Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 13: Tiểu tiểu cô nương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
261


Cực Phẩm Gia Đinh


Chương 13: Tiểu tiểu cô nương


Dịch: mtq

Biên tâp, Biên dịch: mtq

Đổng Xảo Xảo cũng hiểu được đạo lý ở bên trong đó, dù sao thì sức mua cũng có hạn, những tài tử giàu có cần mua thì đã mua rồi, chỉ còn lại thị trường cấp hai cũng không khả quan lắm, nếu lại in tiếp thì chắc chắn sẽ thua lỗ thôi.

Nàng là một cô nương dễ dàng thoả mãn, một buổi sáng đã có thể kiếm được năm nghìn lượng bạc, điều này tuyệt đối là một kỳ tích, nếu là lúc trước thì ngay cả nghĩ nàng cũng không dám. Nàng bằng lòng rồi.

-“Lâm đại ca, chàng thật sự muốn đến Tiêu Phủ làm gia đinh sao?”

Đổng Xảo Xảo không tiếp tục quan tâm đến chuyện in thêm sách nữa, nàng do dự nhìn Lâm Vãn Vinh một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng hỏi:

-“Chàng không phải… là vì Tiêu đại tiểu thư đấy chứ?”

Lâm Vãn Vinh cố ý làm ra vẻ kinh ngạc một cách gian xảo nói:

-“Ý…Xảo Xảo, vậy là đều bị nàng nhìn ra hết mất rồi à. Nàng quả thật là thông minh lanh lợi, đã tiên đoán được trước.”

Đổng Xảo Xảo lộ ra thần thái vô cùng kỳ quái, sắc mặt có vẻ gì đó không tốt.

Lâm Vãn Vinh thấy cô nha đầu này tinh thần có chút buồn bực thì không đành lòng trêu nàng nữa bèn lắc đầu cười nói:

-“Haha…Ta đùa với nàng thôi. Yên tâm đi, ta chẳng có chút hứng thú nào với Tiêu đại tiểu thư cả.Nàng nghĩ xem, nào có ai đã từng nhìn thấy nàng ấy trông như thế nào chứ. Nếu như là một cô gái xấu xí dựa dẫm vào ta, chi bằng ta đi tìm một cái cây treo cổ lên đó cho xong.”

Đổng Xảo Xảo nghe chàng ta nói thú vị như vậy, nhịn không được phì cười nói:

-“Làm gì có ai sắp xếp con người như chàng vậy chứ?”

Lâm Vãn Vinh cười nói:

-“Đời người có đến tám chín phần là không như ý, ta đi làm thêm ở Tiêu gia cũng có cái khó của ta. Nàng cũng biết đấy, lần này chúng ta xuất bản cuốn sách đó, buôn bán rất tốt nhưng cũng chỉ là một kiểu kinh doanh chộp giật, không thể tính kế lâu dài. Ta cũng cần phải ăn cơm, cần nuôi sống bản thân, có thể tìm được một nơi thu nhận ta đã là tốt lắm rồi. Đãi ngộ của gia đinh ở Tiêu gia cũng không tồi, còn ta, một người không có chí hướng, thích tuỳ gặp cơ hội mà an, hơn nữa con người ta cũng chẳng có sở trường nào cả, chỉ là bề ngoài đẹp trai một chút, tính khí tốt một chút, chú ý nhiều một chút, Tiêu gia chọn ta làm gia đinh cũng miễn cưỡng coi như đã tìm đúng người rồi đó.”

Nét mặt Lâm Vãn Vinh vô cùng đau khổ sầu não, việc này thì không cần phải giả bộ vì nếu không phải do rơi vào tròng của Nguỵ lão đầu thì có đánh chết hắncũng không chạy đến hầu hạ người khác đâu.

Đổng Xảo Xảo đỏ mặt, hơi hé cái miệng nhỏ xinh lén cười nói:

-“Lâm đại ca, da mặt chàng quả thật là dày. Tuy nhiên nói chuyện với chàng rất vui, không chỉ con người chàng tốt mà còn hiểu biết rất nhiều, muội rất thích nói chuyện với chàng.”

Lâm Vãn Vinh vui vẻ cười ha hả nói:

-“Điều đó là đương nhiên rồi, nàng có biết không, ở chung…ồ, quê ta, có rất nhiều cô gái thích nghe ta nói chuyện đấy. Hễ đi làm là mọi người đều vây quanh ta, nghe ta kể chuyện. Thế nào, rất có sức quyến rũ phải không?”

Điều này quả thật không phải do hắn khoác lác. Con người Lâm Vãn Vinh rất lạc quan, khẩu tài lại tốt, quan hệ với mọi người đều rất tốt. Cái này gọi là không ra tay khi người đang tươi cười, làm ăn mà, cũng giống như hắn ta vậy, có da mặt rất dày.

-“Thật không?”

Đổng Xảo Xảo nhìn chàng một cái rồi nói:

-“Không biết tiểu thư nhà nào lại có phúc khí, có thể đính hôn với một người tốt như Lâm đại ca.”

Lâm Vãn Vinh nhớ lại những cô bạn gái mình đã từng quen, người yêu hắn và những người hắn yêu, tất cả đều như nước chày mây trôi rồi, không thể có cơ hội gặp lại bọn họ được nữa.

Nét mặt hắn thoáng có một tia đau buồn, lắc lắc đầu, cười khổ nói:

-“Phúc khí cái gì chứ? Ta bây giờ là một kẻ độc thân, cô đơn lạnh lẽo, đi đến đâu tính đến đó thôi.”

Tất cả những nỗi cô đơn lạc lõng của hắn đều không lọt khỏi mắt Xảo Xảo. Nàng cắn môi cúi đầu, nghe thấy những lời chàng ta nói bèn ngẩng đầu lên , trên mặt thoáng qua một tia sáng.

-“Tuy nhiên, Lâm đại ca, chàng nghiêm mặt lại cũng rất khiến người khác phải sợ hãi đấy.”

Đổng Xảo Xảo học tập dáng vẻ của Lâm Vãn Vinh, cố ý làm giọng ồm ồm nói:

-“Sĩ diện là do người khác mang lại, còn bộ mặt là do chính mình giành được…”

Nói xong bèn cười duyên dáng.

Lâm Vãn Vinh muốn cười nhưng không cười nổi, hắn thu nụ cười trên khuôn mặt lại nghiêm sắc mặt nói:

-“Xảo Xảo, làm việc không thể xem bề ngoài được, nàng chỉ cảm thấy nói chuyện với ta rất vui vẻ, nàng làm sao biết được ta có phải là người xấu hay không chứ?”

Lâm Vãn Vinh nghĩ đến những gian xảo trí trá trên thương trường lúc trước, khi gặp nhau thì trên mặt luôn mang một nụ cười niềm nở nhưng quay lưng lại là đã xuất hiện đao rồi. Những sự việc như vậy, Lâm Vãn Vinh đã thấy không ít, cũng đích thân tham dự vào rất nhiều. Bây giờ nghĩ lại quả là một giấc mộng.

Đổng Xảo Xảo sững người ra một lúc, nảng và Lâm Vãn Vinh tiếp xúc đã mấy ngày nay, nhìn thấy chàng ta cả ngày chỉ cười hi hi ha ha không đứng đắn chút nào, chứ không hề nhìn thấy bộ dạng chàng như lúc này.

Nàng khẽ nhẹ ừm một tiếng, nhìn Lâm Vãn Vinh ôn nhu nói:

-“Lâm đại ca, chàng đang có tâm tâm sự gì phải không? Chàng dường như không được vui lắm, có thể nói cùng Xảo Xảo được không?”

Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:

-“Nha đầu này, nàng đừng tự cho mình là thông minh nữa đi, ta sống rất vui vẻ.”

Đổng Xảo Xảo nhìn chàng , kiên định nói:

-“Lâm đại ca, chàng là người tốt. Từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng muội đã biết điều đó rồi.”

Nàng nói xong đưa mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cách sâu sắc, sau đó cầm hộp cơm không chạy đi như bay.

Lâm Vãn Vinh đành bất lực, vuốt vuốt mũi. Ta là người tốt ư? ừm, ta cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên nha đầu này lúc chạy mông lắc thật nhanh, nếu như nàng luyện tập chạy ngắn không chừng sẽ là một hạt giống tốt đây.

Ăn no rồi, uống đủ rồi, Lâm Vãn Vinh cũng lười không muốn về nhà bèn dựa vào thân cây, dùng một quyển sách bán còn thừa đậy lên mặt, yên ổn ngủ một giấc thật say sưa.

Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, đột nhiên cảm thấy lỗ mũi cảm thấy hơi ngứa, một cái gì đó tắc tắc không thoát ra được nên hắn đã bị đánh thức dậy.

Lâm Vãn Vinh mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, đã thấy trước mắt một khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc, chính là cười mà không ra cười đang nhìn bản thân.

Ý.. Đây là tiểu nữ nhà nào mà đẹp đến như vậy. Lâm Vãn Vinh ngáp mấy cái, đầu óc tỉnh táo hơn một chút nhưng lại nhìn thấy cô gái trước mắt đang cầm một cuốn sách, mỉm cười nhìn hắn.

Nha đầu này khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, lông mi cong cong, cặp mắt to đen, đôi môi nhỏ xinh như trái anh đào, da mặt hồng như phấn, nàng mặc một chiếc váy hoa màu vàn yểu điệu, dưới chân mang một đôi ủng tiểu man màu đỏ nhạt tạo nên một chỉnh thể đẹp đẽ. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng bộ ngực của nàng đã khá cao, phát triển rất đẹp, cái nên to thì to cái cần nhỏ thì nhỏ. Tất cả làm nên một mỹ nhân hiếm có.

Nha đầu này nhìn có vẻ gì đó quen quen. Trong lòng Lâm Vãn Vinh thấy có gì đó kỳ quái, chàng chắc chắn bản thân chưa từng gặp mặt nàng vì phàm là những mỹ nữ mà chàng đã từng gặp thì bất luận lớn nhỏ, thường thường đều có ấn tượng nào đó.

Thấy tiểu cô nương này chăm chú nhìn mình, Lâm Vãn Vinh cũng không nghĩ nhiều nữa, chàng cười nói:

-“Vị cô nương này, tuy ta rất cao rất tuấn tú, rất thiên tài, rất đáng yêu nhưng nàng cứ chăm chú nhìn ta như vậy ta cũng sẽ xấu hổ đấy.”

Sắc mặt cô nương đó hơi ửng hồng một chút rồi lại trừng trừng nhìn hắn tiếp, giơ cao cuốn sách nhỏ nói:

-“Chà ..Tên tiểu tử này, quyển hoạ sách này do ngươi soạn thảo ra phải không?”

Thứ nàng đang giơ cao trong tay chính là cuốn sách mà Lâm Vãn Vinh đậy lên mặt để ngủ lúc nãy, cũng không biết đã bị tiểu cô nương này lấy xuống từ lúc nào.

Lâm Vãn Vinh vui vẻ cười ha ha nói:

-“Thế nào, tiểu cô nương, nàng cũng muốn mua cuốn sách này sao? Có phải nhà nàng có ca ca đường huynh gì đó phải không? Chà…Tên tiểu tử này da mặt thật mỏng quá đi, bản thân không dám đi mua mà lại sai nàng đến.”

Đôi mắt đen nhánh như hạt châu của vị tiểu cô nương đó long lanh, nàng nói:

-“Đúng đấy, đúng đấy. Là ca ca của ta bảo ta đến đây. Người trong bức hoạ này là Tiêu đại tiểu thư phải không?”

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu nói:

-“Điều đó là đương nhiên rồi, đây là bản độc do nội bộ Tiêu gia truyền ra ngoài đó. Ta có được nó cũng không dễ dàng gì đâu. Chà…Con người ta thật là mềm yếu, không thể chịu nổi khi có một tiểu cô nương xinh đẹp đến tìm ta. Được rồi, thôi bỏ đi, mười lăm lượng bạc, ta chịu lỗ vốn bán cho nàng vậy.”

Vị cô nương đó đằng hừm một tiếng rồi nói:

-“Con người ngươi thật không thật thà. Hừ, Ta đã theo ngươi cả buổi sáng nay rồi, ngươi bán cho người khác đa số là mười lượng bạc, tại sao vừa chuyển đến tay ta thì ta lại phải trả đến mười lăm lượng chứ?”

Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi hột, cô gái này không hề ngốc đâu, nàng biết quan sát trước khi mặc cả .

Tuy da mặt chàng rất dày nhưng bị một cô nương mười sáu mười bảy tuổi nhận ra và phá quỷ kế của mình thì cũng có chút gì đó không bằng lòng, cướp lấy cuốn sách trong tay tiểu cô nương đó, chàng cười nói:

-“Vị tiểu thư này, không cần nói đến mười lượng, ngay cả một lượng cũng có người bán. Đó…nàng xem…”

Hắn hướng về phía bên cạnh đang rất ầm ĩ, một tài tử hàn môn đang đọc một cuốn sách đạo bản như xem một báu vật vậy, Vẻ mặt xuẩn ngốc đó dường như hắn nghĩ có được cuốn sách này là đã có được một nửa Tiêu đại tiểu thư rồi.

Vị tiểu cô nương này chú ý đến Lâm Vãn Vinh đã rất lâu rồi nên đương nhiên biết thứ đạo bản được gấp gáp in ra trong tay người khác kia so với bản chính còn kém xa. Nàng liếc nhìn Lâm Vãn Vinh một cái , đằng hắng một tiếng rồi nói:

-“Cứ cho là bản của ngươi là bản chính thì cũng không thể lên giá một cách vô lý thế chứ.”

Khuôn mặt tiểu cô nương này đỏ hồng lên , lông mày hơi nhướn lên nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt thế, đáng tiếc là khi Lâm Vãn Vinh buôn bán làm ăn thì lục thân cũng không nhận, hắn cười hì hì nói:

-“Tiểu cô nương, kỳ hoá khả cư, cụm từ này cô nương đã nghe bao giờ chưa vậy? Chính bản của chúng ta toàn bộ đều đã bán hết rồi, cuốn này vốn là do ta muốn giữ lại để làm kỷ niệm, bây giờ nàng muốn mua nó, cướp đi niềm vui thích của ta, như vậy đương nhiên phải trả nhiều hơn một chút rồi.”

Vị tiểu cô nương đó hơi đảo đôi mắt đen nhánh như hạt huyền nói:

-“Được. Mười lăm lượng thì mười lăm lượng. Tuy nhiên ngươi phải trả lời ta một vấn đề trước đã.”

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng một cái rồi nói:

-“Tiểu cô nương, trả lời một câu hỏi cần phải thu thêm năm lượng bạc, nàng hãy suy nghĩ cho kỹ đi.”

Tiểu cô nương tức giận nói:

-“Ngươi…đó là quy tắc ở đâu vậy, trả lời câu hỏi cũng phải thu bạc sao? Nếu ai cũng giống như ngươi thì còn không loạn hay sao?”

-“Không phải, không phải.”

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói tiếp:

-“Ta và những người khác hoàn toàn không giống nhau. Ta là chuyên gia phê bình, mỗi chữ đáng giá ngàn vàng nên đương nhiên phải thu phí rồi.”

Tiểu cô nương nói với một giọng khinh miệt:

-“Chuyên gia gì chứ? Thu tiền người khác để làm quảng cáo, còn tự nói mình là chuyên gia.”

Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:

-“Tiểu cô nương, không ngờ nhận thức của nàng cũng thật sâu sắc, suýt chút nữa ta đã bị nàng nhìn thấu rồi. Như thế này đi, ta hỏi nàng nhé, vấn đề nàng muốn hỏi có phải chỉ ta mới có thể trả lời được thôi phải không?”

Vị tiểu cô nương suy nghĩ một lát rồi gật gật đầu nói:

-“Hình như đúng là chỉ có ngươi mới biết thật.”

-“Như vậy là xong rồi.”

Lâm Vãn Vinh cười thầm trong lòng, cô nương này cũng thật dễ cho vào tròng:

-“Chỉ có ta mới biết đáp án vậy ta có thể lựa chọn trả lời hay không trả lời. Nàng muốn có được thông tin từ ta thì phải trả phí tin tức, điều này là rất công bằng.

Con người ta làm ăn buôn bán rất có hậu, tiền nào của ấy, năm lượng bạc là đã rất rẻ rồi đấy, ta tuyệt đối không nói dối nàng đâu.”

Tiểu cô nương sững người ra một lát, suy nghĩ một chút rồi đằng hắng một tiếng nói:

-“Được, năm lượng thì năm lượng nhưng ngươi phải trả lời thật thà, không được lừa gạt ta đâu đấy.”

Lâm Vãn Vinh vỗ nhè nhẹ vào má mình nói:

-“Nàng nhìn thấy chưa? Đây là một khuôn mặt anh tuấn, nàng hãy nhớ lấy, khuôn mặt này của ta chính là biển hiệu, một biển hiệu bằng vàng, người già giảm giá, trẻ em phụ nữ tuyệt đối không lừa gạt.”

Tiểu cô nương hơi hé cái miệng nhỏ xinh cười một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:

-“Từ trước đến nay ta chưa từng gặp một ai không biết xấu hổ như ngươi.”

Thần sắc Lâm Vãn Vinh chợt biến đổi thành rất ghê gớm, trừng mắt nhìn tiểu cô nương đó nhưng nàng không hề sợ hãi mà còn nghiêm mặt nói:

-“Vấn đề mà ta muốn hỏi chính là ngươi đã gặp Tiêu đại tiểu thư hay chưa?”

Lâm Vãn Vinh đương nhiên là chưa từng gặp nhưng chàng cũng rất tự nhiên cười nói:

-“Không phải ta đã nói với nàng rồi sao, đây là độc bản do gia đinh trung cấp trong nội bộ Tiêu gia truyền ra ngoài. Ta và huynh ấy là huynh đệ thân thiết, tuy ta chưa từng gặp Tiêu đại tiểu thư nhưng ta có thể thề với trời rằng bức hoạ chân dung của Tiêu đại tiểu thư này ta là người đầu tiên nhìn thấy.”

Bức hoạ này là do hắn tạo ra nên đương nhiên hắn là ngưởi đầu tiên nhìn thấy rồi. Lời thề này tuyệt đối vô sỉ, tuyệt đối là lừa gạt trẻ con.

-“Vậy ngươi có biết vị đại sư nào đã vẽ bức hoạ này không?”

Tiểu cô nương hỏi tiếp.

Chính là bổn đại sư ta đây. Lâm Vãn Vinh thầm cười trong lòng nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ thừa nhận hắn chính là tác giả của nó. Chàng nhìn tiểu cô nương cười nói:

-“Vị tiểu thư này, nếu ta không nhớ nhầm thì nàng nói chỉ muốn hỏi ta một vấn đề thôi, vừa rồi ta đã trả lời nàng vậy câu này nên tính là câu thứ hai phải không? hắc hắc — —”

Tiểu cô nương lấy từ trong lòng ra một số ngân lượng nói:

-“Ta biết, muốn thêm bạc nữa phải không? Nhìn cái bộ dạng tham lam của ngươi kìa.”

-“Nàng nhận xét một con người quá đơn giản rồi đấy.”

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

-“Bổn chuyên gia trả lời câu hỏi cần phải xem tâm tình thế nào, hôm nay chỉ trả lời nàng một câu hỏi thôi, câu hỏi kia cứ xem như tặng phẩm đi.”

Tiểu cô nương liếc nhìn chàng một cái rồi nói:

-“Ngươi cười thật gian xảo, ngươi là một đại đại gian thương.”

Tiểu cô nương cong cái miệng xinh xắn lên tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ đối với Lâm Vãn Vinh .

-“Đúng là trẻ con, ta chẳng thèm so đo với nàng.”

Nhìn sự thuần khiết đáng yêu của nha đầu này trêu trọc chắc là có hứng thú lắm đây, Lâm Vãn Vinh cười vui vẻ nói:

-“Nàng cũng biết, quốc có quốc pháp , gia có gia quy, làm việc cũng phải có quy tắc. Làm nghề của bọn ta chữ tín phải đặt lên hàng đầu, vô cùng quan trọng . Nếu như hôm nay ta mang danh tính vị đại sư đó nói với nàng thì sau này ta còn mặt mũi nào đi gặp bạn bè nữa đây?”

-“Như vậy cũng có lý.”

Tiểu cô nương gật gật đầu, nhìn Lâm Vãn Vinh nói:

-“Không ngờ một gian thương như ngươi cũng trượng nghĩa như vậy.”

-“Nàng có thể nhìn ra ưu điểm của ta nhanh như vậy ư?”

Lâm Vãn Vinh “kinh ngạc” nói:

-“Ta vốn luôn cho rằng ta che giấu bản thân rất tốt. Ai da. Xem ra ta vẫn còn quá lộ liễu rồi, cái gọi là mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi đã đến lúc phải xem xét kiểm điểm lại bản thân một cách cẩn thận rồi.”

Tiểu cô nương hơi hé cái miệng nhỏ xinh cười một cách duyên dáng:

-“Con người ngươi rốt cuộc là có còn chút xấu hổ nào không hả?”

Vị cô nương này có dung mạo tuyệt vời, nụ cười đẹp như hoa như ngọc. Hôm nay Lâm Vãn Vinh kiếm được bạc, tinh thần rất tốt lại cùng nàng nói chuyện mấy câu, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, cho nên hắn cũng không muốn tranh luận về vấn đề sĩ diện xấu hổ gì đó nữa.

-“Ngươi không nói cho ta tên của vị đại sư đó ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Vậy ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tên là gì được không?”

Tiểu cô nương đong đưa đôi mắt đen nhánh như hạt huyền hỏi.

-“Ta tên là Lâm Tam”

Lâm Vãn Vinh “thẳng thắn” nói.

-“Câu hỏi này không cần thu tiền đâu.”

Lâm Vãn Vinh cười ha ha. Cô nương, đặt bẫy trước mặt ta thì nàng vẫn chưa đủ trình độ đâu.

-“Lâm Tam, Lâm Tam…”

Tiểu cô nương nhẩm lại cái tên đó hai lần rồi nói:

-“Hừ. Lâm Tam, hôm nay ngươi lừa bạc của ta, hôm khác ta nhất định lấy lại cả vỗn lẫn lãi.”

Nói xong nàng giận giữ trừng mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái rồi ném lại một đỉnh bạc, giơ cao cuốn sách đi thẳng.

Lừa gạt? Lâm Vãn Vinh vô cùng kinh ngạc, đối phó với một tiểu cô nương như nàng mà bổn công tử phải lừa gạt hay sao? Nhìn theo bóng dáng vị tiểu cô nương, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười lạnh.

Tiêu gia này quả thật có sức hấp dẫn vô cùng lớn. Nghe nói tham hia báo danh tuyển chọn làm gia đinh có đến hàng ngàn người, còn như các tài tử thì khỏi cần nói, hầu như tất cả những người biết chữ của thành Kim Lăng này đều đăng ký tham gia rồi.

Lâm Vãn Vinh lại mang bán nốt những cuốn sách cuối cùng vẫn chưa bán hết, chỉ giữ lại nguyên cảo để làm kỷ niệm. Nói thế nào nhỉ, dù sao cũng là món tiền đầu tiên chàng kiếm được ở thế giới này nên nó cũng có một chút ý nghĩa làm kỷ niệm thôi.

Về đến nhà lão Đổng, quả nhiên đúng như Đổng Xảo Xảo đã nói, hai cha con Đổng Nhân Đức và Đổng Thanh Sơn đang ngẩn người trước đống bạc trắng lấp loáng, ánh mắt phát ra những tia nhìn tham lam, chứng minh một cách rõ ràng con người là từ cầm thú tiến hoá thành.

Lâm Vãn Vinh cười vỗ vai Đổng Nhân Đức nói:

-“Thế nào, Đổng đại thúc, hoa mắt rồi à?”

Lúc này Đổng Nhân Đức mới giật mình tỉnh lại, dụi dụi mắt thì thấy Lâm Vãn Vinh đã về nên vội vàng kéo chiếc ghế đẩu, lấy ống tay áo lau lau rồi mới mời chàng ngồi, cung kính nói:

-“Công tử đã về.”

Sau khi kiếm được một món tiền lớn, thái độ của Đổng Nhân Đức đối với Lâm Vãn Vinh lại càng thêm cung kính. Không thể phủ nhận cảm giác được người khác tôn kính quả thật vô cùng dễ chịu, trong lòng Lâm Vãn Vinh rất thoải mái nên không hề khách sáo ngồi xuống nói:

-“Đại thúc, nhiều bạc như vậy tại sao không đổi thành ngân phiếu, để nhiều bạc trong nhà như vậy không sợ dụ trộm tới hay sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN