Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 15: Xảo thủ hào đoạt
Dịch: mtq
Biên tâp, Biên dịch: mtq
Gặp phải một chuyện bất ngờ như vậy nhưng Lâm Vãn Vinh chỉ thoáng đỏ mặt một lát rồi nhanh chóng lấy lại được vẻ bình thường như mọi khi.
Đôi giày Xảo Xảo làm cho Lâm Vãn Vinh thật là vừa vặn, hắn đi đi lại lại vài bước đã cảm thất vô cùng thoải mái, Xảo Xảo thực là một cô nương khéo tay.
Lâm Vãn Vinh thấy bên cạnh còn để một bộ y phục mới làm, rõ ràng là nó cũng được làm cho hắn cùng với đôi giày vải kia, hắn biết rõ ban ngày Xảo Xảo đều bận đến không có phút nghỉ ngơi, đôi giày và bộ y phục này chắc chắn là Xảo Xảo đã thức đên để làm tặng cho hắn, nghĩ vậy trong lòng Lâm Vãn Vinh chợt dấy lên một niềm cảm động khó tả và chợt thấy hổ thẹn với hành động vừa rồi của mình.
Lâm Vãn Vinh mặc bộ y phục mới lên người rồi đi lại vài vòng, cảm thấy thoải mái vô cùng, dường như bộ y phục này được đặc biệt làm riêng với những số đo vừa vặn người hắn vậy. Chẳng biết là do Xảo Xảo khéo tay hay là do lão tử chính là một người mẫu dáng chuẩn nữa, Lâm Vãn Vinh nghĩ ngợi mông lung.
Bỗng bên cạnh có tiếng động nhẹ, Đổng Xảo Xảo từ từ bước ra ngoài, tuy cố giấu đi sự ngượng ngùng nhưng khuôn mặt nàng vẫn đỏ hồng trông thấy.
-Xảo Xảo…
Lâm Vãn Vinh nhìn nàng cười ngượng ngùng.
Đổng Xảo Xảo không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ bước đến bên hắn, dịu dàng chỉnh lại vạt áo, rồi cẩn thận ngắm lại một lượt trên dưới trước sau, rồi mới gật đầu hài lòng.
Nhìn khuôn mặt trong sáng đầy vẻ ngượng ngùng của nàng, tận hưởng hương thơm thoang thoảng toát ra từ người nàng, làm trong lòng Lâm Vãn Vinh lại trỗi lên lòng hươu dạ vượn, hận không thể choàng tay ôm ghì lấy nàng rồi thơm vào má nàng một cái.
“Hấp phúc, đề khí, thu đồn,” Lâm Vãn Vinh thầm niệm khẩu quyết, đè nén long đầu đang hùng hổ xông xáo – -”
-Đại ca, ngày mai huynh phải đến Tiêu gia rồi, cần phải chăm sóc bản thân một chút. Muội còn làm cho huynh thêm hai bộ y phục nữa, nếu có thời gian thì huynh tranh thủ đến lấy.
Đổng Xảo Xảo nhẹ nhàng nói.
Lâm Vãn Vinh đang trong tình cảnh phải đấu tranh gian khổ với long đầu nghe những lời đó trong lòng không kìm được khẽ run lên hạnh phúc, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp toàn thân, long đầu vốn từ lâu không đứng vững nổi đột nhiên nằm phục xuống.
Tiểu nha đầu Xảo Xảo dịu dàng đến vậy, lại rất tốt với người khác, có ý nghĩ bẩn thịu với nàng ấy như vậy, quả thực không nên. Lâm Vãn Vinh sau khi soi xét lại lương tâm, tự trách mình một lúc, rồi thực cảm thấy rất bất mãn về biểu hiện của long đầu dưới khố mình, tất cả đều là do tên tiểu tử gây hoạ, oan uổng cho ta quá.
Cả đêm hôm đó, Lâm Vãn Vinh ngủ rất ngon giấc, trong mơ hắn thấy mình được cưỡi mây lượn gió cùng biết bao mỹ nữ tuyệt sắc, đến sớm hôm sau tỉnh dậy thấy long vương vẫn thẳng đứng như vậy.
Đột ngột ghe tiếng gà gáy sáng, Lâm Vãn Vinh phóng đãng nghĩ ngợi rồi tự nhiên bật cười đắc ý.
Cảm giác quần trong ươn ướt, hắn đưa tay sờ sờ, trời, mộng tinh rồi.(_ _”) .
Từ mười tám tuổi bắt đầu giao lưu với bạn gái đến giờ, chưa bao giờ hắn gặp phải hiện tượng này, không ngờ đến thế giới này lại xuất hiện một lần như thế, Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, qua việc này có thể thấy những kích thích ngày hôm qua hắn nhận được quả không nhỏ chút nào.
Sáu giờ sáng tỉnh dậy giặt quần trong, thực chẳng hay ho gì, Lâm Vãn Vinh than thầm trong lòng.
Đến trước phủ Tiêu gia từ rất sớm, đã thấy vô số người đầy phấn khích đứng vây quanh hai tấm bảng đỏ, miệng không ngừng hô hào ầm ĩ.
Lâm Vãn Vinh chen lên trước xem, hóa ra là bọn họ đang chen chúc xem bảng ghi danh những người tham gia sơ khảo tuyển gia đinh cho tiêu gia, trên tấm bảng đỏ viết chi chít dày đặc những tên là tên .
May thay nhãn quang của Lâm Vãn Vinh rất tốt, cuối cùng cũng tìm ra được phía cuối góc bảng có ghi tên của chính mình—Lâm Tam.
Hai chữ này chẳng hiểu sao nghe lại thấy chướng tai đến vậy, Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ lại quỷ kế của Ngụy lão nhân, trong lòng chợt thấy bực dọc khó tả.
Tuy nhiên, nhìn sang xung quanh, danh tự nào cũng có đủ cả. So với những cái tên như Trương Cẩu Thặng, Hạ Sử Nhân, Lưu Việt Tinh thì gọi hắn là Lâm Tam đã hạnh phúc lắm rồi. Lâm Vãn Vinh thầm lau mồ hôi lạnh túa ra trên mặt, nếu quả thực như vậy thì Ngụy lão nhân vẫn có thể coi là một người nhân hậu có thừa.
– Thật không ngờ, đến cơ hội được sơ khảo cũng không có nổi một lần, lại bị loại dễ dàng như vậy, ta đến chết mất thôi.
Một người có bộ dạng như gia đinh đứng bên cạnh Lâm Vãn Vinh đột nhiên khóc rống lên than trời.
– Vị huynh đài này vì lẽ gì mà phải đau khổ đến vậy? một tên khác cất tiếng hỏi.
Tên vừa khóc lóc đau khổ trả lời:
– Chẳng là hôm qua trong lúc báo danh chính là sơ tuyển, ta lại chẳng biết thân biết phận đi liếc trộm nàng a hoàn MM vài cái, rốt cuộc là đã bị người ta loại bỏ đi như vậy đấy.
-Huynh đài, thực ra muốn ghẹo nàng nha hoàn cũng phải biết ghẹo đúng lúc, chỉ cần vào được trong đó thì sợ gì không có cơ hội chứ? Ai, thật đáng tiếc cho huynh quá.
Người kia lại thở dài cảm thán nói.
– Ấy, nhìn huynh đài trang ăn vận như vậy, chẳng phải cũng đã là vào được giới gia đinh rồi sao? Cớ sao còn đến tham gia kỳ tuyển này làm gì ?
Lại một lão huynh khác tò mò hỏi.
Lão huynh vừa khóc rống lại hừ một tiếng nói:
– Cái này thì có gì lạ chứ, thời buổi này, nhân vãng cao xử tẩu, thủy vãng đê xử lưu, ta đến thử sức chẳng lẽ lại không được hay sao? Ta nói cho các ngươi hay, ta chẳng những tham gia kỳ thi tuyển gia đinh của Tiêu gia mà còn tham gia “phủ hữu hảo nam nhi” do Phủ Doãn lão gia tổ chức và “Tháo cấp nữ sinh” do học xã Kim Lăng nữ tử tổ chức nữa kìa, bây giờ đã thông qua được hải tuyển và đang tiến đến bách cường rồi đó.
-Thất kính, thất kính, huynh đài quả thực dũng cảm hơn người.
-Không dám, không dám, nghe nói kinh thành hiện đang tổ chức “thanh niên ca thần đại tưởng tái”, ta cũng đang đinh ghi danh tham dự đây. Ta định ghi danh thi hát kiểu nguyên sinh, huynh đệ thấy ta thế nào – -”
Lâm Vãn Vinh nghe mà cười thầm trong lòng, thời buổi này, ai cũng nghĩ như hắn thì thiên hạ đã đại loạn từ lâu rồi.
Nhưng trong lòng chàng cũng có chút thắc mắc, nghe bọn người kia nói thì kỳ tuyển gia đinh của Tiêu gia còn có sơ tuyển nữa, nhưng bản thân hắn lại ngẫu nhiên được qua luôn vòng đó là sao?
Trong lòng Lâm Vãn Vinh tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ là do Ngụy lão đầu sao? Ngụy lão nhân này là gia đinh bậc cao của Tiêu gia, cấp bậc khác biệt rõ ràng, hắn là do chính lão giới thiệu, Tiêu gia đương nhiên phải dễ dãi đôi phần cho hắn thông qua kỳ sơ tuyển rồi.
Lâm Vãn Vinh hướng mắt nhìn sang bên tấm bảng đỏ bên cạnh, chính là bảng danh sách tài tử, tuy trên đó viết chi chít đến khoảng hai ba trăm tên người nhưng nếu so với số lượng ghi danh thì xem ra có lẽ nó đã được loại đi đến hai phần ba tổng số rồi cũng nên.
Tiêu ra hiển nhiên là vô cùng coi trọng và tôn kính những tài tử này, phía sau tên mỗi tài tử đều có thêm hai chữ “công tử” rất rõ ràng, tên của họ cũng được viết một cách ngay ngắn đẹp đẽ, so với bảng tên gia đinh viết chồng chéo nghiêng ngả bên cạnh thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Thời gian Lâm Vãn Vinh dự thi sơ khảo là vào buổi chiều muộn nên chàng cũng không phải vội vàng làm gì. Đợi được một lúc thì thấy Đổng Nhân Đức rảo chân bước vội về phía này.
Bọn họ hẹn rõ là sáng nay sẽ đi gặp ông chủ Mỹ Vị Hiên kia, Lâm Vãn Vinh và Đổng Xảo Xảo xảy ra chuyện như ngày hôm qua rồi, bây giờ cũng chẳng có mặt mũi nào mà dày mặt đến nhà nàng nữa, vì vậy hai người lại hẹn nhau gặp mặt tại đây.
– Đổng đại thúc, ngân phiếu đều mang đến đủ cả rồi chứ?
Lâm Vãn Vinh hỏi.
Đổng Nhân Đức kinh hãi nhìn quanh, tiến đến gần trước mặt Lâm Vãn Vinh rồi mới nói:
– Đều mang đến cả rồi, công tử, đúng năm ngàn hai.
Thấy bộ dạng lo lắng vội vàng nhìn quanh của Đổng Nhân Đức, Lâm Vãn Vinh thấy rất đỗi nực cười, liền vỗ vỗ vai hắn nói:
-Đổng đại thúc, đợi lát nữa khi gặp được ông chủ đó, cứ nhìn mắt cháu mà hành sự nhé.
Đổng Nhân Đức khẽ gật đầu, bây giờ hắn tôn sùng Lâm Vãn Vinh hơn bất kỳ ai, đương nhiên chàng ta nói gì thì sẽ là như vậy rồi.
Đổng Nhân Đức dẫn Lâm Vãn Vinh tiến về phía Mỹ Vị Hiên, hai người đi qua những vùng đất phồn hoa trong thành Kim Lăng. Thấy trên đường lớn kẻ qua người lại tấp nập ngược xuôi, tiếng mua bán mặc cả không dứt bên tai, những chủ hàng tiểu thương ven đường cao giọng hát rao không ngừng, Lâm Vãn Vinh có cảm giác như đang được quay vê đi giữa đại lộ Nam Kinh ngày nào.
Ngay sát cửa vào của hồ Huyền Vũ , cũng là nơi phồn hoa nhất của thành Kim Lăng, đứng sừng sững một tòa lầu cao năm tầng, lưu diêm phi bích, đình vũ lâu các, chỉ cần nhìn khí thế đã có thể thấy rõ được sự phi phàm tiềm ẩn trong đó.
Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng một lượt khắp tòa lầu, mọi thứ nơi đây từ địa điểm lẫn diện tích đều khiến chàng cảm thấy rất vừa long, vấn đề còn lại chỉ là giá tiền mà thôi.
Đổng Nhân Đức đưa Lâm Vãn Vinh lên lầu ba, ông chủ đó là một ông lão khoảng sáu bảy chục tuổi, lão cũng đã gặp mặt Đổng Nhân Đức vài lần.
Đổng Nhân Đức nói qua về mục đích chuyến đến lần này rồi chỉ vào Lâm Vãn Vinh đang đứng sau mình nói tiếp:
-Vương lão bản, vị này là Lâm công tử từ kinh thành đến, lệnh tôn của hắn sắp phải đến Giang Tô của chúng ta để nhận chức, cũng đúng lúc Lâm công tử đây đang chuẩn bị đến Kim Lăng này lập nghiệp, nghe nói là Vương lão bản đang muốn chuyển nhượng tòa lầu này nên tại hạ dẫn hắn đến đây xem thử.
-Hóa ra là khách quí đến từ kinh thành sao, thất lễ, thất lễ rồi. Chẳng hay phủ thượng của Lâm công tử là…
Vương lão bản vừa nghe Lâm Vãn Vinh là người đến từ kinh thành thì tự nhiên không dám chậm trễ, tuy nhiên lão làm tửu lâu nhiều năm, đã quen với cảnh người qua kẻ lại, quan hệ với vô số loại người khác nhau nên không hề tỏ ra chút gì là căng thẳng quá mức.
Lâm Vãn Vinh khẽ tiến lại gần vài bước, đưa tay phải ra rồi khẽ phẩy ra một chiếc quạt giấy nhỏ, trên mặt quạt không vẽ núi cũng chẳng vẽ nước, chỉ đơn giản viết bốn chữ: “nan đắc hồ đồ”.
Nhìn chiếc quạt trắng sáng lấp lánh, Vương lão bản chợt có một cảm giác bất ổn trong lòng.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
-Vương lão bản nói quá lời rồi, gia phụ cũng không phải là nhân vật gì quá đặc biệt cả, chỉ là một người chạy việc vặt cho đại lão gia mà thôi, cũng chẳng có gì là kiệt xuất cả.
Theo suy tính thầm của Lâm Vãn Vinh, việc giám đốc tiêu thụ của chàng trong vài năm không phải là điều đáng khinh suất, câu nói vừa rồi của hắn tưởng chừng như không có gì nhưng tác dụng của nó thì quả không nhỏ chút nào.
Sớm đã nghe Đổng Nhân Đức nói qua, con trai của Vương lão bản cũng là một nhâm tri huyện ngoài, dành dụm được không ít của cải, đúng là nhân tống ngoại hào thiên cao tam xích. Lão bản này cũng sắp hồi gia hưởng phúc của nhi tử rồi, nên mới quyết định bán tòa lầu này. Cái tên Mỹ Vị Hiên tuy đẹp nhưng con người Vương lão bản vốn nhỏ mọn, ưa cầu toàn, vì vậy việc kinh doanh của cửa tiệm này vốn không được suôn sẻ.
Nhưng phàm những kẻ to miệng nói cha ta là thượng thư này, ông ta là tể tướng nọ thì những người giang hồ thực thụ thường không bao giờ nể sợ cả, có sợ thì chỉ sợ những công tử tươi cười ngoài mặt mà thâm hiểm trong lòng thôi, Vương lão bản là một lão giang hồ nên hiển nhiên là hiểu quá rõ đạo lý này rồi.
-Không giấu gì Lâm công tử, vị trí địa lý của tửu lâu này vô cùng đẹp, khách quen lại nhiều, nếu không phải ta đến lúc về quê dưỡng lão thì thực sự ta không bao giờ nỡ bỏ nó đi đâu. Nhưng Lâm công tử khí vũ hiên ngang, thoáng nhìn đã biết là người làm nên đại sự, tiểu tửu lâu này giao vào tay công tử chắc chắn không sai, ta cũng không dám ra giá cao, sáu nghìn tám trăm lượng bạc đôi, coi như là con số may mắn rồi, công tử nghĩ sao?
Vương lão bản nhanh chóng ra giá.
-Sáu nghìn tám trăm lượng? đó cũng là một giá có thể chấp nhận được.
Lâm Vãn Vinh khẽ phe phẩy chiếc quạt trên tay rồi mỉm cười nói tiếp:
-Nhưng ta nói để Vương lão bản biết rõ một điều rằng, con người ta vốn có một tính khí rất đặc biệt đó là đã làm ăn thì ghét nhất là dây dưa đến những số lẻ mọn, vì vậy thế này nhé, chúng ta cùng nói chuyện thẳng thắn hơn một chút, cứ lấy một con sỗ chẵn cho tiện đi, hoặc là sáu nghìn, hoặc là bảy nghìn, lão xem thế có được không?
Căng thẳng mất một lúc, cuối cùng lão Đổng giật mình đến mức cắn nhầm vào lưỡi mình một cái đau điếng, trên đời lại có kiểu trả giá kỳ quặc như vậy sao? Vị Lâm công tử này có phải là hôm qua kiếm được nhiều tiền quá đến mức ngốc ngếch rồi không?
Lâm Vãnh Vĩnh tự tiếu phi tiếu, Đổng Nhân Đức đứng bên nghe những lời này của hắn mà trong lòng không khỏi mơ hồ khó hiểu, đây không phải là đang tự tăng thêm giá cho mình sao? Ngộ nhỡ lão Vương này tóm ngay lấy cái giá bảy nghìn thì chẳng phải là gậy ông lại đập trúng lưng ông sao?
Lâm Vãn Vinh lại không hề lo lắng, vấn đề này nói cho đến cùng chính là cuộc đọ sức xem kẻ nào vô sỉ hơn kẻ nào mà thôi. Mà nếu nói về da mặt dầy thì Lâm Vãn Vinh nhận đệ nhị, thì không có ai dám nhận đệ nhất cả.
Vương lão bản này tuy cũng là thân kinh bách chiến rồi nhưng về sự dày mặt thì còn thua xa Lâm Vãn Vinh, vừa nghe thấy chàng nói những lời đó thì trong lòng nhất thời có chút khó chịu, tên Lâm công tử này chẳng phải đang muốn công khai bức công lão sao? Chẳng lẽ bây giờ lại dày mặt nói lên thành bảy nghìn?
Vương lão bản cười hì hì nói:
-Lâm công tử, cái này, cái này phải chăng là…
-Vương lão bản, tám trăm lượng bạc đôi đối với ta mà nói thì cũng chẳng đáng gì to tát, nhưng vấn đề là ở chỗ thói quen trong làm ăn của ta. Không giấu gì lão, những người học hành như chúng ta thực sự không hứng thú gì nhiều với những việc như buôn bán làm ăn, ta mua cửa tiệm này thực ra chỉ để cho vui mà thôi. Đợi đến khi lão gia nhà ta đến Giang Nam thì cũng coi như có sự đón tiếp chu đáo rồi. Nếu ngươi đưa ra được giá tiền thích hợp, chúng ta coi như giao dịch xong, như quả không thỏa thuận được, uhm, thì cứ coi như ta chưa nói gì vậy.
Lâm Vãn Vinh nói, vẻ mặt vẫn y lặng không hề mỉm cười.
Vương lão bản nghe mà toát mồ hôi hột, ai biết được lão gia nhà hắn là người như thế nào, không biết chừng tự dưng lại mang lại họa sự cho con trai lão cũng nên.
Vương lão bản nghĩ ngợi một lúc rồi đành cắn răng nói:
-Được, sáu nghìn lượng thì sáu nghìn lượng, chỉ mong Lâm công tử sau này chiếu cố thêm cho một chút.
-Hay! Ta rất thích thế!
Lâm Vãn Vinh phẩy cái bộp cụp hẳn chiếc quạt vào rồi cười nói:
– Cứ vậy nhé, việc của chúng ta cũng không nên trậm trễ, nhanh ký hợp đồng hoàn tất nào.
Vương lão bản nói:
-Không hề gì, ta cũng rất thích làm ăn với những người thoải mái thoáng tính.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, quay sang nói với Đổng Nhân Đức:
-Lão Đổng, mau lấy ngân phiếu đủ ba nghìn lượng ra đi.
Đổng Nhân Đức nghe mà phát hoảng, nhưng hai người vốn đã bàn bạc kỹ từ trước, vì vậy hắn nhanh chóng đếm ngân phiếu đủ ba nghìn lượng đưa ra.
Vương lão bản không hiểu hắn có ý gì, liền nghi hoặc hỏi:
-Lâm công tử, ba nghìn lượng này…
Lâm Vãn Vinh cười hặc hặc nói:
-Vương lão bản, ba nghìn lượng này là một nửa số tiền ban đầu, nửa còn lại ta sẽ trả đủ lão trong vòng nửa năm tới.
-Thế là thế nào?
Vương lão bản giật mình nói:
-Làm ăn quan trọng nhất là phải tiền trao tráo múc chứ.
Lâm Vãn Vinh nửa đùa nửa thật nói:
-Vương lão bản, không phải ta không tin nổi lão, nhưng thực sự là lòng người khó lường lắm. tuy tửu lâu này là do lão chuyển nhượng cho ta rồi nhưng ai biết được lão có vay nợ gì bên ngoài hay không, đã gán tửu lâu này cho ai hay chưa đây?
Vương lão bản sửng sốt mặt mày, sắc mặt nhất thời có chút khó coi, nói:
-Lâm công tử, làm thế này có phải là đã gây khó dễ cho ta quá rồi hay không?
Lâm Vãn Vinh giữ nguyên sắc mặt nói:
-Gây khó dễ? không hề, không hề. Vương lão bản, ta làm như vậy cũng chỉ là để bảo vệ lợi ích của cả đôi bên chúng ta mà thôi. Chỉ cần trong vòng nửa năm tới không có chủ nợ nào đến gây hấn thì không những ta sẽ trả đủ ba nghìn lượng còn lại cho lão mà còn tính thêm lãi suất theo tháng cho lão nữa kìa, như vậy lão không bị thiệt gì mà ta cũng được cái yên tâm hơn.
Đổng Nhân Đức cuối cùng cũng hiểu ra, Lâm Vãn Vinh hóa ra là đang muốn vay tiền của vương lão bản, đúng là cũng chỉ có kẻ mặt dày như hắn mới có thể nghĩ ra được cách lấy cớ hại lưu vô sỉ đến vậy mà thôi.
Thấy vương lão bản có vẻ không hài lòng, Lâm Vãn Vinh nhíu mày đổi sắc mặt nói:
-Thế nào? Hay là Vương lão bản không tin tưởng nhân cách của ta rồi? hừ, chốn quan trường Kim Lăng này tuy ta không thường đi lại quan hệ nhưng cũng chẳng phải là kẻ lạ mặt không ai hay. Vì vậy đám tiểu quỷ phía dưới cũng không đến nỗi làm mất mặt ta đâu, Vương lão bản, lão cứ yên tâm, chỉ cần một lời của ta thôi thì bọn chúng cũng chắc chắn không dám gây sự gì với lão đâu. Bất quá …nếu như không có ta, thì ta cũng không dám chắc bọn chúng có thể làm ra những gì đâu.
Uy hiếp, đây rõ ràng là một sự uy hiếp vô cùng lộ liễu!
Vương lão bản thấy rõ nụ cười lạnh trên mặt Lâm Vãn Vinh, chợt thầm rùng mình một cái. Hắn là công tử chốn nào đây, lại có thể dày mặt được đến mức này, ngay cả việc uy bức người khác cũng dám làm lộ liễu đến mức này sao? Không ngờ được hắn mặt đen lòng dạ càng đen tối, nếu không phải có kẻ đứng sau nâng đỡ thì ắt hẳn tên tiểu tử này chẳng thể dám liều lĩnh đến vậy đâu.
Đổng Nhân Đức là người hiểu rõ mọi chuyện của Lâm Vãn Vinh, thấy hắn buông lời đe dọa liên hồi, khẩu khí lại hừng hừng như vậy, trong lòng không khỏi hoảng hồn, ngộ nhỡ bị ai phát hiện ra thì bọn hắn không bị bẻ gãy cái chân chó mới là lạ.
Vương lão bản lại rùng mình lần nữa, Lâm Vãn Vinh lại phẩy quạt cái xoẹt, rồi phe phẩy vài cái, cười nói:
-Vương lão bản, lão cứ yên tâm, con người ta từ trước đến nay chưa bao giờ thích lừa người khác cả, chúng ta cũng có thể ký cam kết, nếu trong vòng nửa năm tới ta không trả đủ lão cả gốc lẫn lãi, thì tửu lâu này… lão cứ việc thu lại về mình.
Bị Lâm Vãn Vinh vừa đấm vừa xoa vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, Vương lão bản mất hết cả khả năng phán đoán, chỉ biết gật đầu đáp ứng.
Cũng may nếu đúng như lời Lâm Vãn Vinh nói thì lão cũng chẳng có gì thiệt thòi cả, nếu nửa năm tới hắn không trả tiền thì tửu lâu này lại thuộc vào tay lão mà.
Tức thì hai người liền tiến hành ký hợp ước, ghi rõ nếu trong vòng nửa năm tới mà Lâm Vãn Vinh không trả hết tiền thì tửu lâu này lại thuộc quyền sở hữu của Vương lão bản.
Hai người ra khỏi tòa lầu thì cũng đến trung ngọ, Lâm Vãn Vinh thấy mồ hôi cũng ướt đẫm lưng áo rồi. Trong tình cảnh như hiện nay lại thành công được một việc khó khăn đến vậy, cho dù là giám đốc tiêu thụ như xưa thì chàng cũng chưa từng bị kích thích đến vậy.
Đổng Nhân Đức thấy Lâm Vãn Vinh chỉ bằng tài mồm mép mà đã khiến Vương lão bản chết cứng, không những mua được tửu lâu mà còn vay được món tiền ba nghìn lượng trong cả nửa năm, thực sự hắn vô cùng khâm phục và kính nể sự liều lĩnh và vô sỉ của Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh vừa lau mồ hôi khắp người vừa nói với Đổng Nhân Đức:
-Đổng đại thúc, hôm nay là một ngay quan trọng, thúc hãy gọi cả Xảo Xảo và Thanh Sơn đến đây, chúng ta phải liên hoan một bữa ra trò mới được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!