Cửa Tiệm Cổ Quái - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Cửa Tiệm Cổ Quái


Chương 17



Theo tiếng gầm lên đầy giận dữ của Hứa Tâm An, đàn rắn đang tấn công mọi người bất ngờ đổi hướng, lao tới cắn vào mấy chiếc xúc tu của Chúc Dung.

Mọi người ngơ ngẩn, Chúc Dung kinh hãi.

Đòn công kích này thật ra cũng không tạo nên tổn thương quá lớn đối với Chúc Dung, nhưng lại vượt ngoài dự đoán của nó, đến cả khiếp sợ cũng không đủ để hình dung tâm trạng lúc này của nó.

Chúc Dung vung xúc tu lên, ném Tất Phương ra xa, rồi quật xuống đàn rắn, khiến chúng nát nhừ.

Tất Phương suy yếu vô cùng, anh không thể động đậy, lại bị ném lên giữa không trung, cứ nghĩ sẽ thế này mà rơi xuống đất. Hứa Tâm An lại liều mạng chạy tới, tay phải vung lên, linh vũ bay tới bên dưới Tất Phương, “xoẹt” một tiếng hóa thành vũ thảm.

Nhưng lúc vũ thảm sắp đỡ được Tất Phương, xúc tu lại cuốn tới, giữ Tất Phương lại giữa không trung.

Chúc Dung há to miệng, chuẩn bị nuốt lấy Tất Phương.

Hứa Tâm An không kịp suy nghĩ, tay trái vung lên, một phiến lông vũ khác bay ra, mạnh mẽ chém đứt xúc tu của Chúc Dung!

Tất Phương lại rơi xuống, lần này được vũ thảm vững vàng đón lấy. Vũ thảm đưa anh tới khoảng cách an toàn, nhẹ nhàng hạ xuống đất.

Chúc Dung tức giận, nó gầm rú, thân thể quay cuồng, cả hang động như muốn sụp đổ.

Đám người Long Tử Vy đại kinh thất sắc, nhanh chóng lui về phía sau.

Hứa Tâm An chạy đến bên người Tất Phương: “Tất Phương, anh cố chịu một chút!”

Tất Phương thậm chí không còn sức lực để trả lời.

Chúc Dung tiếp tục thúc dục Tứ Hồn Trận, Tất Phương đột nhiên chấn động, trong cơ thể có thứ gì đó trong suốt như muốn lao ra.

“Tất Phương!!!” Giọng Hứa Tâm An đã mang theo nức nở, nhưng cô biết cô không thể khóc, cô còn có chuyện quan trọng phải làm.

Ngay lập tức! Phải thật nhanh!

Hai phiến lông vũ biến thành hai con dao nhỏ, thân khắc phù ấn, bắt đầu di chuyển xung quanh Tất Phương.

Lưỡi dao cắm xuống đất ba tấc, dùng tốc độc cực nhanh mà vẽ ra một cái Trấn hồn trận pháp khổng lồ ở bên người Tất Phương. Thứ trong suốt kia lập tức quay trở về cơ thể Tất Phương. Tất Phương thở phì phò, đến sức lực nâng cánh tay cũng không còn.

Phù Lương ở một bên há hốc mồm nhìn, anh ta đã vẽ pháp trận này vô cùng thuần thục nhưng tới giờ còn chưa vẽ được một phần tư, vậy mà Hứa Tâm An lại vẽ xong?

Tất cả mọi người ngây ngốc.

Để có thể dùng hai thanh dao khắc phù khắc xong một pháp trận khổng lồ với tốc độ như thế, chẳng những phải có pháp lực vô cùng mạnh mẽ, mà còn phải vô cùng thông thuộc phù ấn, pháp trận. Mà Hứa Tâm An lại chỉ là tay mơ, bọn họ hiểu quá rõ trình độ của cô, nhưng hiện tại cô làm được, còn ở trước mắt bọn họ làm được.

Chúc Dung chuyển động thân mình, đầu rồng đột ngột ép tới!

Nó từ trên cao dữ tợn nhìn xuống: “Ngươi tưởng chỉ cần một cái Trấn hồn trận tép riu là có thể ngăn cản ta sao?”

Chúc Dung lại một lần nữa thúc dục Tứ Hồn trận, Tất Phương “A” một tiếng, đau đớn mà thảm thiết kêu lên.

Long Tử Vy kêu to: “Dùng chu sa hỗ trợ pháp lực của trận.”

Mọi người vội vàng moi bột chu sa từ trong ba-lô ra.

Cao Kiến Nghiêu giơ tay, chuẩn bị phất sa, trợ giúp bọn họ một tay.

Hà Nghĩa làm chỉ quyết, chuẩn bị thúc dục Huyền Linh châu bảo vệ trận pháp.

Nhưng Hứa Tâm An lại bình tĩnh đứng ở trung tâm Trấn hồn trận, bên cạnh Tất Phương. Cô vươn tay, linh vũ biến thành một thanh đao khắc phù tinh xảo, lưỡi đao di chuyển trong lòng bàn tay cô, khắc lên một phù ấn. Lòng bàn tay Hứa Tâm An trào ra máu tươi, cô thả tay xuống, “Tách”, nhẹ nhàng một tiếng, máu cô rơi vào phù chú trung tâm của Trấn Hồn trận.

Vài giọt máu tươi nhanh chóng hòa tan, ẩn vào phù chú.

Hứa Tâm An lạnh lùng lên tiếng: “Một cái Trấn hồn trận tép riu không thể ngăn cản, vậy có thêm huyết phù của chủ tiệm Tìm Chết thì sao?”

Trong động bỗng trở nên vô cùng im ắng, mấy người đang lục tìm bột chu sa dừng động tác, phất sa bất động, Huyền Linh châu cũng không động đậy. Mọi người cứ như bị dừng hình, chăm chú nhìn Hứa Tâm An và Chúc Dung.

Hứa Tâm An nói: “Ta cuối cùng cũng biết, vì sao hồn phách của chủ tiệm Tìm Chết lại quan trọng như thế.”

Chúc Dung trừng mắt nhìn Hứa Tâm An, không nói gì.

Giữa Trấn hồn trận, Tất Phương quá mệt mỏi chỉ có thể nằm im trên mặt đất mà thở phì phò.

Lúc này, khi tất cả mọi người im lặng, Tất Phương lại mở miệng: “Hứa Tâm An, cô là đồ ngốc, khó khăn lắm cô mới có cơ hội bùng nổ một chút, phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội mà chạy trốn đi chứ. Ta dù sao cũng muốn chết, không cần phải quan tâm tới ta.”

“Anh im đi.” Hứa Tâm An mắng anh, “Ồn muốn chết. Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh.”

Tất Phương cười rộ lên: “Cô thật sự rất hung dữ.”

“Anh thật sự rất phiền phức.”

Mẹ ơi, tình huống nào rồi mà còn ve vãn, mắng yêu nhau nữa?

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, bột chu sa rốt cuộc có còn cần hay không?

Xà yêu đã bị bọn họ đánh chết gần hết, mấy con còn lại cũng đã chạy đi đâu mất, lúc này bọn họ tự nhiên lại trở nên nhàn rỗi, chắc đứng yên xem kịch cũng không sao đâu chứ?

[Tâm an, cô mau đi đi, mỗi lần cô bùng nổ chỉ được một lúc, thừa dịp đang trấn trụ được nó, mau đi đi. Ta đã cảm thấy khá hơn nhiều, có trận pháp này bảo vệ, ta còn có thể kiên trì thêm một chút, ta thu hút sự chú ý của nó, các ngươi mau chạy đi.] Tất Phương dùng ý niệm nói với Hứa Tâm An.

Hứa Tâm An hét lên: “Anh im đi.”

Mọi người lại trợn tròn mắt, ai im đi? Có ai đang nói gì sao?

[Ta dù sao cũng muốn tìm Nến Hồn, hiện tại tuy rằng không nhẹ nhàng, nhưng kết quả vẫn là như thế, cô không cần quá đau khổ. Ta không còn điều gì nuối tiếc, nhưng nếu cô xảy ra chuyện gì, ta có chết cũng không nhắm mắt. Tâm An, ngoan, nghe lời ta, chỉ cần nghe ta một lần này thôi.]

“Tôi bảo anh im đi anh không nghe thấy à? Anh không được khiến tôi khóc, tôi nói cho anh biết, tôi đang rất tức giận, anh còn dám khiến tôi khóc tôi sẽ đá anh!” Hứa Tâm An quay đầu hét lên với Tất Phương đang nằm trên mặt đất, nói là không khóc, nhưng nước mắt đã chảy xuống.

“Chết cái gì mà chết! Anh không hề muốn chết, anh rõ ràng đang sống rất vui vẻ, anh không còn muốn chết. Cho dù có muốn chết, cũng phải là tôi đánh chết anh, làm gì có chuyện để cho tên yêu quái xấu xí này giết chết anh hả? Dựa vào cái gì?”

Hứa Tâm An quả thật vô cùng hung dữ.

Tất Phương không dám tranh luận, xua xua tay: “Được rồi, được rồi, cô đúng, nghe theo cô.”

Phù Lương nhỏ giọng hỏi Long Tử Vy: “Vậy là muốn nghe theo Tâm An chuyện gì?”

Long Tử Vy lắc đầu, bà cũng không biết, bà cũng chỉ là người ngoài thôi nha!

Cao Kiến Nghiêu nhìn hứa Tâm An với ánh mắt mong chờ, khi cô phất sa đã nhìn thấy những gì? Sa bàn đã chỉ dẫn cho cô sao?

Hứa Tâm An quay đầu, trừng mắt với Chúc Dung, cô vẫn là cô, nhưng giờ phút này lại như được khoác lên thêm một bộ chiến giáp, khí thế hừng hực.

Chúc Dung chuyển động thân mình, dường như cũng đang cân nhắc tình huống trước mắt.

Hứa Tâm An cất lời: “Ê, yêu quái. Ta không quan tâm ngươi là Chúc Dung hay là dung heo*, cũng không có hứng thú quan tâm chiến tích vạn năm của ngươi, tóm lại ngươi nghe cho rõ. Ngươi có Tứ Hồn Trận, ta có Trấn Hồn Trận (viết hoa lên cho nó khí thế), ngươi chỉ có một mình, mà chúng ta lại có rất nhiều người, ta cũng lười đếm, dù sao ngươi liếc mắt một cái liền nhìn ra số người bên ta nhiều hơn bên ngươi như thế nào.”

*Trong tiếng trung, chữ “chúc”(zhù) phát âm gần giống với chữ “heo”(zhū)

Mọi người: “…” Số người nhiều có thể dùng trong trường hợp này sao?

“Ta đã thấy hết. Ngươi quả thật quá độc ác. Ngươi lừa gạt chủ tiệm Tìm Chết, khiến cho bọn họ muốn sử dụng Nến Hồn thì phải chịu đau đớn bị lửa nóng thiêu đốt. Có bao nhiêu người có thể chịu đựng được đau đớn như thế? Cho nên Nến Hồn mới hiếm khi được sử dụng. Không ai sử dụng, liền bị thất truyền. Cuối cùng chỉ còn có ngươi biết nó ở đâu, dùng như thế nào.”

“Lửa nóng thiêu đốt?” Tất Phương nghe đến đây thì hiểu ra, “Ngươi dám phong ấn Linh Phù Hồn Hỏa trong hồn phách của chủ tiệm Tìm Chết sao?”

Sự tình đã đến nước này, Chúc Dung cũng không dấu diếm. “Không sai, ta cũng là vì nghĩ cho Nến Hồn, phong ấn bên trong hồn phách, cùng với linh ấn của Thiên Đế truyền thừa qua các đời, sẽ vĩnh viễn ở trên người người thừa kế sứ mệnh, sẽ vĩnh viễn không mất đi, không phải rất hay sao?”

Cao Kiến Nghiêu trợn mắt há miệng, cả đời sư phụ ông tìm kiếm Nến Hồn, vậy mà nó lại ở trên chính người ông ấy? Trần Bách Xuyên hao tâm tốn sức giết người đoạt hồn muốn tạo ra Nến Hồn, nhưng pháp khí mạnh nhất này lại ở trên chính người hắn?

Chúc Dung ha hả mà cười: “Giờ các ngươi đã biết, hồn phách của chủ tiệm Tìm Chết cũng chính là Nến Hồn, bọn chúng không có dũng khí chịu đựng lửa nóng thiêu dốt ruột gan thì cũng không có khả năng thúc dục thành công pháp khí này. Dẫn hồn nhập nến, nếu không có tinh thần và quyết tâm tự mình hi sinh, thì làm sao có thể đốt cháy Nến Hồn? Trần Bách Xuyên nói rất hay, nhưng cuối cùng cũng vẫn sợ chết. Nến Hồn vì sao thất truyền? Cửa tiệm Tìm Chết vì sao biến mất? Tất cả đều bởi vì loài người các ngươi vừa yếu đuối vừa đê tiện, không thể trách ai khác. Đã như vậy, thà rằng giao Nến Hồn cho ta sử dụng. Ta có được hồn phách của bọn chúng, tương đương với có được Nến Hồn.”

Hứa Tâm An cũng cười lạnh: “Ngươi có Nến Hồn? Ta cũng có. Của ngươi chỉ là ba hồn phách của người chết, của ta lại là cường hồn còn sống sờ sờ. Ngươi cho rằng chỉ cần lập trận pháp, đốt tí lửa thì có thể gọi là Nến Hồn? Đó chỉ là bản fake, ta mới là bản chính. Ta vốn dĩ không muốn sử dụng Nến Hồn với ngươi, bởi vì nghe nói sẽ chỉ nhẹ nhàng mà chết đi, như thế quá hời cho ngươi rồi. Ngươi bắt nạt Tất Phương nhà ta, ta muốn để ngươi phải khổ sở mà chết đi.”

Chúc Dung lập tức cảnh giác, toàn thân đề phòng, quát lớn: “Đừng có phô trương thanh thế, ngươi căn bản không biết câu chú, nó đã sớm thất truyền, không còn ai biết cả. Cho dù ngươi đã biết Linh Phù Hồn Hỏa ở đâu, ngươi cũng sẽ không sử dụng. Cho dù ngươi biết câu chú như thế nào, ngươi cũng sẽ không thể chịu nổi đau đớn vì bị lửa nóng thiêu đốt ruột gan. Ngươi căn bản không biết cách sử dụng Nến Hồn, uổng có Cường Hồn, ngươi sẽ không…” từ “sử dụng” cuối cùng kia còn chưa kịp ra khỏi miệng, nó đã ngây ngẩn cả người.

Trong lòng bàn tay phải của Hứa Tâm An bất ngờ xuất hiện ánh lửa, như vừa đốt lên một ngọn nến, ánh nến sáng ngời.

“Thật ngại quá, ta sẽ sử dụng.” Giọng cô hơi run, thân thể cũng run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng ánh nến trong lòng bàn tay vẫn cháy rất vững vàng, “Ngươi nói đúng, quả thật rất đau.” Cô cắn chặt răng nói chuyện, “Nhưng bạn bè của ta, người nhà, người ta quan tâm đều ở đây, chút đau đớn này có là gì?”

“…” Sau một lúc lâu trầm mặc, mọi người ở phía sau như bùng nổ.

“Mẹ ơi!”

“Đậu má!”

“Con mẹ nó!”

“Nến Hồn!”

Tất Phương kinh ngạc nhìn ánh nến trong lòng tàn tay Hứa Tâm An.

Hứa Đức An kích động đến mức lệ rơi đầy mặt: “Liệt tổ liệt tông có nhìn thấy không? Tâm An nhà chúng ta làm được rồi! Cửa tiệm Tìm Chết không có thất truyền, sự nghiệp hàng ma của nhà họ Hứa không có thất truyền.”

Cao Kiến Nghiêu cũng đỏ hốc mắt, không lời nào có thể diễn tả được sự kích động của ông lúc này. Sư phụ, sinh thời, ta thấy được Nến Hồn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN