Ngụy Viễn Đông ôm Lan Tử Nhan, an ủi bằng cách kể cho cậu nghe chi tiết về việc anh đã bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà khi đó như thế nào.
Thật ra Lan Tử Nhan cũng không còn cảm thấy tồi tệ nữa, cậu ngửi thấy mùi thơm độc đáo trên người Ngụy Viễn Đông, bèn nảy ra ý tưởng xấu.
“Chú, sinh nhật chú còn mấy ngày? Mười ngày hả?”
“Hả? Ừ.
Tầm đó.
Có chuyện gì à?” Ngụy Viễn Đông nhớ tới thỏa thuận của họ, giọng điệu anh dần trở nên ngả ngớn.
Lan Tử Nhan mím môi lắc đầu: “Em đang nghĩ quà cho chú.”
Ngụy Viễn Đông nhíu mày, anh không muốn Lan Tử Nhan tiêu tiền: “Chú không muốn quà, em đã là quà của chú rồi.” Nói xong, anh tiến tới hôn lên thái dương của Lan Tử Nhan .
“Chú, chú cứ không nghiêm túc.”
“Vậy sao?” Ngụy Viễn Đông nhân cơ hội ôm người vào lòng, đè gáy Lan Tử Nhan ra mà hôn.
Lan Tử Nhan cảm nhận được Ngụy Viễn Đông đang nhanh chóng cứng lên, càng kiên định về kế hoạch của mình.
Đêm nay theo thường lệ, mới 9 giờ 30, Ngụy Viễn Đông đóng cửa hàng, đưa Lan Tử Nhan đi chợ đêm ăn tối, sau đó tiễn Lan Tử Nhan về nhà, hai người hôn nhau, ôm nhau nói lời âu yếm.
Cả đêm nay, tim Lan Tử Nhan đập cực nhanh, “thịch thịch thịch”, như thể làm chuyện gì trái lương tâm.
*
Ngụy Viễn Đông về nhà, nhìn mấy quả tạ trên mặt đất, lại cảm thấy đầy bụng.
Không thích hợp tập thể dục sau bữa ăn khuya…
Anh vào phòng tắm tắm rửa sau đó chui vào chăn, cơ bụng cơ bụng cơ bụng, Nhan Nhan không chê mình đâu nhỉ! Anh rõ ràng đã hứa sẽ nhanh chóng tập thể dục, nhưng mỗi ngày đều ở bên cạnh Nhan Nhan, anh không có thời gian, cũng không có suy nghĩ đó, chỉ muốn đến gần Nhan Nhan, hôn hôn, ôm ôm, trêu chọc em ấy.
Nhưng theo tính cách của Nhan Nhan, cho dù chê cũng sẽ không nói ra.
Ngụy Viễn Đông đạp tung chăn bông, ngồi dậy cầm quả tạ, nâng được hai lần, chuông điện thoại vang lên.
Anh cầm qua xem, là Lan Tử Nhan.
“Nhan Nhan.”
“Chú à, bên đó có mất điện không?” Giọng nói của Lan Tử Nhan có chút sợ hãi.
“Không, bên em mất điện hả?” Chẳng phải sẽ không có gió quạt sao? Nóng điên luôn đấy.
“Ừ, tại sao lại thế nhỉ? Đứt cầu chì à?”
“Chắc vậy, tôi qua xem ngay.” Ngụy Viễn Đông vừa nói vừa chuẩn bị thay đồ.
Lan Tử Nhan lập tức ngăn cản: “Không cần.
Chú ơi, xuống mở cửa cho em, em đang ở cửa nhà chú.”
Ngụy Viễn Đông mang dép, vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, quả Nhan Nhan của anh đang đứng ngoài cửa sổ.
Anh nhanh chóng mở cửa kéo Lan Tử Nhan đi vào.
“Chắc là đứt cầu chì rồi, em đợi ở đây, tôi đi xem thử.” Ngụy Viễn Đông nghĩ rằng Lan Tử Nhan sợ bóng tối nên một mình chạy tới đây.
Lan Tử Nhan làm chuyện trái lương tâm, nhìn thấy Ngụy Viễn Đông đang phanh áo ngủ, lộ ra cơ ngực và da bụng màu lúa mạch.
Khuôn mặt vốn đã nóng rực nay lại càng tệ hơn.
“Chú, hôm nay em muốn ngủ với chú, muộn quá rồi, ngày mai hẵng sửa.”
*
“Chú, em yêu chú.” Hai người tắm xong nằm lại trên giường, Lan Tử Nhan tựa trên ngực Ngụy Viễn Đông.
Ngụy Viễn Đông nhắm mắt lại, nghiêng đầu hôn trán cậu.
Cái gì cũng đáng giá.