Mạnh Nhược Dư đoán tâm trạng bây giờ của Thẩm Định Trạch chắc chắn là rất tốt, bởi vì anh vậy mà lại chủ động đề nghị ra ngoài dạo phố với cô, điều này khiến cô “kinh hoàng không thôi”, nhưng cũng không từ chối lời đề nghị của anh.
Ngồi trên xe, lần này là Thẩm Trường Hỏa lái xe cho bọn họ, Mạnh Nhược Dư dựa vào vai Thẩm Định Trạch, giống như thật sự mềm mại không xương, tay của cô không ngừng lướt trên ngực anh, giữa hai người có sự mập mờ lén lút, “Hôm nay thật sự là vì đi dạo phố với tôi sao?”
Thẩm Định Trạch cầm ngón tay cô lên xem, móng tay dày dặn, ánh lên vẻ trong suốt, giống như có thể nhỏ ra nước, “Nếu không thì sao?”
“Dùng tôi làm cái cớ đi gặp người khác.” Cô nói cực kì bình tĩnh, “Trong phim toàn diễn như vậy, khi các nhân vật lớn gặp nhau, để che giấu địa điểm gặp mặt và thân phận của đối phương, bọn họ luôn dùng người khác làm cái cớ.”
“Chẳng phải cô không thích xem phim sao?”
“Bởi vì anh không thích đó, cho nên tôi phải cùng sở thích với anh, như vậy mới có thể lấy lòng anh được.”
Khóe miệng Thẩm Địch Trạch khẽ nhếch lên, “Tiếp tục duy trì sở thích này của cô.”
“Nghĩa là anh thật sự lấy tôi ra làm bia đỡ đạn? Giống như chuyện lần trước anh làm ở hộp đêm, cố ý để tôi ở một mình trong phòng riêng của anh, sau đó anh đi làm việc của anh. Chẳng những như vậy, anh còn cố ý cho thuộc hạ của mình ở lại nơi đó, khiến người khác nghĩ rằng anh luôn ở trong phòng, nhưng thực tế là ngay cả bọn họ cũng không biết anh ra ngoài chứ đừng nói đến chuyện anh ra ngoài làm cái gì.” Mạnh Nhược Dư nhìn Thẩm Trường Hỏa đang lái xe phía trước, cố ý thốt lên một tiếng ngạc nhiên, “Xin lỗi, tôi quên mất trên xe còn có người khác.”
“Không sao.” Thẩm Định Trạch dùng một ngón tay nâng mặt cô lên, “Chiêu ly gián này của cô dùng biết bao nhiêu lần rồi, cũng không biết đổi trò khác, người của tôi tuyệt đối không có khả năng bị cô khiêu khích, cũng sẽ không phản bội tôi.”
Mạnh Nhược Dư bĩu môi, “Anh không thích thì tôi không nói là được mà. Tôi chỉ bị được nuông chiều mà lo sợ thôi, anh mà lại bằng lòng đi dạo phố với một con tép như tôi, tôi nhất thời vui mừng mới lỡ lời.”
Thẩm Định Trạch bật cười, “Không sao, vốn là để bù đắp cho cô, dù sao lần trước cô ra ngoài đi dạo cũng bị kinh sợ rồi.”
Mạnh Nhược Dư lập tức dựa vào lòng anh, “Tôi vô cùng cảm động.”
Ánh mắt của Thẩm Trường Hỏa vẫn luôn thâm trầm, anh không hiểu lắm, người phụ nữ vừa tầm thường vừa dối trá như vậy sao có thể lọt vào mắt xanh của Thẩm Định Trạch, đã thế còn đặc biệt ra ngoài dạo phố với cô ta. Lần trước, Thẩm Định Trạch không phạt Khưu Vân Sương, mọi người đều biết nguyên nhân, dù sao Khưu Vân Sương là em gái của Mạnh Tiêu Tiêu, điều quan trọng nhất là bất kể Mạnh Nhược Dư hay là Tần Yên, phân lượng trong lòng Thẩm Định Trạch đều chẳng có bao nhiêu. Nhưng bây giờ, Thẩm Định Trạch lại muốn bù đắp cho Mạnh Nhược Dư, còn người bị thương rõ ràng chỉ có mình Tần Yên, Mạnh Nhược Dư chẳng những không tổn hao chút nào, còn tát Khưu Vân Sương ba cái.
Đến trung tâm thương mại, Mạnh Nhược Dư kéo Thẩm Định Trạch, trái phải trước sau bọn họ đều có người vây quanh, trước khi vào một cửa hàng đã có người vào kiểm tra trước, sau khi đuổi những vị khách khác đi, bọn họ mới bước vào.
Mạnh Nhược Dư nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Định Trạch, “Anh ra ngoài bày trận lớn thật đấy.”
“Bảo bọn họ rời đi?” Khóe miệng Thẩm Định Trạch nhếch lên, anh cũng không nhìn ra cô có chút bất mãn nào.
“Không cần, như vậy càng khí thế, giống như bản thân tôi cũng trở nên sang chảnh lên không ít.”
“Hư vinh.” Còn có chút dối trá.
Mạnh Nhược Dư chỉ cười, hư vinh cũng được, dối trá cũng được, đều chẳng sao cả, chỉ cần bản thân có thể thoải mái là được.
Ánh mắt của Mạnh Nhược Dư lướt qua không gian trong tiệm một vòng, cuối cùng dừng lại trên bộ lễ phục màu tím đổi màu dần xuống dưới, trên thân váy màu tím có vô số những viên kim cương nhỏ, vừa nhìn đã biết giá trị rất cao, cô nhìn một cái liền vừa ý. Cô dùng ngón tay chỉ vào nó, lập tức có nhân viên lấy cho cô, cô đi vào phòng thay đồ mặc thử.
Sau khi Mạnh Nhược Dư vào phòng thay đồ mấy phút thì thò đầu ra, vẫy vẫy tay với Thẩm Định Trạch. Thẩm Định Trạch híp mắt, vẫn đi về phía cô, Mạnh Nhược Dư kéo anh vào phòng thay đồ, sau đó khóa cửa lại.
Người bên ngoài phòng thay đồ đều có vẻ mặt thật vi diệu, Thẩm Trường Mộc sờ mũi mình, cũng không nhịn được âm thầm suy đoán, chẳng lẽ anh ấy thích kiểu này?
Bộ lễ phục rất lớn, phần thân váy cũng rất lớn, cô đã cởi váy dài của mình ra, lúc này đang cầm lễ phục che trước ngực, cô nhìn anh, “Có phải trường hợp này khiến anh cực kì kích động không?”
Thẩm Định Trạch đứng trước mặt cô, dời cánh tay đang để trước ngực cô ra, sau đó quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, “Gầy không bằng dáng người đẹp, vẫn là tắt đèn thưởng thức thì tốt hơn.”
Mạnh Nhược Dư nhìn anh, mỉm cười, lúc này mới bắt đầu mặc bộ lễ phục vào, sau khi mặc xong, xoay người lại, để anh kéo dây khóa kéo ẩn phía sau giúp cô.
Thẩm Định Trạch duỗi tay vuốt v3 bờ vai mịn màng của cô, ngón tay từ vai sờ xuống trước ngực cô, “Tại sao lại chọn lễ phục?”
“Bởi vì tôi đoán có lẽ anh sẽ dẫn tôi tham dự tiệc rượu.” Cô cảm nhận được tay của anh đang vuốt v3 da thịt của mình, bàn tay truyền đến nhiệt độ bên ngoài cơ thể, khiến cô run rẩy không thôi, “Trước giờ anh ra ngoài luôn không thể qua loa, chuyện anh ra ngoài bọn họ đã sắp xếp trước, cho nên tôi đoán tối nay anh sẽ rời nhà, anh lại đưa tôi đến đây chọn quần áo, có lẽ là muốn tôi có thể mặc bộ trang phục đại diện cho thân phận của anh để cùng đi, như vậy mới không làm anh mất mặt.”
Thẩm Định Trạch tựa đầu lên vai cô, cười từng tiếng khe khẽ, sau đó mới thu tay lại, kéo dây khóa kéo cho cô, rồi hai người cùng đi ra ngoài, cô đứng trước gương nhìn dáng vẻ của chính mình.
“Đẹp không?” Cô nhìn anh từ trong gương.
“Khuôn mặt tạm được.”
