Cực Phẩm Khí Phụ
Chương 8: Ta cũng là danh nhân
Tìm kiếm cái gì a, trước mắt vẫn là phải bãi bỏ việc kết hôn lại rồi tính sau, ai dám khẳng định Mộ Dung Nhược Nhan là người tốt, vì mặt mũi có thể giết ta không chừng. Kính mắt, đồ vật này, nhất định đã trở thành dấu hiệu duy nhất của ta. Hay là cải nam trang, hoặc là dịch dung cũng không có khả năng, chỉ có biện pháp tìm được người đồng chí hiện đại kia. Ta không đeo kính mắt thì một thước trước mặt đều thấy mờ mờ, ba thước thì tạm có thể nhìn rõ. Nghe ý tứ của Thời Không đại thần, xem ra đồng chí hiện đại cũng không tồi, hi vọng hắn có thể nhanh đến giúp ta. Cũng tiện hỏi thăm một chút, hướng đi trên giang hồ của ta. Trải qua mấy ngày, ta bán lực biểu diễn, ta cũng có thể gọi là danh nhân rồi a.
A, có tiếng binh khí! Tiếp theo lại nghe một thanh âm thanh thúy của nữ nhi. “Dừng tay, ta là nữ hài tử, ngươi khi dễ ta không thấy thẹn sao?”
Ta đi tới vài bước, thấy một phấn sam (váy hồng??) nữ tử cùng một hắc y nam tử, hai người cầm trong tay binh khí.
Nam nhân lạnh lùng nói: “Ta nói rồi, không biết, ngươi còn quấn lấy ta đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.”
Nàng kia không phục nói: “Hừ, nói cho ta chuyện giáo chủ các ngươi cùng Mộ Dung cô nương chẳng lẽ lại khó vậy?”
“Không biết.” Nam nhân miệng cứng như sắt nói.
“Nói cho ta, không nói còn muốn chạy. Nghe nói Mộ Dung Ý Vân cô nương vì cứu Tật Phong hộ pháp, dùng tính mạng ra uy hiếp Phi Hà tiên tử, có phải hay không?”
Có ý tứ gì? Nói có vẻ giống ta?
Nam nhân kia lạnh như băng nói: “Không thể phụng bồi, Phượng cô nương, Bách Hiểu đường mà dám nói linh tinh, đừng trách ta vô tình.”
Bách Hiểu đường ư? Chính là đội chó săn của giang hồ. Hãn, thời điểm ta trở thành danh nhân, tự nhiên có người muốn lấy tin tức của ta.
Nàng ta cười châm chọc hỏi: “Hừ, Mục Hàn dám làm, còn ngươi có phải không dám nói phải không? Nghe nói hắn cùng Mộ Dung Ý Vân thật không minh bạch, châu thai ám kết.” Nào có, đó là ta nói dối mà.
“Thật bực mình, ngươi nghe ai nói chuyện này? Bổn cô nương chính là hoàng hoa khuê nữ, đại khối băng cũng không về soi gương thử xem hắn có xứng với bổn cô nương không?” Ta nhịn không được thốt lên, chờ ta phản ứng lại, đã không kịp nữa rồi. Sưu sưu hai tiếng, một đạo kiếm đã đặt trên cổ. Khinh công của cổ đại thực là lợi hại, ta hẳn phải đi học.
Nam tử hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao nghe lén chúng ta nói chuyện.”
Ta thực không chí khí, cả ngươi run lên.
“Ta có thể là ai? Mộ Dung Ý Vân.” Vừa rồi bọn hắn chính là nói đến ta mà.
Cô nương kia xem ta nửa ngày, cười nói: “Truyền thuyết nói Mộ Dung Ý Vân xinh đẹp tựa thiên tiên, ngươi nhìn lại ngươi coi.” Ta làm sao? Cũng không đến mức phải xin lỗi quốc gia nhân dân a.
Ta tức giận mắng một tiếng: “Ta không phải là người à? Giả mạo chính mình thì được lợi gì?”
Hai người kia đánh giá cẩn thận nói: “Cô nương thực sự là Mộ Dung Ý Vân?” Nói xong liền thu đao, Phượng tiểu cô nương cũng đã thu kiếm.
“Vô nghĩa, ta đương nhiên là Mộ Dung Ý Vân. Tật Phong đâu? Còn có giáo chủ của các ngươi, ta có chuyện muốn hỏi hắn.” Tuy nói không thân thiết, cũng không tính là xa lạ. Hơn nữa Tật Phong là do ta dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng của hắn đó nha.
Phượng tiểu cô nương cao thấp đánh giá ta, nói: “Ngươi thực sự là Mộ Dung cô nương, ngươi làm sao xuất hiện ở đây?”
Ta buồn bực khoác tay: “Đừng nói nữa, đào hôn. Không biết trên giang hồ truyền như thế nào à? Ta cùng đại khối băng có tư tình, nên không lấy tên họ Giang kia.”
Thiểm Điện nói: “Nếu ngươi thật sự là Mộ Dung cô nương, thỉnh theo ta trở về, giáo chủ có lệnh, phái ta mang Mộ Dung cô nương trở về, Tật Phong ca cũng muốn đích thân tạ ân cứu mạng của ngươi.”
“Vết thương của đại khối băng có sao không?” Đủ nghĩa khí, bằng hữu này đáng kết giao.
“Ý của cô nương là…”
“Cả ngày mang cái bản mặt xấu xí, trừ bỏ Mục Hàn còn có ai?” Hắn biết ý ta là chỉ ai, nhưng là khó mà nói ra.
“Giáo chủ bị thương?” Xem biểu tình ngu ngốc của hắn. Ta thuận miệng nói: “Đúng, ngay tại buổi tối đó, hắn bị trọng thương, chính bổn tiểu thư băng bó, ngươi sao lại không biết.”
“Tiểu thư, Thiểm Điện quả thực không biết. Ở bài danh của Bách Hiểu đường, giáo chủ võ công thiên hạ đệ nhị, ai có thể đả thương hắn.” Thiên hạ đệ nhị, không tin được nha. Hắn là thiên hạ đệ nhị còn chạy đến nhà tìm tỷ tỷ ta khiêu chiến? Ăn nhiều không có việc gì làm sao?
“Hắn nửa đêm canh ba chạy đến nhà của ta, không cẩn thận bị cha ta đả thương.”
“Mộ Dung cô nương, ngươi nói Mục giáo chủ đêm đó chạy vào nhà ngươi, bị Mộ Dung tiền bối đánh bị thương, hơn nữa ngươi còn tự mình giúp hắn băng bó?” Phượng tiểu cô nương sáp miệng.
Ta nghĩ cũng không cần nghĩ nói: “Đúng thế.” Vốn chính là thế.
“Nói như vậy, Mục giáo chủ đã vào phòng của ngươi?” Tiểu cô nương nhẹ nhàng nói, tự nghĩ không ổn.
“Là như vậy, nhưng mà chúng ta trong lúc đó trong sạch. Đừng hiểu lầm, về phần các ngươi vừa nói, là ta cố ý dọa Nhược Nhan tỷ. Mục đích chính là muốn nàng đồng tình, cũng vì thế đem thanh danh của mình phá hư, để họ Giang không dám cưới ta nữa.” Đối với Phượng phóng viên, ta chỉ biết nói tình huống thật.
Đang định mở miệng, Thiểm Điện chợt nói: “Phượng cô nương, Mộ Dung cô nương cùng tại hạ xin cáo từ trước.”
Ta liếc hắn một cái nói: “Trở về nói cho giáo chủ các ngươi, hiện tại ta rất an toàn, làm cho hắn yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không gả cho cái tên hỗn đản kia. Hiện tại ta có việc, không thể cùng ngươi trở về. Hôm nào rảnh rỗi, ta lại đi bái phỏng, liền như vậy đi. Đúng rồi, nếu ta bị Mộ Dung gia bắt trở về, bảo hắn tới cứu ta lần nữa.”
“Cô nương…” Thiểm Điện muốn gọi ta, ta đã chạy ra xa cách cả trăm thước.
“Mộ Dung cô nương, ta là phóng viên của Bách Hiểu đường — Phượng Thanh Hà, ngươi từ từ đã.” Phượng tiểu cô nương ở phía sau gọi lại.
“Ai nha, không không.” Phóng viên thực là phiền toái. Từ từ… phóng viên? Cổ đại? Có từ này sao? Thời Không đại thần nói hiện có một vị đồng chí ở đây đã bao năm. Có thể hay không, hắn cùng Bách Hiểu đường có quan hệ. Phải biết rằng, hỏi thăm tin tức nhanh nhất là bát quái bang phái.
“Mộ Dung cô nương.” Ta đang nghĩ ngợi, Phượng tiểu thư đã ở trước mặt ta.
Ta vội hỏi: “Phóng viên? Từ này ai dạy cho ngươi?”
Phượng Thanh Hà nói: “Sư phụ của ta.”
“Sư phụ của ngươi là ai?” Ta tiếp tục hỏi.
“Sư phụ của ta trong chốn giang hồ rất nổi tiếng, chính là Bách Hiểu Sinh, ngươi không biết sao?” Bách Hiểu Sinh, liệu có phải là kẻ đồng đội kia?
Ta tới gần Phượng Thanh Hà, nói: “Muốn biết ta cùng Mục giáo chủ ra sao không?”
“Đương nhiên muốn.” Hai mắt tỏa sáng, đúng là phóng viên chuyên nghiệp a.
“Không vấn đề, chỉ cần sư phụ của ngươi tự mình gặp ta, ta nhất định nói ra, nói hết, thế nào?” Ta vừa nói vừa cười, bổn cô nương chính là có tin tức, chẳng lẽ ngươi không động tâm?
Phượng Thanh Hà khó xử nói: “Chỉ sợ không được, sự phụ đã nhiều năm mặc kệ chuyện giang hồ, hơn nữa không thích gặp bất kể kẻ nào, chỉ sợ…”
“Cô nương, xin hỏi sư phụ của ngươi xuất môn từ đâu?” Ít nhất cũng có chút manh mối đi.
Phượng Thanh Hà lắc đầu, nói: “Sư phụ đến từ hải ngoại, về phần môn phái nào, hắn chưa từng nói qua.” Hải ngoại? Bình thường người xuyên qua phải chăng đều thích dùng chiêu này, có manh mối.
“Sư phụ của ngươi có võ công gì? Tỷ như, hắn có nói qua Hàn Long Thập Bát Chưởng, cái gì Ngọc Nữ Tâm Kinh, Độc Cô Cửu Kiếm võ công linh tinh gì đó?” Người hiện đại thích khoe khoang, nhất định phải nói qua.
Kết quả, ta thất vọng, Phượng tiểu cô nương nói: “Không có.”
“Có thể mang ta gặp sư phụ của ngươi hay không, chỉ cần nhìn thấy hắn, ta cam đoan cái gì cũng nói?”
Phượng Thanh Hà nói: “Không biết sư phụ có chịu gặp ngươi hay không?”
“Ta nhất định phải gặp.” Ta nhanh tay lôi kéo nàng, bắt đầu siểm nịnh.
“Vì sao mà nhất định muốn gặp sư phụ ta?”
“Không vì cái gì, bởi vì ta cảm thấy hắn rất lợi hại.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!