Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo - Chương 34: Nhờ Giúp Đỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo


Chương 34: Nhờ Giúp Đỡ


Sáng hôm sau, Lục Dĩ Tường cùng Bạch Nhã Băng đi xuống lầu ăn sáng, hai người vừa ngồi xuống Lục Trân Trân đã cất giọng lên nói:

“Chiều nay, hai người nhớ về sớm đó nha em có chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng chị trở thành chị dâu của em, nếu không phải hôm qua hai người bận thì em đã tổ chức ngày hôm qua luôn rồi.”

“Không cần phải tổ chức gì đâu với lại tối nay chị bận rồi không về sớm được.” Bạch Nhã Băng tỏ thái độ xa cách, từ chối cô không muốn ồn ào, tổ chức tiệc gì cả.

Lục Trân Trân xụ mặt xuống, nắm lấy tay của Bạch Nhã Băng, đầu hơi ngẩng lên làm nũng với Bạch Nhã Băng với hy vọng có thể làm xiêu lòng của cô:

“Chị dâu…Chị hãy đồng ý đi mà…chị dâu…”

Bạch Nhã Băng lắc đầu bó tay với Lục Trân Trân suốt ngày chỉ biết làm nũng, cô thở hắt một hơi miễn cưỡng gật đầu đồng ý:

“Thôi được rồi, chị sẽ thu xếp công việc về sớm nhưng không được quá ồn ào.”

Lục Trân Trân gật đầu như băm tỏi đồng ý với cô, Lục Dĩ Tường cảm thấy hình như mình đã bị lãng quên mất rồi liền lên tiếng:”Trân Trân…”

Chưa kịp nói hết câu thì anh đã bị Lục Trân Trân cắt ngang:”Anh đừng nói nữa chiều nay chắc chắn anh sẽ về sớm thôi.”

“Tại sao?” Lục Dĩ Tường mày khẽ cau, đôi mắt híp lại nhìn Lục Trân Trân cất tiếng hỏi lại.

“Chị dâu đã đồng ý về sớm rồi thì anh dám không về sớm sao?” Lục Trân Trân nhướng nhướng mày, nghênh mặt lên đáp lại.

Lục Dĩ Tường im lặng tiếp tục ăn không thể phản bác lại điều gì nữa lời của Lục Trân Trân quá là đúng đi. Ăn được một lúc, Lê Ngọc Quân cảm thấy có điều gì đó hơi kì lạ ở anh, bà nhìn anh không nhanh không chậm cất tiếng:

“Dĩ Tường! Mẹ thấy hôm nay con ăn nhiều một cách lạ thường luôn.”

Bạch Nhã Băng ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Tường rồi cúi mắt xuống nhoẻn miệng cười rồi nhanh chóng thu lại không để ai thấy, vừa nghe là cô đã hiểu lý do tại sao anh lại ăn nhiều rồi.

“Này, tôi không thích nhiều múi cũng không thích mỡ đâu nha.” Bạch Nhã Băng nhịn cười khẽ nói vào tai của Lục Dĩ Tường rồi đứng dậy lễ phép nói với Lê Ngọc Quân:

“Mẹ! Hôm nay, con có công việc cần phải xử lý nên con xin phép đi đến tập đoàn trước.”

Lê Ngọc Quân nở nụ cười hiền từ, dịu dàng, gật đầu với cô, nhìn thấy Bạch Nhã Băng rời khỏi Lục Trân Trân cũng vội đứng dạy chạy theo với mục đích muốn ngắm Hoàng Việt.

Hoàng Việt khom người cúi chào rồi mở cửa cho Bạch Nhã Băng, trước khi bước vào Bạch Nhã Băng ngoảnh đầu nhìn Lục Trân Trân cười nhẹ rồi ngồi vào trong xe, Lục Trân Trân vừa thấy Hoàng Việt tâm trạng đã trở nên vui vẻ hơn nhưng nhìn gương mặt đáng sợ, lạnh lùng kia của Hoàng Việt cô không dám đến bắt chuyện.

Lục Dĩ Tường quan sát Lục Trân Trân từ lúc cô chạy ra ngoài, đợi khi Lục Trân Trân quay trở vào anh nheo mắt, nghiêm mặt hỏi:

“Trân Trân! Có phải em thích một trong hai vệ sĩ của Tiểu Băng đúng không?”

Lục Trân Trân đang cầm ly sữa uống nghe anh hỏi thế thì liền sặc sụa không ngừng, lắc đầu phủ nhận ngay lập tức:”Không! Em làm gì có thích ai chứ, chỉ là em thấy hai người vệ sĩ đó đẹp trai nên chạy ra ngắm thôi, con gái ai mà chẳng thích ngắm trai đẹp để rửa mắt buổi sáng.”

Sở cảnh sát

Cả sở cảnh sát đang gặp khó khăn, hoang mang vì một vụ án lớn, Trần Tử Vân – một cảnh sát ở đấy hướng mắt về Lưu Nghiêm – vị cảnh sát trưởng đang đứng trước màn hình của máy chiếu đôi mày nhíu chặt lại, trầm tư điều gì đó rồi tiếp tục nhìn Lưu Phàn Tâm – đội trưởng đội cảnh sát hình sự, hỏi:

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào đây? Cho dù có vào được bên trong buổi tiệc thì buổi đấu giá đồ cổ kia cũng không vào được.”

“Đúng vậy đó, căn bản chúng ta không thể trà trộn vào được nơi đấu giá đó chỉ là dành cho những người có tiền có quyền mà bọn họ quen biết mà thôi.” Một cảnh sát khác ngồi ở đấy lên tiếng nói.

“Lưu Nghiêm! Em có ý kiến gì về việc này không?” Lưu Phàn Tâm – anh trai của Lưu Nghiêm cất giọng khàn khàn hỏi.

Lưu Nghiêm trầm mặt im lặng một lúc nghĩ cách gì đó rồi lên tiếng, khóe môi hơi cau lên đầy ý cười mừng rỡ:

“Có rồi, có một người có thể giúp chúng ta chuyện này.”

Lưu Phàn Tâm nhìn chăm chăm Lưu Nghiêm đôi mày đã không thể nào nhíu chặt hơn nữa, chậm rãi lên tiếng nói:”Ý của em là Nhã Băng?”

Lưu Nghiêm gật gật đầu nói cho mọi người biết vì sao ông lại chọn Bạch Nhã Băng:”Chắc hẳn mọi người ở đây ai cũng biết về thế lực của Bạch gia rồi, tôi cũng mới vừa được biết Nhã Băng bây giờ đã trở thành người đứng đầu của Bạch gia và Bạch thị nên chắc chắn rằng Cao Nhất Xuyên sẽ có mời Nhã Băng đến dự tiệc trở thành VIP vào buổi đấu giá đó.”

Trần Tử Vân há hốc mồm không ngờ rằng Bạch Nhã Băng lại có thân thế khủng như thế lúc trước chỉ nghe mọi người trong sở nhắc đến tên chứ không hề nhắc đến thân thế, Lưu Phàn Tâm vẫn chau mày không hề dãn ra một lần nào:

“Biết là như vậy, nhưng chưa chắc Nhã Băng sẽ chịu giúp chúng ta cho dù có đồng ý giúp thì Nhã Băng sẽ gặp nguy hiểm nếu Nhã Băng mà có chuyện gì thì chúng ta phải ăn nói thế nào với Bạch gia, với Liêm Hải đây?”

Trần Tử Vân lên tiếng nói đáp lại:”Chẳng phải cảnh sát trưởng đã nói vị Bạch tiểu thư đó là người đứng đầu của Bạch gia thì chắc chắn một điều rằng là cô ấy sẽ được bảo vệ một cách nghiêm ngặt hơn nữa còn có chúng ta bảo vệ thì khả năng cô ấy gặp nguy hiểm sẽ rất thấp. Buổi tiệc ngày mai, chúng ta chỉ có thể nhờ Bạch tiểu thư thôi.”

Lưu Nghiêm gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị cất giọng:”Chúng ta cứ thống nhất như vậy đi, tôi sẽ đi đến gặp Nhã Băng nhờ giúp đỡ.”

Tập đoàn Lục thị

A Tôn bước vào phòng làm việc của Lục Dĩ Tường đưa cho anh một tấm thiệp mời rồi nói:”Chủ tịch! Chủ tịch của tập đoàn Cao Xuyên gửi thư mời đến muốn mời anh đến dự buổi tiệc của anh ta.”

Lục Dĩ Tường cầm tấm thiệp mời lên xem trong đấy còn có ghi chữ VIP, anh ngước mặt lên ánh mắt nghi hoặc, hiếu kỳ nhìn A Tôn:”VIP?”

A Tôn nghe anh nói liền nhanh chóng nói cho anh biết:”À, bọn họ có nói chữ VIP này là ngoại trừ chủ tịch được mời đến buổi tiệc còn được vào khu đặc biệt của họ.”

“Khu đặc biệt? Khu đặc biệt là sao?” Lục Dĩ Tường chau đôi mày, Cao Nhất Xuyên anh đã từng gặp qua vài lần cũng hiểu rõ con người của anh ta không phải là người đơn giản, việc đi đến buổi tiệc là chắc chắn sẽ đi nhưng khu đặc biệt này anh phải đề cao cảnh giác.

“Tôi nghe bọn họ nói là khu đặc biệt này là nơi tổ chức buổi đấu giá chỉ có những người có chữ VIP trên thiệp mời mới được vào.”

“Buổi đấu giá? Rốt cuộc Cao Nhất Xuyên lại muốn giở trò gì nữa đây, chắc chắn đây không phải là chuyện tốt lành.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN