Lúc Vân Trạch tỉnh giấc đã giữa trưa, đây là lần đầu tiên cậu ngủ say như vậy, dường như trong giấc mơ đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng sau khi tỉnh lại thì cậu chẳng nhớ được gì hết.
Người bên cạnh An Lạc hầu có tai mắt của Thái thị, ả lấy thân phận thị thiếp thăng lên làm chủ mẫu đương gia, rất có bản lĩnh quản lý hậu trạch, không chỉ dỗ dành An Lạc hầu vui vẻ mà còn làm các thị thiếp khác ngoan ngoãn nghe lời.
Chuyện một hộp vàng thỏi nhanh chóng truyền đến tai Thái thị.
Đương Quy đưa trà cho Vân Trạch súc miệng.
Vân Trạch xoa xoa mi tâm: “Có thể gần đây bị bệnh, không để ý nên ngủ thẳng đến bây giờ.”
Đương Quy nói: “Vừa rồi Thái phu nhân sai người tới, quản gia ma ma đưa đến không ít đồ đạc. Công tử, cậu có cảm thấy trong phòng ấm hơn nhiều rồi không? Ấm áp mới ngủ lâu được đó.”
Trong phòng có nhiều lò hương, ấm hơn ngày thường nhiều.
“Thái phu nhân cho người đưa than và quần áo đến.” Đương Quy nói, “Sáng sớm đã sai người đến tiệm may mặc, tôi thấy mấy bộ quần áo này rất vừa với cậu, có lẽ tốn không ít bạc. Rốt cuộc trong phủ này là do lão gia làm chủ, lão gia đối xử tốt với cậu thì Thái phu nhân cũng không dám làm khó dễ.”
Tuy trong lòng Thái thị nhiều thủ đoạn, nhưng bên ngoài không dám đối nghịch với An Lạc hầu.
Cả một Thái gia và vinh hoa phú quý của Vân Dương đều dựa vào An Lạc hầu, ả không có lá gan này. Mặc dù muốn hại người cũng âm thầm dùng vài thủ đoạn, ngoài mặt vẫn điềm đạm cười gọi Vân Trạch là “Tiểu công tử”.
Dù sao vẫn phải mặc bộ quần áo này. Tối nay An Lạc hầu muốn ra ngoài, Vân Trạch phải đi theo làm bạn.
Vân Trạch đoán cục diện buổi tối không dễ ứng phó, nếu đây là chuyện tốt thì sẽ không rơi lên đầu mình được. Cậu đang sống ở Hầu phủ, không thể từ chối sắp xếp của An Lạc hầu, ai bảo hiện tại An Lạc hầu là cha ruột của cậu chi?
Lúc An Lạc hầu nhìn thấy Vân Trạch, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngày thường Vân Trạch mặc quần áo cũ cũng đã đẹp hơn anh cả quần áo lụa là của cậu vài phần —— phải biết rằng, trong kinh thành này không tìm được bao nhiêu công tử đẹp hơn Vân Dương đâu.
Hiện tại áo gấm hoa lệ càng làm người ta cảm thấy kinh diễm.
Vân Trạch nhắc nhở: “Cha?”
Nhìn con trai xinh đẹp trắng trẻo quý khí của mình, An Lạc hầu đã hiểu được vì sao trong kinh thành lại có thói nam phong ăn chơi trác táng.
An Lạc hầu phục hồi lại tinh thần: “Đi thôi.”
Tôi tớ nâng xe ngựa của An Lạc hầu lên, Vân Trạch không ngồi cùng kiệu với An Lạc hầu.
Rất nhanh đã đến Dương phủ.
An Lạc hầu nghe ngóng yến tiệc tối nay ở nhà Dương Thống sẽ có không ít quan viên bên phe Nhiếp chính vương đến dự, lão nghĩ biện pháp để Dương Thống mời mình.
Kêu An Lạc hầu vứt bỏ vị trí Hình bộ thượng thư là không có khả năng, lão muốn kết thân với thủ hạ của Nhiếp chính vương, xem xem có thể tìm được biện pháp xử lý vụ án trưởng công chúa Hoài Thục từ bọn họ không.
Sau khi cho người thông báo, tôi tớ Dương phủ đưa bọn họ đến một căn phòng: “Chiều nay Liêu vương điện hạ đột nhiên đến, mời Hầu gia chờ ở đây một lát, điện hạ sẽ nhanh chóng rời đi thôi.”
An Lạc hầu không ngờ tới Nhiếp chính vương cũng đang ở Dương phủ.
“Ta vốn không biết điện hạ đang ở đây, bổn hầu muốn đi bái kiến điện hạ.”
Tôi tớ Dương phủ: “Tôi đi thông báo trước một tiếng.”
Dương Thống nghe tôi tớ thông báo, hắn ta nói với Chung Hành: “Điện hạ, Vân Thường Viễn tới đây, ngài có muốn gặp lão không?”
Sắc mặt Chung Hành âm u.
Hắn đang muốn rời đi, không có tâm trạng gặp loại người không phận sự gì, càng không có thời gian nghe Vân Thường Viễn a dua nịnh hót.
Tôi tớ bẩm lại với An Lạc hầu.
Tuy trong lòng An Lạc hầu thất vọng, nhưng lại không cảm thấy bất ngờ, Nhiếp chính vương vốn không dễ đến gần, cho dù hiện giờ còn chưa phải Thiên tử nhưng ngày sau sẽ là Thiên tử thôi.
Lão nhìn Vân Trạch: “Tối nay quan viên tới đây đều không tầm thường, con nói chuyện làm việc phải cẩn thận, không được làm mất mặt Vân gia.”
Uống một chén trà, đợi khoảng hai khắc đồng hồ, tôi tớ mời An Lạc hầu đi qua.
Lúc này tiệc tối của Dương phủ mới bắt đầu.
An Lạc hầu là người đến sớm nhất, sau đó lục tục có những đại nhân khác tới.
Có Lại bộ thượng thư ngang hàng với An Lạc hầu, hai võ tướng ngũ phẩm, một Hộ bộ thị lang tam phẩm.
Sau khi Lại bộ thượng thư Cao Phổ nhìn thấy Vân Trạch, đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm, lão vuốt râu hỏi: “Vân đại nhân, đây là lệnh lang?”
An Lạc hầu và Cao Phổ quen biết rất nhiều năm, nhưng quan hệ hai người không hòa hợp cho lắm. Cao Phổ lòng dạ độc ác, là ác quan nổi danh của triều Khế, bởi vì cực kỳ thức thời nên đã quy phục Nhiếp chính vương từ sớm.
An Lạc hầu đã từng đối chọi gay gắt với Cao Phổ, hiện tại An Lạc hầu không còn sức để đối đầu nữa. Giờ không giống như ngày xưa, lão không thể không cúi đầu trước Cao Phổ.
“Đây là khuyển tử Vân Trạch,” An Lạc hầu nói, “Trạch Nhi, vị này là Lại bộ thượng thư, con mời Cao đại nhân một chén đi.”
Cao Phổ cười tủm tỉm nói: “Vân đại nhân, đứa con trai này của ngài trông không tệ đó, nếu như ta có con gái chắc chắn sẽ gả nó cho cậu đây.”
Dương Thống thờ ơ lạnh nhạt.
Dương Thống và Cao Phổ là cấp trên và cấp dưới, chức quan của Cao Phổ ở trên Dương Thống, hai người đều làm việc ở Lại bộ.
Quan hệ giữa Cao Phổ và thân tín của Nhiếp Chính Vương không thân thiết gì, cho nên không biết đến Vân Trạch, quan hệ của Dương Thống và Hứa Kính tốt hơn nhiều nên có một số việc có thể nghe được.
Trước mắt nhìn thấy Cao Phổ liên tục rót rượu cho Vân Trạch, Dương Thống gọi một gã sai vặt tới: “Ngươi đi truyền tin tức cho Hứa Kính, nói Vân Trạch đang ở trong phủ ta.”
Có thể thăng một cấp thì thăng thêm một cấp, tuy Cao Phổ và Dương Thống đều làm việc cho Nhiếp chính vương, nhưng giữa hai bên vẫn có cạnh tranh. Dương Thống khinh thường Cao Phổ bắt nạt kẻ yếu nịnh bợ kẻ mạnh, hắn ta bị Cao Phổ chèn ép nhiều lần đã sớm muốn loại bỏ đối phương.
An Lạc hầu một lòng muốn chen vào trận doanh của Nhiếp chính vương, nhưng Nhiếp chính vương không muốn nhận lão. Cao Phổ biết chuyện này, đang lén vui vẻ trong lòng.
Ngày thường sao Cao Phổ có thể để tiểu Hầu gia của phủ An Lạc hầu mời rượu mình được? Vân Trạch quá xinh đẹp, nếu không phải đối phương không chịu tới gần, Cao Phổ thật sự muốn sờ mu bàn tay trắng như tuyết của Vân Trạch.
Tửu lượng của Vân Trạch không tốt, sau khi uống bảy tám chén hai má cậu đã ửng đỏ.
Cao Phổ cười nói: “Vân đại nhân, tửu lượng của công tử nhà ngài không tốt nhỉ.”
Trong lòng An Lạc hầu cũng không vui vẻ gì cho cam. Công tử nhà mình bị đối thủ giày vò, lão không vui nổi.
Nhưng hiện giờ Vân gia như đang trên lò lửa, nếu hy sinh Vân Trạch có thể đổi lấy Vân gia yên ổn, An Lạc hầu bằng lòng bỏ đứa con trai này.
Dương Thống nói: “Cao đại nhân, tửu lượng Vân công tử không tốt, ngài đừng khuyên cậu ấy uống nữa.”
Cao Phổ biết Dương Thống mơ ước vị trí của mình, quan hệ ngoài mặt của hai người rất tốt, trên thực tế lại âm thầm đọ sức, Dương Thống khuyên nhủ như vậy, lão càng muốn ép buộc Vân Trạch uống rượu: “Chân Vân đại nhân bị thương không thể uống rượu, Vân công tử thay cha cậu ấy uống, đây rõ là hành động hiếu thuận, Dương đại nhân, ngươi không muốn Vân công tử tận hiếu đấy à? Vân công tử, uống thêm một chén nào, không uống là không nể mặt lão phu. Mau rót đầy chén cho Vân công tử.”
Sao Vân Trạch có thể chơi nổi với những lão hồ ly đầy mỡ này, mỗi lần cậu muốn từ chối, Cao Phổ dùng một ít lời lẽ nặng nề dọa cậu, An Lạc hầu ở bên thờ ơ lạnh nhạt.
Lão biết Cao Phổ sẽ không làm gì quá đáng, vì danh dự của Vân gia, An Lạc hầu sẽ không để nam nhân mạo phạm Vân Trạch —— bằng không truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt.
Vân Trạch đã tỉnh táo không ít, cậu biết mình không thể uống tiếp được nữa.
Dù từ chối rồi trở về bị An Lạc hầu trừng phạt, cậu cũng không thể uống nữa.
Cao Phổ cười nói: “Vân đại nhân, đứa con trai này của ngươi nghe lời thật đấy, nể mặt mũi của hiền chất, ta sẽ nói tốt cho ngươi vài câu ở trước mặt Liêu vương điện hạ.”
An Lạc hầu biết rõ, uống rượu đúng chỗ thì chuyện gì cũng dễ làm.
Cao Phổ bảo tỳ nữ rót một chén rượu: “Vân công tử, uống thêm một chén —— uống thêm một chén nữa ta sẽ thả ngươi và cha ngươi về nhà.”
Ý thức Vân Trạch mơ màng, An Lạc hầu đưa rượu cho cậu, tay cậu nghiêng đi làm sánh ra một ít.
“Cậu ấy uống say rồi, đổi cô uống với ngươi được không?”
Giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ phía sau, Cao Phổ sửng sốt, chén rượu trong tay nháy mắt rơi xuống đất.
Thoáng chốc dưới đất đầy người qùy xuống: “Bái kiến Liêu vương điện hạ.”
Hiện giờ Vân Trạch đang say rượu không rõ đang xảy ra chuyện gì, chân An Lạc hầu bị thương không quỳ được, lão sợ Vân Trạch gây chuyện, vội vàng ấn Vân Trạch quỳ xuống.
Cao Phổ nói: “Không biết điện hạ đến đây, thần không tiếp đón từ xa đáng bị trách phạt. Nếu điện hạ muốn uống rượu, thần kính ngài một chén.”
“Cao đại nhân.” Người đàn ông mặc mãng bào dừng lại trước mặt Cao Phổ, Cao Phổ nhìn thấy đôi giày màu đen của hắn. Cảm giác áp bách Chung Hành mang đến người ta thật sự rất nặng, thế cho nên mọi người không dám thở mạnh, “Cô muốn uống rượu ngâm đầu người, có thể mượn đầu của ngươi dùng một lát không?”
Trong thời gian ngắn, Cao Phổ không biết mình đã làm gì đắc tội Nhiếp chính vương —— nhưng mà lão không cần phải biết nữa, chỉ cần đưa đầu ra là được.
Dương Thống quỳ trên mặt đất, khuôn mặt gần như dán lên sàn nhà, lúc ngửi thấy mùi máu tươi hắn ta rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Đám quan ở kinh thành này luôn cảm thấy Nhiếp chính vương tàn bạo, làm việc độc đoán chuyên quyền, bịa ra đủ thứ lời đồn đãi trong kinh.
Theo một nghĩa nào đó, kỳ thật những tin đồn này không hề bôi nhọ Nhiếp chính vương.
Bởi vì bản thân hắn tàn bạo thật, tướng sĩ Bắc Địch tàn bạo đến ngang ngược càn rỡ, sau khi nghe thấy cái tên “Chung Hành” cũng phải run rẩy.
Vị Vân tiểu công tử này tuổi nhỏ lại còn đơn thuần, tuy không ngốc nhưng kinh nghiệm sống quá ít, va chạm xã hội không nhiều, không biết nên từ chối một số việc ra sao, trong mắt đám người lăn lộn mấy chục năm quan trường chính là một con hươu sao ôn hòa vô hại, muốn xoa nắn như thế nào thì xoa nắn thế ấy.
Nhưng người sau lưng vị Vân tiểu công tử này lại có lòng dạ độc ác.
An Lạc hầu bị máu văng lên khắp người, lão thật sự chưa từng thấy cảnh tượng đẫm máu thế này, đến chớp mắt cũng không dám, đầu óc giật giật đau đớn.
Tuy rằng không biết lý do Nhiếp chính vương chạy đến nổi điên, nhưng người này ngay cả Hoàng đế cũng dám phế, trên Kim Loan điện còn dám mang đao giết người thì đừng phỏng đoán hành vi của hắn có bình thường hay không.
Mắt thấy người đã đi đến ngay trước mặt mình, trái tim An Lạc hầu sắp vọt lên cổ họng, lão sợ Nhiếp chính vương giết hăng quá thuận tay chém luôn đầu mình.
Nhưng mà đối phương không làm thế.
Lão nhìn thấy Nhiếp chính vương đè bả vai Vân Trạch, nâng cằm cậu lên.
Vân Trạch say không nhẹ, vừa rồi cũng không quỳ trên mặt đất, sau khi bị An Lạc hầu ấn xuống thì buồn ngủ, hoàn toàn không biết người đang sờ mình là ai.
Chung Hành nhìn An Lạc hầu, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn dính vài vết máu, giọng nói lạnh lẽo: “Vân đại nhân, con trai của ngươi không tệ đấy.”
An Lạc hầu bị dọa đến mức đầu óc trống rỗng, rất lâu sau mới ý thức được đối phương nói gì, giọng lão run rẩy: “Tạ điện hạ khen ngợi.”
Chung Hành ôm Vân Trạch lên.
Hứa Kính nhìn người đi rồi, lúc này mới tiến lên cảnh cáo An Lạc hầu: “Hầu gia, điện hạ không thích người khác nói bậy bạ, chuyện hôm nay xin ngươi ngậm chặt miệng, không được tiết lộ cho tiểu công tử nửa chữ.”
An Lạc hầu nói: “Vân Trạch là con trai ta, ta ——”
Hứa Kính cắt ngang lời lão: “Nếu ngậm không chặt, điện hạ đành phải phái người cắt lưỡi của ngươi rồi.”
An Lạc hầu: “…”
Lão nhất định sẽ ngậm chặt miệng lại.
Hứa Kính dặn dò xong rồi vội vàng đuổi theo Chung Hành.
Hứa Kính không biết Chung Hành có còn đang giả bộ nho nhã quân tử trước mặt Vân Trạch hay không.
Chuyện hôm nay có thể sẽ truyền ra ngoài, nếu truyền đến tai Vân Trạch, tất cả những gì Chung Hành ngụy trang lúc trước sẽ uổng phí.
Hứa Kính nói: “Điện hạ, chúng ta đi nơi nào?”
“Tầm Nguyệt viên.”
Chỗ ở của Thụy quận vương, Hứa Kính biết tạm thời Chung Hành sẽ không nói thân phận của mình cho Vân Trạch biết.
“Cơ thể yếu như vậy mà còn học người lớn uống rượu,” Chung Hành nói, “Cô vốn tưởng rằng em ấy rất thông minh.”
Hứa Kính nhận ra trong lời nói của Chung Hành không có ý ghét bỏ, lão vội vàng đáp: “Vân công tử trông rất bắt mắt, hôm nay còn mặc quần áo đẹp đẽ, ai mà không chú ý đến cậu ấy được chứ? Cao Phổ là kẻ gian trá háo sắc, Vân công tử tuổi nhỏ không đối phó được, bị ép rượu cũng là bất đắc dĩ thôi.”
Chung Hành ôm Vân Trạch vào kiệu.
Hứa Kính đuổi theo kiệu: “Điện hạ, ngài vốn định dùng Cao Phổ xong rồi giết, hiện tại giết trước chỉ sợ bên Lại bộ sẽ không dễ xử lý. Dương Thống to gan lớn mật lợi dụng ngài diệt trừ Cao Phổ, ngài muốn xử lý hắn ta thế nào?”
Hứa Kính nhìn như có quan hệ tốt với không ít quan viên dưới tay Chung Hành, nhưng thật ra lão chỉ trung thành với Chung Hành, Dương Thống coi Hứa Kính là nguồn tin, Hứa Kính coi Dương Thống là quân cờ của Chung Hành.
Chung Hành không bài xích thuộc hạ có tâm cơ có dã tâm, cấp dưới tranh đấu với nhau, nếu cục diện không khó coi thì hắn sẽ không ngăn cản.
“Hắn ta như hổ rình mồi chức Lại bộ thượng thư, trước hết cứ để hắn thử đi, xem có năng lực ngồi vững vị trí này không.”
Hứa Kính do dự: “Đêm nay điện hạ lại giết người, may mà tiểu công tử say rượu không nhìn thấy, bằng không thì không biết sẽ bị dọa thành bộ dáng gì nữa. Ngài nghe thuộc hạ khuyên một câu, không thể làm việc tùy tâm sở dục ở Minh Đô, những văn võ đại thần này ——”
“Cô biết.” Chung Hành lạnh lùng nói, “Tiên sinh không cần nhiều lời.”
Hứa Kính biết trong lòng Chung Hành hiểu rõ nên mới nhắc nhở.
Quân chủ giả vờ thánh minh cho ra dáng, ai nhìn thấy cũng sẽ tin tưởng hắn rất nhân đức, trên thực tế lại là một bạo quân lạnh lùng vô tình.
Hành động tàn bạo của Chung Hành không phải là không thể khống chế, cũng không phải giận đến phát điên, hắn hoàn toàn thanh tỉnh, hoàn toàn biết mình đang làm chuyện gì, sẽ có hậu quả gì.
Chung Hành làm như vậy là bởi vì hắn là người như thế.
Hứa Kính không rõ Vân Trạch may mắn hay xui xẻo nữa.
Anh cả chèn ép Vân Trạch là một tên đáng sợ trong ngoài không đồng nhất nội tâm âm u còn chưa tính… Chung Hành còn đáng sợ hơn anh cả cậu gấp trăm ngàn lần, chẳng biết Vân Trạch có vận may gì đây.