Cực Phẩm Dâng Đến Cửa
Chương 13
Tiếng tí tách kim giây của chiếc đồng hồ điện tử cứ phát lên, báo cho Tịch Hiên cô biết đã ngồi suốt trong xe hơi mình hơn nửa tiếng, đã 7 giờ 45 phút tối.
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào căn nhà ba tầng, hai khung cửa sổ phát sáng, báo hiệu có người ở nhà.
Lưỡng lự đã hơn nửa tiếng, hai chân cô lại nhắc không nổi để mà xuống xe, đem cho cái người đàn ông vô lương tâm suốt hai tuần nay không liên lạc cùng cô quà của mẹ mình đem từ đảo Hải Sơn trở về. Hai tuần chẳng lấy một cuộc gọi, không một tin nhắn, dường như cậu ta đã chắc chắn việc cùng cô không mối quan hệ nào nữa. Chật! Chính mình là người đã kiên quyết với việc này thế mà giờ đây lại hối hận vô cùng.
Mím môi, hít thở sâu một phát, cô mở cửa cánh xe, đưa chân trái bước xuống trước cùng lúc chiếc xe BMW trắng của Diệp Thiên Tân vừa chạy ra khỏi cổng nhà. Vì là xe cô núp ở góc cây cách xe nhà cậu ta khoảng hai mươi bước chân, dĩ nhiên là cậu ta sẽ không thấy cô.
Hai bàn tay cô rất tự nhiên, đóng cửa xe lại, lên ga và chạy theo.
Đến khi tỉnh táo lại, cô đã dừng trước nhà hàng Jecos 5 sao. Biện minh cho đầu óc dạo này không minh mẫn của mình là chỉ đi theo cậu ta đưa quà mẹ mình tặng, xong sẽ về ngay lập tức.
Vừa bước vào khuông viên ngoài trời nhà hàng cô đã thấy được chỗ ngồi của Diệp Thiên Tân, thêm cả… Mạc Tiểu Hạ và cùng một người cũng tham dự hôm hôn lễ Diệp Tuyết, đó là hiệu trưởng trường Trùng Lâm cũng là chú của Mạc Tiểu Hạ.
Miệng lưỡi cô khô khốc, bàn tay nắm lấy túi xách đựng quà tặng của mẹ mình cũng bắt giác nắm chặt. Cô muốn quay người rời đi, rất muốn, nhưng chân lại có như dính kẹo mạch nha, cứ dậm tại chỗ. Cô biết rằng cậu ta đang rời bỏ mình để đến với tình yêu đích thực của cậu ta, thế mà lòng vẫn dâng lên niềm chua chua khó chịu.
Thì ra, hai tuần nay cô nhất quyết dặn với lòng là không liên lạc với cậu ta cho đến khi cậu ta liên lạc trước với mình là ý đúng.
Nhà hàng lúc nào cũng đông chật khách, chẳng ai thèm để ý đến cô gái đang đứng như trời trồng, xinh đẹp mà khuôn mặt lại trắng bệch, như chẳng còn tí máu.
Cô không biết mình đứng đã bao lâu, đến khi vài thực khách xung quanh nhìn đến mình với ánh mắt tò mò, cô liền nuốt nước bọt, nở nụ cười xã giao, cũng liếc đến bàn ăn của Diệp Thiên Tân chỉ còn lại cậu ta và Mạc Tiểu Hạ.
Không biết tại sao, nhìn nụ cười cậu ta có chút gượng. Mà cô cũng không muốn suy nghĩ thêm, liền xoay người rời đi.
Diệp Thiên Tân có cảm giác không yên trong lòng, anh liền ngó nhìn xung quanh, cuối cùng là không thấy gì khác lạ, liền thu mắt lại. Chắc là do anh quá đa nghi, không hiểu sao anh cứ nhìn thấy Tịch Hiên quanh quẩn đâu đây, rất gần anh.
Lúc nào nụ cười cũng nở trên môi anh, chỉ có điều không phải người anh thương yêu thì vẫn là nụ cười xa cách, lạnh nhạt. Đối với Mạc Tiểu Hạ trước mắt mình cũng vậy, cũng chỉ là lạnh nhạt.
Anh nể hiệu trưởng nên đến đây, cũng sẽ như nói rõ ràng mọi chuyện, về việc từ chối làm giảng viên trường Trùng Lâm, cũng như là Mạc Tiểu Hạ. Anh không phải con nít lên ba mà không biết được ý đồ của hiệu trưởng khi giả vờ bận chuyện rời đi trước, để anh và cô với không gian riêng ngột ngạt này. Ánh mắt cô như ánh mắt của Diệp Thiên Tân anh năm 18 tuổi, là ánh mắt ngây ngô của tình yêu đầu đời vừa đến.
Hai hôm sau, Tịch Hiên nhận được cuộc gọi từ Diệp Thiên Tân, cô bật chế độ im lặng, đầu cắm vào bản thiết kế nên đã bỏ lỡ hơn 10 cuộc gọi.
Đến lúc trưa, cô uể oải cầm lấy điện thoại điện một cuộc gọi đến khách hàng thân thiết, thì đập vào mắt đã là những cuộc họi nhỡ của Diệp Thiên Tân và ba tin nhắn.
Tôi muốn nói chuyện với em, nghe máy đi.
Tịch Hiên, em nghe máy đi.
Đừng bướng bỉnh nữa, được không?
Tịch Hiên cô nhìn những dòng chữ trên màng hình mà cứ đắn đo, có nên gọi lại cho cậu ta? Mà cậu ta tìm mình làm gì?
Điện thoại lại reo, là Diệp Thiên Tân gọi đến.
Cô giật mình xém làm rớt điện thoại, liền thầm mắng mỏ tên đầu xỏ này một tiếng, cuối cùng là lưỡng lự, chưa đầy hai giây cô nhấn nút nghe.
Đầu dây bên giọng nam tính của Diệp Thiên Tân đầy lo lắng, “Sao em lại không nhắc máy?”
Để tỏ ra mình cứng cỏi, Tịch Hiên trả lời lạnh nhạt, “Không phải bây giờ tôi đã nhắc máy rồi sao?”
“…”
Diệp Thiên Tân có chút đau lòng, giọng điệu Tịch Hiên như chẳng muốn nghe điện thoại anh vậy, “Hiên… Tịch Hiên, tối nay em có rãnh không?”
“Để làm gì?”
“Anh muốn nói chuyện cùng em.”
Nhăn mày, Tịch Hiên cô nghĩ cô và anh như thế này không phải kết thúc rồi sao? Thế mà lòng cô lại nhộn nhạo, muốn gật đầu cái cụp đồng ý.
“Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại được sao? Tôi rất bận.” Cô nói dối, cô đang nói dối. Cô muốn gặp anh, rất muốn.
Thở dài, Diệp Thiên Tân anh nhẹ giọng, “Anh rất muốn gặp em.”
Lời nói anh như đã đá động đến lí trí sắt đá cuối cùng của Tịch Hiên. Nói cô không mềm yếu là dối, chỉ là một lời nói như thế này, cô muốn quăn bỏ hết tất cả mà chạy đến bên anh, chỉ có điều… cô không muốn mình sống trong ảo tưởng này nữa, cô mệt mỏi vì suy nghĩ mãi đến anh, đến mối quan hệ này.
Mím môi, cô suy nghĩ đến đây lại thấy khó thở, như có vật nặng trăm tấn đè lên trái tim của mình, “Muốn gặp tôi làm gì? Có phải muốn nói đến giao dịch giữa tôi và cậu?”
“Ừ, chính xác là vậy.” Diệp Thiên Tân không hiểu ý khác trong lời nói của Tịch Hiên, anh gật đầu.
Anh muốn phá bỏ giao dịch giữa anh và cô, chính thức trở thành một đôi yêu nhau thật sự. À không, anh đã dành hết hai tuần chuẩn bị màng tiệc bất ngờ dành cho cô, thế nên hôm nay giá nào anh cũng sẽ bắt cô đến.
Như một nhát dao chí mạng đâm vào ngực, Tịch Hiên cười khổ. Đã biết sẽ có kết quả này, thế mà vẫn đem một tia hy vọng vào. Diệp Thiên Tân chẳng là cậu nhóc 18 tuổi yêu cô nữa, cậu ta đã 25 tuổi và tình yêu móc xì đó cũng vào quên lãng mất rồi.
Cô gặn cho mình một từ “Được!” khó nhọc, miệng cười cũng méo xệch, may mà người đầu dây không thấy được tình trạng tệ hại của cô hiện tại, nếu không chắc chắn sẽ có tràng cười dành cho cô.
Diệp Thiên Tân rớt hẵng một nhịp tim, anh sợ rằng Tịch Hiên vẫn hờn dỗi chuyện không liên lạc với cô mà không đến, nên cô đồng ý là quá tốt với anh. Lần này, anh sẽ cho cô một đêm khó quên!
Sau đó, Diệp Thiên Tân muốn đến rước Tịch Hiên, nhưng cô từ chối bảo sẽ tự đến. Thế nên, anh chỉ còn thở dài đọc địa điểm và thời gian nơi nhà hàng anh đã đặt sẵng trước tận hai tuần.
Nói thêm vài câu, Tịch Hiên cúp máy.
Cô thẫn thờ cả một buổi trưa, quên việc điện thoại cho khách hàng bản thiết kế là đã xong, chỉ cần đến xem xét và đưa thêm ý kiến.
Cô nên làm gì đây? Tại sao trong lúc buồn bực lại đồng ý kia chứ? Đến để nghe Diệp Thiên Tân bảo rằng anh đã có người yêu, anh và cô nên chấm dứt màng kịch suốt hai tháng qua này ư? Ha ha, cô sợ lúc ấy mình chẳng đủ kiên cười mà ngồi nghiêm túc, sắc mặt tốt đẹp, nở nụ cười cảm thông bảo rằng: “Không sao, cậu cứ đến với tình yêu của cậu. Tôi đây cũng không có rắc rối gì đâu, chúc hai người hạnh phúc.”
Hạnh phúc cái con khỉ!
Chỉ cần nhớ đến cái nắm tay của cậu ta và Mạc Tiểu Hạ cô thấy ở quán cà phê, là ruột gan cô là lộn tùng phèo. Cô cũng nghĩ đến tỏ tình với Diệp Thiên Tân, mà nếu bị từ chối rất là bẻ mặt, có khi cô còn trốn cậu ta cho đến suốt đời này.
Đời nào một bà cô 30 tuổi như cô bị trai trẻ đá đít không thương tiếc này mà có thể chai mặt nói “Không sao”, rồi chai mặt theo đuổi tiếp cơ chứ. Đây là thực tế, không phải ngôn tình cô đã đọc. Mà thực tế lúc nào cũng tàn nhẫn.
Tịch Hiên gục đầu xuống bàn, tất cả năng lượng, nhiệt huyết, tâm trạng ổn định của cô vì cú điện thoại của Diệp Thiên Tân mà được gáo nước lạnh tạt thẳng mặt!
Lí Lạc mở cửa phòng làm việc của Tịch Hiên ôm theo đống bản thảo, vừa muốn Tịch Hiên nhận xét và góp ý thì nhìn đến giám đốc mình gục xuống bàn, cô hốt hoảng, không lẽ giám đốc mình làm việc quá độ mà ngất xỉu luôn sao?
Chạy đến bàn, Lí Lạc lay vai Tịch Hiên, vừa mếu, “Sếp, chị không sao chứ?”
Ngẩn đầu, khuôn mặt đầy vẻ khốn khổ của Tịch Hiên làm Lí Lạc thở phào nhẹ nhõm, chưa được hai giây lại muốn hỏi cô có chuyện gì, thì Tịch Hiên đã cất lời trước.
“Lạc Lạc, hôm nay chị sẽ đến gặp người yêu cũ để nghe lời chia tay. Em nói xem, chị nên ăn bận ra sao để cậu ta nhìn phải hối hận khi đá chị?”
Lí Lạc như nghe lầm, cô há hốc mồm, chỉ biết nói một từ “Hả?”
Nếu như im lặng rồi kết thúc có lẽ cô sẽ dễ thở hơn, nhưng mà lần này lại phải đến để nghe thì… đối với cô sẽ rất lâu để nuốt trôi. Như tình đầu cô vậy, mất 7 năm để quên lãng hết. Bây giờ sẽ là bao nhiêu năm?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!