Mạnh Nhược Dư cười, “Vậy lấy cái này đi.”
Mạnh Nhược Dư cảm thấy Thẩm Định Trạch giống như uống nhầm thuốc vậy, bởi vì hành động của anh thế mà lại thật sự chỉ đơn giản là cùng cô ra ngoài dạo phố, anh chẳng những ở bên cạnh cô suốt hành trình, mà còn có thể chọn trang phục giúp cô với một tâm trạng khá thoải mái, cũng cho cô một hai lời đánh giá. Không chỉ Mạnh Nhược Dư nghĩ như vậy, mà Thẩm Trường Hỏa, Thẩm Trường Kim, Thẩm Trường Mộc đi theo bọn họ chắc hẳn cũng đều nghĩ vậy trong lòng.
Buổi dạo phố lần này thu hoạch rất nhiều, Mạnh Nhược Dư chọn được một đống quần áo và túi xách, xong xuôi mới trở về Trường Sinh Đường với Thẩm Định Trạch.
Cùng lúc đó, Chu Tấn Ân ở Vĩnh Hằng Đường nhận được hai tin, một tin là tối nay Thẩm Định Trạch sẽ tham dự tiệc rượu, tin còn lại là theo người truyền tin đoán có lẽ hôm nay Thẩm Định Trạch sẽ ra tay với Thiệu Gia Minh. Chu Tấn Ân nhìn tin tức do Mạnh Nhược Dư truyền đến, chắc chắn Thẩm Định Trạch sẽ không để lộ một chút dấu vết nào, nhưng cô lại suy đoán như vậy, Chu Tấn Ân cũng không biết có nên tin con nhóc này không.
Sau khi Chu Thành Nghị đi vào, Chu Tấn Ân bắt đầu bàn bạc chuyện này với anh.
Hôm nay, Chu Thành Nghị cũng sẽ tham dự tiệc rượu, bởi vì thân phận của người tổ chức bữa tiệc rất phức tạp, như vậy tin tức Thẩm Định Trạch ra ngoài không có tác dụng gì lớn, “Thưa cha, tuy con người Thẩm Định Trạch táo bạo thận trọng, nhưng cũng sẽ không muốn ra tay trong trường hợp này, dù sao người tham dự hôm nay cũng không phải hạng người dễ bắt nạt, Thẩm Định Trạch làm như vậy chính là vả vào mặt bọn họ, có lẽ hành động này sẽ khiến anh ta đắc tội rất nhiều người, chắc hẳn anh ta sẽ không ngu xuẩn đến mức vì một Thiệu Gia Minh mà đắc tội nhiều người như vậy.”
Chu Tấn Ân chống cằm suy nghĩ, ngay sau đó liền bật cười, “Con nghĩ như thế thì có lẽ Thiệu Gia Minh cũng sẽ nghĩ như vậy chăng?”
Nếu Thiệu Gia Minh cũng phỏng đoán như vậy, thế thì phương diện phòng vệ ắt sẽ không quá nghiêm mật, đó chính là cơ hội xuống tay tốt nhất.
Vẻ mặt Chu Thành Nghị chợt nghiêm trọng, “Cha, vậy chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Con thì sao, có cách gì không?”
Chu Thành Nghị híp mắt nguy hiểm, “Con cảm thấy chúng ta nên biểu đạt sự quan tâm của mình với cục trưởng Thiệu một chút, dù sao chỉ khi anh ta bình an vô sự mới có thể khiến thành phố Thịnh Châu càng tốt đẹp hơn.”
“Đi đi, hãy làm theo cách con muốn.”
Lúc này, Chu Thành Nghị mới thở phào một hơi, thỏa mãn mà rời đi, nếu tối nay Thẩm Định Trạch không làm gì thì thôi, còn nếu Thẩm Định Trạch thật sự có ý định đó, thế thì hắn ta nhất định phải giúp Thiệu Gia Minh, như vậy Thiệu Gia Minh có muốn giữ khoảng cách nữa cũng không được, chỉ có thể cùng tiến cùng lùi với Vĩnh Hằng Đường.
Sau khi Chu Thành Nghị đi, trong phòng chỉ còn lại 2 người Chu Tấn Ân và A Tường, Chu Tấn Ân híp đôi mắt dẹt nhưng sắc sảo, “Con nhóc này có chút thú vị, trái lại là ta xem thường nó rồi.”
Nếu nói Mạnh Nhược Dư thật sự có thể đoán ra được ý định của Thẩm Định Trạch, năng lực quan sát và suy đoán táo bạo như vậy đối với chúng ta mà nói chính là hổ mọc thêm cánh. Tai mắt của Chu Tấn Ân ở trong Trường Sinh Đường rất nhiều, người có thể lộ diện trước mặt Thẩm Định Trạch ít lại càng ít, ông ta không thể không thừa nhận quyết định đưa Mạnh Nhược Dư đến bên cạnh Thẩm Định Trạch là một quyết định vô cùng đúng đắn.
“Đó cũng là do hỏa nhãn kim tinh của lão gia nhìn trúng cô ấy.” A Tường nhỏ giọng nói khẽ.
Chu Tấn Ân cười, “Giá trị của cô ấy thế nào, tối nay sẽ có thể thấy được rõ ràng.”
___
Thời điểm chập tối, Mạnh Nhược Dư và Thẩm Định Trạch cùng nhau ra ngoài, cô không mặc bộ lễ phục màu tím chuyển màu trước đó, mà chọn một bộ lễ phục hở vai thuần một màu trắng đính kết rất nhiều ren, ren bồng bềnh khiến cho màu trắng này không còn đơn điệu nữa, trái lại còn có cảm giác tiên khí không thể diễn tả bằng lời, cô trang điểm nhẹ càng phù hợp với khí chất của bộ váy.
Mạnh Nhược Dư nhìn một lượt, phát hiện hôm nay đám người Diệp Thanh tất cả đều đi theo Thẩm Định Trạch đến bữa tiệc rượu, trong lòng sáng tỏ, sau bữa tiệc rượu hôm nay, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Đang nhìn gì đấy?” Thẩm Định Trạch nắm cổ tay cô, hơi dùng sức.
“Tôi đang nghĩ anh càng ngày càng sợ chết.” Sau khi anh lên xe, Mạnh Nhược Dư mới lên theo.
Thẩm Định Trạch cười, “Tôi luôn rất sợ chết, sống tốt biết bao, đúng không?”
“Đúng, sống rất tốt, cho nên tôi phải cố gắng sống.”
Tay Thẩm Định Trạch ôm lấy cơ thể cô, tay đặt trên vai cô, cảm giác mịn màng đó làm anh nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ở Bích Thủy Thiên Đường, lúc ấy cô cũng mặc một bộ váy dài màu trắng, trông vừa xinh đẹp vừa trang nhã, khi đó một tay Hướng Việt cũng khoác lên vai cô như thế này, “Là chúng ta đều phải cố gắng sống.”
Mạnh Nhược Dư cười.
Ngón tay Thẩm Định Trạch nhẹ nhàng vuốt v3 vai cô, “Lần đầu tiên nhìn thấy tôi cô có cảm giác gì?”
“Tôi không dám nhìn anh, khí thế của anh quá mạnh mẽ.”
Thẩm Định Trạch hừ một tiếng, “Vậy sao? Cô thử nói dối nữa xem.”
Mạnh Nhược Dư dựa vào ngực anh giống như lấy lòng, “Tôi nghĩ có phải anh sẽ dẫn Dương Mĩ Na đi không, cô ấy đẹp như thế, có biết bao đàn ông nhìn thấy cô ấy đều không dời nổi mắt. Sau đó tôi lại cảm thấy, người đàn ông như anh có lẽ sẽ không bị vẻ ngoài của một người phụ nữ hấp dẫn, cho nên anh không dẫn cô ấy đi tôi cảm thấy có thể hiểu được nguyên nhân.”
Thẩm Định Trạch cụp mắt nhìn cô, “Tôi không dẫn cô ta đi chỉ vì cô ta là người do Vĩnh Hằng Đường sắp xếp, chứ không phải vì tôi không bị sắc đẹp của phụ nữ hấp dẫn.”
“Vậy tôi thì sao?” Cô có chút tò mò.
“Cô? Chẳng phải cô là thế thân sao?”
Khóe miệng Mạnh Nhược Dư giật giật, lộ ra một nụ cười cực kì gượng gạo.