Cục Cưng Có Chiêu - Chương 2566: 2566: Chương 2563
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Cục Cưng Có Chiêu


Chương 2566: 2566: Chương 2563


“Nhưng chẳng phải tất cả những điều này đều do ba của anh tự nguyện sao? Phương Chính và ba của anh vì thèm muốn những mỏ khai thác của đất nước chúng tôi nên mới hy sinh như vậy, anh đang bất bình điều gì chứ?”
“Cam tâm tình nguyện? Ai nói với anh là ba của tôi cam tâm tình nguyện? Hết thảy những chuyện đó đều do Phương Chính ép buộc!
Năm đó tôi chưa được sinh ra, nhưng bác sĩ hoàng gia đã chẩn đoán tôi là một bé trai, Phương Chính đã dùng tính mạng của tôi để buộc cha tôi phải rời khỏi nhà, không thể không từ bỏ vương vị để đến nước Z của các người tìm kiếm tài phú.

Nhưng sau khi tôi được sinh ra thì sao? Để lợi dụng mẹ tôi, ông ta đã gửi tôi đến cô nhi viện ở nước Z, thậm chí còn nói với mẹ tôi rằng chỉ đến nước Z mới có thể tìm được tôi, lúc này mẹ tôi không thể không từ bỏ thân phận vương phi để đến đất nước các người.

Nếu không phải sự tính kế cùng bức bách của ông ta thì một nhà ba người chúng tôi sao có thể không được đoàn tụ nhiều năm như vậy chứ?
Bây giờ mẹ tôi đã mất, bà ấy chưa bao giờ được gặp lại ba tôi trước khi chết, ba tôi đã không trở về quê hương của mình suốt những năm qua, tất cả đều là do Phương Chính gây ra.

Bây giờ ông ta còn trơ trẽn nói muốn bồi thường cho tôi và ba tôi? Lấy cái gì bồi thường? Liệu một danh hiệu và một chút vinh hoa, phú quý có thể bù đắp cho tất cả những gì gia đình chúng tôi đã bỏ ra suốt nhiều năm qua? nước T này do ba tôi và mẹ tôi gánh vác.

Nếu ba tôi không mang lại cho ông ta một nguồn tài sản ổn định trong nhiều năm qua thì liệu ông ta có được địa vị như ngày hôm nay không?
Vị trí đó vốn dĩ phải là của tôi và ba tôi! Chờ ba của tôi tìm được lối vào mạch khoáng cùng phương pháp, thì không cần giữ lại Phương Chính nữa.

Về phần con cái của ông ta, tôi sẽ không giữ bọn họ lại, đặc biệt là Phương Nguyên.

Lúc nói tới cái tên Phương Nguyên, toàn thân Vu Phong toát ra cảm giác thô bạo.

Chính tên khốn kiếp này đã đâm mẹ anh ta một dao, giết chết bà, thù này anh ta nhất định phải báo, anh ta cũng muốn để Phương Nguyên nếm trải nỗi đau bị ngàn vạn nhát dao đâm.

Diệp Ân Tuấn khá là muốn cười.

Đây là thứ Phương Chính gọi là anh em một lòng?

Hóa ra một người khi đã đánh mất niềm tin thì anh ta thật sự có thể độc ác đến mức khiến người ta phải phẫn nộ.

Vu Phong có ý đồ với Phương Chính thì Phương Chính sao lại không có suy nghĩ đó với Phương Nghị và Vu Phong chứ?
Ông ta tuyệt đối không hiền lành như vẻ ngoài của mình.

Đầu óc Diệp Ân Tuấn xoay mòng mòng, anh đột nhiên cảm thấy lợi dụng oán hận đối với Phương Chính của Phương Nghị và Vu Phong có lẽ có thể thật sự hạ bệ được Phương Chính, hơn nữa mấy năm nay Phương Chính làm những gì, con của ông ta chưa chắc biết nhưng Phương Nghị nhất định là biết rất rõ.

Chỉ cần Phương Nghị có thể đưa ra chứng cứ thì Phương Chính dĩ nhiên là sẽ không thể trốn thoát được rồi.

Chỉ là tình huống hiện tại khiến anh hơi khó xử, anh nên làm như thế nào mới có thể khơi mào được khúc mắc giữa Phương Nghị cùng Phương Chính đây?
Vu Phong đợi mãi chẳng thấy Diệp Ân Tuấn nói chuyện nên không khỏi nhíu mày.

“Anh biết đấy, anh là một nhân tài, tôi không muốn đối phó với anh, chỉ cần anh phối hợp với tôi thì chúng ta đều có thể thắng trong cuộc chiến này.”
Đây mới là mục đích của Vu Phong..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN