Cực Phẩm Khí Phi
Chương 127: Khúc nhạc dạo mưa gió
Ba ngày sau
“Như Huyên, ngươi nói xem, rốt cuộc phương pháp trước đó của chúng ta hữu dụng hay không! Cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, tại sao tiểu thư vẫn chưa tới cứu chúng ta ra ngoài?” Trước đó Tinh Nhi vẫn tin tưởng mười phần nhưng giờ không còn như trước nữa, không phải nàng bắt đầu không tin tiểu thư, mà là tiểu thư không xuất hiện, thì nàng và Như Huyên sẽ bị hoàng hậu xử tử.
“Chỉ cần chủ tử có thể nhìn lá cây của chúng ta, nhất định sẽ biết chúng ta ở nơi này.” Như Huyên hơi mỉm cười nói.
“Nhưng ta lo lắng những lá cây của chúng ta hoàn toàn không bị gió thổi bay ra ngoài, hơn nữa tiểu thư ở Tây Lũng quốc, lá cây kia chưa chắc có thể thật sự bị nước chảy mang đi.” Tinh Nhi thất vọng nói xong, trước đó nàng rất có lòng tin mong đợi tiểu thư đột nhiên xuất hiện cứu bọn họ rời đi, nhưng mà bây giờ đã qua hơn phân nửa thời gian, nếu như tiểu thư còn chưa xuất hiện, vậy nàng và Như Huyên thật sự sẽ bị hoàng hậu giết.
Không phải nàng sợ chết, chỉ là nàng không muốn cứ như vậy mà chết đi, nàng còn phải đi ra bên ngoài, vì Như Huyên báo thù, cũng để nàng ấy và người yêu của nàng ấy cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc, mà nàng, còn phải tiếp tục hầu hạ tiểu thư, nàng không thể cứ như vậy mà chết đi, nàng còn chưa thấy tiểu thư tìm được người trong lòng của mình, Như Huyên cũng chưa nhận nhau với Quý thái tử.
“Yên tâm, nơi này của chúng ta cách nước chảy rất gần, tin tưởng mấy lá cây kia của chúng ta nhất định sẽ bị gió thổi tới nguồn nước, nhất định lá cây có thể theo phương hướng nước chảy chảy ra bên ngoài cung.”
Từ đó về sau, họ có thể loáng thoáng nghe được một chút âm thanh nước chảy, nàng liền nhớ tới trước khi được đưa vào cung thì đã phát hiện hoàng cung có một nước hồ, mà nước hồ là có thể thông ra phía bên ngoài, họ liền tìm một ít lá cây, khắc chữ ở phía trên, sau đó thừa dịp gió thổi thì làm để gió thổi những lá cây của các nàng về phương hướng hồ nước kia.
Chỉ là, cách khi đó cũng qua một thời gian ngắn rồi, họ cũng không biết những lá cây kia có thật sự theo hồ nước chảy ra ngoài cung hay không.
“Như Huyên, tên của ngươi hẳn không phải là tên này!” Tinh nhi đột nhiên nói nói.
“Hả……” Đầu tiên là Như Huyên sững sờ, nàng cũng không ngờ Tinh Nhi lại đột nhiên hỏi như vậy, “Ừ, tên Như Huyên này chẳng qua là khi đó ta tránh né tai mắt của hoàng hậu, mới lấy, chỉ là không ngờ, cuối cùng vẫn bị bà ta tìm được, càng không nghĩ tới, bà ta hối hận với quyết định ban đầu, cuối cùng vẫn tính toán không buông tha ta.”
Vô tâm duy hữu bạch vân tri, nhàn ngọa cao trai mộng điệp* thì. Bất giác đông phong quá hàn thực**, vũ lai huyên thảo*** xuất ba ly.
(Câu thơ trên: miêu tả cuộc sống tình thú u nhã thanh thản, không buồn không lo. Hai câu đầu nói đến thái độ thùy mị, cùng hiểu với mây trắng, loại thanh nhã, cả ngày kê cao gối mà ngủ không có việc gì làm. Hai câu sau nói đến sợ hãi khi thời gian trôi quá nhanh. Chính la bởi vì vô tâm vô ý, xuân đi thu tới luôn lơ đãng. Hôm nay chợt thấy gió xuân hiu hiu, huyên thảo (cỏ huyên) khắp nơi trên đất, chưa phát giác ra đã lâm vào kinh ngạc.
Chú thích:
* mộng điệp: Trong sách Trang Tử, Trang Tử nằm mơ thấy mình hóa thành một con bướm, sau khi tỉnh lại không biết mình là bươm bướm, hay bươm bướm là mình
**hàn thực: một ngày hoặc hai ngày trước tiết thanh minh. Theo phong tục cổ đại, thì là ba ngày cấm lửa, ăn đồ lạnh.
*** cỏ huyên: cổ nhân cho rằng đó là một loại cỏ có thể khiến người quên ưu sầu.)
Đây là câu thơ lúc đầu hắn đưa cho mình, hắn nói bên trong có tên của mình.
“Như Huyên, nếu như ngươi không muốn nói thì thôi.” Tinh Nhi nhìn Như Huyên lâm vào im lặng thì nói ra, nàng biết lời nói của mình lại làm Như Huyên nhớ tới chuyện đã qua.
“Không có, ta chỉ nhớ tới một bài thơ, vô tâm duy hữu bạch vân tri, nhàn ngọa cao trai mộng điệp thì. Bất giác đông phong quá hàn thực, vũ lai huyên thảo xuất ba ly.” Như Huyên thu hồi đau lòng trong tim hơi mỉm cười nói.
“Vô tâm duy hữu bạch vân tri, nhàn ngọa cao trai mộng điệp thì. Bất giác đông phong quá hàn thực, vũ lai huyên thảo xuất ba ly. Trong đó có tên của ngươi sao?” Nếu không phải thế, Như Huyên cũng sẽ không nhớ tới bài thơ này rồi.
“Ừ, Điệp Huyên, Liễu Điệp Huyên.” Đã bao lâu chưa nói ra tên này, ngay cả chính nàng cũng quên bao lâu rồi, kể từ khi rời khỏi Thủy Nguyệt quốc, nàng cũng chưa bao giờ dùng tên này.
“Điệp Huyên, Như Huyên, đều nghe rất hay, vậy ta gọi ngươi là Điệp Huyên, có được hay không?” Tinh Nhi cười hỏi.
Như Huyên gật đầu một cái, dù sao nàng đã bị bắt trở lại rồi, hơn nữa bị phát hiện thân phận, cũng không tiếp tục ẩn núp nữa.
“À, Như…… Điệp Huyên, bên ngoài xảy ra chuyện gì, tại sao những người đó giống như bận rộn hơn thì phải.” Tinh Nhi đột nhiên nghe được tiếng bước chân bận rộn phía ngoài.
“Ta cũng không rõ lắm.” Kể từ khi bị bắt vào đây, nàng cũng không biết mình đã ở nơi này mấy ngày, nhưng đoán theo thời gian mình bị bắt mà nói, mấy ngày nay giống như chính là thọ yến của phụ hoàng hắn.
“À!” Tinh Nhi than thở gật đầu một cái. Nàng còn tưởng rằng hôm nay là lễ lớn gì, nói không chừng có thể nhân cơ hội thoát đi.
Không tệ, hôm nay chính là thọ yến của hoàng thượng Thủy Nguyệt quốc, hiện tại bên ngoài bình tĩnh chính là khúc nhạc dạo trước bão táp, tối nay, sẽ là một đêm làm cho một số người không thể quên được.
*************
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!