Cực Phẩm Khí Phụ
Chương 93: Ích kỷ và ti bỉ cùng độc ác
Y Lạc Lạc nhìn ta, chờ mãi không thấy ta nói thì sốt ruột hối: “Sự tình là như thế nào?”
“Hai mươi năm trước, có bốn người vì cướp bảo kiếm mà giết cả nhà Độc Cô. Khi đó ngươi mới ba tháng, ca ca ngươi hôn mê ven đường và được sư phụ hắn cứu. Sau đó hắn lấy họ Mục tức là Mục Hàn bây giờ, còn ngươi năm đó không rõ thất lạc ở đâu. Nhưng dựa vào ngọc bội của ngươi, ta khẳng định ngươi là người của Độc Cô gia.” Ta quyết định giấu diếm chân tướng. Ta thừa nhận ta ích kỷ, không có đủ dũng khí để nàng ta biết rõ chân tướng, càng không dám nghĩ tới cho Hàn biết rõ chân tướng, một khi rõ sự việc phơi bày, chỉ sợ là bi ai của bốn người… Có lẽ một ngày nào đó chân tướng tự khắc sẽ phơi bày, khi đó chỉ có thể coi là thiên ý.
“Ngươi nói ta thất lạc… chẳng lẽ… năm đó là cha của ta… không… Y Chí Viễn cứu ta?”
“Cha của ngươi là thần y, cùng Độc Cô Thiên Linh là huynh đệ kết bái, có lẽ là vì thế mà hắn cứu ngươi.” Ta cố bày ra một lí do, mà thực sự là vì lí do này mà nàng mới có thể sống đến bây giờ.
“Ta thực sự là… người của Độc Cô gia?” Sắc mặt của nàng đã biến đổi đến mức khó coi, sao lại như vậy, có thể yêu Y Dục Thành, chẳng lẽ mất hứng sao?
“Đúng.” Ta khẳng định nói.
“Chỉ bằng một khối ngọc bội?”
“A… ta không tin… ta không tin…” Nàng đột nhiên đứng lên, điên cuồng kêu gào, chạy khỏi phòng.
Nàng giống như kẻ điên, liều mạng chạy vòng quanh hoa viên, liều mạng chạy, tựa hồ thống khổ đến cực điểm. Nàng thống khổ cái gì? Đây chẳng phải là hi vọng của nàng sao?
Ta lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, nhìn nàng phát tiết, ta nghĩ không cần ngăn cản, có ngăn cũng vô ích.
“Làm sao vậy?” Hồng Tụ chạy ra, hoảng hốt nhìn Y Lạc Lạc.
Ta thản nhiên nói: “Tiểu cô nương nổi điên, cho nàng điên, không cần cản nàng.”
“Nhị tiểu thư?”
“Trở về ngủ, có ta ở đây không có việc gì.”
Thể lực của Y Lạc Lạc vốn không phải rất tốt, vậy mà khóc đến tận nửa đêm, chạy đến nửa đêm. Tận đến khi nàng dừng lại, thất thần ngồi phịch xuống, ta mới đi qua, ôm nàng, giống như an ủi trẻ con.
……
Tiểu cô nương Y Lạc Lạc đã năm ngày không nói chuyện, từ ngày đó đến hôm nay, tỉnh thì nổi điên, xong rồi lại ngủ, nhưng nàng tuyệt không nói một câu. Ngoài việc ngẩn người rồi thất thần, bộ dáng thập phần thống khổ thì nàng còn thập phần tiều tụy. Ta thực cảm thấy kì quái, tin tức này đối với nàng phải là đại hỉ mới đúng, vì sao nàng lại thống khổ như vậy? Ta nghĩ hết các biện pháp giúp nàng thoải mái bớt, muốn làm nàng nói chuyện, nàng thủy chung giống như người gỗ, không nói, không cười. Ta đút nàng ăn cơm, nàng há mồm ăn được, đưa nàng nước, nàng cũng uống được.
Ta thực hoài nghi, nếu đưa cho nàng độc dược, nói “Đây là độc dược” nàng cũng có thể nuốt xuống. Theo lí, nàng thích Y Dục Thành, biết được mình không phải người họ Y, nàng phải cao hứng, cho dù có đau khổ về thân thế của mình, cũng không thống khổ đến mức điên điên dại dại như vậy.
Ngoài Y Lạc Lạc, còn có việc khác làm ta thực sự không thích. Trước vốn nghĩ là đã mang thai, mà hôm qua, kinh nguyệt lại bình thường, ta thực thất vọng. Ta là hi vọng, nếu ta sinh đứa nhỏ, về sau cho dù Hàn biết được chân tướng, cũng có thể nể mặt con mà không làm khó ta. Ta có phải thực đê tiện, ý tưởng xấu xa đến thế cũng nghĩ ra được?
Ta không nói chuyện với Hồng Tụ, nói với gian tế, càng nói nhiều càng bất lợi. Y Lạc Lạc cự tuyệt nói chuyện… cho nên…
Trong điều kiện ta nhàm chán và thất vọng đến cực điểm, ta chỉ còn cách nghiên cứu trận pháp giải khuây.
Cho dù ta không hiểu, cũng biết một đạo lí, tất cả trận pháp cổ đại đều dựa vào ngũ hành bát quái.
Ta nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra chút manh mối. Nói thực, ta nghiên cứu là trận pháp đơn giản nhất. Mục tiêu là hiểu được ngũ hành, tìm ra phương vị, hi vọng có thể áp dụng được mà tìm đường đi ra ngoài. Nhưng ta không dám vọng động, nói thế nào thì lão cha cũng là thiên hạ đệ nhất, không phải dễ dàng phá giải được. Trận pháp không phải để đùa, một khi bị lạc, có thể cả đời không ra được, mạng nhỏ đương nhiên đem đi tế trận.
Ta ngồi trên bậc thang, dùng đá sỏi xếp một cái trận nhỏ, lại nhìn địa thế xung quanh, hi vọng có thu hoạch.
“Đại tẩu.” Y Lạc Lạc từ phía sau, vô tình vô cảm gọi một tiếng. Nàng nói chuyện, ta thực sự rung động, hơn nữa nàng gọi ta… đại tẩu… đã hiểu ra rồi sao?
“A?” Ta không biết làm sao, vội đứng lên.
“Đại tẩu, tẩu còn giấu ta điều gì phải không?” Nàng đi tới, ngồi xuống cạnh ta, nét mặt vẫn là vô hồn.
Ta cười gượng: “Ách… cái gì?” Thực sự ta gạt nàng rất nhiều.
“Độc Cô gia có một đôi kiếm, là Long Ngâm và Phượng Vũ, hai mươi năm trước, Độc Cô gia gặp họa diệt môn, chính là vì đôi bảo kiếm này. Hơn nữa còn có quan hệ với kiếm phổ “Lạc hoa lưu thủy” có đúng không?” Y Lạc Lạc nói xong, ánh mắt không chút biểu cảm. Ta kinh hãi, nàng làm sao biết?
“Sao muội biết?” Ta kinh ngạc, không biết là mình đã mắc bẫy nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt tràn đầy thê lương. “Ta làm sao biết, ta vì sao lại không thể biết? Tẩu biết được thì tại sao ta lại không thể biết?”
“Muội…” Ta đã không nói ra lời, phát hiện mình lỡ miệng, còn phát hiện, năm ngày này, một tiểu cô nương đã biến thành một người khác, ánh mắt thâm trầm, hơn nữa là tang thương cùng bi oán.
“Đại tẩu, nói không được phải không?” Nàng đã không còn vẻ vô hồn, đổi thành oán hận. “Bởi vì tẩu biết, nên mới không nói thật cho ta… ngươi cho ta là cái gì? Cho rằng ta dễ lừa sao?”
“Lạc Lạc, muội rốt cuộc nghĩ cái gì?” Lòng ta đau đớn, không dám nhìn nàng, ta có thể khẳng định, nàng hẳn là biết việc gì đó, nếu không sẽ không như vậy, nhưng ta không biết nàng đã biết những gì…
“Ngươi nói năm đó ta bị thất lạc, hơn nữa đúng vào ngày nhà Độc Cô gặp họa diệt môn, vậy thì rất có thể một trong mấy hung thủ đã ôm ta đi? Ngươi sở dĩ khẳng định thân phận của ta, bởi vì biết được những hung thủ năm đó, hơn nữa một trong bốn hung thủ chính là Y Chí Viễn, có phải không?” Đối mặt với chất vấn của nàng, ta không biết đáp thế nào, nàng làm sao biết được sự việc của ngày đó?
“Ta… chỉ không muốn muội thương tâm.” Ta hổ thẹn cúi đầu, lại gạt nàng, rõ là ta ích kỷ, lại bao biện mình vì người khác, ta quả thực quá đê tiện!
“Tẩu nghĩ sao, muốn ta tiếp tục nhận giặc làm cha sao?” Nàng biểu tình lạnh lùng, tựa như đại khối băng hồi ta mới gặp, quả thực là huynh muội.
“Lạc Lạc, muội nói thích Y Dục Thành, ta sợ muội biết được chân tướng, sẽ thống khổ.” Hàn biết được chân tướng, chúng ta sẽ trở thành thế nào?
Nàng cắn môi, một giọt máu rỉ ra. “Một ngày nào đó, ta cũng sẽ biết, nếu biết trước chúng ta không thể, không bằng nói sớm ra, nếu không đến khi sự việc không thể cứu vãn, khi đó ta càng thống khổ hơn.”
Ta vỗ nhẹ tay nàng. “Lạc Lạc, ân oán đời trước, để họ tự giải quyết đi, nếu yêu hắn, cần gì phải so đo như vậy?”
“Đúng, tẩu đương nhiên không muốn so đo, bởi vì năm đó, còn có cả lão hồ li Mộ Dung Nghĩa có phải không?” Nàng cười châm chọc, nước mắt chảy dài, quyện với máu trên khóe miệng, nhòe ra, đỏ đến đau lòng.
“Đại tẩu của ta, chẳng lẽ tẩu không biết?” Ta đương nhiên biết, chỉ có thể lặng im tại chỗ, nàng làm sao biết, nàng sao lại biết?
“Muội nói cái gì? Ta không rõ?” Ta cố làm như không biết.
“Ta nói, hai mươi năm trước, diệt môn Độc Cô gia, cha của tẩu tên ngụy quân tử kia cũng có một phần, cho nên, tẩu không dám cho ai biết.” Nàng lại châm chọc cười, nước mắt sớm đã giàn giụa.
“Không biết.” Ta vẫn phủ nhận, kì thực, việc này ta biết rõ hơn ai hết, cầm đầu và khởi xướng vụ việc, chủ mưu không ai khác là Mộ Dung Nghĩa! Trong lòng có một cảm giác bất an, tim đập kịch liệt.
“Bách Hiểu đường thần thông quảng đại, có gì không biết, nếu tẩu đã tra ra năm đó có Y Chí Viễn, sao có thể không tra ra Mộ Dung Nghĩa?” Nàng tiếp tục chất vấn, tựa như bức cung.
Ta không nói, không thể nói gì hơn, nghĩ đến cho dù ta là thiên hạ đệ nhất cũng sẽ có ngày hôm nay, cũng sẽ bị buộc như vậy.
Ánh mắt nàng chuyển thành sắc bén, gằn từng tiếng nói: “Ngươi không thừa nhận, ngươi sợ ca ca rời khỏi ngươi, cho nên không nói cho hắn biết chân tướng, ngươi cũng lừa gạt ta, ngươi lừa gạt ta!” Nàng đột nhiên rống to.
“Người chết không phải người thân của ngươi, ngươi đương nhiên có thể bỏ qua, nhưng ta không thể… đại ca ta không thể… đại tẩu, ngươi thực ích kỷ, thực độc ác.”
Ta ích kỷ, ta thậm chí ti bỉ, nhưng một câu cũng không nói nên lời. Không phải là thân nhân của ta bị chết, ta có thể gạt người khác. Thù diệt môn, liệu có ai bỏ qua được? Đây là sự thật.
Lạc Lạc ngẩng đầu lên, quật cường nhìn ta, đưa tay gạt nước mắt. “Ta Độc Cô Huỳnh xin thề, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho Y Chí Viễn thân bại danh liệt, cho dù chết cũng không được an bình.”
Độc Cô Huỳnh, nguyên lai nàng tên là Độc Cô Huỳnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!