Cực Hạn Liên Quân - Chương 17: Mĩ nữ làm bánh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Cực Hạn Liên Quân


Chương 17: Mĩ nữ làm bánh


Thần Phong gia tăng tốc độ, tiếng rên rỉ của Ilumia càng câu hồn đoạt phách, âm thanh của nàng như một bản âm ca, dễ dàng khiến người ta lâm vào điên cuồng trạng thái. Thần Phong hai mắt rực cháy, nhanh chóng đạt tới tốc độ cao, cả hai thân thể va chạm vào nhau vang lên những âm thanh ưu nhã có tiết tấu đều đặn.

– Aaa!

Thần Phong gầm lên một tiếng, thân thể hắn giật giật một hồi, ngay sau đó là đè lên người nàng mà thở dốc. Ilumia lúc này cũng đạt đến đỉnh cao, cả thân hình cong lên đón nhận một luồng ấm nóng tiến vào thân thể. Cả hai thân hình mồ hôi nhễ nhại, thế nhưng bốn mắt nhìn nhau đầy nét hạnh phúc rạng ngời.

– Chàng sẽ mãi ở bên ta đúng không?

Ilumia rúc trong lồng ngực Thần Phong đầy hạnh phúc nỉ non mà hỏi. Thần Phong nhanh chóng cho nàng một nụ hôn vào trán, gật đầu nói:

– Ta sec không bao giờ xa nàng, cả đời này sẽ bảo vệ nàng!

Ilumia mỉm cười, cánh tay ngọc ngà trắng hồng vòng tay ôm lấy hắn.

– ọt ọt!

Một âm thanh kì lạ vang lên phá hỏng bầu không khí ấm áp hạnh phúc. Thần Phong cười khổ, hắn quên mất là chập tối nay cơm còn chưa có ăn đấy. Ilumia phì cười. Hai mắt đẹp nhìn hắn, sau đó lên tiếng nói:

– Chàng mau dậy ăn cơm đi, để ta đi hâm lại thức ăn cho nóng!

Thần Phong lắc đầu, nói:

– Nàng cứ ở yên, để ta làm. Lần đầu sẽ rất đau đấy!

Nói xong Thần Phong nhanh chóng ngồi dậy, mặc thêm cái quần dài sau đó tiến ra ngoài, mang cơm canh đi hâm nóng lại. Một hồi bận rộn thì cũng xong, Ilumia chậm chạm đi từ phòng ngủ ra, lúc này nàng mặc một bộ quần áo ngủ mỏng, mặt vẫn còn ửng hồng vô cùng câu hồn đoạt phách. Thần Phong rung động không thôi, thật muốn đè nàng ra làm một trận nữa mới cam lòng. Ilumia như đoán ra ý nghĩ của hắn, đôi mắt màu xanh của nàng mở tỏ trừng lên, ý tứ đe dọa rõ ràng. Bước đi của nàng có chút khó khăn. Thần Phong nhận ra nàng đây là vừa rồi bị hắn công kích thật đau đấy.

– Còn cười được. Không phải tại chàng sao?

Ilumia thấy Thần Phong cười trộm bèn quát lên. Thần Phong gãi gãi đầu cười tài bồi, nhanh chóng tiến đến đỡ nàng ngồi xuống, bới cơm gắp thức ăn cho nàng. Cả hai ăn tuy hơi muộn nhưng lúc này lại không ai để ý. Bữa cơm đều vô cùng vui vẻ..

– Ông của nàng bao giờ trở lại, ta thấy ông ấy đi lâu rồi mà!

Thần Phong chợt nhớ ra, lão già Ignis kia vậy mà mất tích hai hôm nay rồi. Ilumia mỉm cười xinh đẹp mà đáp:

– Ông đã cũng thiền sư và Hiệu trưởng trực tiếp tiến hành chế tạo trượng hỗn mang. Thế nên trog thời gian ngắn không muốn trở về đây rồi!

Thần Phong ồ một tiếng, cũng không suy nghĩ thêm nhiều. Một đem này hắn ôm người đẹp mà ngủ rất ngon, chằng mấy chốc mặt trời đã xuất hiện.

Ánh sáng le lói qua khe cửa chiếu vào gian phòng, Thần Phong mở mắt, phát hiện Ilumia không thấy bên cạnh. Hắn nhanh chóng đi ra, ra khỏi phòng hắn nghe được tiếng bát đũa vang lên. Trong lòng Thần Phong cảm thấy cực kì ấm áp. Từ phía sau ôm lấy thân thể người đẹp, Ilumia chỉ thoáng giật mình, rất nhanh mỉm cười mà nói:

– Chàng mau đi vệ sinh cá nhân, chút ăn điểm tâm còn đi học!

– Rõ, thưa phu nhân!

Thần Phóng đánh ra một động tác chào làn Ilumia phì cười, ngay sau đó tiến hành vệ sinh cá nhân. Sáng hôm nay thần phong là có hai tiết học đấy. Sau khi ăn sáng cùng Ilumia chia tay, Thần Phong tiến về phía lớp học năm nhất của hắn. Hôm nay hai tiết học của hắn là về phần chiến sĩ chức nghiệp. Thần Phong tiến vào lớp đã phát hiện không khí có chút quỷ dị.

– Phong ca! Buổi sáng tốt lành!

– Phong ca, ngày mới vui vẻ a!

Toàn bộ lớp học hôm nay đối với hắn vô cùng khách khí a. Thần Phong mang theo bộ dáng kì quái tiến về chỗ ngồi. Annette vẫn với bộ trang phục kì quái đã ngồi yên vị trên bàn rồi. Trước mặt nàng là một quyển sách ma pháp thủy hệ. Thần Phong ngồi xuống bàn, lên tiếng chào hỏi:

– Buổi sáng tốt lành ha, người đẹp!

Annette run lên, có chút nghi hoặc nhìn về phía Thần Phong. Thần Phong thấy ánh mắt nàng nhìn qua thù cười cười:

– Có gì mà nhìn ta như vậy?

Annette lên tiếng hỏi:

– Ngươi vì sao gọi ta là người đẹp?

Thần Phong mỉm cười nói:

– Tuy ta không biết tại sao ngươi lại ăn mặc thế này. Nhưng ta tin chắc ngươi là một mĩ nữ số một số hai đấy.

Annette hai mắt có chút nghi ngờ, thế nhưng cũng không nói gì thêm. Một lát sau lại lấy ra từ trong ngăn bàn một hộp gỗ, đẩy sang cho Thần Phong.

– Đây là?

Thần Phong nghi ngờ, hai mắt nhìn về cái hộp gỗ màu đen trước mắt.

– Điểm tâm buổi sáng đấy, ta chỉ muốn cảm ơn ngươi chuyện hôm qua!

Ồ, Thần Phong ngạc nhiên, không ngờ là người đẹp làm ra đồ ăn cho ta. Thế thì không thể bỏ qua. Mặc dù sáng nay đã ăn điểm tâm, thế nhưng Thần Phong vẫn một mực ăn hết bốn tâm bánh bên trong. Phải nói là hương vị vô cùng tốt.

– Thế nào?

Annette lên tiếng hỏi, ánh mắt đầy vẻ chờ mong.

– Ngon, vô cùng ngon, thật là ngươi có tay nghề. Nhất định sau này ngươi sẽ là một người vợ hiền đấy!

Lời Thần Phong nói khiến Annette ngẩn ra, không ngờ hai má lại ửng hồng, chỉ là Thần Phong không có thấy được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN