Cực Phẩm Khí Phi
Chương 14: Trúng độc
Nếu như tối hôm qua, người nam nhân kia không náo loạn một trận khiến Tinh nhi bị thương, thì nàng cũng sẽ không ngủ trễ như vậy, tận lúc trời gần sáng mới ngủ.
Trong phòng, có thể ngửi thấy một mùi thơm kỳ dị, xem ra tối hôm qua mình không có đoán sai, độc trên người nam tử này tên là thất hương tán.
Đối với người bình thường, thất hương tán sẽ không phát ra độc tính, nhưng đối với người có nội lực cực kỳ thâm hậu thì đây là một loại độc trí mạng.
Thất hương tán cũng tương tự như nhuyễn cốt tán.
Bình thường, người ta hay nhầm thất hương tán là nhuyễn cốt tán, nhưng thất hương tán này lại nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ cần người trúng độc muốn dùng nội lực bức độc ra hoặc chỉ cần vận khí một chút, thất hương tán lập tức sẽ lan rộng ra toàn thân, hơn nữa còn không ngừng tỏa ra các loại mùi thơm.
Mãi đến khi tỏa ra mùi thơm thứ bảy, thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) của người trúng độc sẽ chảy máu cho tới chết.
Nói cách khác, thất hương tán cũng được gọi là thất nhật lạc (nhật là ngày), chỉ cần thời gian mặt trời lặn vào ngày thứ bảy trôi qua, thì người đã chết rồi.
Ngửi mùi thơm này, lại thêm mùi thơm nhàn nhạt tối hôm qua, có lẽ nam tử này đã trúng được hai ngày rồi.
Thật ra, thuốc giải của thất hương tán cũng không cần dược liệu gì đặc biệt, mà dược liệu có thể tùy ý tìm được, chỉ là vào lúc luyện chế thuốc giải, cần phải có thứ tự, chỉ cần có một loại dược liệu sai thứ tự, thuốc giải này sẽ bị hư, cho nên. . . . . . Đây cũng là lý do mà lúc sau, Thiên Thiên lại nói như thế, một khắc cuối cùng. . . . .
“Hôm nay là ngày thứ hai rồi.” Thì ra khi nhìn kỹ lại, nam tử này cũng tương đối đẹp mắt.
Khuôn mặt sáng như trăng đêm trung thu, vẻ mặt như hoa xuân trong buổi sớm, tóc cắt gọn gàng, lông mày như mực vẽ, mặt như cánh hoa đào, đôi mắt đầy trí tuệ, trên người còn lộ ra tiên khí sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. (mình không hiểu đoạn tả chân dung lắm nên có gì sai khác với bản gốc hay khó hiểu thì mong m.n bỏ qua 🙂 )
Chỉ là, nam tử giống tiên tử như vậy cũng sẽ bị người ta hạ độc? Loại này không nên nhiễm một hạt bụi chứ?
Đôi mắt xếch của nam tử hơi lóe ra, nữ tử trang điểm đậm này lại hiểu mình, biết trên người mình trúng độc, hơn nữa còn có thể nói ra số ngày mình trúng độc.
Nam tử gật đầu, nếu như tối hôm qua không bị thương nặng, hắn cũng sẽ không cầu xin nữ tử này cứu hắn, vốn nghĩ là chỉ cần điều khí thân thể tốt, bức độc tố ra, ngờ đâu số mình không may, cảm giác toàn thân như nhũn ra, miệng phun ra máu đen, chẳng lẽ mạng hắn lại kết thúc như thế?
Cũng đúng lúc này để cho hắn gặp được nàng, nàng. . . . . .
“Nếu ta đã nhận lấy ngọc bội của ngươi, vậy ta nhất định sẽ giúp ngươi giải độc, chỉ là ngươi nên nhớ kỹ, ngươi nợ ta một cái nhân tình.” Thiên Thiên xác định lại một lần nữa.
“Ngươi yên tâm, ta tuyệt không đổi ý.” Xem ra hắn nên đánh giá nữ tử này lại rồi, tuyệt đối không thể chỉ nhìn bề ngoài được.
“Được, có những lời này là đủ rồi. Ngươi nên an tâm sống ở chỗ này đi! Ta tuyệt đối sẽ giúp ngươi giải độc trước khi một khắc cuối cùng phát tác.” Nàng đương nhiên có thể giúp hắn giải độc, chỉ là không phải bây giờ thôi.
Lúc này, trong lòng Thiên Thiên đã bắt đầu tính toán.
Nam tử cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng nữ nhân trước mắt, dù thế nào đi chăng nữa thì kể từ giờ phút này, hắn sẽ giao mạng của mình cho nữ tử này.
Ở bên khác.
Nơi ở của Nghi Lan, người mà thần trí đột nhiên rõ ràng, cũng không an tĩnh.
“Nghi tỷ tỷ, Thượng Quan Thiên Thiên đó, chỗ nào cũng kém nương nương, tại sao nàng lại có thể ngồi lên vị trí Vương phi?” Người nói chuyện chính là một trong những thị thiếp của Long Khải Kỳ, Lăng mỹ nhân Lăng Xảo Nhi.
“Hừ, nếu nàng không có phụ thân là Tể tướng, với dung mạo như thế, sao có thể ngồi lên vị trí Vương phi! Chẳng lẽ ngươi còn không biết chuyện xấu tối hôm qua sao?” Ngoài châm chọc cũng chỉ là châm chọc, hiện tại trong mắt của nàng, căn bản không có kẻ địch tên Thượng Quan Thiên Thiên này, mà nàng, cũng không xứng làm kẻ địch của mình.
“Nghi tỷ tỷ nói cho muội muội nghe với, tỷ cũng biết loại bữa tiệc như tối hôm qua, thân phận của muội làm sao có thể đi chứ, muội đương nhiên không biết chuyện xảy ra tối hôm qua.” Vẻ mặt Lăng Xảo Nhi khiêm tốn, đây là thái độ khiến Nghi Lan rất ưa thích, nhưng cũng là trí mạng nhất.
“Nhưng Vương gia đã nói, chuyện này không thể lộ ra ngoài.” Nhớ tới tối cơn thịnh nộ của Vương gia hôm qua, trong lòng nàng cũng rất kinh ngạc, từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vương gia tức giận như thế.
Nàng. . . . . .
“Vậy cũng tốt, muội muội sẽ không làm khó tỷ tỷ nữa. Muội đoán lúc ấy cảnh tượng chắc phải chấn động lắm, Thượng Quan Thiên Thiên đó cũng sẽ bị cười nhạo!” Mặc dù miệng nàng nói không làm khó dễ nữa, nhưng trong mắt nàng lóe lên ánh sáng, khiến Nghi Lan không thể không khoe khoang, lại không biết. . . . . .
“Đó là đương nhiên, ngươi có biết, lúc nữ nhân kia đột nhiên xuất hiện ở bữa tiệc, dọa sợ hết tất cả tân khách, chủ yếu nhất là món quà nàng tặng cho Vương gia kìa, đó là 50 con rùa, a, không, phải nói là 50 con vương bát, ngươi có biết, phần quà tặng này của nàng đại biểu cho điều gì?” Nhớ tới sự việc tối hôm qua, nàng không thể không thừa nhận nữ nhân này quả thật là đầu gỗ, làm sao lại nghĩ đây là một món quà được chứ.
Chỉ là việc này có lợi cho nàng, về sau cũng không cần phải đối phó với nữ nhân này nữa.
“Muội muội không biết.”
“Chỉ cần Vương gia nhận quà này, có nghĩa Vương gia tự thừa nhận mình là. . . . . .” Nàng nói nhẹ ra hai chữ cuối cùng ở bên tai Lăng Xảo Nhi. (cái này mình cũng không biết là gì nữa, bạn nào biết thì nói nhé…mình cũng tò mò lắm :-” )
Con ngươi Lăng Xảo Nhi trợn to, nội tâm của nàng đột nhiên có ý tưởng, không biết vị Vương phi này thật sự không cẩn thận hay là. . . . . . Vì sao lại cố tình là 50 con đây? Nếu như không nhận lầm, ý nghĩa của 50 con rùa cũng gần giống nhau mà!
“Đáng tiếc, muội muội đã bỏ qua cơ hội này.” Lăng Xảo Nhi khẽ cười nói.
“Xảo Nhi muội muội yên tâm, chỉ cần Nghi tỷ tỷ ngồi lên vị trí Vương phi, đương nhiên sẽ không bạc đãi Xảo Nhi muội muội.”
Nhưng nàng không biết rằng, chính Xảo Nhi muội muội này sẽ khiến cho nàng hoàn toàn không có hi vọng, cũng kết thúc cuộc đời của chính nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!