Cực Phẩm Khí Phụ
Chương 13: Tới Giang gia trang
Ta nhìn Phượng cô nương, nàng cũng bất đắc dĩ nhìn lại ta. Ta liền liên lạc bằng mắt: “Đi, liền đi xem Nguyệt Quang tiên tử mặt mũi lớn như thế nào.”
Quả thực, ta vừa mới tiến lại gần cửa lớn, một tên hộ vệ liền đưa tay cản ta nói: “Cô nương, thỉnh đưa ra thiệp mời.”
Ta trừng mắt nhìn hắn một cái, đơn giản nói: “Không có.” Đối với gia nhân của tên bệnh thần kinh không cần khách khí.
Hộ vệ liền nói: “Cô nương không có thiệp mời, Thiên Kiếm sơn trang không phải là nơi vui đùa.” Lão nương vui đùa? Ta đường đường là Mộ Dung nhị tiểu thư, Nguyệt Quang tiên tử — sư tỷ của đường chủ Bách Hiểu đường, không cho ta vào, còn bảo ta vui đùa?
Ta kéo Phượng cô nương nói: “Nói cho trang chủ các ngươi, Bách Hiểu đường Phượng Thanh Hà cầu kiến.” Ta liền muốn xem Bách Hiểu đường có mặt mũi như nào?
Người nọ vừa nghe danh tánh của Phượng cô nương, lập tức thay đổi sắc mặt, cười nói: “Nguyên lai là phóng viên của Bách Hiểu đường, Phượng cô nương, đắc tội rồi, mời vào bên trong… Mời.”
“Không cần thiệp mời sao?” Ta cố ý nói.
“Bách Hiểu đường phó đường chủ đại giá quang lâm, tiểu nhân có mắt không tròng.” Phượng tiểu muội mặt mũi thật lớn nha, lão Bạch thực phải lớn hơn nữa, thanh danh trên giang hồ là tốt là xấu đều phải xem sắc mặt của Bách Hiểu đường, tự nhiên họ phải được coi trọng.
Ta định nói cảm ơn, hộ vệ kia chỉ vào Phượng Thanh Hà hỏi: “Vị cô nương này là?”
“Phượng Thanh Hà.” Phượng tiểu muội đáp.
“Nàng ta là Phượng Thanh Hà, thế ngươi là?” Hộ vệ nghi hoặc.
“Nguyệt Quang.” Ta lạnh như băng nói ra hai chữ.
“Cô nương chính là Nguyệt Quang tiên tử?” Hộ vệ giật mình một cái.
Ta gật đầu nói: “Đúng thế, ta có thể đi vào không?”
“Có thể… đương nhiên là có thể.” Hắn liền đánh mắt sang kẻ bên cạnh, tên kia liền hướng bên trong cao giọng hô: “Bách Hiểu đường Nguyệt Quang tiên tử Vân cô nương, Phượng Thanh Hà Phượng cô nương đến.” Ta còn tưởng hỏi danh tánh làm gì, hóa ra là để thông báo a. Đều là người trong giang hồ, sao lại có lắm quy tắc như thế?
Ta đi vào, lập tức có người đến đón. “Nguyên lai là Nguyệt Quang tiên tử cùng Phượng cô nương đại giá quang lâm, mời vào trong.”
Đi theo người nọ tiến vào trong sân, một người lập tức hiện lên trước mắt, mỹ nam tử, nhưng đáng ghét lại là… bệnh thần kinh.
Bệnh thần kinh phía sau còn có Y Lạc Lạc, quả nhiên hai người này có gian tình, vừa rồi cùng đi với nhau.
Bệnh thần kinh thấy ta, biểu hiện cực kì cao hứng nói: “Nguyệt Quang tiên tử đại giá quang lâm, Thiên Kiếm sơn trang hữu lễ.”
Ta thản nhiên nói: “Hảo, Giang trang chủ trông có vẻ thật cao hứng nha.”
Y Lạc Lạc nhìn lại Phượng Thanh Hà nói: “Phượng cô nương, cô vừa ở cùng một chỗ với Mộ Dung tiểu thư, sao lại tới đây…”
“Ta cùng Phượng Thanh Hà để Ý Vân ở lại, đương nhiên là tới đây. Ta nghe nói Giang trang chủ có việc, không thể đi nghênh đón Ý Vân? Chẳng qua ta vừa rồi còn gặp người ở trên đường mua kiếm… cho nên thay Ý Vân tới hỏi xem.” Ta cố ý nói Ý Vân, biểu hiện cực kì thân mật.
Bệnh thần kinh nói: “Nguyên lai Nguyệt Quang tiên tử cùng Mộ Dung cô nương là bằng hữu, phải chăng vì thế mà nàng tới đây hưng sư vấn tội?” Họ Giang lộ ra khuôn mặt khó chịu, ta với ngươi không có thù a.
“Hưng sư vấn tội thì không dám, chính là muốn đến xem thử thôi.” Ta cũng lạnh nhạt nói với hắn.
“Một khi như vậy, mời vào bên trong.”
Ta liếc nhìn hắn một cái, liền đi vào trong. Ta chán ghét con người này, thực không muốn cho hắn một chút mặt mũi.
“Giang trang chủ, kỳ thực ta đến là thay mặt cho Bách Hiểu đường.” Ta vẫn không nóng không lạnh, không có bất kỳ biểu tình gì. “Sư đệ trước mắt chuẩn bị làm một bảng thiên hạ binh khí phổ, cho nên Nguyệt Quang muốn nhìn xem kiếm của trang chủ.” Không cần dài dòng, chỉ cần nhìn thấy kiếm của hắn thì ta lập tức có thể kiểm chứng rồi.
Giang Tử Ngang không có biểu hiện gì, liếc mắt Y Lạc Lạc một cái rồi nói: “Lạc Lạc, mang Phượng cô nương xuống trước đi.”
“Không cần, Phượng Thanh Hà sẽ trở về bảo hộ Ý Vân.” Ta xem xong lập tức đi, không cần bảo hộ. Phượng Thanh Hà ở khách điếm, ta cũng yên tâm, nếu có người đột nhiên đến cũng sẽ không bại lộ.
Phượng Thanh Hà hiểu được ý của ta bèn nói: “Dạ, sư điệt nhất định bảo hộ tốt cho Mộ Dung cô nương.”
“Tiên tử, thỉnh.”
Đi đến thư phòng, một cỗ hương khí xông vào mũi. Nhìn không ra, bệnh thần kinh còn có thể đọc sách, thanh kiếm cũng đặt ở thư phòng, có tật xấu. Trong thư phòng, bày rất nhiều tranh cổ và đồ đồng. Hắn thực sự là bệnh thần kinh, vẽ nhiều như vậy rồi cất hết ở thư phòng. Ta cũng là cao thủ cổ họa, đối với tranh cổ tự nhiên có tâm yêu thích. Ánh mắt của ta lập tức bị hấp dẫn, chính là ở bên trong. Một cây cổ cầm, ở hiện đại ngàn vàng khó cầu. Ta vuốt huyền cầm, yêu thích không buông tay. (Ta tuy cận thị, nhưng đừng hoài nghi mắt coi đồ quý nha)
“Tiên tử cũng yêu cầm?” Thanh âm của bệnh thần kinh vẫn lạnh như băng.
“Đúng thế.” Ta chỉ đơn giản trả lời.
“Cô nương quả nhiên có nhãn quang tốt, đây là cổ cầm ngàn năm, là cô cô của ta lưu lại, cô nương đến thử xem.” Hào phóng như vậy? Không sợ ta làm hỏng đàn quý sao?
Ta không khách khí, ngồi xuống, thử nhấn nhấn một chút, một loạt âm thanh theo dây đàn bay ra xa.
“Giang hồ tiếu, ân oán tận,
Người xuất chiêu, tiếng cười ẩn gươm đao.
Trần gian ngạo nghễ, cười cô tịch,
Tâm cao ngời, làm sao với tới?
Trăng sáng rọi, đường xa xôi,
Người có thể già, tâm không hề lão!
Yêu không được, bỏ không đành,
Chẳng quên được nét đẹp của người.
Dường như…là hoa mà không phải hoa…
Là sương mà chẳng phải sương…
Sóng nước cuồn cuộn chảy không ngừng.
Một thân hào tình, hùng tâm tráng chí.
Tự cổ anh hùng thường cô độc.
Giang hồ tiếu, tình tự tại,
Cầm sáo hòa ca, rót ly rượu đầy,
Ngước nhìn trời, cười quên thế sự;
Thênh thang như gió, nhẹ nhàng mà bay”
Ta cũng không biết mình bị làm sao, tự nhiên lại đàn «Giang hồ tiếu», có lẽ là bởi vì thân ở giang hồ.
Đứng lên, nghe được bệnh thần kinh vỗ tay tán thưởng: “Thiên lại chi âm.” (Âm thanh của trời) Trên mặt hắn đều là một vẻ tán thưởng, cư nhiên còn mang theo một tia mỉm cười hiếm có.
“Quá khen.”
“Chẳng hay khúc này tên là gì?”
“Giang hồ tiếu, Giang trang chủ, có thể để ta xem thanh kiếm của ngươi chưa?” Ta không phải đến để đánh đàn cho hắn nghe, đừng quên chính sự.
Bệnh thần kinh gật đầu, đem kiếm tinh tế đưa tới tay ta: “Đây là kiếm của tại hạ.” Ta vừa nhìn, liền chép miệng, quả nhiên giống hệt kiếm của khối băng kia, chả trách Tiểu Bạch không thể phân biệt được.
Theo như Thời Không đại thần nói, Long Ngâm Phượng Vũ đều là tuyệt thế hảo kiếm, Phượng Vũ đã hấp huyết của ta, Long Ngâm tự nhiên cũng sẽ hấp huyết của chủ nhân. Chính là, ta làm thế nào khiến hắn đổ máu? Xem võ công của tên này chắc cũng không tồi, ta có thể đánh cho hắn đổ máu hay không, trước đây ở thời hiện đại, chưa từng có nam nhân nào là đối thủ của ta, nhưng đây là cổ đại, ai nấy đều thân hoài tuyệt kĩ, tên họ Giang này cũng là một võ lâm cao thủ, đâu thể khinh xuất.
Ta đang suy nghĩ tới thất thần, bệnh thần kinh nói: “Vân cô nương?”
“Nga, kiếm này tên gọi là gì?”
Hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị nói: “Nguyệt Quang.” Có tật giật mình, một thanh kiếm của đại nam nhân, thế nào lại có cái tên ủy mị như thế, sao không tên Long Ngâm, ta thất vọng a.
“Nguyệt Quang quả thực là tuyệt thế hảo kiếm, một trong mười đại thần binh nổi danh.” Ta cố ý nói một câu, che dấu mục đích.
“Nguyệt Quang cũng là tuyệt thế nữ tử.” Gì, ý tứ gì? Sẽ không lấy tên của ta đặt tên cho kiếm chứ?
“Ách, ngươi sẽ không lấy tên ta đặt tên cho kiếm chứ?” Ta nghe lầm sao? Hoa tâm đại tặc, có Y Lạc Lạc, Mộ Dung Ý Vân, còn muốn cả Nguyệt Quang tiên tử, hắn đang nằm mơ?
Hắn thản nhiên nói: “Đúng thực là tiên tử.”
“Tốt lắm, chính sự bàn xong rồi, ta đi, tái kiến.” Cách xa tên này một chút, hắn quả thực không phải người tốt.
“Tiên tử dừng bước.” Bệnh thần kinh cư nhiên nắm lấy tay của ta. Chúng ta từ khi nào trở nên thân mật như thế?
“Bệnh thần kinh, không biết xấu hổ? Cổ nhân nói, nam nữ thụ thụ bất tương thân, đừng nghĩ ta là loại nữ nhân dễ bị ức hiếp, có Y Lạc Lạc, Mộ Dung Ý Vân, còn muốn có chủ ý với ta, hoa tâm thực lớn.” Nhất thời không khống chế được cảm xúc bản thân, bùng nổ. Hắn nếu biết bộ mặt thật của ta, nhìn thấu thì thế nào.
Lúc này, hắn tự biết mình phi lễ, buông tay ta nói: “Nguyệt Quang, ta cùng Y Lạc Lạc thanh bạch trong sáng, không có tư tình gì cả.” Nguyệt Quang? Tên này để hắn gọi sao? Không biết liêm sỉ?
“Cùng Mộ Dung Ý Vân giải thích đi.” Giải thích lại lần nữa cũng không được, ta đã nhìn thấu hắn. Ta là muốn nói cho hắn, ta cùng hắn không có bất cứ quan hệ nào, không cần giải thích.
“Nếu không có Mộ Dung Ý Vân thì sao?” Có ý tứ gì? Định mưu sát ta?
“Như vậy a, nếu ngươi không tìm thấy người để giải thích, ta có thể dẫn ngươi tới giải thích. Bất quá, ngươi tốt nhất đem Mộ Dung Ý Vân nghênh đón trở về, thừa dịp này nhanh chóng cưới nàng vào cửa.” Quên đi, hy sinh một chút. Đến lúc đó mới có cơ hội tiếp cận hắn, mới có cơ hội làm hắn đổ máu.
Hắn khóe miệng cười lạnh: “Ngươi nói vậy là nếu không có Mộ Dung Ý Vân, ngươi sẽ nghe ta giải thích?” Ta đang ở đây, hắn không thể giết ta đi.
“Đúng, ta nói vậy.” Ta kiêu ngạo nhìn hắn, chính là ta nói, thì làm sao?
“Được.” Hắn vừa dứt lời, ta cảm giác trên mặt một trận mát mát, cái khăn che mặt nhẹ nhàng rơi xuống, bệnh thần kinh ám toán ta, dùng chưởng phong kéo cái khăn che mặt của ta xuống. Bệnh thần kinh thực sự làm thế. Có đến hai cái còn không đủ, quả nhiên ta không nhìn lầm hắn, hoa tâm đại tặc.
Ta nhặt khăn che mặt lên, giận dữ nhìn hắn: “Xem cái gì? Chưa từng thấy qua mỹ nữ?”
Hắn nhìn thấy ta, nói: “Tuy không tính là tuyệt sắc, nhưng quả thực là mỹ nữ.” Vô nghĩa, ta đương nhiên là mỹ nữ, không đúng, ta hiện tại ăn mặc như thế, kỳ thực bộ dáng không tồi, nhưng là trước kia, thực sự xấu xí. Mang một cái kính mắt dày cộp, thường xuyên một thân quần áo thể thao, tóc ngắn (lần đầu tiên để tóc dài), cho nên khiến cho mỹ nữ bị mai một. Bị mai một không nói, còn được một cái danh hiệu sửu nữ, trở lại hiện đại, ta tuyệt đối phải thay đổi cách ăn mặc.
Ta liếc nhìn hắn một cái: “Bệnh thần kinh, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, Mộ Dung tiểu thư tình tình rất không tốt.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!