt thật! Chị vừa xinh đẹp lại vừa đánh giỏi như thế chị đúng là đỉnh của đỉnh. Chị tên gì vậy? Em nhất định sẽ báo đáp ân tình này.”
“Không cần đâu! Tôi không cần báo đáp.” Bạch Nhã Băng quăng khăn lau vào thùng rác mặt không đổi sắc đáp lại.
“Vậy chị có thể cùng bọn em chụp một tấm ảnh không? Em muốn lưu lại làm kỷ niệm để luôn nhớ rằng mình đã được một soái tỷ cứu chỉ là một tấm ảnh thôi nha chị.” Lục Trân Trân lay lay năn nỉ Bạch Nhã Băng.
Bạch Nhã Băng thở mạnh một hơi miễn cưỡng gật đầu đồng ý, Lục Trân Trân vui vẻ vội lấy điện thoại ra chụp cùng. Hoàng Việt lái xe đến bước xuống đi đến chỗ của cô khom người cúi chào:”Tiểu thư!”
Lục Trân Trân vừa thấy Hoàng Việt đôi mắt liền sáng như sao, cười đến không khép miệng lại được trong lòng thầm kêu gào:
“Đẹp trai quá đi mất đẹp đến nỗi khiến người ta không thể nào cưỡng lại được. Từ gương mặt đến thân hình đều ngon dễ sợ.”
Bạch Nhã Băng quay người bước lên xe Hoàng Việt nhanh chóng lên xe lái đưa cô về biệt thự Rose. Bạn của Lục Trân Trân quay sang nhìn cô bĩu môi vừa nhìn đã biết Lục Trân Trân đã bật chế độ mê trai:
“Này Trân Trân! Cậu hãy mau lau nước miếng đi.”
Lục Trân Trân cười muốn toạch lên tận mang tai:”Anh chàng lúc nãy đẹp trai quá đi mất không biết khi nào mới có thể gặp lại anh ấy đây.”
Lục gia
Lục Trân Trân vừa về đến đã chạy thẳng lên phòng của Lục Dĩ Tường nói cho anh biết chuyện đã xảy ra lúc nãy:”Anh hai! Lúc nãy em đã bị một đám lưu manh quấy rối…”
“Gì chứ? Vậy em có bị làm sao không? Bọn chúng có làm gì em không?” Lục Dĩ Tường dừng công việc lại quay người lo lắng, xem xem Lục Trân Trân có bị gì không?
“Em không sao cả cũng may lúc đó có một chị gái vô cùng xinh đẹp cứu chị ấy phải nói là rất ngầu chưa đầy năm phút đã hạ hết đám lưu manh đó chỉ tiếc là chị ấy không cho em biết tên nhưng không sao em có hình anh hãy mau điều tra cho em chị ấy là ai để em biết mà còn trả ơn.” Lục Trân Trân mở điện thoại đưa hình cho Lục Dĩ Tường xem.
Khóe môi Lục Dĩ Tường cong lên khi xem ảnh:”Không cần phải điều tra anh biết cô ấy.”
“Anh biết sao? Vậy chị ấy là ai? Tên gì thế?” Lục Trân Trân bất ngờ, phấn khích hỏi anh.
“Cô ấy tên là Bạch Nhã Băng là chị dâu của em đấy.” Lục Dĩ Tường cầm điện thoại ngắm Bạch Nhã Băng miệng vẫn không kìm được mà cười:
“Đúng là vợ của mình có khác.”
“Chị dâu? Không thể nào! Sao có thể trùng hợp đến như vậy chứ? Không ngờ rằng chị ấy lại là Bạch Nhã Băng đấy. Anh hai! Anh đúng là có mắt nhìn đấy em nói cho anh biết nếu như em là con trai thì em cũng sẽ nhất định theo đuổi chị ấy bất chấp anh là anh trai của em luôn người gì mà ngầu quá trời giới tính của em xém bị chị ấy bẻ cong luôn rồi.” Lục Trân Trân tròn mắt há hốc miệng không thể nào ngờ được.
Lục Trân Trân cắn khóe môi cười tủm tỉm cô nhất định phải giúp anh trai tán đổ Bạch Nhã Băng như vậy thì cô vừa có một chị dâu xinh đẹp vừa có thể theo đuổi Hoàng Việt.
Lục Dĩ Tường lấy điện thoại nhắn tin cho Bạch Nhã Băng:”Cảm ơn em đã cứu em gái của anh.”
Bạch Nhã Băng xem tin nhắn liền trố mắt sững sốt, ngạc nhiên ánh mắt đầy nghi hoặc lẩm bẩm một mình:”Có nhầm không vậy người lúc nãy mình cứu lại là em gái anh ta. Sao đi đâu cũng gặp chuyện liên quan đến anh ta hết vậy chứ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!