Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 602: Thiên tài
Dịch: vo vong
Biên tập: hoanbeck
Hiệu đính: Ngọc Vi
Lâm Tam trong lòng nhiệt hỏa bốc lên, cố gắng kìm nén, hớn hở:
– Tỷ tỷ, đừng có nôn nóng thế chứ, tiểu đệ đệ còn có chính sự phải làm trước đã!
– Ngươi mới nôn nóng ấy!
An Bích Như mặt mũi đỏ ửng, khẽ bĩu môi hứ một tiếng, ánh mắt nũng nịu đong đưa tựa như có thể vắt ra nước.
Lâm Tam cười ha hả đi đến bên cạnh Hàn Nông, nghiêm mặt nói:
– Xin đại trưởng lão yên tâm, tất cả hậu quả ta đều nghĩ đến rồi! Chỉ cần những thứ này thôi, phiền lão nhân gia giúp ta chuẩn bị một chút!
“Chẳng lẽ tiểu tử này thực sự có bản lĩnh thần kỳ gì đó?” Đại trưởng lão hồ nghi nhìn hắn.
Lâm Tam mặc kệ không hỏi đến, đi thẳng tới gọi Tứ Đức từ trong đám người ra, ghé sát bên tai hắn dặn dò vài câu. Tứ Đức gật gật đầu, tiếp đó liền cùng với mấy mễ đa mà Hàn Nông phái ra đi lấy đồ.
Hoàng hôn dần buông xuống, tầm mắt trở nên mờ mịt, có mấy nơi đã đốt lửa trại lên, cả Hoa Sơn tiết trở lên lặng lẽ như tờ, tất cả mọi người đều đang yên lặng chờ đợi, đợi thời khắc vị a Lâm ca thần kỳ này treo lá cờ hoa ngũ sắc lên.
Ánh mắt Lâm Tam như đuốc, không ngừng quan sát đám người xung quanh, Thành Tự đứng nấp ở chỗ tối nơi xa, đang lén giơ tay ra hiệu cho hắn, Lâm Tam mỉm cười, khẽ gật đầu một cái.
Nhiếp đại nhân trên đài cao đang lặng lẽ dò xét bóng lưng hắn, nghiến chặt răng, trong mắt lóe lên vẻ hung hiểm, nhưng khi ánh mắt của Lâm Tam quét tới, chỉ trong khoảnh khắc lại trở nên tươi cười hòa hảo, thân thiết vô cùng:
– A Lâm ca, ngươi thực sự nắm chắc chứ?
– Cám ơn phủ doãn đại nhân quan tâm!
A Lâm ca cười hì hì:
– Ta làm việc thì ngài cứ yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
– A Lâm ca lại có trò hay rồi!
Lâm Tam cười khà khà:
– Nhất định sẽ có trò hay, ta lấy nhân cách của mình ra đảm bảo!
Đang lúc nói chuyện, hai người Tứ Đức đã vội vã quay lại. Trong tay các mễ đa của Miêu tộc đó đang cầm một đống các thứ như nan trúc, giấy Tuyên Thành, sợi thép mỏng, dầu hỏa, chỉ lụa… Tất cả đều dồn trong một chiếc túi lớn, trong tay Tứ Đức cũng xách một thùng nước muối, gật đầu ra hiệu với Lâm Tam, tỏ ý tất cả những thứ hắn cần đều chuẩn xác không có gì sai sót.
Hàn Nông đại trưởng lão cười nói:
– A Lâm ca, những thứ ngươi cần đều đã chuẩn bị xong rồi, tiếp đó phải trông vào bản thân ngươi thôi!
– Được rồi, được rồi! Cám ơn thịnh tình của a thúc!
Lâm Tam chậm rãi bước tới, đem những thứ trong cái túi kia lần lượt đặt lên bàn, bày thành một dãy dài.
Tất cả mọi người đều đứng cả dậy, hiếu kỳ dò xét những thứ đồ đặt trên bàn, sau khi nhìn rõ tình hình, lập tức lộ ra vẻ vừa thất vọng lại vừa lo lắng.
Chỉ dựa vào mấy thứ giấy mỏng, nan trúc, sợi thép, chỉ lụa này, sao có thể kéo được cờ hoa lên chứ? A Lâm ca vừa đua ngựa vừa leo núi đao, vất vả cả nửa ngày trời, khó khăn lắm mới được các trưởng lão công nhận là mễ đa kiệt xuất nhất Miêu tộc, nhưng xem tình cảnh trước mắt này thì e rằng sắp phí công toi rồi.
Tất cả đều lặng lẽ thở dài, đám thanh niên của Ánh Nguyệt thôn lại càng muôn phần lo lắng. Bọn họ tuy miệng nói quyết liệt với a Lâm ca, nhưng sự kính phục đối với hắn thì vẫn không thay đổi chút nào. Trừ việc đối với Y Liên lạnh lùng, không có tình người ra, a Lâm ca ở tất cả các phương diện khác đều cực kỳ xuất sắc, là thần tượng chân chính trong lòng bọn họ.
– Lần này xem hắn làm thế nào?
Thấy Lâm Tam lặng lẽ quanh quẩn trước cái bàn, Tử Đồng bực bội hừ một tiếng, trông thần sắc có vẻ như đang vui mừng trên sự đau khổ của người khác.
– Không thể nào!
Y Liên kiên định lắc đầu nói:
– A ca nhất định sẽ có cách! Huynh ấy là người thông minh nhất trong toàn Miêu tộc này!
Trong lúc hai nàng nói chuyện thì Lâm Tam đã động thủ rồi. Trước tiên hắn nhặt những sợi nan trúc mỏng dính lên, vô cùng cẩn thận quấn chúng thành một vòng, rồi dùng sợi chỉ nhỏ khẽ buộc những cái nan trúc lại, nối đầu đuôi của chúng với nhau, chu vi cái vòng ước chừng sáu bảy thước.
Sau đó lại lấy đoạn dây thép nhỏ ra, cắt lấy hai đoạn dài bằng đường kích của vòng trúc, đâm xuyên qua và dựng vuông góc bên trên, hình thành một cái tâm ở chính giữa hình tròn.
“Đang làm cái gì vậy?” Thấy a Lâm ca đã ra tay, tất cả mọi người đều nín thở, ánh mắt tập trung vào đôi tay hắn. Nhìn đi nhìn lại, thấy a Lâm ca lúc thì nhíu mày, lúc thì lại mỉm cười, đôi tay vẫn không ngừng vạch vạch vẽ vẽ gì đó, rất là bận rộn, nhưng lại chẳng có người nào biết, rốt cuộc hắn đang làm cái gì.
Sau khi buộc xong sợi dây sắt đó, Lâm Tam cẩn thận sửa lại góc độ, Nheo mắt lại quan sát một hồi, sau hồi lâu mới mãn ý gật gật đầu, lấy tờ giấy mỏng bên cạnh qua, căn cứ theo hình tròn kia mà gấp, sau một hồi, đã làm thành một hình trụ tròn trên bịt kín, dưới hở ra. Sau khi đảm bảo là đường kính hai đầu bằng nhau, hắn dùng hồ dán bôi lên, dường như vẫn còn không yên tâm, hắn lại thử thổi mạnh vào bên trong vài hơi, sau khi nghe thấy tiếng giấy rung lên lạch phạch mới vui vẻ đặt xuống.
Không chỉ những hương thân của Miêu trại, mà cả các vị trưởng lão cùng phủ doãn Nhiếp Viễn Thanh cũng đều càng nhìn càng trở nên mơ hồ. Hắn dán giấy vào như thế này rốt cuộc là muốn làm gì? Đến cả An tỷ tỷ, người biết rõ bản lĩnh thực sự của tiểu đệ đệ cũng phải lén nắm chặt đôi tay, trong lòng muôn vàn lo lắng.
Sau khi làm xong cả hai thứ, Lâm Tam vô cùng cẩn thận mang cái vòng trúc kia lồng vào trong cái hình trụ tròn, tiếp đó khẽ dán hồ giấy vào, sau đó lại tại nơi giao điểm giữa hai đoạn sắt dùng nan trúc cẩn thận buộc thành từng vòng tròn nhỏ, xung quanh lại bọc tầng tầng những sợi bông. Hắn tỉ mỉ thu thập chỉnh lý lại, dò xét đánh giá hồi lâu rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này, mọi người cuối cùng cũng đã nhìn ra, cái mà a Lâm ca làm giống như một chiếc đèn lồng. Chỉ có điều đèn lồng mà người ta treo đều là có hình bầu dục, cái này của hắn lại là hình trụ tròn và còn lộ đáy ra nữa.
Thấy hắn khẽ xoa tay, đại trưởng lão chẳng thể đợi nổi cất tiếng hỏi luôn:
– A Lâm ca, chuẩn bị xong chưa?
Lâm Tam lắc đầu cười hì hì:
– Chỉ có một cái còn chưa đủ, ta cần làm thêm hai cái nữa, xin chư vị chờ thêm lát nữa!
Có kinh nghiệm lần đầu, hai cái sau làm dễ dàng hơn nhiều, chỉ sau một lát, ba chiếc đèn lồng giấy hình thù kỳ quái đã hiện ra trước mặt mọi người. Lâm Tam cười bí ẩn nói:
– Được rồi, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi!
“Thế này đã đủ rồi ư?!” Tất cả mọi người trên nền cỏ đều lập tức xao động cả lên, chụm đầu chụm tai lại mà bàn luận không ngừng: “Chỉ với mấy chiếc đèn lồng rách nát này, làm sao có thể kéo cờ lên được? A Lâm ca không phải đang thổi da trâu* đó chứ?”
(*Thổi da trâu: Bốc phét)
Đám thanh niên của Ánh Nguyệt thôn cũng đều thì thầm bàn luận với nhau, Y Liên tim đập thình thịch, nhìn chăm chăm về phía a Lâm ca, chẳng dám động đậy chút nào.
– Ngươi nói thực sao? Thế này mà đã chuẩn bị xong rồi?
Bố Y lão đa đứng ở bên cạnh thấy hắn bận bịu cả nửa ngày, lúc này mới trợn tròn mắt lên hỏi.
A Lâm ca ừm một tiếng rồi cười hì hì:
– Đương nhiên là chuẩn bị xong rồi, con người ta làm việc rất là dứt khoát! Lão đa, giúp ta cầm lấy cái này!
Hắn đưa một chiếc “đèn lồng” kỳ quái kia vào tay Bố Y, tự mình cầm lấy hai cây, chậm rãi đi về phía cây cột hoa kia, lão đa vội vã rảo bước theo sau lưng hắn.
– A Lâm ca sắp treo cờ rồi!
Thấy vẻ mặt đầy tự tin của hắn, trong đám người lập tức nổi lên từng đợt hoan hô, các hương thân Miêu tộc vừa rồi còn thất vọng vì a Lâm ca, rất nhanh đã bị tâm tình thoải mái của hắn tác động, chăm chú nhìn vào từng cử động của hắn, sợ bỏ lỡ mất trò hay!
Thánh cô do dự một hồi, cuối cùng khó mà đè nén sự căng thẳng trong lòng, lặng lẽ bước theo sau lưng Lâm Tam. Cứ như vậy, đại nhân và tất cả các trưởng lão cũng phải đích thân quang lâm. Đám người từ từ di động, lấy cây cột hoa trơn bóng kia làm trung tâm, vây thành một vòng tròn lớn, tụ tập xung quanh, ánh mắt đều tập trung lên người a Lâm ca.
– Chỉ lụa!
Lâm Tam phân phó một tiếng, Tứ Đức vội vã đưa một đầu sợi chỉ tới. Sợi chỉ lụa này tuy nhẹ nhưng lại cực kỳ bền chắc, là do hắn phân phó Tứ Đức lựa chọn cẩn thận tìm về. Dưới ánh mắt của mọi người, hắn buộc chặt lá cờ hoa vào, lại dùng sợi chỉ làm thành hai cái thòng lọng, buộc vào cây cột hoa, đầu bên kia thả ra cực dài, nắm chắc trong tay mình.
Động tác đó chẳng người nào hiểu được, đến cả phủ doãn Nhiếp Viễn Thanh cũng không nén nổi lắc đầu, trong mắt thoáng qua những tia chế nhạo:
– Như vậy mà có thể kéo lên ư? Lẽ nào cái cờ hoa này của ngươi biết bay? A Lâm ca, truyền thuyết nói rằng ngươi thông minh cơ trí, thiên hạ đệ nhất. Ta thấy vị tất đã như thế!
– Có phải là thiên hạ đệ nhất hay không, ta không dám võ đoán! Có điều đệ nhất ở Tự Châu của Nhiếp đại nhân thì chẳng có gì phải nghi ngờ cả!
Lâm Tam da cười thịt không cười, ánh mắt sắc như mũi tên, lạnh lùng nhìn hắn.
Nhiếp đại nhân quay đầu đi, trong mắt lóe lên hung quang.
– A Lâm ca, mau bắt đầu đi!
Chư vị trưởng lão đều chẳng thể chờ thêm được nữa, vội vã thúc giục hắn.
Lâm Tam ừm một tiếng, mỉm cười gật đầu, hô to:
– Nước muối!
Tứ Đức xách cái thùng gỗ đến, đây là loại nước tương chát dùng để ngâm đậu hũ, bên trong có ngâm mấy sợi dây thép. Lâm Tam lấy ra rồi phơi khô, tiếp đó đem một đầu buộc vào phía dưới chiếc “đèn lồng”, đầu còn lại thì dùng tú hoa châm xuyên qua cờ hoa, sau đó thì buộc thành một cái thòng lọng lỏng, lại lệnh cho Tứ Đức nâng đèn lên, một bên của lá cờ hoa kia cũng được nhấc lên.
Hắn làm lại như vậy một lần nữa, tại trung tâm và bên trái buộc hai cái thòng lọng, tiếp đó lại treo vào “đèn lồng”. Chiếc đèn lồng ở giữa có dây buộc dài nhất, nâng lên cao nhất. Như vậy, ba chiếc đèn đã tạo thành hình chữ phẩm (品).
Điều chỉnh chuẩn xác phương hướng, lại đích thân lấy ống trúc đựng dầu hỏa đến, ngâm sợi bông treo trên sợi dây sắt vào đó một lúc, sau đó mới cười lớn gật đầu nói:
– Được rồi, chúng ta kéo cờ lên thôi!
Nghe hắn nói muốn kéo cờ, tinh thần tất cả mọi người đều trở nên háo hức, a Lâm ca bận rộn cả nửa ngày, chính là vì đợi thời khắc này! Hắn có thể thành công không? Tất cả mọi người đều vì hắn mà đổ mồ hôi, Y Liên vô cùng căng thẳng, thiếu chút nữa thì đã cắn dập cả môi rồi.
Trong đám người, duy chỉ có Lâm Tam là trấn tĩnh nhất. Hắn lấy một ngọn lửa từ chỗ đại trưởng lão qua, mỉm cười châm vào ba sợi bông đã tẩm dầu. Những tiếng nổ lách tách do lửa cháy vang lên, mấy sợi dây đó từ từ bốc cháy. Trong khoảnh khắc những mảnh giấy trên đèn lồng vốn có chút sơ xác đã căng phồng cả lên, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống khuôn mặt hắn, tạo nên một loại cảm giác ấm áp chẳng thể miêu tả bằng lời.
Lâm Tam đích thân ôm lấy chiếc “đèn lồng” ở giữa, cảm thấy mặt giấy đã dần dần nóng lên, ẩn ước như sắp bay lên. Hắn đột nhiên cười hắc hắc một tiếng, kêu lớn:
– Cờ hoa sắp bay lên rồi…
Thế này mà sắp bay lên rồi, bằng vào cái gì chứ? Tất cả hương thân đều lập tức cảm thấy cổ họng như khô lại.
Lâm Tam quay đầu nhìn lại, hướng về phía An Bích Như nháy nháy mắt, cười hì hì ra vẻ thần bí nói:
– Ta dám đảm bảo, chỉ cần Thánh cô thổi một hơi tiên khí, lá cờ hoa này nhất định có thể bay lên vừa cao vừa xa!
Còn có chuyện kỳ lạ như thế này nữa sao, bị hắn mê hoặc một phen, các mễ đa mễ sai của Miêu tộc đều lập tức trở lên hưng phấn.
– Thánh cô, thánh cô…
Bọn họ vô cùng hớn hở, tề thanh hét lớn tên của An tỷ tỷ.
Thánh cô từ từ đứng dậy, yêu kiều lườm hắn một cái rồi thướt tha đi tới trước lá cờ hoa, một tràng vỗ tay như triều thủy lập tức vang lên, đám người sau nháy mắt đã như sôi trào.
– Xin Thánh cô đỡ lấy “đèn lồng”, sau đó thổi một hơi tiên khí!
A Lâm ca cười hì hì nói, chậm rãi đưa chiếc đèn lồng đến tay nàng.
“Tiểu đệ đệ này, chẳng biết là đang làm cái trò quỷ gì nữa?” An tỷ tỷ mặt đỏ ửng lên, yêu kiều nguýt hắn một cái, khẽ ôm chiếc “đèn lồng” kia vào trong lòng, ánh đèn mờ ảo kia chiếu lên khuôn mặt nàng, xinh đẹp mỹ lệ đến không bút nào tả xiết.
Nàng chúm môi lại, khẽ thổi vào sợi bông đang cháy kia một cái, ngọn lửa hơi chếch đi, Lâm Tam khẽ quát lên:
– Thả!
An Bích Như vội vã buông ngọc thủ ra. Trước mắt tất cả mọi người, cả chiếc ” đèn lồng” mờ ảo kia nhẹ nhàng lung lay một chút, rồi chậm rãi bay lên, từ chậm đến nhanh, tựa như đang thả một chữ “phẩm” phát sáng lên trời vậy.
Cờ hoa được bọn chúng kéo theo, tựa như có một bàn tay vô hình đang thầm lay động, thuận theo cột hoa mà lên, theo gió tung bay. Năm màu sắc sặc sỡ kia dưới ánh đèn chiếu xuống, càng trở nên mỹ lệ động nhân.
Cờ hoa thực sự đã bay lên rồi, bay lên bằng một loại ý tưởng tràn đầy tính lãng mạn mà chẳng ai nghĩ tới! A Lâm ca thực quá thần kỳ! Tất cả mọi hương thân của Miêu tộc đều kinh ngạc mừng vui xen lẫn, kích động tới hồi lâu không nói lên lời.
Mắt thấy cờ hoa đã leo lên tới đỉnh cột, bị chiếc xà ngang ngăn lại, Lâm Tam điều khiển sợi chỉ trong tay, kéo chặt hai chiếc thòng lọng kia lại, tiếp đó lại buộc chặt vào trên cột hoa, nghi thức kéo cờ liền đã hoàn thành, lá cờ hoa ngũ sắc tung bay phấp phới trong gió.
– Thánh cô, cái này là cho nàng!
Lâm Tam cười gian xảo, đem ba sợi dây còn lại giao vào trong tay An Bích Như.
– Cho ta?!
Thánh cô hơi sững sờ một chút, nhận lấy mấy sợi dây kia và dụng lực kéo xuống, lúc này mới nhìn rõ, đầu kia của mấy sợi dây đang buộc vào mấy chiếc “đèn lồng” treo trên lá cờ.
Nàng vui vẻ vạn phần, vội vã hỏi:
– Tiểu đệ đệ, đây là đèn gì? Sao nó có thể bay lên trời? Ngươi từ đâu học được cái này thế?
– Cái này gọi là đèn Khổng Minh, lúc nhỏ ta thích nhất là làm cái này để chơi. Theo truyền thuyết nó là do một người tên là Khổng Minh phát minh ra, vị Khổng Minh này vô cùng thông minh…
– So với ngươi còn thông minh hơn sao?!
– Ồ, ta so với ông ấy, chắc là còn có cách một chút xíu!
An Bích Như che miệng cười khúc khích:
– Ta chẳng tin đâu, trên thế giới này, còn có người nào thông minh hơn ngươi được sao?
Lâm Tam lắc đầu, ra vẻ đạo mạo đáp:
– Đó là bởi vì trong lòng nàng đã khắc sâu hình bóng của một người, cho nên, hắn liền trở thành thông minh nhất thiên hạ mà chẳng có gì phải ngại ngùng!
– Mèo khen mèo dài đuôi!
Thánh cô khẽ phì một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp liếc nhìn sang hắn, ánh mắt dịu dàng như muốn hòa tan luôn hắn vào trong.
Lâm Tam kéo tay nàng, mỉm cười nói:
– Kỳ thực, đèn Khổng Minh không chỉ là dùng để kéo cờ lên, nó còn có một vài hàm nghĩa càng đẹp hơn. Tỷ tỷ, nàng buông tay ra nhìn thử xem…
Ngọc thủ của An Bích Như vừa buông ra, sợi dây mềm mại đó liền bay lên không trung. Khi đèn Khổng Minh và cờ hoa dính vào nhau, vốn chỉ còn lại một vòng thòng lọng, giờ bỗng dưng buông tay ra, chiếc đèn không bị trói buộc nữa bèn ra sức bay lên, sau khoảnh khắc đã giãy thoát khỏi sợi dây buộc, rung rung lắc lắc một chút rồi bay thẳng về phía chân trời.
Đèn Khổng Minh càng bay càng cao, ngọn lửa lấp lóe, chực bay thẳng vào trong mây, những điểm sáng nho nhỏ đó, tựa như những ngôi sao sáng nhất, rực rỡ nhất giữa bầu trời đêm vậy.
– Nó có thể bay lên chín tầng trời không?
An Bích Như ôm chặt tay hắn, tựa như một cô bé lần đầu tiên ngắm các vì sao, ánh mắt chớp chớp, mơ màng, trong lòng hưng phấn không thôi.
– Chắc là có thể đó!
Lâm Tam vuốt ve bàn tay nàng, dịu dàng nói với nàng:
– Nếu có thể đồng thời thả một ngàn ngọn đèn Khổng Minh, ta sẽ có thể vì nàng mà tạo ra một bầu trời đầy sao! Một bầu trời chỉ thuộc về nàng!
– Bầu trời của ta ư?
Thánh cô sững sờ nhìn hắn, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lặng lẽ tựa vào ngực hắn, hai mắt dường như đã ươn ướt:
– Tiểu đệ đệ, ngươi thực là một thiên tài, thiên tài lừa gạt nữ nhân!
Trong lịch sử mấy trăm năm của Hoa Sơn tiết, nào đã từng thấy qua một chiếc đèn sao mỹ diệu như thế này, ý tưởng sáng tạo “tiền vô cổ nhân” này cũng chính hợp với mục tiêu của Hoa Sơn tiết, tuyệt đẹp lãng mạn, động nhân vô ngần.
Đám người Miêu vô cùng hưng phấn trèo lên núi cao, nhìn về những chiếc đèn đang lấp lánh ở phía xa xa, sải bước đuổi theo những chiếc đèn sao, bốn phía tiếng vỗ tay vang lên như triều thủy, hồi lâu không dứt. Chiếc đèn sao mỹ lệ của đêm nay nhất định sẽ trở thành một truyền kỳ đẹp đẽ, bất hủ ở Miêu tộc.
Đối với a Lâm ca này, cho dù là một người Miêu thích soi mói nhất, cũng thực sự chẳng tìm ra được cái gì nữa để mà đâm chọc. Mấy vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, chuyện đã đến mức này thì còn có ai dám ngăn cản bước tiến của a Lâm ca nữa chứ?
– Ta đã nói rồi mà, a Lâm ca nhất định làm được, huynh ấy là người lợi hại nhất!
Y Liên hớn hở nhảy cẫng lên, ánh mắt như ngây dại nhìn bóng hình của a Lâm ca, nước mắt đã tí tách tuôn rơi.
– Phải rồi, hắn là lợi hại nhất!
Tử Đồng nhìn chăm chăm vào đôi thân ảnh đang ở phía xa kia, hậm hực hừ một tiếng:
– Đến cả Thánh cô cũng dựa vào lòng hắn cho hắn ôm như vậy… Y Liên, muội sao còn chưa tỉnh ra? Hắn không phải là a ca của muội nữa, hắn là a ca của Thánh cô mới đúng!
Y Liên sững sờ nhìn về phía Thánh cô đang mỉm cười hạnh phúc tựa vào lòng hắn, trong tâm khảm lập tức như rạn nứt, nước mắt tuôn rơi ào ạt.
– Tiểu a muội, quên hắn đi, những mễ đa tốt của Miêu gia nhiều vô số, hà tất phải cố sống cố chết bám theo một người chứ?
Tử Đồng lau nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng an ủi.
Y Liên lặng lẽ lắc đầu, không nói lời nào, chợt đã nghe từ xa vọng đến một tiếng ca trong trẻo dễ nghe:
Chàng yên mái ấm thiếp không nhà
Cánh chim phiêu bạt tận trời xa
Chàng đây lắm bạn nào như thiếp
Họa mi chiếc bóng nỉ non ca
Tử Đồng bỗng dưng mở to đôi mắt, vội vã nói:
– Là Thánh cô! Thánh cô muốn cùng a Lâm ca đối ca! Y Liên, muội không còn cơ hội nữa rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!