Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông - Chương 16: Quê Nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông


Chương 16: Quê Nhà


Rời hồ sen, hai người trở lại đường cũ tiếp tục tiến về phía trước.
Cảnh vật những vùng nông thôn khá giống nhau, nhưng bất ngờ thay luôn đẹp đến kinh ngạc.
Sau hơn hai mươi phút, Ngụy Viễn Đông nói, đây là nơi lưu trú cũ của liệt sĩ cách mạng, dưới sự giúp đỡ của lực lượng đã trở thành ngôi làng tuyệt đẹp.

Lái về phía trước hai thôn nữa chính là quê nhà thực thụ của Ngụy Viễn Đông.
Có điều Ngụy Viễn Đông vẫn chưa tiết lộ cho Lan Tử Nhan.
Trên xe phát nhạc nhẹ, là bản tình ca xưa yêu thích của Ngụy Viễn Đông, vốn dĩ anh muốn để Lan Tử Nhan kết nối điện thoại của mình, nghe bài hát cậu thích.

Anh sợ Lan Tử Nhan chê gu thưởng thức của anh.
Lan Tử Nhan thì bình thường, cậu không có yêu cầu quá cao đối với âm nhạc, chẳng qua sẽ thích nhạc nhẹ hơn một chút.

Miễn là trong danh sách phát của Ngụy Viễn Đông không thình lình nhảy ra một bài nhạc quẩy DJ thì cậu đều có thể tiếp nhận.

Hơn nữa cậu đã từng nghe đa số những bài hát cũ của Ngụy Viễn Đông thuở còn bé, dù quen thuộc tới đâu, bây giờ nghe lại vẫn rất có cảm giác.
“Nhan Nhan, uống nước không? Chắc đằng sau có nước suối đấy.”
Lan Tử Nhan xoay người lấy một chai nước suối từ băng sau: “Chú uống không?”

Ngụy Viễn Đông nhìn Lan Tử Nhan bằng vẻ sâu xa: “Chú không uống, em uống là được rồi.”
Lan Tử Nhan vặn nắp uống một hớp: “Em đút chú nhé?” Sau đó chẳng quan tâm Ngụy Viễn Đông có từ chối hay không đã đưa miệng chai đến bên mép Ngụy Viễn Đông.
Ngụy Viễn Đông nở nụ cười thỏa mãn, nhấp môi vài cái: “Cảm ơn Nhan Nhan.” Anh nhìn Lan Tử Nhan cầm về rồi uống vài ngụm, trong lòng càng thêm đủ đầy.
Ngụy Viễn Đông đậu xe trên một quảng trường, dẫn Lan Tử Nhan đi thăm nhà cũ của liệt sĩ, còn dạo quanh công viên bên ngoài, rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Rời khỏi thôn này, ven đường không còn là ruộng lúa, biển lá khoai môn xanh biếc xuất hiện san sát nhau, hùng vĩ hơn cả ao sen.
Khi lái đến cuối đường, thứ xuất hiện đầu tiên là một căn nhà thô sơ độc lập, trên không trung lượn lờ khói bếp.

Ngôi nhà màu vàng cùng biển lá khoai môn xanh trước mặt hòa hợp với núi đồi đen điểm xuyết cỏ dại phía sau, tỏa ra mỹ cảm giản dị, hài hòa, an tĩnh, Lan Tử Nhan cố ý yêu cầu Ngụy Viễn Đông dừng lại, dùng máy chụp khung cảnh tuyệt đẹp này xong mới di chuyển tiếp.
Lại đi vào một thôn xóm, bấy giờ Ngụy Viễn Đông mới nói: “Đây chính là nơi anh trưởng thành.”
Thật ra Lan Tử Nhan đã đoán trước, nhưng lúc biết được vẫn khá kinh ngạc.

Việc đến thăm nơi một người nào đó đã lớn lên khiến cậu cảm thấy mình cần phải cảm nhận một cách tôn trọng, đặc biệt người ấy là Ngụy Viễn Đông.
Đậu xe xong, Lan Tử Nhan theo Ngụy Viễn Đông về phía nhà cũ của anh.
Hai người sóng vai, đi rất sát nhau, kỳ lạ thay Lan Tử Nhan lại có cảm giác hồi hộp.
“Dì Vân ơi, dì đang phơi quần áo ạ?” Ngụy Viễn Đông chào một phụ nữ trung niên trước mặt.
Dì sửng sốt vài giây mới nhận ra: “Thằng Đông đó à, lâu lắm không gặp con.”

Dọc đường lại gặp liên tục mấy cụ già, Ngụy Viễn Đông chào hỏi họ một cách niềm nở, có người tò mò về danh tính của Lan Tử Nhan, Ngụy Viễn Đông chỉ nói rằng cậu là con của bạn mình, nhân tiện đưa cậu về chơi.
Mái nhà thuở bé của Ngụy Viễn Đông là một kiến trúc lớn hai tầng thô sơ, bên ngoài bằng gỗ.

Đã lâu không có ai lui tới, không khí có mùi ẩm mốc, mọi thứ đều phủ đầy bụi khiến nơi đây có vẻ rất hiu quạnh.
“Đây là nhà của chú, đây là phòng của chú…” Ngụy Viễn Đông giới thiệu với Lan Tử Nhan, lục lại ký ức xưa để kể cho Lan Tử Nhan nghe.
Lan Tử Nhan cảm thấy thú vị khi quê nhà vùng nông thôn của cậu khá tương đồng với Ngụy Viễn Đông, nhưng ông bà của cậu vẫn sống ở đó, so ra thì mới hơn nhiều.
“Đói bụng chưa?” Bất tri bất giác đã gần mười hai giờ.
Lan Tử Nhan không có cảm giác gì: “Vẫn ổn.”
“Dẫn em đi ăn chực nhé.”
Trên thực tế, đó là đến nhà bà cụ sát vách, một vị trưởng bối mà Ngụy Viễn Đông thân thuộc từ nhỏ.
“Bà ơi!” Ngụy Viễn Đông sải bước vào nhà bà, lớn tiếng hô.
Vài giây sau, một cụ già đôn hậu chừng 80 tuổi từ trong bếp bước ra, nhìn thấy Ngụy Viễn Đông, bà vô cùng sửng sốt và vui mừng, ôm chầm lấy Ngụy Viễn Đông, bảo họ ngồi xuống.
Bà đi đứng không nhanh nhẹn lắm nhưng nói rất hay, vừa hỏi về tình hình hiện tại của Ngụy Viễn Đông, vừa nói về tình hình của những người khác trong làng, trò chuyện cực kỳ vui vẻ với Ngụy Viễn Đông.
Chỉ chào hỏi Lan Tử Nhan lúc đầu còn sau đó Lan Tử Nhan chẳng chen miệng được câu nào, có điều rất nhiều việc nghe khá thú vị, cũng không khiến cậu cảm thấy nhàm chán.
Nói được nửa đường, bà mang hoa quả cùng hạt dưa ra chiêu đãi, hồi lâu sau mới nhớ ra phải cơm nước, bèn vội vàng kéo hai người xuống bếp ăn tối.

Bà sống với con trai và con dâu, song trùng hợp hôm nay hai vợ chồng lên phố, may mà bà nấu nhiều cơm hơn theo thói quen.

Vốn dĩ bà còn định nấu thêm vài món thì bị Ngụy Viễn Đông can nên đành phải ngồi nhìn anh làm.
Đương nhàn rỗi buồn chán, bà lại kéo Lan Tử Nhan ra hỏi thăm, Lan Tử Nhan thấy bà là một vị trưởng bối rất biết cách tán gẫu, thảo nào Ngụy Viễn Đông thích bà.
Ba người vui vẻ ăn xong bữa trưa, Lan Tử Nhan chủ động đề nghị rửa bát, bà phản đối kịch liệt, nhưng hiếm khi Ngụy Viễn Đông lại ủng hộ.
Bà bất lực kéo Ngụy Viễn Đông ra nói chuyện: “Nó là người ấy của con hả?” Ngụy Viễn Đông chưa bao giờ nói với bà về xu hướng tính dục của mình, nhưng Ngô Kiếm Nam từng gây rối mấy lần, ai cũng hiểu ít nhiều.
Ngụy Viễn Đông thoải mái thừa nhận: “Vâng.”
“Trời ơi, con hồ đồ quá.” Bà hận không thể rèn sắt thành thép, “Đứa nhỏ vậy con cũng ra tay cho được! Thể nào ba má nó cũng xé xác con!”
“Con thích mà, em ấy cũng thích con, không có gì sai trái cả.

Mà người ta hai mươi tuổi rồi, cho con lừa luôn đấy.

Con sẽ yêu thương em ấy.”
“…” Bà do dự trước khi lên tiếng, “Bà biết con sẽ thương người ta, bà nhìn con trưởng thành mà, sao có thể không biết được? Đứa nhỏ đó mà theo con thì cũng xem như có phúc.”
Ngụy Viễn Đông vui mừng, bà đúng là rất biết khen người khác.
“Bình thường con đừng gây gổ với người khác, con lớn hơn người ta rất nhiều, phải biết cách nhường nhịn.

Bà nghĩ nó cũng là người hiểu chuyện, phù hợp với con.

40 tuổi rồi, làm gì cũng nên bình tĩnh.


“Dạ đúng, cho nên con gặp được em ấy thì phải nắm chắc chứ nhỉ? Con không quan tâm ba mẹ em ấy có đồng ý hay không, dù sao sau này con sẽ cưng em ấy như vợ mình.”

Lan Tử Nhan rửa bát xong, đi ra thì nghe thấy câu cuối này, lập tức xấu hổ chết được.
Hóa ra là bà vẫn luôn biết về mối quan hệ của cậu và Ngụy Viễn Đông!
Làm sao có thể? Chưa biết đâu ra đâu thì đã ra mắt phụ huynh luôn rồi.

Chú Đông chẳng thèm đề cập với cậu câu nào cả!
Nhưng vợ cái gì, làm người ta ngại quá.
Sau khi cả hai tạm biệt bà, Ngụy Viễn Đông đưa Lan Tử Nhan đi một vòng trên núi.
Nắng rất gắt, đường núi khó đi, Lan Tử Nhan đi được một lúc thì mất hứng, hai người bèn tới hóng gió dưới bóng cây.

Trên núi không có ai, bọn họ nắm tay nhau đi suốt chặng đường, Lan Tử Nhan vốn muốn trừng phạt Ngụy Viễn Đông, nhưng cậu đã từ bỏ vào thời điểm Ngụy Viễn Đông nắm tay mình rồi.
“Chú, em nghe thấy hết rồi.”
“Cái gì?”
“Chuyện chú nói với bà.”
“…”
“Sao bà biết?”
“Ngô Kiếm Nam nói đấy, tên khốn đó đã công khai xu hướng tính dục thay tôi trước mặt cả làng khi tôi 18 tuổi.”
Lan Tử Nhan phản ứng kịp, lại càng không nỡ phạt Ngụy Viễn Đông.
“Chú à, không có ai ở đây chứ?”
“Giữa trưa ai mà ra đây.”
Lan Tử Nhan đẩy Ngụy Viễn Đông, để anh dựa vào thân cây vững vàng, ngẩng đầu đặt lên môi Ngụy Viễn Đông một nụ hôn, vừa đi vừa hôn, dừng lại chưa đến ba giây.
Ngụy Viễn Đông không chịu thua, anh phản ứng nhanh túm lấy Lan Tử Yên đang định chạy, ôm eo cậu ghì vào lòng.
“Hôn trộm tôi?”
“Đâu có.” Lan Tử Nhan phì cười.
“Đâu có?”
“Đâu có.” Lan Tử Nhan kiên định lắc đầu.
“Được rồi.” Ngụy Viễn Đông giả vờ tin cậu, bày biểu cảm thất vọng, sau đó thừa dịp người ta chưa chuẩn bị bèn ngậm lấy môi Lan Tử Nhan.
Lan Tử Nhan giật mình, lại bị Ngụy Viễn Đông ôm chặt hơn.
Ngụy Viễn Đông nhẹ nhàng mut môi Lan Tử Yên, thăm dò sâu hơn nữa, Lan Tử Hiên cũng bắt đầu nhiệt tình đáp lại Ngụy Vô Tiện sau sự chậm chạp ban đầu.

Lúc hôn xong, họ đều đổ đầy mồ hôi, nhìn nhau cười rồi mới tách người ra.
“Thích không?” Ngụy Viễn Đông được hời còn khoe tài.
Trái lại Lan Tử Nhan không thẹn thùng nữa, trả lời thẳng thắn: “Thích.”
“Về nhà làm tiếp!”
Ngụy Viễn Đông cõng Lan Tử Nhan xuống sườn núi, mọi kẽ hở trong lòng đều được lấp đầy bởi sự thỏa mãn, chỉ cảm thấy sung sướng khôn nguôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN