Cực Phẩm Khí Phụ
Chương 10: Đồng chí Tiểu Bạch 2
Ta nghĩ đến Bách Hiểu đường của hắn, liền nảy ra ý tưởng, có lợi thì phải dụng thôi…
Ngày thứ hai, Bách Hiểu đường liền xuất ra công phu miệng lưỡi, bắt đầu đem chuyện của ta tuyên dương bốn phương tám hướng. Đại khái nội dung nói, trước kia nữ tử bị gả đi là giả, Mộ Dung Ý Vân thực đã sớm mất tích trước đó một ngày, chính là bị bắt đi. Kẻ gây án, đương nhiên là Thiên Ma giáo. Mà sau đó Bách Hiểu đường đã cứu được Mộ Dung Ý Vân thật. Tin tức này vừa ra, quả thực so với bom nguyên tử còn oanh động hơn. Ta lại trở thành một nhân vật phong vân, thực ra ban đầu đã đủ phong vân. Nghe được tin này, tỷ tỷ cùng Mộ Dung lão gia ít ra cũng bảo vệ được mặt mũi. Không chừng mỹ nữ tỷ tỷ còn tưởng rằng ta dùng cái chiêu số gì để Bách Hiểu đường thay ta truyền bá thông tin. Nhưng là chết cũng không tưởng được, ta cùng Bách Hiểu đường chính là có quan hệ sâu xa, hiện tại có thể cùng hợp lực.
Đồng chí Tiểu Bạch đem ta nhốt ở trong phòng, đóng cửa đi học, bởi vì ta mới đến đây, muốn học rất nhiều thứ. Dù sao nơi này là Tống triều, không phải thế kỉ 21. Hơn nữa đều nói giang hồ hiểm ác, thế cục hiện tại hỗn loạn vô cùng, ta vẫn cứ nên học tập một chút là hơn.
Trước mắt chốn giang hồ coi như bình yên, trừ nhà của ta (ta còn phải dựa vào thế lực Mộ Dung gia, cứ chiếm tiện nghi trước đã) cầm đầu tam đại thế gia. Còn có Thiếu Lâm, Nga Mi, Hoa Sơn, Tung Sơn, Thái Sơn, Côn Lôn bát đại môn phái. Dù sao trước mắt các nhân vật có máu mặt trong giang hồ, cũng đều từ những môn phái đó mà ra. Còn có Bách Hiểu đường, tài kinh doanh của Bạch Hiểu cũng coi như không tồi. Nhưng bởi vì Bách Hiểu đường bán tin tức kiếm tiền, không bị liệt vào chính tà, chính là trung lập a. Chính phái thực ra không có gì, đều là phê phán tà môn ngoại đạo. Khẳng định rằng, cầm đầu tà phái chính là bạn trai ta, Thiên Ma giáo chủ. Nghe nói là cao thủ Thiên Ma giáo nhiều như mây, làm việc tàn nhẫn sắc bén, võ công quái dị, cho nên bị phê phán là hành vi tà ác.
Bạch Hiểu liền dạy ta một số tri thức. Long Ngâm kiếm có thể ở trên tay Thiên Ma giáo chủ.
Nói tên đại khối băng, phải nói tới sư phụ của hắn. Sư phụ hắn tên Mục tiên sinh, không phải, bởi vì không có tên, tất cả mọi người kêu Mục tiên sinh. Nghe đến đó, ta đoán hắn vốn mang họ Độc Cô, sau này mới mang họ của sư phụ. Đại khối băng nhân phẩm không tồi, lần đầu tiên gặp mặt đã nói cho ta tên thật. Tiếp theo nói n năm trước, Thiên Ma giáo còn là một tổ chức nhỏ, cũng không có gì là đại sự. Cho nên giang hồ cũng không coi trọng, khiến nó tồn tại được. Mục tiên sinh võ công cao cường, tuy nhiên là giáo chủ, lại rất có phong cách hiệp khách, mọi người vẫn biết điều mà tôn trọng. Nghe Bách Hiểu Sinh nói, bọn hắn từng cùng nhau uống rượu, tám năm trước, năm ấy thiếu niên Mục Hàn mười sáu tuổi xuất đạo. Mục Hàn hoàn toàn kế thừa võ công của Mục tiên sinh, nhưng lại không kế thừa sự nhân từ, một lòng chỉ có danh lợi.
Khiêu chiến các cao thủ thành danh, cao thủ chết trong tay hắn thực không thể đếm xuể. Hắn không ngừng khiêu chiến, nghe nói, bốn năm trước, hắn đánh bại Vô Trần đại sư cao tăng của Thiếu Lâm Tự, chính là bài danh đệ tam cao thủ trong thiên hạ. Nếu không phải còn có sư phụ của hắn ở phía trước, ta đoán hắn còn tiếp tục khiêu chiến, bất quá hắn không phải đối thủ của cha, nếu hắn có thể đánh bại được cha, sẽ không có bị thương.
Hai năm trước, Mục tiên sinh tạ thế. Hắn kế nhiệm chức giáo chủ, bắt đầu thu phục tà phái tứ phương. Trong thời gian hai năm, Thiên Ma giáo trở thành tà phái lớn nhất giang hồ. Hơn nữa không có ai dám tranh phong. Từ khi hắn xuất đạo, bắt đầu giết người, Thiên Ma giáo cùng chính tà lưỡng phái hoàn toàn đối lập.
“Tiểu Bạch, ngươi đã từng đánh cùng hắn chưa?” Phong cách cao thủ, thật muốn biết a.
Tiểu Bạch lắc đầu. “Không có, nếu ta cùng hắn đánh qua, chắc đã sớm chết rồi.”
Ta liếc hắn một cái. “Không có đánh cùng ngươi, hắn sao lại là thiên hạ đệ tam, vượt cấm a?”
“Bốn năm trước, hắn hạ chiến thư tới bát đại cao thủ. Kết quả, Vô Trần đại sư nghĩ muốn vì võ lâm trừ hại đã đến tìm hắn trước, bị hắn trong vòng hai chiêu đánh bại, Mục Hàn tự nhiên thành thiên hạ đệ tam, chúng ta căn bản không cần đánh với hắn. Hơn nữa cũng không dám tìm hắn khiêu chiến, cùng hắn luận võ, trừ Vô Trần đại sư, không có người thứ hai còn sống.” Hai chiêu đả bại đệ tam cao thủ, ai còn dám tìm hắn đánh nhau? Ách, hắn từng nói muốn tìm tỷ tỷ khiêu chiến, có thể hay không… hãn một cái!
“Vì cái gì không phải thập đại cao thủ, mà lại khiêu chiến tám người?” Kỳ thật vấn đền này ta biết, chỉ là nhất thời ta lại thực ngu ngốc đi hỏi.
Bạch Hiểu không nói gì nhìn ta, “Bởi vì sư phụ hắn đứng hàng đệ nhị, hắn không muốn cao hơn sư phụ hắn.”
“Kỳ thực ta cảm thấy hắn là người tốt, hơn nữa hắn cũng không giống như các ngươi nói chỉ truy danh trục lợi, có lẽ hắn rất thống khổ đi.” Đích thật là với khí chất lạnh như băng của hắn, căn bản không màng tới danh lợi, có lẽ hắn có nỗi khổ khó nói. Hơn nữa hắn cũng phái người cứu ta. Nếu thực sự hư hỏng như vậy, vì sao chỉ vì một câu nói đùa của ta, liền tuân thủ hứa hẹn. Dù sao ta cảm thấy được người này cả người đều là mê, rõ ràng là thiên hạ đệ nhị, lại tìm đệ thập Nhược Nhan tỷ khiêu chiến. Thật không rõ hắn suy nghĩ cái gì, nhưng ta biết hắn không phải người xấu, chính là trực giác của phụ nữ a.
“Sư tỷ…” Tiểu Bạch cầm tay ta hoảng sợ, ta mới phục hồi tinh thần.
“Chuyện gì a?”
Bạch Hiểu ái muội cười nói: “Sư tỷ, còn nói các ngươi không có gì? Lại nói giúp hắn như thế.” Đều đã mấy chục tuổi đầu, nửa điểm đứng đắn cũng không có.
Ta gõ trán hắn hai cái thật mạnh. “Đi chết đi, ta nói chính là cảm giác của ta, kì thực ta cảm thấy đó là mọi người không hiểu biết hắn, kì thật nhân phẩm của hắn không tồi, hơn nữa các ngươi nói Thiên Ma giáo là tà giáo, nhưng ta cảm giác mọi người đều có tình nghĩa, tỷ như Tật Phong, tỷ như Thiểm Điện…”
Bạch Hiểu nuốt nuốt nước miếng, mãnh liệt áp chế bất mãn trong lòng. “Thiên Ma giáo tứ đại hộ pháp: Tật Phong, Liệt Hỏa, Kinh Lôi, Thiểm Điện, giết người không chớp mắt, không chuyện ác nào không làm, ngươi nói bọn hắn là người tốt?”
“Phải không? Không giống a, ta xem bọn hắn đều không tồi. hơn nữa tên Tật Phong kia, rất tôn kính ta.” Ta phỏng chừng hắn nghĩ đến ta có thể xin một chân theo tên giáo chủ kia.
“Giáo chủ phu nhân, bọn hắn đối với ngươi sao có thể không kính trọng?” Bạch Hiểu cười ta nói.
“Ai nha, không nói, cái gì giáo chủ phu nhân, nói đó là ta diễn trò. Đúng rồi, trừ Thiên Ma giáo, còn những cái còn lại đều là tổ chức bình thường.” Bạch Hiểu biết không cần trêu quá. Thuận tiện chuyển đổi đề tài, thanh danh của ta hoàn toàn xấu tới nhà.
“Tiếp theo, chính là Anh Hoa cung.”
Ta vừa mới uống hớp trà suýt nữa phun khỏi miệng. “Ai đặt cái tên kì quái như vậy?”
“Ta nào biết được? Anh Hoa cung tất cả đều là nữ tử, mỗi người am hiểu mị thuật, võ công cao cường, dùng độc nổi tiếng, thêm nữa vì mấy mỹ nữ này, rất nhiều cao thủ đều theo vào. Đương nhiệm cung chủ lại là nữ tử trẻ tuổi, tên là Thủy Vũ Mị. Thủy Vũ Mị am hiểu khinh công, mị thuật tương đối lợi hại. Nàng thích sưu tầm mỹ nữ, lấy Phệ Tâm thuật khống chế hành vi. Ngươi về sau gặp nàng phải cẩn thận, tốt nhất là tránh đi.” Ta kém như vậy, nếu làm cho ta gặp được Thủy yêu nữ, cấp nàng chút nhan sắc xem.
“Được, còn nữa không?”
“Không có, lại nói vấn đề Long Ngâm, ta đã kiểm tra sắp xếp trên dưới, có điều trước mắt, so sánh binh khí lợi hại, chỉ có Mục Hàn cùng Giang Tử Ngang sử dụng kiếm có phần giống Long Ngâm. Rốt cuộc đâu là Long Ngâm ta cũng không dám chắc. Cho nên, ngươi phải làm đúng kế hoạch.” Không phải mỹ nhân kế, không vấn đề, tuy nhiên ta không phải mỹ nhân.
“Ta nghĩ không thông, ngươi đã đến đây ba mươi năm, lấy uy phong của Bách Hiểu đường mà đến tận bây giờ mới tra ra? Hơn nữa nếu biết kiếm trong tay người ta, Thời Không đại thần sao không thể tự mình đoạt lấy?”
“Ngươi nào biết, bọn hắn đều cao thủ xuất đạo được vài năm, hơn nữa hai người thần không ra thần, quỷ không ra quỷ, đặc biệt là bạn trai của ngươi, vài năm không thấy bóng dáng, thế nào tra ra? Ta phái rất nhiều cao thủ đi, tất cả đều không thấy. Tuy biết kiếm trong tay người ta, nhưng Thời Không đại thần lại không thể nhúng tay. Ngươi hiện tại có Phượng Vũ, nhất định có phương pháp đặc thù để tìm ra.” Hắn còn buồn bực hơn ta.
“Chính là Long Ngâm rốt cuộc có hình dáng thế nào?” Thời Không đại thần chưa từng nói qua.
“Ta họa cho ngươi xem.” Bạch Hiểu liền vẽ hình dạng thanh kiếm ra. Ta nhìn trái nhìn phải, nhìn quen mắt a. Ta chợt nhớ tới, trước đây cũng là thanh kiếm này chém đứt dây thừng đêm hôm đó.
“Ta biết…” Ta kêu to lên. “Chính xác, lúc trước ta thấy trong tay Mục Hàn, chính là thanh kiếm này.”
Bạch Hiểu miễn cưỡng cười nói: “Sư tỷ, ta đã nói ta tra được hình dạng kiếm của hắn như thế nào, ngươi kêu cái gì?”
“Như vậy a, chúng ta liền giữ nguyên kế hoạch mà tiến hành. Hắn đáp ứng ta, sẽ không để ta gả cho họ Giang, hắn nhất định sẽ đến cứu ta, chúng ta liền nhân cơ hội nhìn xem có đúng Long Ngâm.”
“Sư tỷ, ta cảm thấy bạn trai ngươi không tồi. Nghe nói hắn rất đẹp trai nha.” Ba mươi năm còn giữ lại cách nói chuyện hiện đại, không dễ dàng a.
“Aiz, đừng nói loạn, chúng ta thực không có cái gì, mọi người đều không tin ta, ai có thể tin tưởng ta? Bi ai a.”
“Được, ta tin tưởng Nguyệt Quang tiên tử.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!