Cực Hạn Triền Miên - Chương 61
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Cực Hạn Triền Miên


Chương 61


Xung quanh Cẩm Hoa Lâu đều rất yên tĩnh, cơ hồ không nhìn thấy một bóng dáng, Chu Thành Nghị đã tới và vẫn mai phục, hắn lựa chọn một vị trí tuyệt vời, cầm kính viễn vọng có thể nhìn thấy rõ ràng từng hàng xe chạy vào. Lúc này hắn không lựa chọn bắn từ xa, nếu như vậy, nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, nói không chừng Thẩm Định Trạch sẽ trực tiếp trốn thoát dưới sự bảo vệ của mọi người, điều này làm cho việc chuẩn bị hôm nay thất bại trong gang tấc. Hắn muốn Thẩm Định Trạch một đi không trở lại, không chỉ như thế, còn muốn biến nơi này thành mộ của đám người Trường Sinh Đường.

Trước khi đám người Thẩm Định Trạch đến, đã có mấy chiếc xe đến, mỗi người mặc âu phục giày da đeo kính râm. Chu Thành Nghị suy đoán, đó hẳn là người thần bí mà Thẩm Định Trạch gặp.

Hiện tại người đã đến đông đủ, Chu Thành Nghị lập tức phân phó người bảo vệ lối ra, những người còn lại thì từ những con đường khác nhau đi vào, thần không biết quỷ không hay tiêu diệt người của Trường Sinh Đường. Lần này những người mà Chu Thành Nghị mang đến người đều là cao thủ, giải quyết đối phương hẳn là không khó. Bản thân Chu Thành Nghị không lập tức tới gần, mà đến nơi hắn và Thẩm Trường Hỏa ước định, nửa ngày sau vẫn không thấy Thẩm Trường Hỏa, cũng không thấy Thẩm Trường Hỏa truyền đến bất kỳ tin tức gì, hắn cau mày, người này lại biến mất vào thời khắc mấu chốt, hắn không chờ nữa, trực tiếp đi về phía vị trí đám người Thẩm Định Trạch.

Chu Thành Nghị cẩn thận tiến về phía trước, đột nhiên, người bên cạnh hắn ngã xuống một cái, hắn lập tức trốn sang một bên. Chẳng lẽ Thẩm Định Trạch bên kia đã phát hiện có chỗ không đúng? Hay đây là người mà họ đã sắp xếp dự phòng trong trường hợp xấu nhất? Trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, cho dù như thế nào, lúc này đây chỉ cho phép thành công không được phép thất bại, người của hắn cũng nên hành động.

Thẩm Định Trạch rất nhanh đã tách ra khỏi mọi người, cả đám người bọn họ mục tiêu quá lớn, khi đi qua một góc đường nào đó, Thẩm Trường Kim lập tức kéo anh nằm sấp xuống, sau đó một viên đạn bắn vào tường. Tay súng bắn tỉa do Chu Thành Nghị sắp xếp…

“Cẩn thận một chút.” Thẩm Định Trạch nhắc nhở.

Thẩm Trường Kim lập tức gật đầu, nhưng cũng tận lực che chắn cho Thẩm Định Trạch, vốn dựa theo ý kiến của Thẩm Trường Kim, bố trí vài người xung quanh anh trước sau trái phải để tạo thành bức tường người, đáng tiếc bị anh từ chối. Hiện giờ rất nhiều người rời khỏi Trường Sinh Đường, những người còn lại tuy trung thành nhưng số lượng vẫn quá ít, lúc này Chu Thành Nghị dẫn tất cả những người có thể mang tới của Vĩnh Hằng Đường tới…

Bọn họ một đường đi về phía trước, cùng người của Vĩnh Hằng Đường chính diện đụng phải nhau vài lần, động tác của bọn họ nhanh hơn, rất nhanh đã giải quyết đối phương.

Không phải tất cả các khẩu súng đều giảm thanh, thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên, cảnh tỉnh mọi tế bào trong cơ thể. Thẩm Trường Kim vẫn che chắn cho Thẩm Định Trạch, đây đã là một loại bản năng.

Nhưng khi đi ngang qua góc tiếp theo, phía trước đột nhiên xuất hiện hai người, Thẩm Trường Kim nhanh tay lẹ mắt, giải quyết một người trong số đó, Thẩm Định Trạch giải quyết người kia. Thẩm Trường Kim còn chưa kịp vui mừng, thân thể đã bị Thẩm Định Trạch kéo ra, nửa người Thẩm Định Trạch bảo vệ Thẩm Trường Kim, cánh tay của Thẩm Định Trạch đã trúng một viên đạn từ tay súng bắn tỉa.

Ánh mắt Thẩm Trường Kim lập tức đỏ lên, “Anh…”

Thẩm Định Trạch không coi trọng chuyện này, Thẩm Trường Kim nhịn xuống, hai người thật cẩn thận tiếp tục. Thẩm Trường Kim cắn chặt răng, chết tiệt, tại sao Thẩm Trường Thủy và Diệp Thanh còn chưa giải quyết mấy người kia? Bọn họ đã sớm đoán được sẽ có tay súng bắn tỉa, Thẩm Trường Thủy và Diệp Thanh đã phụ trách lặng lẽ tiêu diệt bọn họ. Vừa rồi Thẩm Trường Mộc cũng không biết có bị thương hay không…

Tình huống hiện tại của Thẩm Trường Mộc không tốt lắm, anh tự băng bó chân mình, trên tay đầy máu, càng thêm nguy hiểm là anh nghe được tiếng bước chân, có người càng ngày càng tới gần vị trí của anh, cũng không biết có phải đi theo vết máu hay không. Chu Thành Nghị dẫn quá nhiều người đến, bọn họ không phải tường đồng vách sắt, liều mạng như vậy căn bản không ngăn cản được. Tiếng bước chân càng gần, ánh mắt Thẩm Trường Mộc kiên định, tay phải cảnh giác cầm súng.

Ánh mắt Thẩm Trường Mộc nheo lại, căn cứ vào bóng dáng trên mặt đất trực tiếp bắn ra ngoài một phát, sau đó lăn trên mặt đất, trốn ở một góc khác che chắn. Thỉnh thoảng có đạn bắn tới, lướt qua thân thể anh, thật sự là không xong, đối phương còn có hai người, vừa rồi anh chỉ làm một người bị thương. Chẳng lẽ Thẩm Trường Mộc anh hôm nay phải ra đi ở chỗ này? Nhưng dù cho anh thật sự chết, cũng nhất định sẽ để hai người bên ngoài đi cùng.

Lại có tiếng bước chân vang lên, hai người bên ngoài, một người cảnh giác cầm súng chĩa về phía Thẩm Trường Mộc, một người cầm súng chĩa vào người đang tới.

Người cầm súng chĩa vào hướng Thẩm Trường Mộc nhìn thoáng qua người tới, cười một chút, “Là người của mình.”

Đồng bọn lập tức thu tay lại, đổi súng sang một hướng khác. Đang lúc hai người đều chuẩn bị tiến về phía trước đối phó người bị thương kia, đột nhiên, tiếng súng vang lên, hai người bọn họ đều trúng đạn, một người trong đó không thể tin, “Cô…..”

Mạnh Nhược Dư tính toán chuẩn bước chân, một tay đoạt lấy khẩu súng của một tên, súng trong tay tên còn lại trực tiếp bị Mạnh Nhược Dư đá bay. Người đàn ông ban đầu nhận định Mạnh Nhược Dư là người của mình mở to hai mắt, sao lại như vậy, rõ ràng hắn được thông báo người phụ nữ này là người phía trên phái đến bên cạnh Thẩm Định Trạch, người phụ nữ này phản bội…

Người đàn ông không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn đã bị Mạnh Nhược Dư đánh ngất.

“Ra ngoài đi!” Mạnh Nhược Dư nhìn về phía Thẩm Trường Mộc.

Thẩm Trường Mộc cũng nghe ra giọng nói của cô, đương nhiên anh cũng nghe được người vừa rồi nói “Người của mình”.

Mạnh Nhược Dư không ngờ Thẩm Trường Mộc ở chỗ này, nhíu nhíu mày, “Anh bị thương à?”

Thẩm Trường Mộc không nói gì.

Mạnh Nhược Dư đi tới, cô không biết lấy từ đâu ra một ít đồ dùng, động tác thành thạo trực tiếp thay anh gắp viên đạn ra, rắc thuốc, sau đó băng bó. Bởi vì Thẩm Trường Mộc vẫn chưa lên tiếng, cho dù trán thỉnh thoảng toát ra mồ hôi lạnh, nhìn cô một cái đầy ẩn ý.

Thẩm Trường Mộc hít sâu một hơi, “ Rốt cuộc cô là ai?”

“Người Chu Tấn Ân phái tới, không phải ngay từ đầu tôi đã nói rồi sao?” Mạnh Nhược Dư cười cười.

Thẩm Trường Mộc híp mắt, sau đó cười theo, “Bề ngoài cô quả thực giống như người của Trường Sinh Đường, không ngừng tạo cảm giác tồn tại, cũng không ngừng châm ngòi ly gián…” Vẻ mặt anh đột nhiên cứng đờ, giống như nghĩ tới cái gì đó, “Chẳng lẽ bởi vì trong số chúng tôi có nội gián, cho nên cô cố ý châm ngòi ly gián, chính là muốn kiểm tra phản ứng của chúng tôi? Cho dù người kia diễn xuất tốt hơn nữa, nếu hắn đã không còn trung thành sẽ biểu thị bất mãn đối với cách làm của anh Trạch, không đúng, đây là dụ dỗ người kia càng thêm bất mãn… người đó là ai?”

“Nếu thật sự có người này, anh biết là ai không?’’ Mạnh Nhược Dư cũng không trực tiếp trả lời, ném súng của hai người vừa rồi cho anh, “Tìm một chỗ giấu đi.”

“Cô đi đâu thế?”

“Việc này sẽ không làm anh lo.”

Thẩm Trường Mộc cũng không phải người làm mình làm mẩy, anh cố nén đau đớn, tìm một chỗ không tồi, vừa có thể nghỉ ngơi, cũng có thể đánh lén. Anh nằm im lặng mà không tạo ra một chút tiếng động nào.

Thẩm Trường Mộc đột nhiên nhớ tới bộ dạng lần đầu tiên Mạnh Nhược Dư xuất hiện trước mặt bọn họ, khi đó, anh từng hoài nghi thái độ của anh Trạch đối với Mạnh Nhược Dư, cho rằng đó chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt. Bây giờ hồi tưởng lại, tựa như từ lúc Mạnh Nhược Dư xuất hiện, anh Trạch đối xử với cô tương đối đặc biệt, mà trong sự đặc biệt này cũng lộ ra chút kì lạ.

Tuy rằng có đôi khi Thẩm Định Trạch rất tàn nhẫn đối với Mạnh Nhược Dư, nhưng không biết vì cái gì, Thẩm Trường Mộc luôn cảm thấy giữa bọn họ có một thế giới nhỏ mà người khác không thể hiểu rõ cũng không cách nào tới gần. Lần đầu tiên trong sòng bạc xuất hiện thứ đồ kia, Thẩm Trường Mộc phát hiện Mạnh Nhược Dư từng vào toilet, nhưng khi anh nói chuyện này cho anh Trạch, anh Trạch không điều tra cô, cũng không nói không phải cô làm, anh Trạch chỉ bảo anh làm những chuyện không thể hiểu được. Nhưng từ phản ứng của anh Trạch, xem ra cũng có chút ngoài ý muốn…

Đó có phải là sự tin tưởng không? Cho dù biết cô làm loại chuyện này vẫn tin tưởng cô sẽ không hại mình. Như vậy lúc trước Mạnh Nhược Dư đỡ một phát súng vì anh Trạch, anh Trạch phản ứng như vậy là vì sợ mất cô ấy?

Khóe miệng Thẩm Trường Mộc nhếch lên, anh lại nghĩ đến mấy thứ này vào lúc này, xem ra sau khi còn sống đi ra ngoài, cũng phải tìm một người phụ nữ mà yêu đương.

Bên ngoài đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, nếu như nói vừa rồi còn có thể nghe được tiếng súng, giờ phút này tất cả đều yên lặng, điều này không có nghĩa là an toàn, ngược lại là một loại nguy hiểm khác. Chu Thành Nghị cảnh giác nhìn bốn phía, hắn đã phái người bên cạnh hắn ra ngoài, người càng ít đi càng khiến người ta chú ý, vừa rồi hắn đã thần không biết quỷ không hay giải quyết mấy người.

Đột nhiên, có một tiếng động vang lên, khi Chu Thành Nghị chuẩn bị nổ súng, Mạnh Nhược Dư đã lên tiếng, “Là tôi.”

Chu Thành Nghị thả lỏng, có điều ánh mắt rất cảnh giác, “Tại sao cô ở đây?”

“Tôi cũng không muốn tới.” Cô nhún nhún vai, “Thẩm Trường Hỏa bị bọn họ bao vây, bảo tôi đến đề phòng bất trắc, truyền tin cho các người. Anh hiện tại đang ở bên cạnh Thẩm Định Trạch, anh ta bảo tôi nói cho anh biết, anh ta chuẩn bị xuống tay với Thẩm Định Trạch khi Thẩm Định Trạch che chở người kia rời đi, khi đó anh ta có thể thừa dịp loạn chạy trốn. Còn có một chuyện rất không tốt, tay súng bắn tỉa anh sắp xếp đã bị Diệp Thanh giải quyết hết.”

Nghe Mạnh Nhược Dư nói, Chu Thành Nghị hoàn toàn thu hồi lòng cảnh giác. Kế hoạch của Thẩm Trường Hỏa cũng không tệ, người có thân phận đặc thù kia có thể nói là cơ hội duy nhất của Trường Sinh Đường, Thẩm Định Trạch tất nhiên sẽ toàn lực hộ tống người đó rời đi, đến lúc đó lực chú ý của mọi người đều ở trên người thân phận đặc thù kia, vậy đó là thời điểm tốt nhất để xuống tay. Hôm nay ai cũng đừng hòng rời đi, bao gồm cả người có thân phận đặc thù kia… Người có quan hệ với Thẩm Định Trạch, một người cũng không thể buông tha.

Chu Thành Nghị lần này có chút nóng nảy, hắn phải tụ tập người của mình lại, lúc Thẩm Trường Hỏa xuống tay, giết bọn họ trở tay không kịp.

“Chờ chút.” Mạnh Nhược Dư gọi hắn lại.

“Chuyện gì?” Chu Thành Nghị hơi mất kiên nhẫn.

“Cho tôi một khẩu súng, một mình tôi ở chỗ này chẳng có vũ khí gì, không có cảm giác an toàn.”

Chu Thành Nghị nhìn cô một cái, nhớ tới thân phận của cô, hiện giờ cô chính là tình nhân của Thẩm Định Trạch, người của Trường Sinh Đường nhìn thấy cô, hẳn là sẽ không cảnh giác chút nào chứ? Nói không chừng còn có thể đi bảo vệ cô. Rất thú vị, nếu người bảo vệ cô bị cô bắn chết, hình ảnh này chắc chắn rất tuyệt vời.

“Đừng lãng phí súng của tôi, súng đến thấy máu…” Chu Thành Nghị thuận tay ném khẩu súng trong tay qua.

Mạnh Nhược Dư nhận được súng, ngay cả thời gian phản ứng cũng không cho hắn, trực tiếp chĩa thẳng vào hắn.

“Ý cô là sao?” Chu Thành Nghị còn tưởng cô chỉ nói đùa, “Đừng có cướp cò.”

“Đừng nhúc nhích.” Mạnh Nhược Dư lạnh mặt mở miệng.

Chu Thành Nghị làm sao có thể nghe lời cô, chỉ là tay vừa muốn cầm súng trên thắt lưng, Mạnh Nhược Dư bèn bắn một phát tới, trúng cánh tay hắn. Giờ phút này, Chu Thành Nghị mới phản ứng lại, hắn bị người phụ nữ này tính kế…

“Tôi đã cảnh cáo anh đừng nhúc nhích, anh chỉ cần động một chút, súng của tôi sẽ không lệch như vừa rồi.” Mạnh Nhược Dư vẫn cầm súng, “Giơ tay lên.”

Cô đến gần hắn từng bước một.

Chu Thành Nghị lập tức tính kế, ả tiện nhân này muốn lấy súng trên thắt lưng mình, bởi vì khẩu súng này uy hiếp cô ta, chờ cô ta tới, hắn lại động thủ, hắn sẽ khiến cô trả giá, để cô ta sống không bằng chết.

Sự chú ý của Chu Thành Nghị đều đặt trên người Mạnh Nhược Dư, Thẩm Trường Kim phía sau trực tiếp nhào tới chỗ Chu Thành Nghị, rút súng trên người hắn xuống, trực tiếp chĩa vào đầu hắn, “Chu thiếu gia, quà gặp mặt này có đủ vui mừng không?”

Chu Thành Nghị chỉ có một ý nghĩ trong đầu, trúng kế rồi, tuy nhiên hắn vẫn không hiểu gì, đến cuối cùng liên minh này xảy ra sai sót ở chỗ nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN