Cực Phẩm Khí Phụ - Chương 120: Yêu lại từ đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
464


Cực Phẩm Khí Phụ


Chương 120: Yêu lại từ đầu


Những ngày bình yên cứ trôi qua, vào một ngày cuối tuần, một đám bằng hữu của ta đột nhiên chạy tới Giang gia. Khi nha hoàn tới báo cho ta, bệnh thần kinh đã đón tiếp ở ngoài. 

Ta vừa ra đại sảnh, chợt nghe tiếng hô to: “Tỷ tỷ.” Tiếp theo, một bóng dáng lao vào ôm ta khiến ta chút nữa ngã ngửa. 

“Khụ… Vũ Mị, ngươi kích động cái gì?” Ta một bên nói nàng một bên nén giận. 

“Vũ Mị, sao ngươi lại nhảy vào ôm?” Phượng Thanh Hà kéo quần áo của nàng, đem tên gia hỏa giống như con bạch tuột kéo ra. 

“Đúng, ngươi đừng kích động như vậy.” Chỉ mới mười tháng không gặp, không cần kích động như vậy. 

“Đại tẩu.” Thiểm Điện cùng Liệt Hỏa rất ăn ý bái kiến ta. 

“Đường chủ.” Tứ đại thủ tịch phóng viên cũng rất ăn ý. 

“Oa, các ngươi, không để ý tới ta sao?” Vừa dứt lời, một thần ảnh đi tới cười duyên. “Đại tẩu.” Ta ngất, Mục Ngữ Tâm cũng đến tham gia náo nhiệt? 

“Các vị, chúng ta ngồi xuống trước, từ từ nói chuyện.” Sao lại có nhiều người đến như vậy, ta thiếu chút nữa ngất. 

Tứ đại phóng viên, Thiểm Điện, Liệt Hỏa, Thủy Vũ Mị, Mục Ngữ Tâm, một lô một lốc người sao lại cùng tới đây? 

Ta nuốt nước miếng nhìn bọn họ. “Các ngươi sao cùng đến đây?” 

Thiểm Điện nói: “Ta nói tin tức cho bọn hắn, còn nói đại tẩu mang thai, bọn hắn lập tức tìm tới.” 

“Không phải.” Liệt Hỏa tựa tiếu phi tiếu. “Đại tẩu, Thiểm Điện muốn tìm người, mời người làm chủ hôn.” 

Ta không có trả lời, Phượng Thanh Hà lập tức mắng: “Miệng ngươi thối, không nói không ai nghĩ ngươi câm.” 

“Phải không? Ngươi đỏ mặt làm gì?” Ta ái muội nhìn Phượng Thanh Hà đỏ mặt. 

“Thời tiết nóng.” Lấy cớ thật tồi. 

Phượng Thanh Trúc ái muội liếc Thiểm Điện một cái, lại nhìn Phượng Thanh Hà, lớn tiếng: “Tỷ tỷ, đại tỷ muốn nhờ người làm chủ hôn.” 

Ta cố ý thở dài. “Vậy tốt, hổ mẹ Phượng Thanh Hà nhà ta cuối cùng cũng được gả đi.” 

“Tỷ tỷ?” Phượng Thanh Hà trừng mắt liếc ta, ngượng ngùng cúi đầu. 

Tư Đồ Dạ ho khan. “Sư bá, người là trưởng bối, hôn sự của chúng ta, còn cần người làm chủ.” Ý gì, Tư Đồ Dạ cũng có ý trung nhân? 

Ta ngẩng đầu. “Đương nhiên, ta làm chủ.” 

Phượng Thanh Trúc cười gian. “Tỷ tỷ, sư huynh cùng Ngân Đào sớm tình qua ý lại, hắn sợ tỷ không cho phép cưới một tiểu nha hoàn.” 

“Khụ.” Tư Đồ Dạ ho khan một tiếng. 

Thiểm Điện đột nhiên đứng dậy, một bộ khẳng khái nói: “Đại tẩu, người là trưởng bối của chúng ta, cũng mời người làm chủ.” 

Phượng Thanh Hà liếc mắt nhìn hắn. “Ngươi…” 

Ta cười mị mị trả lời: “Được, đại tẩu như mẹ, để ta làm chủ.” Ta quay đầu nói với Phượng Thanh Hà.

“Phượng Thanh Hà, ta là sư bá của ngươi, hôn sự đương nhiên ta có tư cách làm chủ, mau chuẩn bị thành thân.” 

“Tỷ tỷ.” Phượng Thanh Hà nhăn nhó cúi đầu. 

“Cảm ơn đại tẩu.” 

“Đại tẩu, ta đâu? Không thể quên ta a.” Liệt Hỏa nói còn hướng Thủy Vũ Mị nháy mắt. 

Ta cao giọng: “Yên tâm, ta không quên ngươi, sẽ thay ngươi đề hôn (đề nghị cưới hỏi).” 

“Tại sao phải đề hôn? Bọn họ thì trực tiếp đáp ứng?” Liệt Hỏa không cam tâm nói. 

Ta trợn mắt. “Ngươi quên sao? Vũ Mị còn có sư phụ, không đến lượt ta làm chủ.” 

Thủy Vũ Mị không khách khí nói: “Tỷ tỷ, nam nhân này là của bổn cô nương ta, ngươi chỉ cần đáp ứng là được, chờ ta chơi chán, dẫn hắn về bái kiến sư phụ.” 

Ta cố ý khoa trương kêu to: “Nhanh như vậy liền ăn sạch người ta? Sẽ không sớm có đứa nhỏ đi?” Thực nhìn không ra, Thủy Vũ Mị nhanh tay nhanh chân như vậy, sắc ma. 

Chung quanh lập tức cười vang, Liệt Hỏa mặt ửng đỏ, ai oán nhìn Thủy Vũ Mị. Một đại nam nhân đỏ mặt, thực sự ý tứ. 

Thủy Vũ Mị lập tức hiểu mình lỡ miệng. “Tỷ tỷ… không phải… ta nói… là ta… chúng ta trong sạch…” 

“Khụ đường chủ… người còn nhớ… khi đó, đại hội võ lâm…?” Lục Tây Lâm cười quỷ quỷ, vẻ mặt ái muội. 

Mục Ngữ Tâm kì quái. “Cái gì?” 

Tư Đồ Dạ nói: “Chính là cái kia.” Mặt ta lập tức hồng tới mang tai. 

Ta thẹn quá hóa giận. “Không cho phép nói cái kia, hiện tại bàn hôn sự của mấy người, đừng nói chuyện khác.” 

Thấy ta giận cả lũ cười vang. 

“Rốt cuộc là cái gì?” Mục Ngữ Tâm vẫn không hiểu hỏi. 

Thiểm Điện bình thản nói: “Không có gì, đại tẩu bị đại sư huynh cắn.” 

“Vì sao cắn nàng?” 

“Đừng nói.” Ta bịt tai, không kiên nhẫn kêu lên. 

Ta nổi nóng, lập tức tất cả mọi người câm miệng, nghiêm trang chờ hành quyết. 

“Liệt Hỏa cùng Thủy Vũ Mị ta cũng làm chủ, Phượng Thanh Hà cùng Thiểm Điện, Tư Đồ Dạ cùng Ngân Đào, ta cũng làm chủ, các người mau thành thân đi.” Khẩu khí của ta tựa như là bức hôn. 

Lục Tây Lâm vội hỏi: “Sư bá, ta đâu?” Ách, hắn cũng có? 

“Ai? Là ai? Gọi lại đây cho ta xem?” Từng này tuổi mới kết hôn? 

“Phượng Thanh Trúc.” Phượng Thanh Hà chỉ chỉ muội muội ở bên người, mà đương sự đã muốn đỏ bừng mặt. Ách, ta vẫn nghĩ Phượng Thanh Trúc thích Tật Phong, nếu không phải bọn hắn nói ra, ta thiếu chút nữa chia uyên rẽ thúy. 

“Hai người các ngươi a.” Ta thực sự có điểm thất vọng, họ Lục, ngươi thực sự là trâu già gặm cỏ non? Biến thái a? Đã ba mươi tuổi còn muốn cưới một tiểu cô nương mới hơn mười mấy tuổi? 

“Đường chủ.” Lục Tây Lâm chờ mong nhìn ta. 

Ta thở dài. “Thành toàn, ta thành toàn cho các ngươi.” Bọn hắn ở cùng một chỗ không có gì xấu, cùng nhau kế thừa cơ nghiệp Bách Hiểu đường. Lục phóng viên xử lí công vụ, Phượng Thanh Trúc xử lí sinh ý, thực sự là trời tạo một cặp, không có gì không tốt. 

“Đa tạ đường chủ.” Lục Tây Lâm mừng đến suýt khóc. 

Ta lại chống eo ra lệnh. “Các ngươi, toàn bộ ba ngày sau thành thân.” 

“Ba ngày?” Tất cả mọi người trừng mắt. 

“Đúng, ba ngày.” 

“Cần gấp vậy sao? Ngân Đào còn đang ở Nguyệt Quang tiểu trúc.” Tư Đồ Dạ kháng nghị đầu tiên. 

“Ngươi miễn.” Ba ngày không thể đến kịp đây, ta không kiên nhẫn. “Ba ngày sau, bốn người các ngươi thành thân đi.” Ta chỉ chỉ bốn người, quyết định xử lí. 

“Trời ơi.” Phượng Thanh Hà xuýt ngất. “Vì sao không phải ba tháng sau?” 

Thiểm Điện liếc mắt nhìn nàng. “Ba tháng sau… e rằng… muội cũng giống như đại tẩu…” 

“Giống ta?” Ta kì quái. 

“Bụng… cũng to như vậy…” Thiểm Điện ngập ngừng. “Khi đó mới cưới rất khó coi, đại tẩu… là nghĩ tới chúng ta, muội còn bất mãn cái gì?” Hắn nói xong, nét mặt thập phần vui sướng, ách, lần đầu tiên thấy hắn cười, hơn nữa còn nói lắp? 

“A!” Phượng Thanh Hà hét lớn chói tai. 

Ta cố nén cười to, vỗ vỗ bả vai Thiểm Điện. “Ngươi được, động thủ rất nhanh, nhanh như vậy liền ăn sạch sẽ, lại còn…” Còn có con. 

“Huynh đệ…” Liệt Hỏa muốn nói lại nuốt vào, rõ ràng là cười đến không nói ra lời. 

Ta cố ý thở dài. “Các ngươi mỗi người đều rất tốt, ta thì sao? Khi nào mới có hạnh phúc của chính mình?” Không khí đang vui vẻ lập tức trầm xuống, mọi người làm thế nào mở miệng? 

Ta đứng lên. “Các vị tự nhiên, ta nghỉ ngơi trước.” Ta đứng lên, liếc bệnh thần kinh một cái, hắn bị chúng ta coi như không khí từ nãy, trong lòng chắc thập phần khó chịu. hắn hiện tại nhìn ta, ta cười chua xót, ánh mắt tựa như ngấn nước. Hắn mở miệng muốn nói thì ta đã đi vào nội đường. 

Ta chạy một mạch đến hoa viên, nước mắt không kìm được tuôn ra. Bằng hữu của ta, mỗi người đều tìm thấy hạnh phúc của riêng họ, còn ta, ta cuối cùng về đâu? 

“Vân nhi.” Giang Tử Ngang chạy theo ta. 

“Giang đại ca?” Ta lau nước mắt, cố gắng tươi cười. 

“Đừng tự hành hạ bản thân.” Hắn thở dài. 

“Ta tốt lắm.” Ta cười nhưng là cười thê lương, cười thập phần khó coi. 

Hắn thở dài. “Nàng làm gì phải giả vờ cười, trước mặt ta nàng giả vờ làm gì?” 

“Ta…” Nước mắt vẫn tuôn ra. “Giang đại ca, bọn hắn đều đã có hạnh phúc của chính mình, còn ta, ta không có, ông trời rất tàn nhẫn với ta. Ta rất yêu đứa nhỏ trong bụng, ta không hi vọng khi nó sinh ra không có cha. Ta từ nhỏ mất đi ấm áp của gia đình, ta rất hi vọng đứa con về sau có thể hưởng thụ tình yêu gia đình trọn vẹn. Vì sao, vì sao ông trời phải đối xử với ta như vậy? Ta rốt cuộc làm sai cái gì? Cho dù sai lầm, đứa nhỏ cũng là vô tội.” 

Giang Tử Ngang xúc động bật thốt ra. “Ta nguyện ý làm cha đứa nhỏ.” Ách… Cái gì thế? Ta kinh ngạc đến quên cả khóc nhìn hắn. 

“Cái gì?” Ta không thể tin nổi nhìn hắn. 

Hắn kích động ôm bả vai ta, kiên quyết nói: “Ta nói, ta nguyện ý chăm sóc nàng và đứa nhỏ, coi nó như con đẻ, yêu thương chăm sóc nó, ta không quan tâm đến quá khứ của nàng, chúng ta yêu lại từ đầu.” 

“Ta…” Ta cúi đầu không biết đáp thế nào. 

“Gả cho ta.” Hắn một tay ôm ta vào lòng. “Ta sẽ bảo hộ nàng, yêu thương nàng, chăm sóc nàng.” 

Ta mím môi, chậm rãi nhắm mắt, thật lâu sau, nhẹ nhàng gật đầu. “Được.” 

Ánh mắt hắn lập tức toát ra vui sướng, có vài phần không tin. “Nàng nói… được?” 

Ta gật đầu. “Đúng, chúng ta cùng với bọn họ, thành thân.” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN